Thành tích thi cuối kì vừa được công bố.
Nguyễn Tinh Loan xếp thứ hai toàn trường, Tống Sơ Dương vị thứ thứ ba, vị bạn học đứng đầu là một nam sinh học ban nhất.
Nhìn phiếu điểm, Tống Sơ Dương cùng Nguyễn Tinh Loan hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng cả hai cùng phì cười, Tống Sơ Dương mở lời nói trước: "Lần sau chúng ta đấu tiếp."
Nguyễn Tinh Loan nói: "Được."
Kỷ Tu Trạch nhìn thứ hạng của mình cùng Hạ Húc, cậu ta đột nhiên sửng sốt kêu lên: "Cmn Húc ca, cậu xếp hạng thứ năm mươi kìa."
Hạ Húc đặc biệt đắc ý quay đầu lại, nhìn Nguyễn Tinh Loan, biểu lộ cầu khen hiện rõ trên khuôn mặt, Kỷ Tu Trạch nhìn Húc ca dạng này biểu cảm cậu ta hoàn toàn nuốt không trôi.
Sau một tuần nghỉ hè Hạ Húc liền đi huấn luyện.
Mấy ngày gần đây nhất, Nguyễn Tinh Loan rõ ràng cảm nhận được Hạ Húc càng ngày càng dính người.
Trước ngày đi huấn luyện một hôm, bọn người Kỷ Tu Trạch cùng chạy tới chia tay anh, cuối cùng còn tụ họp một bữa tiệc. Kết quả trò chuyện một chút, Hạ Húc liền ra ngoài, chân bước lên lầu, dừng lại ngay cửa phòng Tinh Loan gõ vài tiếng.
Cô hiện tại đang thu dọn đồ đạc, dự định sẽ trở lại xóm nhỏ trong vài ngày.
Nhìn thấy Hạ Húc đứng ở phía sau, Nguyễn Tinh Loan tay đang bận rộn khẽ dừng lại, hỏi anh: "Cậu thế nào lại lên đây?"
Hạ Húc làm nũng nói: "Nhớ em a."
(Xác lập mối quan hệ rồi nên từ bây giờ Yên sẽ đổi xưng hô của nhân vật chính nhé)
Nguyễn Tinh Loan: "..."
Rõ ràng mấy phút phía trước vừa mới gặp mặt qua!
Tiểu thiếu gia hiện tại không còn vẻ kiêu căng, mà lúc này trực tiếp biến thành tiểu Hạ Húc bám người nha.
Hạ Húc từ phía sau ôm lấy cô, đưa thân thể nhỏ nhắn của cô ôm trọn vào lòng, cằm tựa trên vai của cô, ủy khuất nói: "Về sau khi anh đi huấn luyện, mỗi ngày có thể điện thoại cho em hay không?"
Nguyễn Tinh Loan: "Có thể."
Lời này cũng đã hỏi qua nhiều lần lắm rồi.
Hạ Húc đem cô xoay người lại, mặt hai người kề sát nhau.
"Anh muốn làm gì?" Nguyễn Tinh Loan cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh.
Hạ Húc nhíu mày cười cười, đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, anh trực tiếp hôn lên môi cô.
Cửa phòng không đóng.
Hạ Tuyết đi lên tìm Tinh Loan, đẩy cửa ra liền thấy hai người bọn họ ôm nhau, dọa cô đến phải thốt lên "Thật xin lỗi" sau đó vội vã chạy ra ngoài nhanh chóng đem cửa đóng lại.
Nguyễn Tinh Loan đẩy Hạ Húc ra, trừng mắt liếc anh một cái.
Hạ Húc buông buông tay, biểu hiện vô tội.
Nguyễn Tinh Loan đi xuống dưới lầu, Hạ Tuyết vẫn còn mang vẻ sửng sốt, Kỷ Tu Trạch hỏi cô: "Cậu trông thấy cái gì đáng sợ hay không? Bị dọa thành cái bộ dạng này, cậu không phải nói lên lầu tìm tiểu tiên nữ sao?"
Hạ Tuyết cúi thấp đầu, bởi vì muốn lên lầu gặp Tinh Loan cô mới bắt gặp phải cảnh đầy xấu hổ kia.
Nguyễn Tinh Loan từ trên lầu đi xuống, Hạ Tuyết vừa nhìn thấy cô liền giải thích nói: "Tinh Loan, tớ thật sự không phải cố ý, tớ muốn lên lầu tìm cậu nên mới...."
Nguyễn Tinh Loan cười cười: "Không có việc gì."
Hạ Tuyết nghi hoặc mà hỏi thăm: "Cậu cùng Hạ Húc?"
Hạ Húc trả lời: "Chúng tôi đang quen nhau."
Hạ Tuyết lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được chuyện này, cô vẫn luôn cho rằng Tinh Loan cùng Hạ Húc chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi.
Kỷ Tu Trạch bên kia mặt rất bình tĩnh ngồi xem TV.
Hạ Tuyết hỏi cậu ta: "Cậu vì cái gì một chút cũng không kinh ngạc?"
Kỷ Tu Trạch cũng không ngẩng đầu, một bên dùng miệng cắn hạt dưa một bên nói ——
"Có cái gì đáng kinh ngạc sao, nhắm mắt cũng có thể đoán được hai người bọn họ đang yêu nhau. Chỉ tại cậu quá ngốc, còn có thể trách ai."
Hạ Tuyết: "..." Cho nên chỉ có một mình cô là không có nhìn ra sao?
Cô không cam lòng nhìn về phía Tống Sơ Dương.
Tống Sơ Dương nói: "Cái này, tôi cứ tưởng là tất cả mọi người đều nhìn ra được. Húc Tử thầm mến tiểu nha đầu rất lâu rồi, lúc trước khi Hạ Húc vào viện, hẳn là dùng khổ nhục kế, liền đem người lừa gạt tới tay."
Tống Sơ Dương đã sớm nhất ý thức được tâm tư Hạ Húc, dù sao quen nhau nhiều năm như vậy, tâm tư hắn lại không như Kỷ Tu Trạch ngốc nghếch.
Hạ Húc trừng mắt liếc hắn một cái: "Cậu mới khổ nhục kế, còn có, tiểu nha đầu là tên cậu có thể gọi sao, cậu mau đổi một cái tên khác đi."
Tống Sơ Dương nói: "Không đổi, tôi so với cậu khi trước, lúc đó cậu còn không chào đón cô ấy."
Dở lại quá khứ, Hạ Húc lập tức liền chột dạ.
Nào chỉ là không chào đón, anh còn thường xuyên mở miệng khi dễ người.
Thấy Hạ Húc không phản bác, Tống Sơ Dương nghiêng đầu nhìn anh, cho là anh đang tính toán một kế hoạch trả thù gì đó.
Mấy giây sau, Hạ Húc ung dung mở miệng nói: " Cậu không đổi cũng được, vậy sau này tớ cũng gọi Tần Miên theo kiểu này."
Tống Sơ Dương tức giận đứng lên, "Cậu... Không cho phép!!!"
Hạ Húc câu môi cười nói: "Vậy cậu có đổi hay không?"
Tống Sơ Dương cắn răng, dùng sức nói: "Đổi!"
Hạ Húc đắc ý vuốt vuốt đầu tiểu nha đầu nhà mình, sợi tóc mềm mềm, mái tóc xuyên qua từng đầu khe hở ngón tay anh, còn có mùi thơm nhàn nhạt.
-
Ngày thứ hai, Hạ Húc đến thành phố D, Hạ Nhân và Nguyễn Tinh Loan cùng tiễn anh đến trạm tàu lửa.
Bởi vì có cha anh, Hạ Húc cũng không dám làm điều gì, nhiều lần ánh mắt ai oán nhìn nhìn về phía cô, sau đó lại yên lặng dời ánh mắt.
Rõ ràng hai người đều trong xe, Hạ Húc lại còn gửi tin nhắn cho cô.
Hạ Húc: [ muốn ôm một cái. ]
Nguyễn Tinh Loan: [... ]
Hạ Húc: [ muốn hôn hôn. ]
Nguyễn Tinh Loan: [... ]
Nguyễn Tinh Loan không ngăn cản được Hạ Húc, không thể làm gì khác hơn là đem điện thoại di động cất dấu vào trong túi xách, dù Hạ Húc có tùy tiện phát cái gì, cô cũng đều không lấy ra nhìn.
Hạ Húc gửi mấy tin nhắn tiếp, cuối cùng yên lặng mà ngoan ngoãn ngồi im.
Đến nhà ga, Hạ Húc nhờ Hạ Nhân giúp anh mua chút đồ ăn, thừa dịp cha anh không chú ý, sát tới bên Tinh Loan vụng trộm hôn một cái.
Sau đó làm bộ việc gì cũng đều không có phát sinh.
Nguyễn Tinh Loan nhắc nhở anh: "Đừng làm rộn."
Sự việc hai người bọn họ quen nhau còn không có nói cho người trong nhà biết, Nguyễn Tinh Loan cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hạ thúc thúc hảo tâm giúp đỡ cô còn đem cô về nhà chăm sóc, kết quả cô cùng con của chú yêu đương, nghĩ đến đây, tron lòng Nguyễn Tinh Loan liền sẽ cảm thấy áy náy.