Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn

Chương 100




Đứng trước mặt cậu là một phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy trơn bình thường, tay trái đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi hình quả quýt.

Dù vậy, cũng khó có thể che giấu khí chất của bà.

Trên khuôn mặt bà đã có nếp nhăn, nhưng đôi lông mày vẫn có tác động thị giác rất mạnh.

Có thể nói, các đường nét của Bạc Việt Minh giống như được đúc từ một khuôn ra.

Trong mấy phút giằng co ngắn ngủi, một đáp án được khẳng định hiện lên trong đầu Bùi Ý.

Chẳng trách vẻ mặt Bạc Lập Huy vừa rồi hỗn loạn như nhìn thấy quỷ, cũng khó trách Bạc Việt Minh thay đổi vẻ bình tĩnh trước đó, muốn mang cậu né tránh rời đi.

Người phụ nữ tóc nâu trước mặt có lẽ là mẹ ruột của Bạc Việt Minh, người "đã biến mất từ lâu", "không rõ tung tích".

Bùi Ý nhanh chóng áp xuống khiếp sợ trong lòng, lập tức chú ý đến cảm xúc của Bạc Việt Minh: "Nhị ca, bà ấy..."

Cùng lúc đó, người phụ nữ tóc nâu vội vàng đi lên: "Ryan."

Bạc Việt Minh đột ngột lùi về phía sau, trả lời lại bằng chuẩn câu tiếng Anh: "Cút ngay! Đừng gọi tôi như vậy!"

Trong nháy mắt hai mắt hắn bò đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt, giống như một con sư tử bị thương nặng, lộ ra ánh mắt cảnh giác đề phòng.

"..."

Trạng thái như thể mất khống chế, không chỉ khiến người phụ nữ tóc nâu sợ hãi mà còn khiến Bùi Ý đi cùng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Người phụ nữ tóc nâu nhìn thấy Bạc Việt Minh phản kháng, không thể không dừng bước, nước mắt lập tức trào ra, bà phải dùng tay che mặt để che đi thất thố của mình.

Ước chừng bốn năm giây, bà mới nói ra câu đầu tiên: "Rất xin lỗi."

"Ryan, rất xin lỗi, tôi, tôi là..."

Bạc Việt Minh nhắm mắt lại, cố gắng tìm điểm tựa trên bờ vực mất khống chế: "Tôi đã nói rồi, tên tôi không phải như vậy, bà nhận nhầm người rồi."

Người phụ nữ tóc nâu cố gắng tiến lên một bước, nghẹn ngào nói: "Nhưng tôi sẽ không nhận nhầm người, Ryan, không——"

"Bạc, Bạc tiên sinh."

Bà chuyển sang dùng tiếng trung sứt sẹo, mang theo cầu xin: "Chúng ta có thể nói chuyện được không? Chỉ cần năm phút thôi!"

Mấy người phục vụ đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, có lẽ biết được thân phận của Bạc Việt Minh, bắt đầu liên tiếp nhìn qua.

Bùi Ý sợ chuyện này sẽ kinh động đến Bạc lão phu nhân, đành phải dùng tay còn lại trấn an Bạc Việt Minh.

"Nhị ca? Chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi?"

"Không cần."

Bạc Việt Minh biết rõ thủ đoạn "bịt tai trộm chuông" của mình không thể gạt được ai, nên cam chịu nói: "Tôi hỏi bà ba câu, bà chỉ cần nói thật cho tôi biết là được."

"Nếu có một chút giấu diếm, giữa chúng ta sẽ không có gì để nói."

Thấy hắn đổi lời, người phụ nữ tóc nâu vội vàng gật đầu: "Được! Cậu, cậu hỏi đi!"

Bạc Việt Minh nhìn chằm chằm ngón áp út đeo nhẫn của bà: "Bà kết hôn?"

Người phụ nữ tóc nâu chú ý tới tầm mắt của hắn, không tự chủ được mà nắm chặt nhẫn cưới bên tay phải của mình: "Đúng vậy."

Bạc Việt Minh nhận được câu trả lời, từng câu từng chữ hỏi lại: "Hai người có con sao?"

"..."

Người phụ nữ tóc nâu không ngờ hắn lại hỏi những câu này, im lặng một lúc lâu mới khó khăn mở miệng: "...Có."

Bùi Ý nghe thấy đáp án này, trái tim đột nhiên co rút đau đớn, bàn tay bị Bạc Việt Minh nắm chặt đã trở nên chết lặng do dùng quá nhiều sức.

Bạc Việt Minh hơi rũ mắt xuống, nở nụ cười khổ rồi thu về.

Người phụ nữ tóc nâu chú ý đến từng động tác của hắn, nóng lòng muốn bước tới giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu! Cậu nghe tôi giải thích——"

Nhưng còn chưa kịp nói ra lời giải thích, Bạc Việt Minh đã hoàn toàn thay đổi giọng điệu, nói ra vấn đề thứ ba.

"Bây giờ bà mới chịu đến gặp tôi, là vì biết tôi tiếp quản tập đoàn Bạc thị, muốn đến đòi tiền sao?"

Lạnh lùng và cảnh giác, như đang nhìn một người xa lạ.

Người phụ nữ tóc nâu như bị điện giật, mở to hai mắt đỏ hoe: "Đương nhiên không phải! Tôi chưa từng có loại ý nghĩ này!"

Bạc Việt Minh nhận được đáp án, cũng không để ý đến sự sốt ruột của bà: "Vậy được, tôi hỏi xong rồi, cũng không muốn bà giải thích."

"Chúng ta không cần phải đổi địa điểm nói chuyện, chúc vui vẻ, không cần gặp lại."

Nói xong, hắn mang theo Bùi Ý nhanh chóng đi đường vòng, chỉ để lại bóng lưng kiên quyết.

Người phụ nữ tóc nâu nhìn tấm lưng kiên quyết của Bạc Việt Minh, không tự chủ được, một tay che miệng, một tay che bụng, lưng dựa vào bức tường gần đó không tiếng động khóc rống.

...

Bạc Việt Minh mang theo Bùi Ý hoảng loạn đi loanh quanh trong bãi đậu xe, tìm nửa ngày cũng không biết mình muốn đi đâu.

Bùi Ý dừng lại, thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn: "Nhị ca!"

Hố hấp Bạc Việt Minh rối loạn, có chút mơ hồ: "Hả?"

Bùi Ý giấu đi đôi tay đang nắm chặt đến mức tím tái của mình, đi vòng sang bên kia ôm Bạc Việt Minh: "Đi bên này, Lâm Chúng và Lão Phó đang đợi chúng ta."

Bạc Việt Minh gật đầu.

Cuối cùng cả hai cũng tìm được vị trí xe đậu.

Bùi Ý biết cảm xúc của Bạc Việt Minh trong chốc lát sẽ không thể khôi phục lại, vì vậy cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho lão Phó và Lâm Chúng trong xe xuống xe đợi, sau đó mới nặng nề đóng cửa xe lại.

Cộp!

Tiếng cửa xe đóng lại khiến ánh mắt Bạc Việt Minh run lên, hắn cố gắng hết sức giả vờ như không có chuyện gì: "Sao không cho hai người họ lên xe? Em không mệt sao? Về nghỉ ngơi sớm thôi."

"Không vội, em không mệt."

Bùi Ý ngăn cản ý định thắt dây an toàn của Bạc Việt Minh, chủ động đến gần người yêu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đối phương.

Sau đó cậu mới trịnh trọng xin lỗi: "Nhị ca, em xin lỗi, vừa rồi không nên kéo anh dừng lại."

Nếu không phải nhất thời tò mò, Bạc Việt Minh đã không hỏi thêm ba câu, nếu biết trước sẽ nhận được hai câu trả lời đầu tiên, cậu sẽ càng chủ động dẫn người trước mặt rời xa tổn thương.

Rốt cuộc mẹ ruột biến mất suốt hai mươi năm, bây giờ lại xuất hiện một cách bất ngờ, biết đối phương sẽ giống như hồi nhỏ chịu tổn thương cũng không hé răng nửa lời.

Một số vết thương đã vỡ nát trong tim sẽ không bao giờ lành lại được.

Bùi Ý dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Bạc Việt Minh, thì thầm: "Nhị ca, bây giờ chỉ có em."

"Nếu không vui hoặc cảm thấy khó chịu thì có thể nói ra, đừng giữ trong lòng."

"..."

Bạc Việt Minh thoáng nhìn thấy hai tay Bùi Ý "có màu sắc khác nhau", một lần nữa đặt vào lòng bàn tay cậu, dịu dàng vuốt ve chuyển chủ đề.

"Vừa rồi có phải anh dùng sức làm em bị đau không? Sao em không nói?"

"Không sao, chờ lát nữa là khôi phục."

Bùi Ý không nói một lời về cảm giác ngứa ran ở đầu ngón tay khi đó, cậu hôn lên trán hắn, đưa chủ đề trở lại.

"Nhị ca, hiện tại anh đang nghĩ gì? Nói cho em biết được không?"

"..."

Ánh mắt Bạc Việt Minh vẫn tập trung trên tay Bùi Ý, chậm rãi xoa nắn: "Anh không có suy nghĩ gì, bà ấy có chồng và con, còn anh cũng có em và bà nội."

Trong mắt hắn hiện lên một chút thất vọng, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Nếu bà ấy không đến đây vì tiền, vậy rất tốt, chúng ta vốn là những người xa lạ, ai lo thân người nấy."

Bùi Ý cau mày lo lắng, cậu biết Bạc Việt Minh đang trốn tránh, chứ đừng nói đến việc nói ra sự thật.

Chỉ là trong lòng đọng lại vết sẹo cũ như vậy, nếu bản thân người yêu không muốn nói thì cậu thật sự không dám chủ động hỏi, để tránh chạm đến tổn thương sâu trong lòng hắn.

Nhìn thấy màu da bàn tay Bùi Ý cuối cùng đã trở lại như ban đầu, Bạc Việt Minh cúi đầu khẽ hôn: "Bảo lão Phó và Lâm Chúng đi lên, anh muốn về nhà."

"Vâng."

Bùi Ý đan mười ngón với hắn, dịu dàng mà khẳng định: "Chúng ta về nhà thôi."

...

Lúc đoàn người trở về biệt thự đã hơn tám giờ.

Trước khi về nhà lại nháo ra chuyện như vậy, mặc dù Bạc Việt Minh giả vờ bình tĩnh, nhưng Bùi Ý vẫn nhìn thấu nỗi đau ẩn sâu trong lòng hắn.

Nhanh chóng tắm xong cậu ra khỏi phòng tắm, đi đến tủ rượu đề nghị: "Nhị ca, anh có muốn uống chút rượu không?"

Phải biết rằng Bạc Việt Minh từ trước đến nay luôn đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng lần này lại chọn cách lặng lẽ từ chối: "Mèo con, tối nay đi ngủ sớm một chút được không? Chẳng phải em nói em mệt sao? Hôm nay anh cũng muốn đi ngủ sớm."

Tham Trường đã lâu không gặp chủ nhân hưng phấn nhảy lên cuối giường kêu meo meo với Bùi Ý.

Bạc Việt Minh sợ Bùi Ý không vui nên hứa hẹn: "Đợi đến ngày mai, đợi đến ngày mai anh sẽ uống rượu với em."

Bùi Ý không muốn tạo thêm áp lực cho người yêu, mỉm cười đồng ý: "Vâng."

Năm phút sau, hai người thu thập xong, cùng nhau nằm trên giường.

Bùi Ý chủ động lao vào lòng ngực Bạc Việt Minh, không chút cố kỵ thể hiện ỷ lại của mình: "Nhị ca, em rất nhớ anh."

Khóe miệng Bạc Việt Minh cuối cùng cũng cong lên: "Anh cũng nhớ rất em."

Hai người dường như đã đạt được ăn ý, chỉ im lặng ôm nhau, không ai nói lời nào để phá vỡ sự im lặng hiếm hoi này.

Có lẽ là do vòng tay của người ôm quá ổn định, hoặc có lẽ là do làm việc liên tục thực sự mệt mỏi, Bùi Ý đã chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.

Trong giấc mơ, Bùi Ý mơ thấy mình khi còn nhỏ——

Chỉ lần này, cậu đã rời khỏi môi trường quen thuộc, đến một ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp.

Cậu nhìn thấy một cậu bé cuộn tròn một mình trên ghế sofa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên bàn trà.

Chờ từ sáng đến tối, lại từ đêm chờ đến bình minh, cho đến khi không khống chế được mà sợ hãi khóc rống lên.

"Nhị ca!"

Bùi Ý đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ, phát hiện bên cạnh mình không có người, đồng hồ điện tử trên bàn cạnh giường vẫn đang nhảy lên từng giây.

Những cảnh trong mơ dường như rất dài, nhưng bên ngoài chỉ chiếm hai đến ba tiếng.

Tham Trường nghe thấy động tĩnh trên giường liền chạy tới, nhóc dùng miệng nhẹ nhàng kéo bộ đồ ngủ của Bùi Ý hai lần, sau đó lại nhảy xuống giường, ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa phòng ngủ chính.

"Meo~"

Giống như là đang nhắc nhở.

Bùi Ý hiểu ý của meo meo nhà mình, vội vàng rời khỏi giường mở cửa phòng, khi cậu nhìn rõ tình huống trong phòng khách nhỏ, cơn buồn ngủ còn sót lại đã thay thế bằng đau lòng.

Trong phòng khách nhỏ, trên quầy bar có những ly rượu trống rỗng, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.

Bạc Việt Minh mặc áo ngủ đơn bạc, lẻ loi đứng trước cửa sổ, như cầu nguyện bóng đêm có thể nhấn chìm nỗi buồn và sự cô đơn của hắn.

Đột nhiên, Bùi Ý nghĩ đến cậu bé cuộn tròn trên ghế sofa chờ mẹ về.

Mặc dù biết giấc mơ vừa rồi chỉ là ảo ảnh do chính mình tạo ra, nhưng cậu vẫn không thể không hòa quyện hai hình ảnh này lại với nhau.

Bùi Ý đi tới ôm người yêu từ phía sau: "Nhị ca."

Bạc Việt Minh phản ứng lại, cũng không kịp quay đầu lại: "Anh đánh thức em sao?"

Nghe thấy âm thanh, mang theo một tia mất tự nhiên nghẹn ngào.

Bùi Ý rốt cuộc không có biện pháp "cố tình phớt lờ", cậu vòng ra đằng trước, ngửa đầu chủ động hôn lên môi hắn.

Môi răng hơi lạnh mang theo mùi rượu, khi liếm mút lại meo theo vị mặn

Hơi thở đều đặn của Bạc Việt Minh cuối cùng cũng trở nên hoàn toàn rối loạn, lộ ra tiếng nức nở nghẹn ngào đã kìm nén bấy lâu, trong nụ hôn, hắn mơ hồ mở miệng.

"Anh, anh cho rằng bà ấy đã chết."

"..."

Bùi Ý đau lòng đến phát run, cậu bảo Bạc Việt Minh ngồi trên ghế sofa, còn mình dứt khoát đứng ôm chặt người yêu.

"Nhị ca, em biết anh khó chịu, có em ở đây với anh, anh đừng nhịn được không?"

Hai tay Bạc Việt Minh gắt gao ôm chặt eo Bùi Ý, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất còn sót lại của mình: "Anh cho rằng, cho rằng mình đã quên mất bà ấy trông như thế nào."

Nhưng khi đối phương thực sự xuất hiện, ký ức tuổi thơ của hắn như một trận lở đất, khiến Bạc Việt Minh luôn mạnh mẽ không thể nào chống đỡ.

Hắn hy vọng mình có thể hành động như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi màn đêm buông xuống những cảm xúc phức tạp cứ ồ ạt lan tràn, dù hắn có chặn cũng không thể chặn được

"Bùi Ý."

"Em đây."

"Anh vẫn luôn cho rằng mình là gánh nặng, là anh đã liên lụy đến bà ấy, không được đi học, không có sự nghiệp, không có tự do, bà ấy thật sự không kiên trì nổi nữa mới bỏ anh."

Người mẹ trong ký ức của Bạc Việt Minh là một người phụ nữ dịu dàng, lúc bà ngoại còn sống trên đời cũng từng nói qua ——

Khi còn trẻ, Cynthia đúng như cái tên của bà. là ánh trăng cao cao tại thượng, là nữ thần được nhiều người ái mộ, bà có thể chơi piano, có thể nhảy, là một người rất ưu tú.

Năm đó Bạc Lập Hồng nhìn ra ghen tị của nhiều người, nhưng ông ta lại không hề trân trọng.

Sau khi chia tay, Cynthia mới biết được mình có thai ngoài ý muốn, nhưng lúc đó Bạc Lập Hồng đã trở về Trung Quốc, tình cảm của hai người cũng không có khả năng nối lại.

Để giữ lại Bạc Việt Minh vô tội, Cynthia đã phải bỏ học về nhà, nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng như bà tưởng tượng?

Nếu nói trong thời kỳ mang thai còn có cha mẹ giúp đỡ, sau khi hạ sinh Bạc Việt Minh không bao lâu, cha ruột của bà cũng qua đời.

Trong nhà không có trụ cột, Cynthia biết mình không thể liên lụy đến người mẹ đang đau buồn của mình.

Bà không thể không đi ra ngoài làm việc, nhưng bà lại mang theo nhỏ, lại còn chưa tốt nghiệp, làm sao tìm được công việc ưng ý?

Trong khoảng thời gian này, Cynthia đã chịu chế giễu khinh miệt vô số lần.

Bàn tay từng chơi đàn đã ướt đẫm nước rửa bát dơ bẩn, linh hồn từng có thể nhảy múa bị mắc kẹt trong cơ thể mẹ hắn.

Cứ như thế ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

"Anh biết là mình đã liên lụy đến bà ấy, thậm chí còn phá vỡ ánh sáng cuộc đời bà ấy, nhưng bà ấy vẫn luyến tiếc anh, cho nên mới một mình bước đi trên con đường không thể quay lại."

Nhiều năm qua, Bạc Việt Minh luôn mang trong lòng một cảm giác tội lỗi không thể phá vỡ.

Hắn nhớ đến cơn gió biển lạnh lẽo vào ngày sinh nhật năm đó, đồng thời cũng nhớ đến tấm lưng lãnh đạm của mẹ Cynthia, khi bà rời đi, mọi thứ đều in sâu trong lòng hắn.

Bùi Ý cảm nhận được ẩm ướt từ áo của mình, càng cảm thấy chua xót.

Bạc Việt Minh thấp giọng nói: "Trong hai năm đầu đến nhà họ Bạc, anh đã vô số lần mong đợi bà ấy sẽ quay lại đón anh..."

Thời gian trôi qua, hắn biết mình không thể chờ đợi được nữa.

Bạc Việt Minh không hề nới lỏng lực ôm, trong giọng nói vẫn ẩn chứa tiếng khóc mức nở và yếu ớt: "Anh chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này mình còn có cơ hội gặp lại bà ấy, càng không nghĩ tới ——"

"Bà ấy có một gia đình mới, còn có một đứa con."

Bạc Việt Minh không biết phải giải thích tâm lý phức tạp của mình như thế nào. Hắn cảm thấy may mắn vì mẹ ruột vẫn còn sống khỏe mạnh trên thế giới này, nhưng lại vô lực hận thực tế khác với những gì hắn mong muốn.

"Anh không hiểu, nếu bà ấy sống tốt ở trên thế giới này, tại sao suốt hai mươi năm qua bà ấy vẫn không chịu trở về nhìn anh một cái?"

"Là quá chán ghét anh, hay căn bản đã quên anh rồi?"

Thời điểm nhìn thấy một đứa trẻ khác, liệu đối phương có nghĩ rằng còn có một đứa trẻ khác đang chờ mình xuất hiện ở Trung Quốc không? Có muốn biết hắn thế nào không?

Bùi Ý nhẹ nhàng xoa đầu Bạc Việt Minh, do dự một lát vẫn là nói ra: "Nhị ca, bà ấy chưa quên anh, cũng không có khả năng quên anh."

Nếu Cynthia quên thì hôm nay bà ấy không xuất hiện trước mặt bọn họ như thế này.

Với tư cách là người ngoài cuộc, Bùi Ý có thể nhìn ra cảm xúc của đối phương không phải là giả vờ áy náy hay suy sụp.

"..."

Bạc Việt Minh cười khổ một tiếng, trong lòng vẫn tràn ngập khó hiểu.

Nếu có thể trốn suốt hai mươi năm, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện? Tại sao không tránh mặt hắn cả đời?

Ít nhất bằng cách này hắn vẫn có thể lừa dối chính mình——

Người mẹ trong ký ức của hắn đã từng trao hết tình yêu thương của mình cho hắn, thay vì trao tình yêu mà hắn hằng mong ước cho một đứa con khác.

Bùi Ý biết trong lòng Bạc Việt Minh có nghi hoặc: "Nhị ca, để em thay anh hỏi rõ ràng được không?"

Dù là yêu hay ghét, thì cũng phải dựa trên sự hiểu biết cơ bản về sự thật. Bùi Ý không muốn người yêu của mình sống trong sương mù tiếp tục đau khổ.

Bạc Việt Minh buông Bùi Ý ra, khẽ lắc đầu, giống như lời hắn nói trên xe——

Bọn họ đều đã mở ra cuộc sống khác nhau, nên không nên quấy rầy lẫn nhau.

Ban đêm gió mát.

Bùi Ý sợ Bạc Việt Minh uống rượu như thế này sẽ dễ dàng bị cảm, nên cậu đưa người yêu về phòng ngủ chính, còn chủ động lấy khăn ấm lau mặt lau tay cho hắn.

Bạc Việt Minh nhìn Bùi Ý đang bận rộn làm việc cho mình, trái tim hắn cuối cùng cũng ấm áp trở lại.

"Bùi Ý."

"Sao vậy?"

"Em cũng sẽ đi sao?"

"..."

Bùi Ý không ngờ Bạc Việt Minh đột nhiên đặt câu hỏi như vậy, sửng sốt.

Bạc Việt Minh hiếm khi cố trấp hỏi: "Sẽ sao?"

Trên thực tế, Bạc Việt Minh chưa bao giờ đề cập đến sự rời đi đột ngột của Cynthia khi hắn còn nhỏ, cũng để lại một bóng ma khó phai mờ trong lòng hắn.

Mấy năm nay, hắn luôn đột ngột tỉnh dậy vào lúc nửa đêm sau khi hẹn hò với Bùi Ý, "nỗi sợ hãi" trong hắn không hề giảm bớt mà còn ngày càng gia tăng.

Mỗi lần đó Bạc Việt Minh phải xác định người yêu vẫn đang ngủ yên trong vòng tay mình, trái tim bất an của hắn sẽ dần dần bình tĩnh lại.

Bạc Việt Minh biết quá khứ của Bùi Ý cũng ẩn chứa những vết thương khó có thể kể, nên hắn không dám hỏi, kết quả chỉ có thể ép buộc chính mình.

Nhưng trước mắt, hắn thật sự nhịn không được nói ra nỗi sợ hãi của mình: "Bùi Ý, một ngày nào đó, em sẽ giống bà ấy, đột nhiên rời đi sao?"

Nước mắt chưa khô lại thêm nước mắt khác chảy ra, đồng tử vốn đã xinh đẹp lại càng trông đáng thương đau lòng hơn.

Bùi Ý không còn nghĩ đến việc rót nước ấm nữa, lại ôm Bạc Việt Minh: "Em không đi, em sẽ không bỏ anh, em không đi đâu cả."

Ba lời hứa liên tiếp, tất cả đều ẩn chứa từ "vĩnh viễn".

Bạc Việt Minh siết chặt vòng tay, cảm xúc do rượu mạnh hơn bình thường: "Em ở bên anh cả đời?"

Bùi Ý biết Bạc Việt Minh vẫn luôn đang đợi câu trả lời của cậu: "Ừm, em ở bên anh cả đời."

Nếu nói nắm chắc khoảnh khắc thì sẽ là khởi đầu của tình yêu, vậy một khi yêu đến tận xương tủy, ai mà không yêu cầu cả đời?

Bùi Ý hít một hơi thật sâu, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó: "Nhị ca."

"Hửm?"

"Anh có muốn nghe chuyện xưa của em không?"