Thời điểm Bùi Ý tỉnh dậy, Bạc Việt Minh vẫn đang ngủ.
Đêm qua người yêu uống rất nhiều rượu một mình, hai người ôm nhau trò chuyện đến nửa đêm, hiếm hoi lúc này ngủ đến hôn mê.
Bùi Ý nhìn chằm chằm sườn mặt của Bạc Việt Minh, dần dần lấy lại lý trí sau khi ngủ, trao cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng, rồi mới nhẹ nhàng bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
"Meo~"
"Suỵt, ngoan nào."
Bùi Ý thật cẩn thận mở cửa phòng ngủ chính, Tham Trường không ngủ theo cậu ra ngoài.
Trong phòng ăn ở tầng một, chú Khải đã chuẩn bị bữa sáng tinh xảo như thường lệ.
Lâm Chúng đang ăn cơm nhìn thấy bóng dáng của Bùi Ý, vội vàng chào hỏi: "Tiểu tiên sinh, cậu dậy rồi sao? Bạc đổng đâu?"
Bùi Ý ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc, nói: "Vẫn đang nghỉ ngơi, hôm nay anh ấy có công việc gì không?"
Lâm Chúng nhớ tới sắp xếp công việc của Bạc Việt Minh, lắc đầu: "Không nhiều lắm, Bạc đổng đã tự mình nói, nếu tam tiểu thư có thể xử lý được việc thì không cần bảo sếp đến."
Bùi Ý hiểu dụng tâm của Bạc Việt Minh đằng sau những lời này, nói thẳng: "Giúp tôi đẩy hết công việc hết của anh ấy trong ngày hôm nay xuống, để anh ấy nghỉ ngơi một ngày."
Chú Khải bưng đĩa bò bít tết lên, có chút lo lắng hỏi: "Tiểu tiên sinh, nhị thiếu gia có gặp phải việc khó gì không? Tôi nhớ lại trạng thái của các cậu đêm qua có vấn đề."
Hơn nữa, sáng nay khi ông lên tầng dọn dẹp, còn tìm thấy một chai rượu trong phòng khách nhỏ.
Chú Khải không biết nhiều về rượu, nhưng ông nhận ra nhãn hiệu của chai rượu rỗng này, chai rượu này khi Bạc Việt Minh gặp việc khó sẽ dùng nó để chuốc say mình.
Bùi Ý uống một ngụm nước ấm, nói: "Mẹ ruột của anh ấy tìm tới."
"..."
Chú Khải và Lâm Chúng đồng thời kinh ngạc.
Với tư cách là quản gia và cấp dưới đáng tin cậy của Bạc Việt Minh, hai người từ lâu đã coi nhau như người nhà, bọn họ sẽ không tùy tiện tiết lộ chuyện này, càng lo lắng cho cảm xúc của Bạc Việt Minh.
Lâm Chúng muốn nói lại thôi, "Này...chuyện này nên làm thế nào?"
Chú Khải cũng đang lo lắng: "Mẹ ruột của Nhị thiếu gia còn sống? Vậy lúc này bà ấy đến Trung Quốc tìm Nhị thiếu gia là muốn làm gì? Lão phu nhân có biết không?"
Bùi Ý không muốn ăn, chỉ sờ sờ đầu Tham Trường: "Bà nội bên kia hẳn là vẫn chưa biết, nhưng tôi cũng rất tò mò vì sao bà ấy lại đến Trung Quốc..."
Cậu dừng lại một chút, ánh mắt vô thức nhìn về phía phòng ngủ chính trên tầng hai: "Lâm chúng, tôi có việc muốn nhờ anh."
Lâm Chúng đã hiểu: "Tiểu tiên sinh, tôi hiểu."
Bùi Ý khẽ gật đầu, sau vài lời giải thích đơn giản, cậu chuyển chủ đề sang cuộc sống thường ngày: "Chú Khải, hôm nay chú ở trong bếp nấu cháo sao?"
Chú Khải gật đầu: "Ừm, tối hôm qua tôi tưởng các cậu uống rượu, cho nên cố ý nấu cháo."
Bùi Ý nghe vậy liền nói: "Vậy chú nấu thêm món ăn phụ, còn cả món bít tết này nữa, lát nữa cháu sẽ mang lên ăn với nhị ca."
"Được, tiểu tiên sinh."
...
Mười phút sau.
Bùi Ý bê mâm đồ ăn đầy ắp trở lại phòng khách nhỏ trên tầng hai.
Tham Trường nhìn thấy Bạc Việt Minh từ phòng ngủ chính đi ra, lập tức gọi hắn: "Meo~"
Bùi Ý quay người lại, mỉm cười đón nhận ánh mắt của Bạc Việt Minh: "Nhị ca, anh tỉnh khi nào vậy? Em còn đang định vào phòng đánh thức anh."
Bạc Việt Minh đến gần ôm người yêu, lại một lần nữa vùi đầu vào cổ cậu: "Em rời giường không bao lâu, thì anh đã tỉnh luôn rồi, không ôm em anh không ngủ được."
Người cao 1m9, nói dính người liền dính người.
Bùi Ý có chút thích thú mà xoa đầu hắn, hỏi lại: "Vậy sao em không nhìn thấy anh ' sốt ruột hoảng hốt ' đi tìm em? Không sợ em trộm trốn đi sao?"
Bạc Việt Minh hôn lên vành tai cậu: "Không sợ, em đã nói sẽ ở bên anh mãi mãi.".
||||| Truyện đề cử: Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ |||||
Hơn nữa khi hắn vào phòng tắm rửa mặt, phát hiện người yêu đã chuẩn bị trước bàn chải đánh răng cho hắn, những chi tiết nhỏ trong cuộc sống luôn có thể khiến người ta cảm nhận được ấm áp.
"Meo~ ngao ô!"
Tham Trường ngửi mùi thơm của bữa sáng thèm đến không chịu được, nhìn thấy hai chủ nhân ôm nhau không nhịn được nữa tiến lên kêu: "Meo meo!"
Bùi Ý cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt thèm thuồng của bé mèo nhỏ háu ăn nhà mình, bật cười: "Nhị ca, ăn sáng thôi?"
Bạc Việt Minh cũng nghe được Tham Trường thúc giục: "Được, anh mở hộp cá cho Tham Trường."
"Ừm."
Hai người một bên ăn bữa sáng, một bên hưởng thụ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi.
Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh đang ăn cháo, suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra sự thật: "Nhị ca, em muốn thay anh đi gặp dì ấy, có được không?"
Khi từ "dì ấy" được nói ra, phương hướng rất rõ ràng.
Bạc Việt Minh đang ăn cháo hơi dừng lại, ánh mắt hơi tối.
Bùi Ý chủ động đặt dao nĩa xuống, vươn về phía trước nắm lấy tay hắn: "Em không muốn anh bị mắc kẹt bởi những câu hỏi trong lòng cả đời, cho dù đáp án không thể chịu nổi, cũng có em và anh cùng nhau đối mặt, được không?"
Bạc Việt Minh nắm lại tay cậu, vẫn im lặng suy nghĩ.
Bùi Ý lại hứa hẹn: "Nhị ca, ai cũng có thể rời đi, nhưng em thì không."
Cởi chuông cần người buộc chuông.
Bạc Việt Minh hiểu rõ điều này hơn ai hết, hơn nữa hắn cũng biết rõ dấu ấn mà đối phương đã để lại trong lòng mình.
Hắn nhìn ánh mắt người yêu trong mắt tràn đầy khuôn mặt của mình, trầm giọng đáp: "Được."
...
Ba giờ chiều, Moka Cafe.
Rõ ràng là giờ làm việc bình thường, nhưng có một tấm biển treo trên cửa "hết chỗ đóng cửa."
Cynthia nắm chặt chiếc túi nhỏ trong tay, cẩn thận bước lên khu vực phòng riêng trên tầng hai dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Vừa mở tấm rèm trắng ra, bà đã có thể nhìn thấy rõ bóng người bên trong phòng.
Bùi Ý đối diện với ánh mắt Cynthia, chủ động đứng dậy: "Xin chào, tôi là Will, tên tiếng trung của tôi là Bùi Ý."
"Chào...chào cậu."
Cynthia nhận ra khuôn mặt của Bùi Ý, nhưng bà vẫn mong đợi mà liếc nhìn xung quanh.
Bùi Ý hiểu ý định của bà, lặng lẽ giải thích: "Anh ấy không đến, nên tôi đến thay."
Trong mắt Cynthia hiện lên một tia sáng nhưng lại nhanh chóng tối đi.
Bùi Ý dùng tiếng anh lưu loạt ra hiệu cho bà: "Cô Cynthia, mời ngồi, tôi đã gọi trước cho cô một ly cà phê đá kiểu Mỹ, được chứ?"
Đây là loại cà phê yêu thích của Bạc Việt Minh.
"Cảm ơn."
Cynthia không từ chối mà nhìn chàng trai trẻ đối diện: "Cậu...cậu là người yêu của Việt Minh sao?"
Hai chữ "Việt Minh" phát âm trong tiếng Trung hơi chậm nhưng rất chuẩn, như thể đã được luyện tập kỹ lưỡng.
Bùi Ý đột nhiên nhớ tới phản kháng của Bạc Việt Minh với âm thanh "Ryan" ngày hôm qua, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán.
Cậu nhìn Cynthia đối diện rồi trả lời: "Không phải người yêu, mà là phu phu. Tôi và anh ấy là kết hôn, chung sống cả đời."
"Phu phu?"
Cynthia nghe thấy xưng hô gọi thân mật này, trong mắt bà xuất hiện nước mặt "Thật tốt, chúc phúc cho hai người."
Ngay sau đó, người phục vụ mang cà phê đá kiểu Mỹ tới.
Cynthia lịch sự bày tỏ lời cảm ơn với người phục vụ, như muốn phá vỡ im lặng nói: "Khi còn trẻ, hầu như ngày nào tôi cũng uống một ly cà phê đá kiểu mỹ này."
Bởi vì cà phê đá kiểu mỹ chất lượng thấp trên phố vừa rẻ vừa to, đủ để bà duy trì năng lượng cả ngày.
Cynthia dường như bị cuốn vào hồi ức nào đó, "Việt Minh thằng bé...thằng bé khi còn nhỏ luôn thích uống trộm một ngụm cà phê, sau đó đắng đến nhíu mày."
Bùi Ý nghe lời giải thích của bà, cậu nghĩ đến việc Bạc Việt Minh uống cà phê mỗi ngày mà không đổi sắc. Cậu không thể phân biệt được liệu năm tháng có để lại dấu ấn hay thay đổi thói quen của một người hay không.
"Cô Cynthia, mong cô tha thứ cho sự thẳng thắn của tôi. Hôm nay tôi mời cô gặp mặt vì tôi muốn dùng thân phận người yêu của anh ấy để làm rõ một số chuyện."
Bùi Ý dậy sớm nhờ Lâm Chúng tìm cách liên lạc với Cynthia, hôm qua khi đối phương đến khách sạn hỏi thăm thì phát hiện bà đã để lại thông tin liên lạc của mình ở quầy lễ tân.
Sau khi Lâm chúng thay Bùi Ý gửi lời mời gặp mặt vào buổi chiều, Cynthia đồng ý ngay lập tức.
Cynthia vuốt ve mép ly cà phê, như đã sớm chuẩn bị tốt: "Đúng, tôi đoán được."
Bùi Ý không cố tình đề cập đến những suy nghĩ và nỗi đau của Bạc Việt Minh trong những năm qua, mà chỉ đóng vai trò là một người đủ tư cách lắng nghe.
"Cô có thể nói chậm, tôi có thể chậm rãi nghe, nhưng chỉ có một điều——"
"Nếu trong lòng cô vẫn còn một chút vị trí dành cho anh ấy thì xin đừng nói dối, có được không?"
"..."
Có được không?
Sao lại không thể được?
Cynthia hít một hơi thật sâu: "Khi tôi vào học đại học năm ấy, tôi đã gặp Bạc Lạp Hồng, anh ta ân cần hơn bất kỳ người theo đuổi mà tôi từng biết, tôi không thể kiểm soát như rơi vào cái lưới ngọt ngào mà anh ta bày ra."
Từ quen biết đến yêu nhau, từ yêu nhau đến lời cầu hôn bất ngờ.
Bạc Lập Hồng thậm chí còn hứa với bà sau khi tốt nghiệp đại học sẽ chính thức kết hôn.
"Nhưng khi thời gian yêu đương nồng nhiệt trôi qua, chúng tôi bắt đầu cãi vã ngày càng nhiều. Mỗi lần cãi nhau là sẽ có chiến tranh lạnh, khi còn trẻ, tôi không hiểu được. Sau này tôi mới nhận ra tất cả đều là do anh ta làm những chuyện này để ép tôi chia tay."
Bùi Ý khẽ cau mày. Không cần phải nghi ngờ Bạc Lập Hồng là một tên tra nam.
"Lần cuối cùng chúng tôi cãi nhau là vào ngày kỷ niệm yêu nhau. Chúng tôi vừa trải qua một đêm tốt đẹp, nhưng ngày hôm sau lại cãi nhau rất lớn, chỉ là lần ấy anh ta không bao giờ quay trở về nữa."
Bạc Lập Hồng không từ mà biệt trở về trở về Trung Quốc, này cũng tuyên bố mối quan hệ này đã kết thúc.
"Tôi đã cố gắng từ bỏ mối quan hệ này dưới sự thuyết phục của bạn bè, nhưng trong vòng hai tháng, tôi phát hiện ra mình có thai."
Các biện pháp an toàn rõ ràng đã được thực hiện, nhưng dường như ông trời đang chơi một trò chơi lớn với bà.
"Tôi đau khổ, vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn không thể bỏ được."
Thứ nhất, là vì Cynthia vẫn còn quyến luyến với mối tình đầu Bạc Lập Hồng, thứ hai là vì Cynthia là một cơ đốc đồ rất lương thiện.
Bà không sẵn lòng làm tổn thương một sinh mệnh vô tội.
Chỉ là sự thật chứng minh, con người luôn phải trả giá tương ứng cho sự lựa chọn của mình.
"Cha tôi qua đời không lâu sau khi Việt Minh được sinh ra, còn mẹ tôi vẫn luôn mắc chứng tăng đường huyết, không thích hợp để làm lụng vất vả, hơn nữa phải tốn nhiều chi phí vào tiền thuốc men."
"Mặc dù gia đình tôi có một số tiền tiết kiệm vào thời điểm đó nhưng tôi cũng không thể nhìn số tiền đó dần cạn kiệt."
Trong hoàn cảnh đó, Cynthia tạm nghỉ học, không thể không vì đứa con đưa ra quyết định bỏ học, mà đây là khởi đầu cho vận mệnh trắc trở của bà——
Một bà mẹ đơn thân chưa tốt nghiệp, vẫn đang theo học chuyên ngành nghệ thuật.
Để chăm sóc đứa trẻ đang quấn trong tã lót Bạc Việt Minh, Cynthia đặc biệt gặp khó khăn khi tìm việc làm. Thỉnh thoảng khi Bạc Việt Minh sinh bệnh, bà phải xin nghỉ để chăm sóc hắn.
"Nhưng tôi không cảm thấy khổ, cũng không hối hận, chỉ hy vọng thằng bé có thể sớm lớn lên, như vậy tôi có thể dành nhiều thời gian cho công việc, cũng có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn."
Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người.
"Việt Minh có thể không nhớ chuyện đó, khi thằng bé lên năm tuổi, thằng bé bị nhiễm trùng đường hô hấp rất nặng và sốt cao, lần đó gần như đã tiêu hết tiền tiết kiệm của tôi."
"Nửa năm sau, mẹ tôi qua đời."
"Sau đó, tôi từ trong miệng hàng xóm biết được bà ấy không đành lòng thấy tôi làm việc vất vả, cũng để tiết kiệm tiền cho tôi và Việt Minh, bà ấy đã ngừng dùng loại thuốc hạ đường huyết mà bà ấy vẫn thường dùng."
Nói đến đấy, Cynthia vẫn tránh khỏi nghẹn ngào.
Nếu nói, có mẹ trên đời bà vẫn còn có thể chống đỡ, nhưng khi mẹ qua đời việc này đã hoàn toàn đánh nát bà.
Tâm trạng của Cynthia ngày càng trở nên tiêu cực và u ám, bà bắt đầu có những suy nghĩ hối hận, tại sao mình lại yêu Bạc Lập Hồng, vì sao lại muốn sinh hạ Bạc Việt Minh?
Rõ ràng mình lớn lên cũng coi như xuất sắc xinh đẹp, kiên trì xong việc học cũng có thể kiếm được một công việc tốt đẹp hơn, còn có thể kiếm được một người chồng giỏi giang.
"Tôi nhận ra tâm lý của mình bắt đầu có vấn đề, nhưng tôi không có tiền để điều trị, cũng không muốn điều trị".
Cynthia bắt đầu tự sa ngã, cuối cùng sự tồn tại của Bạc Việt Minh không thể khơi dậy những ý nghĩ sống của bà: "Vào ngày sinh nhật thứ sáu của Việt Minh, tôi đã làm một chuyện rất ngu xuẩn——"
Với tư cách là người nghe Bùi Ý lần đầu tiên mở miệng: "Anh ấy nói cô mang anh ấy tới bờ biển, còn ngồi trên tảng đá ven biển rất lâu?"
"Ừ, bởi vì tôi muốn đưa thằng bé..."
Cynthia hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra phức tạp và hối hạn: "Dứt khoát rời khỏi thế giới này."
"..."
Bùi Ý im lặng đáp lại.
Suy đoán của Bạc Việt Minh lúc đó là chính xác. Cynthia thực sự đã có ý tưởng "mang theo hắn rời đi".
Cynthia che mặt.
Ngay cả khi nghĩ lại, bà vẫn cảm thấy mình thật ích kỷ và ngu xuẩn: "Tôi sợ thằng bé không có tôi sống không nổi, nên mới ôm cái ý nghĩ này."
Chỉ có tiếng "Mẹ" lặp đi lặp lại của Bạc Việt Minh, mới khiến bà dừng ý tưởng ngu ngốc bốc đồng này lại.
Cynthia thẳng thắn nói: "Tôi luyến tiếc thằng bé, nhưng cũng sống không nổi nữa."
Vì vậy, bà suốt đêm đã gửi một lá thư cho bạn mình, kèm theo hoàn cảnh gia đình và địa chỉ của Bạc Lập Hồng ở Trung Quốc mà mình đã biết, sau đó để Bạc Việt Minh sáu tuổi ở nhà một mình.
Cynthia biết mình là một người mẹ hèn nhát, lòng dũng cảm duy nhất chỉ còn lại cho đến cái chết mà mình mong muốn.
Bùi Ý hiểu rõ: "Sau đó thì sao?"
Cynthia không hề giấu giếm: "Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện."
Cynthia vẫn chọn cách nhảy xuống biển, nhảy xuống biển không bao lâu bà được người đi ngang qua hải vịnh cứu lên.
Bởi vì đuối nước nghiêm trọng dẫn tới phù phổi và nhiễm trùng, nên bà vẫn hôn mê trong bệnh viện gần hai mươi ngày, chờ đến khi hoàn toàn khôi phục ý thức, đã là một tháng sau.
"Sau này tôi mới biết bạn tôi không nhận được thư của tôi ngay, mà Việt Minh lại ở nhà một mình suốt một tuần."
Cynthia không khỏi đỏ bừng mắt, nhưng điều duy nhất có thể an ủi bà chính là——
Bạc lão phu nhân nhận đứa nhỏ Bạc Việt Minh, với tài sản của Bạc thị, đứa con của mình không phải lo cơm ăn áo mặc.
Chỉ là Cynthia không biết bên trong Bạc thị có nhiều ân oán, càng không thể biết lúc trước Bạc Việt Minh "mới đến" gặp phải khó khăn như nào.
"Sau khi từ quỷ môn quan trở về, tôi không cảm thấy may mắn, mà lâm vào một loại cực đoan, có ý nghĩ muốn kết thúc sinh mạng của mình."
Cynthia nói, chậm rãi tháo đồng hồ trên tay trái xuống.
Hai lần, mỗi lần so với một lần càng sâu hơn trước.
Ngay cả lần thứ hai vẫn dựa trên lần đầu tiên.
"..."
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cổ tay bà, ngay lập tức hiểu bà đang muốn bày tỏ cái gì.
Cynthia không giải thích quá nhiều về nỗi đau của mình mà chỉ nói đơn giản: "Thượng đế không thu nhận tôi, một lần lại một lần cho tôi cơ hội sống sót."
Nhưng điều thực sự khiến Cynthia đứng lên chính là người chồng hiện tại của bà, cũng chính là người đã cứu Cynthia khỏi biển.
"Anh ấy cùng tôi từ từ chữa lành bệnh tâm lý, cùng tôi từ từ hồi phục thể chất, cũng cùng tôi từ từ thoát khỏi sương mù."
"Ban đầu tôi không tin vào tình yêu, cũng đã nhiều lần từ chối anh ấy, nhưng Aaron thực sự đã ở bên tôi tám năm, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý ở bên anh ấy."
"Anh ấy không giàu, nhưng tôi biết anh ấy rất yêu tôi".
Cynthia nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Chúng tôi không tổ chức hôn lễ, cũng không sinh con."
Bùi Ý sửng sốt: "Không có con?"
Cynthia cười khổ nói: "Khi tôi từ bỏ Việt Minh, đời này tôi không còn xứng đáng làm mẹ nữa."
Nếu có thêm một đứa con ruột, vậy hành vi vứt bỏ Bạc Việt Minh lúc trước chẳng phải càng thêm châm chọc hơn sao?
Chồng Aaron lựa chọn tôn trọng quyết định của Cynthia, hơn nữa đặt cảm xúc cũng như thể xác của bà lên hàng đầu.
"Cho đến năm kia, hai chúng tôi đã cứu được một cậu bé muốn kết liễu đời mình ở bờ biển."
Ba mẹ thằng bé ly dị, mỗi người thành lập gia đình mới.
"Chúng tôi, chúng tôi nhận nuôi thằng bé."
Bùi Ý nghe Cynthia nói hai mươi năm dài lại đơn giản, cậu không thể nhìn thấy một chút mong đợi nào trong mắt đối phương.
Cậu dừng một chút, sau đó hỏi câu hỏi cuối cùng: "Vậy tại sao bây giờ cô lại muốn đến gặp Việt Minh? Hai mươi năm qua cô thật sự chưa bao giờ nhớ đến anh ấy sao?"
Cynthia lắc đầu: "Có thể nói là buông, cũng có thể nói là một loại trốn tránh, tôi định kỳ sẽ đi hỏi thăm tin tức của Việt Minh, tôi biết thằng bé trở nên rất xuất chúng và loá mắt."
Điều duy nhất Cynthia không dám làm là xuất hiện trước mặt Bạc Việt Minh.
Suy cho cùng, đối phương đã có gia đình mới và người thân, sự xuất hiện của bà có thể chỉ gây tổn thương và gánh nặng.
"Có lẽ là do tôi đã già, trong khoảng thời gian này, tôi thường mơ thấy thằng bé, càng ngày càng nghĩ nhiều hơn, chồng tôi đã nhìn ra tâm tư của tôi, vì thế cổ vũ tôi đến Trung Quốc một chuyến."
Cynthia nghĩ tới tối qua Bạc Việt Minh hiểu lầm mình, nghiêm túc giải thích: "Tôi không muốn tiền của hai người, tôi chỉ muốn từ xa nhìn thằng bé thêm một chút."
Vì danh tiếng của Bạc thị quá lớn ở Đế Kinh, lúc Cynthia đến trung quốc vừa khéo gặp được tiệc mừng thọ của Bạc lão phu nhân.
"Tiệc mừng thọ tối qua cần phải có thư mời. Vốn dĩ tôi định đợi ở một góc nhỏ trong sảnh khách sạn, sau khi tiệc xong sẽ lén lút nhìn thằng bé."
Chỉ cần một cái nhìn là đủ.
"Nhưng tôi không ngờ tới mình sẽ nhìn thấy Bạc Lập Hồng trước."
Cynthia tưởng mình đã buông được xuống, nhưng ngay khi nhìn thấy con người đó, bà mới hiểu được nỗi đau tích tụ trong lòng mình nhiều năm vẫn sẽ bùng nổ.
Bạc Lập Hồng nhìn thấy Cynthia lao tới, ông ta bỏ chạy như thể nhìn thấy ma, sau đó là cảnh tượng mà cả Bùi Ý và Bạc Việt Minh đều nhìn thấy——
Bạc Lập Hồng chạy trối chết, nhưng Cynthia đang kích động đuổi theo ông ta, đã đụng phải hai người họ.
Cynthia biết mình nên quay người bỏ chạy, nhưng đối mặt với đứa con ruột mà mình không gặp suốt hai mươi năm, lời nói và hành động của bà gần như nằm ngoài tầm kiểm soát.
"Rất xin lỗi."
"Tôi rất hối hận vì sự xuất hiện của mình đã gây tổn thương cho thằng bé, thực sự xin lỗi."
Cynthia che mặt thấp giọng xin lỗi, lòng đau như bị dao cứa vào.
Bùi Ý đưa khăn giấy tới, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ hóa thành một câu: "Cảm ơn cô nguyện ý nói cho tôi tất cả."
Cynthia lắc lắc đầu.
Là một người mẹ, bà nợ Bạc Việt Minh quá nhiều.
"Cô Cynthia, những điều tôi sắp nói có thể hơi tổn thương, nhưng tôi hy vọng cô có thể hiểu được."
Bằng một câu đơn giản, Bùi Ý đã chuyển từ người nghe trở thành chủ đề.
"Cô và Việt Minh đã là hai đường thẳng song song, không thể giao nhau được nữa, vết thương khi còn nhỏ không thể chỉ vài lời nói có thể chữa lành hoàn toàn."
"Như cô đã nói, cả hai đều đã có gia đình, vậy xin hãy tiếp tục làm người xa lạ, không cần quấy rầy lẫn nhau, có thể chứ?"
Biết được sự thật không có nghĩa là có thể loại bỏ hoàn toàn tác hại.
Giọng nói của Bùi Ý rất kiên định: "Cô đã bỏ lỡ cuộc đời của anh ấy, vậy cuộc sống tiếp theo của anh ấy đến lượt tôi sẽ cùng anh ấy làm bạn đến cuối đời."
Cynthia không hề bất mãn trước sự thẳng thắn của cậu, bà biết "không làm phiền nhau" mới là cái kết thực sự cho hai người.
"Will tiên sinh, cậu vẫn luôn yêu thương thằng bé, phải không?"
"Đúng vậy."
Cynthia biết được đáp án mình muốn, chậm rãi đứng dậy.
Bà cúi chào Bùi Ý: "Cảm ơn cậu đã nguyện ý thay thằng bé tới gặp tôi, vậy tôi cũng không muốn quấy rầy nữa, hướng về thượng đế chúc hai người cả đời hạnh phúc."
Bùi Ý không cố tình giữ lại: "Cảm ơn cô."
Cynthia không quấy rầy, mà đẩy ra màn đi ra ngoài, chỉ khi xuống tầng, bà yên lặng hướng về chỗ Bùi Ý.
Âm thanh xuống cầu thang dần dần đi xa.
Bùi Ý nhìn chưa cốc và phê chưa động đến, đứng dậy đi về phía ghế cách vách: "Nhị ca."
Bạc Việt Minh đang im lặng ngồi trên sô pha, trên mặt bàn cũng có một cốc cà phê chưa động đến.
Bùi Ý cái gì cũng không nói, chỉ tới gần ôm hắn.
Bạc Việt Minh cảm nhận được người yêu mang đến độ ấm, không nói một lời mà ôm chặt lấy cậu.
Bùi Ý thấp giọng an ủi: "Nhị ca, nên buông xuống, được không?"
Bạc Việt Minh nhắm mắt lại, rất lâu mới nói một câu: "Được."
...
Ở bãi đỗ xe, Cynthia lặng lẽ trốn sau một chiếc ô tô lớn bảy chỗ.
Thời gian từng phút trôi qua, cho đến khi Bạc Việt Minh và Bùi Ý tay trong tay bước ra khỏi quán cà phê.
Như mong muốn, Cynthia nhấc điện thoại lên, chụp lén hai người nắm tay nhau. Bà nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dần đi xa, nhìn đi nhìn lại bức ảnh không rõ ràng, lệ nóng quanh tròng.
Có lẽ là trời sinh cảm ứng,
Khi bước vào hàng ghế, bà đã cảm nhận được Bạc Việt Minh nhất định cũng ở đây.
Những lời xin lỗi không chút dối trá là những gì bà nói cho Bùi Ý cũng như là nói với Bạc Việt Minh.
—— tư tư.
Âm thanh của điện thoại truyền tới.
Cynthia thấy chồng gọi tới, lập tức nghe điện thoại: "Aaron."
Âm thanh của Aaron ở trong điện thoại rất dịu dàng: "Gặp được thằng bé chưa?"
"Gặp được rồi."
Cynthia ngậm nước mắt, lại cười trả lời: "Thằng bé đã có người bên cạnh, hai đứa rất tốt."
Aaron vì bà mà vui vẻ, lại cẩn thận hỏi: "Vậy em có nói cho hai người họ, tình huống thân thể mình không?"
Cynthia than nhẹ một tiếng, thành thật trả lời: "Không có, em chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với thằng bé, Aaron cuộc đời em sắp kết thúc, nhưng thằng bé thì không."
Có thể trước khi phẫu thuật nhìn thấy đứa con của mình, bà cũng cảm thấy đủ rồi.
Aaron ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời bằng giọng nói dịu dàng lại kiên định: "Em yêu, anh ở khách sạn chờ em trở về, sau đó chúng ta cùng nhau về nước."
Ngay cả khi căn bệnh ung thư của người yêu đã đến giai đoạn cuối, ông vẫn sẵn sàng đồng hành cùng người yêu cho đến giây cuối cùng của cuộc đời.
Cynthia rũ mắt nước mắt chảy xuống, cuối cùng đi về hướng hoàn toàn trái ngược Bạc Việt Minh: "Vâng."
Cynthia biết mình không phải là một người mẹ tốt nhưng bà rất biết ơn Bạc lão phu nhân vì đã dạy dỗ Bạc Việt Minh trở thành con người ưu tú, mà Bùi Ý cũng dành cho Bạc Việt Minh tình yêu tốt nhất.
Như vậy, là đủ rồi.