Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
“Mau đi dỗ chồng con đi.” Bà nội Cố đẩy vai cô.
Khương Niệm mất tự nhiên quay đầu nhìn bà, “Dỗ như thế nào ạ?”
Quan trọng là… vì sao phải dỗ???
Vừa rồi, rõ ràng cô khen anh mà.
Bà nội Cố chậc lưỡi tiếp tục công tác giảng dạy, ý vị thâm trường nói: “Con làm nũng thì cái gì không giải quyết được?”
Khương Niệm: “……”
Cứ như thế này, cô có cảm giác mình bị dạy hư.
*
Khương Niệm ra ngoài nhưng không tìm được Cố Trạch, mở cửa phòng bên cạnh mới phát hiện đây là thư phòng của anh, bên trong cũng không thấy bóng dáng ai.
Bên tường có vài kệ sách lớn nhỏ khác nhau, đầy đủ thể loại đa dạng phong phú.
Chính giữa là chiếc bàn bằng gỗ màu đỏ sẫm. Trên bàn bày biện chỉnh tề làm nổi bật khung ảnh màu trắng bên trái.
Với tính cách Cố Trạch hoàn toàn không có khả năng đây là ảnh gia đình.
Khương Niệm chống tay trên mặt bàn ngồi xuống tò mò lấy qua xem.
Trên ảnh là bóng dáng của một bé gái tầm bảy tám tuổi, mái tóc bồng bềnh đen mượt thắt bím hai bên, thân thể có chút mũm mĩm, làn da như gạo nếp, phấn điêu ngọc trác, trắng tròn mềm mại.
Bối cảnh của ảnh chụp hình như là phòng ăn, giống hội sở gì đó nhìn hơi quen, Khương Niệm nhớ cô có đi qua nơi này.
Bên dưới góc trái khung ảnh có khắc thời gian đã bị ma sát trơn nhẵn, ngày thường chắc chắn thường xuyên được cầm xem, niên đại có chút xưa.
Vậy đây hẳn là mối tình đầu, bạch nguyệt quang trong lòng Cố Trạch rồi.
“Đang làm gì vậy?” Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang bên tai, Khương Niệm bị dọa không nhẹ theo bản năng từ trên mặt bàn nhảy xuống, nhanh quá không trụ vững mắt cá chân khẽ trẹo, thân thể không cân bằng ngã về bên kia.
Đúng lúc này, cánh tay cô bị nắm lấy.
Tay Cố Trạch mát lạnh khô ráo, anh nhẹ nhàng dùng sức kéo Khương Niệm lại.
Khương Niệm bị kéo qua, không kịp phòng bị đụng trúng ngực anh.
Cứng y như đá khiến cái trán nhỏ của cô bị làm đau.
Bên chóp mũi đều là hương vị hô hấp mát lạnh của người đàn ông này.
Khương Niệm ngẩng mặt, ánh đèn chiếu lên làn da trắng mịn, đáy mắt trong suốt chứa ảo não, hai má phiếm hồng ngượng ngùng.
Cô không ý thức được khi nào anh xuất hiện ở đây. Cố Trạch so với cô cao hơn một cái đầu, lúc này cúi đầu nhìn xuống, thần sắc đầy lãnh đạm.
Cô chột dạ.
“Tôi…… nhất thời tò mò, xin lỗi.” Cô cắn môi dưới đưa ảnh chụp qua. Nhìn trộm bí mật người khác thì thôi đi này lại bị phát hiện, thẹn thùng đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.
“Ừm.”
Cố Trạch buông cô ra nhận lấy khung ảnh, rũ mắt mắt nhìn.
Khương Niệm ý thức được tư thế này dựa vào nhau quá gần, ít nhiều gì cũng có xấu hổ, muốn lui ra sau một bước lại phát hiện sự tình càng xấu hổ hơn —— làn váy mỏng của cô cuốn vào nút áo của anh.
Sau khi lui một bước, phía trước… miêu tả sinh động. Từ cái nhìn của cô, chính là bộ dáng ôn hương nhuyễn ngọc.
“A!” Khương Niệm kêu một tiếng ngắn ngủi liền vội nâng tay lên che đôi mắt Cố Trạch lại.
Nhưng mà cảm giác này… không đúng lắm.
Bây giờ cô mới ý thức được, do chiều cao chênh lệch nên cô nâng tay che không phải là mắt mà lại là môi.
"............"
Cố Trạch nhìn cô, đáy mắt đen nhánh.
Trái tim phảng phất lỡ một nhịp.
“Thực xin lỗi.” Khương Niệm vội vàng thu hồi tay, lòng bàn tay như phỏng, vẫn còn chút ướt át nóng bỏng lợi hại. Khẽ cắn môi giải thích: “Váy, bị mắc.”
Cố Trạch vừa động đậy, Khương Niệm phản ứng chớp nhoáng, giành nói: “Anh đừng động, để tôi động!”
“Được.” Cố Trạch ngẩng đầu tầm mắt hướng lên trên, cắn chặt hàm dưới nhanh gọn lưu loát.
Lúc này Khương Niệm mới thở ra, cúi đầu xuống gỡ.
Không nghĩ tới càng khẩn trương tay càng loạn, thử rất nhiều lần cũng không thể gỡ bỏ. Khương Niệm kéo tầng sa y mỏng đầy u oán, xé cũng xé không được.
Qua một hồi lâu, Cố Trạch hỏi: “Để tôi?”
Khương Niệm giãy giụa, “…… Có kéo không?”
"Trong thư phòng ai để kéo?” Cố Trạch hỏi lại.
“Được rồi, anh làm đi.” Khương Niệm lựa chọn từ bỏ, một tay che lại ngực nghiêng mặt ra chỗ khác.
Vành tai tinh xảo nhiễm màu hồng nhạt như ngọc thạch cao cấp.
Cố Trạch cúi đầu xuống, hô hấp ấm áp phả bên mặt cô.
Khương Niệm không dám nhìn hình ảnh này.
Sợ đạo hạnh không đủ, cầm giữ không được.
Ngón trỏ thon dài đặt trên vải mỏng, động tác Cố Trạch không nhanh không chậm, đầu tiên phải biết rõ phương thức quấn rối về sau mới từng chút một chút gỡ bỏ.
“Chị ơi, hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói trẻ con ở cửa vang lên, hồn nhiên như cô tiên, chỉ có ở tuổi của Khương Vũ.
Sau đó, là tiếng bước chân dồn dập của Ôn Thư.
“Tiểu Vũ, chị con còn có việc, con không thể……” Chưa nói hết câu liền im bặt, Ôn Thư đỏ mặt, phản ứng đầu tiên là che mắt Khương Vũ lại.
Từ góc độ của bà là, mới cưới đôi vợ chồng son cầm lòng không đậu.
Cố Trạch cúi đầu, cùng với tư thế kia, tay đặt ở chỗ đó…… Đủ làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Chỉ là ở nơi này, hai người quá không kiêng kỵ rồi.
Khương Vũ giãy giụa kéo tay Ôn Thư xuống, hỏi: “Vì sao con không thể nhìn? Con muốn cùng chị gái và anh rể đi chơi!”
Vốn dĩ không có gì, lại bị Ôn Thư suy diễn bậy bạ làm cho không khí trở nên ái muội.
Khương Niệm: “……”
“Không được, chị con đang nói chính sự, không được làm phiền.” Ôn Thư vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn Khương Niệm, cứng đờ nói xong liền mang Khương Vũ ra ngoài.
Xong rồi……
Khương Niệm nhanh chóng quay đầu muốn giải thích nhưng nghe thấy âm thanh trầm thấp của Cố Trạch: “Được rồi.”
Cô như trút được gánh nặng lùi về sau vài bước.
Mặt nóng như lửa, đành duỗi tay dán má hoãn lại rồi mới ra ngoài.
Cố Trạch buông khung ảnh, cùng cô đi ra.
Khương Vũ và Ôn Thư đi không xa.
Khương Niệm còn loáng thoáng nghe thấy tiếng giải thích nhu hòa của Ôn Thư với Khương Vũ: “Tiểu Vũ rất nhanh sẽ có cháu đấy.”
“Ở đâu ạ?” Khương Vũ kinh hỉ hỏi lại.
“Chờ sau này, con đi hỏi chị con sẽ biết.” Ôn Thư sờ soạng đầu nhóc.
Khương Niệm: “……”
Cô vẫn là cô gái nhỏ bé nhỏ cần được nâng niu, ok chưa?
Lén lút liếc nhìn Cố Trạch thấy anh không có gì phản ứng liền cảm thán: “Lần này hiểu lầm lớn, tôi mất không trong sạch rồi!”
“Có ai nghĩ phụ nữ đã kết hôn còn trong sạch?” Cố Trạch nhìn cô, đại ý cảm thấy cô bắt đầu lo lắng dư thừa.
Khương Niệm: “……” Phụ nữ đã kết hôn???
Phụ nữ!!!
Giờ này khắc này, cô thật sự vô cùng nhớ Cao Lộ!
*
Dựa theo quy định ở Cố gia, bọn họ mỗi tháng sẽ ở nhà cũ Cố gia ăn cơm sau đó lưu lại một đêm.
Hai người tự nhiên sẽ ngủ một phòng.
Cũng may Cố Trạch sớm đã có chuẩn bị, từ trong ngăn tủ lấy ra chăn mỏng trải lên sô pha.
Lúc nãy trước khi ngủ, bà nội Cố còn ám chỉ cô thời khắc thích hợp sinh song thai.
Khương Niệm chỉ có thể gật đầu nói vâng.
Nghiêng cái đầu nhỏ, Cố Trạch cũng đang nhìn bên này, Khương Niệm nghĩ đến trước đó không lâu cô còn khen cái đó của anh tốt, bên tai liền nóng rực.
Việc này làm cho Khương Niệm sinh ra một loại ảo giác, hai người ở chung một phòng cô mới là kẻ có khả năng phạm tội nhất.
Cô cùng Cố Trạch đều có uống chút rượu nhưng không đến mức say, cũng đã bị phát hiện lén lút xem trộm rồi nên bây giờ không câu nệ phòng bị nữa.
Khương Niệm nghĩ đến bức ảnh trong thư phòng, cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt rồi hỏi anh:
“Mối tình đầu à?”
Khương Niệm vốn không phải người hóng drama, nhưng bộ dáng mất mát buồn bã của Cố Trạch ở thư phòng liền kích thích tâm tình bát quái của cô.
Nhưng mà quan hệ bạn cùng phòng của bọn họ không vững chắc chưa kể vấn đề trên lại riêng tư như vậy.
Khương Niệm có chút lo lắng anh sẽ không trả lời.
Ánh mắt Cố Trạch khẽ động, ngữ khí đạm bạc, “Ừm.”
“Xem ra, anh còn thích cô ấy.”
Cố Trạch trả lời: “Ừm.”
Khương Niệm không biết an ủi như thế nào.
“Kỳ thật không cần mất mát như vậy, anh hoàn toàn có thể nói rõ quan hệ giả dối của chúng ta cho cô ấy nghe, có lẽ để cô ấy chờ anh một chút, qua hai ba năm quan hệ hợp tác của hai nhà chúng ta được củng cố, vị trí thiếu phu nhân Cố gia sẽ là của cô ấy.”
Cố Trạch trầm mặc, ngữ khí càng nhạt, “Cô ấy đã kết hôn.”
“Kết hôn cũng có thể ly hôn, hiện tại tỷ lệ ly hôn rất cao, vẫn còn có ……” Hy vọng.
“Cô ấy sẽ không ly hôn.”
Khương Niệm sửng sốt, “Hả?”
Ngữ khí khẳng định của anh dừng trong tai Khương Niệm không khỏi cô đơn.
Không nghĩ tới Cố Trạch là một kẻ si tình.
Đáng tiếc, có đôi khi ngậm thìa vàng sinh ra chưa chắc đã đáng hâm mộ, tỷ như bọn họ, đến quyền tự chủ hôn nhân cũng không có.
Cái này và nhân quyền, có cái gì khác nhau?
Khương Niệm không khỏi nghĩ đến Khương Vũ Bân, xem như lần này cô đem ân tình dưỡng dục của ông trả hết.
Cố Trạch đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khương Niệm bật điện thoại lên lướt lướt Weibo, cùng Cao Lộ tùy tiện nói vài câu.
Cao Lộ: Nhẫn nhịn làm gì, không cần nhịn, có hoa nên hái thì cứ hái, một khắc đáng giá ngàn vàng……
Khương Niệm: Dừng!
Cao Lộ: Cậu là bị áp lực nhân tính, nếu cùng một phòng còn không mau đi xé áo sơ mi trắng Cố tiên sinh đi!
Khương Niệm: Chúng ta không giống nhau.
Không lâu sau, Cố Trạch đi ra.
Bên hông chỉ buộc chiếc khăn tắm, lồng ngực trần trụi rắn chắc đường cong cơ bắp rõ ràng, vừa nhìn liền biết rất có lực.
Làn da rất trắng, so rất nhiều cô gái chỉ có hơn.
Anh dừng lại, có chút mất tự nhiên cứng đờ giải thích, “Bên trong, không có áo tắm.”
“Oh.” Khương Niệm thu tầm mắt.
Sau đó Cố Trạch đến tủ quần áo lấy áo ngủ dài ra, đi qua bên kia.
Lần quay lưng này.
Đường cong quyến rũ, một đường hoàn toàn đi vào khăn tắm màu trắng kia.
Đáy lòng Khương Niệm thở dài.
Bảo bối này, không nhìn được, hơi đáng tiếc.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Trạch:……