Hạ Húc thân thể cứng đờ.
Anh kinh ngạc quay đầu lại, nhịp thở bất ổn dò hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì? Tinh Loan, lặp lại lần nữa."
Nguyễn Tinh Loan đang trong trạng thái say mềm không ngại ngùng, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt hảo của Hạ Húc, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó liền vươn tay sờ soạng.
"Cậu thật đẹp trai." Nguyễn Tinh Loan cười nói.
Hạ Húc đột nhiên bị đùa giỡn, mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng như có quả bom phát nổ, anh nhẫn nại tính tình hỏi: "Tinh Loan, cậu thích ai?"
Nguyễn Tinh Loan ngập ngừng nói: "Thích cậu." Hạ Húc khuôn mặt vừa trắng vừa mềm, lần thứ nhất thời điểm nhìn thấy, trong nội tâm cô liền sinh ra ý tưởng muốn sờ, lúc này rốt cục có thể không kiêng kỵ mà ngắt nhéo khuôn mặt ấy.
Hạ Húc bắt lấy tay của cô, buộc cô nhìn thẳng vào ánh mắt của mình.
"Tớ là ai?" Hạ Húc thấp giọng hỏi.
Nguyễn Tinh Loan rút tay ra đánh anh, "Cậu như thế nào lại hỏi vấn đề ngốc nghếch như vậy, cậu là Hạ Húc nha, cậu cũng uống say sao?" Nữ hài một bên nói một bên nhéo nhéo mặt của anh.
Hạ Húc không biết hình dung giờ phút này trong lòng là loại cảm giác nào, tê tê dại dại, thân thể mỗi một tế bào tựa hồ cũng đang kêu gào, niềm vui lan tỏa cả cơ thể.
Anh lần đầu tiên cảm nhận được, nguyên lai được người mình thích đáp lại, thật không có gì hạnh phúc bằng.
Hạ Húc cúi người, nhìn xem nữ hài xấu hổ thành bộ dáng khả ái, nhịn không được ở trên trán của cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Sau đó mới xoay người đi toilet, dùng nước nóng đem khăn mặt tẩm ướt, ôn nhu thay cô lau mặt, lại đem cô ôm đến trên giường giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái nhất. Thầm thì bên tai cô chúc ngủ ngon.
Nguyễn Tinh Loan ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại đầu óc thật mơ hồ. Cô vuốt vuốt đầu của mình, muốn rời giường đi uống nước, sau đó mới thấy được Hạ Húc đang gối đầu bên cạnh.
Cô khẽ giật mình.
Hạ Húc bị động tác của cô làm bừng tỉnh, lập tức mở mắt ra, lo lắng mà hỏi thăm: "Còn cảm giác khó chịu sao?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, thành thật trả lời: "Không khó chịu, có chút khát."
Hạ Húc lập tức đứng dậy rót một chén nước sôi cho cô, Nguyễn Tinh Loan cổ họng khô khốc, uống thật nhanh.
Hạ Húc nhắc nhở cô: "Chậm một chút."
Sau khi uống xong, Hạ Húc tự nhiên từ trong tay cô tiếp nhận cái ly.
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu hỏi anh: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Hạ Húc không giống hôm qua nằm gục bên giường của cô, mà ngồi xuống bên cạnh một sô pha nhỏ, đáp lời.
"Tớ lo lắng cậu nửa đêm tỉnh lại khó chịu, liền ở lại đây trông chừng cậu."
Hạ Húc nói rất bình tĩnh, giống như việc mình làm là điều rất hiển nhiên.
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Loan cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.
Hai người đều trầm mặc một hồi, Nguyễn Tinh Loan nhớ lại toàn bộ sự tình sau khi cô uống say phát sinh, nghĩ đến Hạ Húc cõng cô trở về, nghĩ đến chính mình lôi kéo anh không chịu buông tay, nghĩ đến cô nói ——
Tớ... Thích cậu...
Nguyễn Tinh Loan lập tức đỏ mặt, hệt như một quả cà chua chín mọng.
Hạ Húc sau khi nhìn thấy, xoa đầu cô, khó hiểu nói: "Không phát sốt nha, khuôn mặt làm sao đột nhiên lại đỏ như vậy."
Nguyễn Tinh Loan kêu anh một tiếng.
Hạ Húc quay đầu.
Nguyễn Tinh Loan mở miệng nói: "Tớ uống say về sau nói những lời kia..."
Gặp tiểu nha đầu có chút xấu hổ mở miệng, Hạ Húc nhếch môi cười nói: "Liền biết cậu sau khi tỉnh lại sẽ giả mất trí nhớ, bất quá không quan hệ, tớ biết cậu có ý nghĩ kia là được rồi. Do đó tớ sẽ mặt dày mà bám riết lấy cậu, thẳng đến khi nào cậu nguyện ý chân chính tiếp nhận tớ, tán thành tớ, tin tưởng tớ. Tớ sẽ không từ bỏ."
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Tinh Loan, Hạ Húc liền có thể nhìn ra tâm phòng bị của cô rất nặng, không sao anh nguyện ý vì cô mà chờ đợi.
Nguyễn Tinh Loan mím chặt cánh môi, ánh mắt cực nóng, tay nhỏ không tự giác siết chặt gối.
Cô thấp giọng nói: "Không phải như vậy." Thanh âm khắc chế tựa hồ như ủy khuất.
Hạ Húc: "?"
Nguyễn Tinh Loan khẩn trương liếm liếm môi, cô dùng sức nói ra: "Tớ uống say về sau nói những lời kia, đều là thật."
Cô không nghĩ sẽ phủ nhận.
Mặc dù biết chính mình cái gì cũng không tốt, thế nhưng là, hoa cỏ dại cũng muốn thấy ánh nắng của mặt trời. Mà Hạ Húc, chính là người mà cô tin có thể đem đến ánh sáng xóa tan mọi bóng đêm trong lòng cô.
Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, ngón tay bởi vì dùng sức, khóe mắt đỏ bừng.
Khuôn mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng.
Hạ Húc ngẩn ra mấy giây mới phản ứng được, anh ngơ ngác bắt lấy tay Nguyễn Tinh Loan, nhất thời lại không biết làm như thế nào mở miệng an ủi.
"Đừng, đừng khóc, cậu vừa khóc trong lòng tớ liền loạn, không tin cậu sờ thử xem."
Hạ Húc đưa tay nhỏ của cô đặt trên lồng ngực của mình, Nguyễn Tinh Loan nhớ kỹ lúc trước tại trong bệnh viện, Hạ Húc cũng từng làm như thế.
"Thật xin lỗi, tớ cho là cậu không thể nhanh như vậy mà tin tưởng tớ, đều là tớ không tốt, cậu nếu là khổ sở có thể đánh tớ, cậu đừng khóc a."
Hạ Húc cả trái tim đều bị nước mắt của Tinh Loan cấp chỉnh trở nên loạn nhịp, sớm biết sẽ có hôm nay, lúc trước Kỷ Tu Trạch lải nhải bên tai anh về cách theo đuổi bạn gái, anh liền lấy bút ghi chép cẩn thận.
Nguyễn Tinh Loan ý thức khôi phục lại, dùng sức xoa xoa, dùng khuôn mặt tươi cười nhìn anh.
"Tớ không sao."
Hạ Húc trong lòng bỗng ngổn ngang, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ nơi nào.
Cuối cùng xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Ngày mai còn phải đi học, cậu ngủ đi."
Nguyễn Tinh Loan gật đầu: "Cậu cũng đi nghỉ ngơi, tớ không sao."
"Được."
Ngày thứ hai tan học, Kỷ Tu Trạch rốt cục nhịn không được lại đây chửi bậy: "Húc ca, miệng cậu sắp nhếch lên tới trời rồi kìa, vạn vật cũng phải hoảng, cậu có phải hay không ra chuyện gì? Nếu là xảy ra chuyện liền nói với tớ, huynh đệ tuyệt đối sẽ giúp cậu."
Hạ Húc từ trước đến nay đều là gương mặt lạnh lùng, ai cũng không dám đến gần, hôm nay mặt mày hớn hở dáng vẻ, không chỉ có Kỷ Tu Trạch cảm thấy kỳ quái, những người khác cũng đều có thể cảm nhận được.
Hạ Húc tại phía dưới đá một cước lên ghế, Kỷ Tu Trạch kém chút té ngã trên đất, vội vàng nhận sai.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Hạ Húc ngồi đối diện Nguyễn Tinh Loan, nhắc nhở nói ——
"Cậu quá gầy, ăn nhiều một chút."
"Cái này ăn ngon, cậu nếm thử."