Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Hôm nay Cao Lộ từ Pháp trở về.
Tóc vừa mới cắt, chỉ ngắn chạm tai. Thân là siêu mẫu cao cấp trong nước, dáng người đương nhiên trở thành móc treo quần áo, cho dù khoác lên mình cái bao tải cũng có thể biến thành quần áo cao cấp khí chất ngời ngời.
Chiếc mũi hệt như khuôn mẫu của thẩm mỹ, vừa cao vừa thẳng, môi mỏng khiến gương mặt trở nên càng lạnh lùng.
Vào nhà hàng, có không ít phục vụ lấy cớ đưa đồ ăn xin Cao Lộ ký tên. Thái độ cực kỳ kính nể nhiệt tình, hoàn toàn không chút đối hoài tới sự tồn tại của một tiểu diễn viên tuyến 36 đang ngồi đây.
Thái độ Cao Lộ ôn hòa, người nào tới tiếp người đó.
Đợi đến khi lên đủ món, trong phòng mới xem như an tĩnh lại.
“Đêm qua cậu nói với tớ cái gì, ấp a ấp úm như cà lăm vậy.” Theo thói quen, lưng Cao Lộ thẳng tắp ngay ngắn ngồi đó, hình thể luôn ở trạng thái bảo trì tốt nhất.
Khương Niệm “À” một tiếng, không chút để ý khảy khảy cái ly, “Không nhớ rõ, không cẩn thận nói cái gì đó thôi.”
“Ngứa đòn hả?” Cao Lộ xem nàng bộ dáng này liền biết có chuyện, đuôi lông mày nhướng lên, “Tớ mơ hồ nghe thấy cậu cùng Cố Trạch xảy ra chuyện, động phòng rồi?”
Nghĩ tới đêm qua, mày Khương Niệm sắp nhăn thành cái núi nhỏ.
Tối hôm qua, ánh nến thật lãng mạn.
Mới vừa nói xong câu “Anh có ước mơ gì?” Cái câu này ngốc đến không thể ngốc hơn.
Cố Trạch nhìn cô vài giây, câu môi dưới hỏi lại: “Em thật sự muốn cùng tôi thảo luận vấn đề này?”
Tay cắt bò bít tết thật giống bác sĩ khoa ngoại cầm dao giải phẫu, thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng.
Khương Niệm lập tức lắc đầu.
Nhìn thấy cô quẫn bách, Cố Trạch một mặt ăn, một mặt hỏi chuyện ở đoàn phim. Khương Niệm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới xem như thật sự mở ra câu chuyện phiếm, có đề tài cho dù có nói một buổi tối cô cũng không sợ.
Mà Cố Trạch lại là người biết lắng nghe.
Trong lúc anh khẽ cười, chân mày giãn ra, đáy mắt đen nhánh, môi mỏng nâng lên độ cong nhợt nhạt. Khương Niệm nâng mắt, tầm mắt chạm vào anh cũng bật cười ra tiếng.
Sau đó…… Cô liền, thấy sắc nảy lòng tham.
Không khí bốn phía cũng vì vậy mà trở nên thật loãng.
Tầm mắt ngừng trên mặt Cố Trạch, Khương Niệm hai tay đập mặt bàn, thân thể khẽ hướng về phía trước, phảng phất trong chóp mũi đều là hương vị thanh lãnh trên người anh.
Cô rũ mắt, ánh nhìn dừng trên môi anh.
“Sau đó cậu liền hôn lên?” Cao Lộ nhịn không được tưởng tượng đến cảnh Khương Niệm miêu tả, cô biết Cố Trạch nhà người ta có nhan sắc nhưng không ngờ nó lại mạnh mẽ đến như vậy, nhìn một cái cũng bị câu hồn sao?
Khương Niệm lắc đầu, còn đắm chìm trong nỗi hối hận bi ai, “Hình như… Tớ còn làm điều quá phận hơn.”
“Cậu đem người ta lên giường?!!!”
“Sao có thể!”
Cô đưa tay véo khuôn mặt, phát sầu nói: “Lúc thiếu chút nữa thật sự hôn lên, tớ đột nhiên tỉnh táo, sau đó… sau đó là… chắc là cậu biết ha….”
“Biết cái mọe gì? Nói rõ ràng coi!”
“Tớ đưa tay nâng mặt anh ấy nắn nắn, y như mấy bà điên lang thang đầu đường xó chợ cười ha hả nói ‘làn da này thật tốt, thì ra không chỉ có trắng mà còn mịn nữa’.”
Nắn xong liền hối hận, đầu ngón tay như bị thiêu cháy, vội vàng tìm cái cớ sứt mẻ chạy lên lầu chui vào phòng.
Đến bây giờ cô cũng quên không được biểu cảm lúc ấy của Cố Trạch.
Khương Niệm hỏi Cao Lộ, “Lộ lộ, cậu nói xem anh ấy có cho rằng tớ câu dẫn anh ấy không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo
2. Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
3. Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
4. Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
=====================================
Cao Lộ trợn mắt: “…… Còn cái gì mất mặt hơn cái này không?”
*
Ăn cơm xong, sau khi đi thanh toán Cao Lộ liền vẫy tay kêu Khương Niệm lại.
Liếc mắt nhìn điện thoại sau đó lại nhìn cô, “Niệm Niệm, từ khi nào cậu quyết định đổi nghề làm tác giả truyện cười vậy?”
“Tác giả truyện cười gì?”
Khương Niệm lấy điện thoại từ trong tay Cao Lộ mở ra xem, thấy bức ảnh trên bài đăng kia cả người liền thấy không khỏe.
Bức ảnh nhất định là do nhân viên công tác của đoàn phim chụp, mấy cái chữ trên quyển sách vô cùng rõ ràng, một nét chấm cũng không mờ.
Hộp bị đặt ở một bên.
Chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra đây là chiếc hộp tiểu Đinh đăng trên trang cá nhân của cô.
Phía dưới là một đống quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt, mỗi bình luận đều có một dãy kí tự ha ha ha ha ha…… lướt qua.
Khương Niệm sờ soạng vị trí trái tim, a… May quá, vẫn còn đập.
【 bấm tay tính toán, tài tinh động 】: Ha ha ha ha ha a ha ha… Mẹ nó cái gì gọi là rải cơm chó!
【 tiểu hài tử vừa vỡ lòng 】: Phảng phất như ăn phải viên đường giả, còn rất ngọt……
【 sống quan trọng nhất chính là vui vẻ 】: Hiện nay mấy cặp vợ chồng mới cưới đều chơi như vậy sao? Ha ha ha, có ai còn nhớ vụ hưởng tuần trăng mật lần trước không?
……
"Haha, fan cậu lại tăng lên rồi.” Cao Lộ cười ra tiếng, giậu đổ bìm leo, “Thì ra Niệm Niệm của chúng ta không phải chỉ biết diễn mà còn biết viết kịch bản gom fan nữa.”
“Hôm nay cậu có thể đem chuyện tối qua thấy sắc nảy lòng tham, nhưng lại bởi vì quá hoảng sợ sửa lại thành nhéo mặt Cố Trạch, lấy khiếm khuyết để che giấu sắc tâm để làm kịch bản mới đấy!”
Khương Niệm bỏ ngoài tai mấy lời chim chuột ấy vội vội vàng vàng tìm điện thoại, phản ứng đầu tiên chính là gọi cho Vi tỷ tự thú.
Không nghĩ tới phản ứng của Vi tỷ rất bình thường, kêu cô không cần phải khẩn trương.
“Chị không mắng em?”
“Sao lại phải mắng em, em nhìn xem đám người kia cười rất vui vẻ.” Vi tỷ lại nói: “Ngoan, từ từ rồi cũng hạ nhiệt thôi.”
Khương Niệm: “……”
Nghe xem, hai người phụ nữ này đều nói tiếng người sao?
*
Tại đoàn phim, suất diễn của thiếu nữ phản nghịch rất nhiều.
Thời gian Khương Niệm ngâm mình ở đoàn phim càng dài, đầu tiên là nghe các tiền bối dạy dỗ vì sự nghiệp mà hy sinh như thế nào, nói tới việc ăn đêm không tiêu mà bọn họ lại dựa gương mặt để kiếm cơm, vậy nên đặc biệt coi trọng hình thức dưỡng sinh.
Ngày nào cũng nhìn mặt nhau, nếu không biết dưỡng sinh là gì thì quả thật ngượng ngùng.
Khương Niệm cũng không có việc gì làm liền đi theo tầm sư học đạo.
Cà phê trước kia nay bị thay bằng ly trà kỷ tử táo đỏ, đồ cay độc hại là loại đồ ăn không được chạm vào, mỗi ngày đều phải ngủ đủ bảy giờ.
Văn tỷ càng mê muội, cầm bộ châm cứu trên tay, gặp người liền hỏi muốn châm hai châm không? Hiện tại bị đoàn phim gọi biệt hiệu là Văn ma ma.
Khương Niệm học bấm huyệt, không có việc gì liền điểm lấy tiểu Đinh ra luyện tập, có thể thường xuyên nghe thấy tiếng nhe răng nhếch miệng kêu la thảm thiết của con bé...
*
Từ trước đến nay mấy chuyện xấu hổ không đáng được nhắc tới vậy nên cô vẫn và Cố Trạch vẫn cùng nhau ăn bữa sáng và bữa tối, là đôi bạn quan hệ hài hòa.
Cô cũng phát hiện, đối Cố Trạch mà nói hoàn toàn không có ngày thứ bảy hay chủ nhật, cuối tuần của anh cũng chỉ có thời gian làm việc.
Cố Trạch giống như một người máy bị thiết kế nghiêm ngặt có lịch trình cố định để vận hành. Thời gian đi làm hay thời gian nghỉ ngơi đều phân chia như nhau.
Chẳng qua hôm nay Khương Niệm phát hiện Cố Trạch có điểm dị thường, khi ăn sáng mí mắt anh có màu xanh nhạt, rõ ràng là ngủ không đủ giấc.
Là một người bạn cùng phòng ưu tú, Khương Niệm dừng động tác, đúng lúc biểu đạt quan tâm: “Gần đây anh ngủ không ngon sao?”
“Ừm.” Cố Trạch rũ mắt không nhìn cô, như thể tâm tình không tốt.
“Anh như vậy là biểu hiện của quá sức đấy có biết không, cứ tiếp tục như vậy thân thể nhất định sẽ xuất hiện vấn đề.”
“Hiện tại người trẻ tuổi có áp lực cực kỳ dễ hiểu, anh lại là ông chủ, trên dưới công ty nhiều người như vậy đều cần anh quản lý.”
“Nhưng anh quả thật may mắn, anh có một người bạn cùng phòng hiểu rõ điều dưỡng thân thể.” Khương Niệm chắp tay trước ngực nói: “Vậy nên, buổi tối bấm huyệt đi!”
Tay cầm nĩa của Cố Trạch khựng lại, nâng mắt nhìn cô.
Bộ dạng: “Tôi xem em là bạn cùng phòng, em lại đem tôi làm chuột bạch”.
Biểu tình: “Cô ấy phát rồ, tâm như rắn rết”.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Niệm: Gì gì, ở trong lòng anh, em là dạng này người sao???
Editor có lời muốn nói: Nhấn F để siêu độ cho anh nhà =))))