Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan một trước một sau từ trên xe bước xuống, Tiểu Lý lái xe trở lại gara.
Đến trước cửa, trước tiên Hạ Húc thay giày, sau đó lại giống như hôm qua đem túi sách ném tới trên ghế salon.
Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt nhìn lướt qua, cô không thèm để ý tới, cúi người tiếp tục đổi giày.
Hạ Húc đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, từ trong phòng bếp Mai di mang hai bát mì đến, Hạ Húc lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Mai di hỏi anh: "Thiếu gia, ban sáng cậu có đau bụng hay không? Ta nhờ tiểu thư mang cho cậu bữa sáng, cậu có ăn không?"
Hạ Húc thoáng dừng lại, anh đang cuối đầu ăn một ngụm mì sợi, trong miệng còn ngậm một nửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng kia có chút buồn cười.
Anh xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan còn đang thay giày, tựa hồ cảm thấy bế tắc, trong lòng anh thì thầm một câu: Thực ngốc.
Sau đó lại như không việc gì xoay người, thản nhiên nói: "Ăn."
Nguyễn Tinh Loan nghe vậy, mấp máy môi, làm dáng vẻ không nghe được gì.
Mai di bước tới giúp cô cởi xuống túi sách, không cẩn thận liếc thấy trên tay cô có vết thương, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, cô làm sao lại bị thương thế này, cùng người khác đánh nhau sao?"
Nguyễn Tinh Loan vội vàng phủ nhận: "Cháu không cẩn thận chà xát qua trên vách tường thôi, không sao ạ."
"Thế nào lại không cẩn thận như vậy, đợi tí nữa tôi giúp tiểu thư bôi ít thuốc." Mai di lo lắng hỏi han.
Nguyễn Tinh Loan dừng lại, thanh âm cười nhẹ đáp lời, nhìn sang chỉ thấy khóe miệng Hạ Húc có chút cong.
Tuy đường cong rất thấp, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy.
Cái người này, rõ ràng biết như thế nào, không biết xấu hổ còn cười cô.
Nguyễn Tinh Loan buồn phiền đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, vừa cầm đũa, Hạ Húc liền thả đũa, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi ăn xong."
Túi sách cũng thèm không cầm, anh trực tiếp lên lầu.
Nguyễn Tinh Loan nhớ, rõ ràng thầy Mạnh có giao bài tập về nhà, sao anh lại không mang sách vở trở về phòng, chút nữa lấy gì để làm bài tập đây.
Cô ngoan ngoãn đem tô mì sợi ăn xong, sau đó cầm túi sách đi lên lầu.
Mai di gọi cô: "Tiểu thư, người chậm một chút, để tôi giúp tiểu thư xử lý vết thương."
Nguyễn Tinh Loan sợ Mai di lo lắng, thuận miệng đáp: " Cháu đã mua thuốc rồi, cháu có thể tự làm."
Sau đó bước nhanh đi lên lầu hai.
Cửa phòng đối diện không có đóng chặt, ở bên ngoài Nguyễn Tinh Loan cũng có thể nghe thấy thanh âm Hạ Húc cùng người khác gọi điện thoại
"Hôm nay không chơi game, đừng đến làm phiền tớ."
Sau đó ba một tiếng cúp máy.
Nguyễn Tinh Loan thu hồi tầm mắt lại, rón rén đẩy cửa phòng ra, sau lại đem chóp cửa đóng lại, trong lòng căng thẳng lúc này mới thoáng buông lỏng một điểm.
Người trong nhà đều đối với cô rất tốt, có thể vì không phải là nhà của mình, cho nên cô luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Tinh Loan kéo ra túi sách, lấy bài tập ngữ văn bắt đầu làm bài.
Đem bài tập lão Mạnh giao về nhà hoàn thành một lượt, tiếp đó cô đem tài liệu mà lúc trước Tống Tự giúp mình mua sắp xếp tất cả ổn thỏa, nhét chúng vào trong túi xách, cô dự định ngày mai khi đi học lại lặng lẽ xem.
Mọi việc cần làm cô đều đã xử lý xong xuôi, Nguyễn Tinh Loan nhìn đồng hồ, mới mười giờ, còn rất sớm.
Cô nghĩ, hay gửi tin nhắn cho Tống Tự
[ Anh đã ngủ chưa? ]
Ba phút đồng hồ trôi qua, màn hình vẫn tối đen.
Nguyễn Tinh Loan có chút thất vọng, đặt di động vào sách nhỏ trên bàn, sau đó đi toilet rửa mặt.
Khi trở về, nhìn thấy có cuộc điện thoại bị nhỡ, cô có chút bối rối muốn gọi lại, cũng may đối phương đã gọi tới.
Cô đè nén kích động trong lòng, nói khẽ: "Uy."
Tống Tự trêu chọc: "Tinh Loan, em chừng nào mới giống Nha Thiêm bọn họ ngoan ngoãn kêu anh một tiếng ca?" Trong giọng nói xen lẫn vẻ cưng chiều cùng ý cười.
Nhận biết nhau lâu như vậy, Nguyễn Tinh Loan chưa từng kêu Tống Tự một tiếng anh, cho dù Tống Tự so với cô lớn hơn mấy tuổi.
Lúc mới tới ngõ nhỏ, đối với tất cả mọi người cô đều tràn ngập phòng bị, lúc đó Tống Tự còn nhỏ, thường xuyên trêu đùa cô, ép cô gọi ca.