Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Cố Nguyệt ngủ rất say gọi như thế nào cũng không tỉnh. Cố Trạch đành sải chân dài đến, đem cô bé xách lên như gà con.
Trong lòng Khương Niệm lộp bộp một tiếng theo bản năng sờ soạng cổ, đợi khi Cố Trạch đi tới miệng không rõ lời, nói: "Tôi, tôi tự đi được."
Cố Trạch cho cô một ánh mắt xem như ngầm đồng ý.
Hít hít mũi nhỏ, Khương Niệm vươn tay mò mẫm tìm điện thoại và túi xách rồi chống người ngồi dậy. Nhưng vì nằm quá lâu tay chân đều tê rần, cảm giác mất thăng bằng rõ mồn một.
Đầu nặng như chì, chân nhẹ như bông, bước đi mông lung phiêu phiêu trong gió.
Mí mắt nặng nề nâng lên, thân ảnh to lớn của Cố Trạch hoàn toàn ngăn trở tầm mắt cô.
Mái tóc đen ngắn giống như có chút ướt. Ánh sáng từ đỉnh đầu rơi xuống vai, toàn thân như được dát một lớp kim quang chói lọi.
Chỉ là cô bé trong tay có chút thảm, tóc xoã lung tung rối loạn như cỏ dại mới nhú, mặt mày đỏ bừng dựa vào bả vai Cố Trạch, nhìn thế này không khỏi liên tưởng đến...... cây chổi lau nhà bị dựng ngược.
Khương Niệm nhịn không được cười khúc khích.
Chưa kịp cười hả hê thì trước mặt đã nhiều hơn một bức tường trắng, chóp mũi vừa nhẹ nhàng "hôn" một cái thì cô tự cho là mình thông minh, nhanh chóng phản xạ xoay người 180 độ, nhưng hình như quên mất cái gì đó. Đến khi thân thể không nghe sự điều khiển của đại não mới chợt nhớ ra... Bản thân vừa uống vài giọt, à không, vài ly rượu...
Cái gọi là vui quá hóa buồn, đại loại là như thế.
Trước khi liền miệng liền môi với bức tường lạnh lẽo kia, Khương Niệm cam chịu đưa tay ôm đầu nhắm chặt mắt lại.
Đúng lúc này bàn tay mang theo độ ấm đột ngột vươn ra, dùng sức kéo cô lại, cảm giác nữa ngã nữa nghiêng như là bị dán Định Thân chú.
"Cố tổng, đã thanh toán xong." Tài xế đi tới.
Cố Trạch đem Cố Nguyệt trong tay đưa qua, "Giúp tôi đem con bé lên xe trước."
"Vâng."
Tay bị lấy xuống, Khương Niệm chậm chạp nghiêng mặt qua vừa hay chạm phải cái nhìn của anh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô vẫn còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, biết là vừa rồi Cố Trạch nhanh tay nhanh mắt nên cô mới không xảy ra chuyện đâm vào tường ngu xuẩn kia.
"Cảm ơn anh."
Cố Trạch nhìn cô, "Có thể tự đi không?"
"Có thể!" Khương Niệm nhìn tay trái trống rỗng của anh rồi lại nghĩ đến gà con Cố Nguyệt bị xách lên vừa rồi, theo bản năng liền rụt cổ lại, đưa tay kéo cổ áo mình.
Cô không muốn trải nghiệm cảm giác hít thở không thông đó.
"Có thể? Còn đâm vào tường?"
Khương Niệm: "......"
Cố Trạch vừa nhìn cô vừa cởi áo khoác ra, động tác nước chảy mây trôi, đôi tay choàng qua bả vai khoác lên người Khương Niệm, "Mặc vào trước đã."
Khương Niệm lại lần nữa giương mắt nhìn anh.
Áo rất rộng, vạt áo dài qua mông, trông Khương Niệm không khác gì đứa trẻ. Bên trong vẫn còn mang theo độ ấm và một chút mùi hương sạch sẽ của anh. Mà mấu chốt là bây giờ đang ở thời điểm nắng nóng, mặc thêm chiếc áo khoác, không thoải mái cho lắm.
Nhưng, vẫn vô cùng cảm động.
Chưa đợi Khương Niệm cảm động xong, cánh tay kia tiếp tục động tác, cô quay đầu giương mắt nhìn, chưa kịp khen tay quá đẹp, liền có cảm giác không ổn. Cái tay khốn kiếp kia vậy mà vòng qua đem cổ áo khoác nhấc lên.
Cô- Khương Niệm, vẫn không thoát khỏi vận mệnh thành gà con số 2:)
*
Ngày hôm sau Khương Niệm dọn hành lý đi tới khách sạn đoàn phim an bài.
Chủ yếu là vì tránh Cố Trạch, cô dẫn theo em gái người ta uống rượu đến say quên trời quên đất, còn mặt mũi nào mà nhìn mặt nhau nữa.
Đến đoàn phim, nghe bát quái, xem kịch bản, học diễn xuất, quá phong phú còn gì.
"Mấy ngày nay sao em lại ở đây, cãi nhau với chồng à?" Văn tỷ đi đến, cầm kịch bản bị lật loạn trong tay vỗ vỗ vai Khương Niệm.
Khương Niệm lắc đầu, "Không có."
"Aiza, đều là người từng trải em giấu cái gì. Chị nói em nha, em vừa mới kết hôn, cãi nhau giận dỗi là điều rất bình thường, nhưng giận dỗi tới bỏ nhà đi thì không tốt, em đây là đem phụ nữ khác đẩy lên người chồng em đó."
"Văn tỷ, thật sự không có."
Văn tỷ nhìn cô một cái thật sâu, ít nhiều cảm thấy Khương Niệm là vịt chết nhưng mỏ vẫn cứng. Bất quá điều này diễn ra mấy ngày rồi, người đàn ông kia cũng chẳng có ý tứ lộ diện, xem ra tình cảm không được tốt lắm.
Vì không muốn chọc vào chỗ đau của cô, Văn tỷ đành đổi đề tài.
Mới vừa hàn huyên vài câu, đã nghe tiếng cãi nhau từ trường quay.
Đạo diễn ném kịch bản xuống ghế, sắc mặt khó coi. Bên trong trường quay là Diệp Nhu và An Kiều cãi nhau quyết liệt, cả hai không phải là kiểu người kiềm chế, càng ầm ĩ càng hăng máu, người trong đoàn không ai dám đi lên ngăn cản.
Cũng không phải xuất diễn có tính khiêu chiến gì, chỉ là Diệp Nhu mãi không nhớ được lời thoại, biểu tình cứng đờ cảm xúc thái quá.
Người phối diễn cùng Diệp Nhu trùng hợp lại là An Kiều, vốn dĩ An Kiều chả ưa gì cô ta, thời điểm vào đoàn làm như bố thí, đôi mắt luôn đặt trên đỉnh đầu. Từ lúc quay đến giờ, cái bộ mặt ra vẻ cứng đờ đó không biết đã NG* bao nhiêu lần rồi.
*NG: No Good- Những cảnh quay bị lỗi, không đạt chất lượng.
Bởi vì cô ta mà tiến độ đoàn phim bị kéo chậm đi rất nhiều.
An Kiều ngứa răng nói, "Diệp Nhu, nếu cô không muốn quay thì cứ nói thẳng, kéo theo chúng tôi làm lãng phí biết bao nhiêu thời gian, muốn như thế nào đây?"
"Cô có ý gì, cô tưởng tôi muốn sao? Ở lại đây làm chậm trễ thời gian đối với tôi có chỗ tốt nào à?" Khuôn mặt Diệp Nhu sớm đã là xanh tím, nhưng vẫn giữ tư thế kiêu ngạo khoanh tay đứng đó.
"Cô rõ ràng không có kỹ thuật diễn xuất thì ủy khuất ở đây làm gì chứ."
"Tôi không có kỹ thuật diễn xuất vậy cô là cái thá gì, đóng kịch nói sao? Ở đây đang đóng phim điện ảnh, không phải sân khấu kịch!"
"......"
Người lại đây càng ngày càng nhiều, sắc mặt hai người cũng càng kém.
"A, thật đúng là mở mang tầm mắt, người NG mười mấy lần là cô, cô lấy tự tin ở đâu ra mà cãi nhau với tôi?" An Kiều đảo mắt qua đám người, dư quang dừng trên người Khương Niệm, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, "Đều là tốt nghiệp từ một trường, nhưng xem ra đàn em của cô so với cô còn diễn tốt hơn nhiều."
Câu này có tính sát thương quá lớn, đàn em trong lời nói kia ai cũng biết đang ám chỉ người nào.
Diệp Nhu cười lạnh vài tiếng, gắt gao cắn môi hơn nửa ngày cũng chưa nói đươc câu nào. Đạo diễn kêu nhân viên công tác kéo hai người ra.
"Cô đấy, nếu không thuộc hết phân đoạn này tôi nghĩ cô nên đếm từ 1 đến 13 đi, hậu kì sẽ có người lồng tiếng lại. Ai ui, tự dưng ở chỗ này lại xuất hiện một cái bình hoa di động."
An Kiều chẹp miệng, xoay người đi vào phòng trang điểm.
Khương Niệm vừa mới bị Văn tỷ kéo qua đã nghe được câu nói kia, có chút xấu hổ nên đứng tại chỗ không đi lên.
Đang muốn rời khỏi lại cảm nhận được ánh mắt Diệp Nhu đảo tới, trong mắt hiện đầy tơ máu, sự oán hận chợt lóe tựa hồ chỉ là ảo giác.
Di động đúng lúc vang lên, là Cố Nguyệt.
Lần trước uống say bị Cố Trạch giáo huấn không nhẹ, bất quá đây đã thành thói quen của cô bé rồi, nghỉ ngơi vài ngày liền sống lại.
Khương Niệm đi đến một góc ấn nghe.
Tiểu nha đầu đè thấp giọng nói chuyện với cô, "Chị dâu, lần trước không phải chị nói muốn xem nhảy Disco tìm cảm giác sao, hôm nay chúng em đi bar, chị đi không?"
"Không phải tụi em sắp thi cuối kỳ sao?"
Cố Nguyệt xuy một tiếng, "Mấy cái đề thi rác rưởi đó cũng xứng làm chậm trễ thời gian của em sao?"
Lời này thế nhưng lại là sự thật, Cố Nguyệt giống với Cố Trạch, chỉ số IQ rất cao, học tập nhẹ nhàng hơn rất nhiều so người bình thường. Vậy nên cho dù cô bé có trốn học hay ngủ gục, thành tích đứng đầu trước nay không thay đổi.
Khương Niệm suy nghĩ một chút cũng đồng ý, "Được, vậy lát nữa gặp."
"Nhớ mặc đồng phục của đội nha~"
"Ok."
Chào tạm biệt mấy người Văn tỷ, cô trở về khách sạn thay quần áo đến điểm hẹn.
Cố Nguyệt sớm đã đợi từ lâu.
Từ trong ba lô lấy ra tóc giả màu hồng nhạt, bắt Khương Niệm đội lên, ngắm nghía đến cười khom lưng sau đó mới gật đầu đi vào.
Khương Niệm cái gì cũng không biết, chỉ theo điệu nhạc mà nhảy.
Người với người chật kín, lúc đầu Khương Niệm không quen, đụng phải vài người đã vội vàng xin lỗi, nhưng sau khi bắt nhịp được, cảm giác như giải phóng cùng Cố Nguyệt nhảy điêu luyện.
Một lúc sau, Khương Niệm ôm lấy Cố Nguyệt, muốn dựa đầu vào vai cô bé, lại nghĩ tới một vấn đề liền nhéo chiếc cằm nhỏ đối diện hỏi: "Gội đầu chưa?"
Cố Nguyệt quăng một ánh mắt xem thường.
Phản rồi, sắp lật trời rồi!
*
Cố Trạch rất ít khi tới những nơi như thế này.
Anh không thích ồn ào, đồng thời cảm thấy mấy việc này rất lãng phí thời gian.
Nhưng Ngụy Hề lại thích, vậy nên tiệc mừng trở về nước sau hai năm ở Mỹ liền tổ chức ở hộp đêm. Cố Trạch đón Ngụy Hề từ sân bay đến đây tụ họp với những người khác.
Ngụy Hề từ của tiến vào, lắc lư theo điệu nhạc, đôi mắt quét một vòng nở nụ cười mang theo vài phần tà tính, "Vẫn là mấy em gái ở đây xinh đẹp!"
"Cặn bã." Cố Trạch không thèm liếc mắt cũng biết đức hạnh của hắn.
"Hê hê, không phải hiện nay trong nước đang lưu hành thể loại em gái nhỏ sao, đợi lát nữa tớ muốn xem xem như thế nào." Ngụy Hề bám lấy Cố Trạch, hứng thú bừng bừng nhìn ra sàn nhảy.
Cố Trạch tùy ý liếc mắt.
Liếc đến gương mặt kia, bước chân chợt khựng lại.
"Omg, thật sự có mấy em gái có chút nhan sắc này, thoạt nhìn......" Lời nói còn chưa nói xong, hắn đã bị Cố Trạch đẩy ra.
Ngụy Hề sửng sốt, chỉ vào bóng lưng anh: "Này này này, không nói đến việc cô gái đó là tớ nhìn trúng trước, bây giờ cậu là người có gia đình rồi, có thể hành sự như vậy sao......"
Nói được một nửa thì im bặt, gương mặt quen thuộc kia... Tuy rằng trang điểm khoa trương nhưng sao lại không nhận ra được chứ?
Nha đầu Cố Nguyệt tại sao lại ở đây?
*
Cố Nguyệt chơi đến mệt mỏi, tùy ý di chuyển tầm mắt về phía trước, thiếu chút nữa đã bị dọa bay cả linh hồn.
Không rảnh lo việc khác, trực tiếp kéo Khương Niệm sang hướng khác mà chạy, Khương Niệm còn chưa biết cái mô tê gì, hỏi cô bé, "Có chuyện gì, sao lại chạy?"
"Xong rồi, xong rồi bị phát hiện rồi!"
Khương Niệm còn không chưa nhìn rõ ai là ai đã bị lôi xềnh xệch đi, nhìn bộ dáng Cố Nguyệt gấp gáp như vậy, liền nghĩ tới thầy cô ở trường học.
Nhưng mà cô có phải học sinh đâu, không sợ.
"Tiểu Nguyệt, đừng hoảng sợ, em nghe chị đi, chúng ta nên trực tiếp đối mặt giải thích rõ ràng nha." Khương Niệm một bên trêu ghẹo, một bên theo Cố Nguyệt từ trong đám người đi ra.
"Không phải, không phải, chị nghĩ sai rồi!" Cố Nguyệt gấp đến nói năng lộn xộn, sắp hỏng tới nơi rồi. Cô bé biết đã bị phát hiện nhưng vẫn có niềm tin mãnh liệt rằng không bị bắt chắc chắn sẽ không có việc gì.
Thật vất vả mới từ trên sàn nhảy đi xuống, Cố Nguyệt thấy được chân cầu thang dường như thấy được cánh cổng thiên đường của chúa cứu thế, lập tức mang Khương Niệm đi qua đó.
Khương Niệm xung phong nhận việc, nói: "Em lên trước đi, dù sao cũng không phải tới bắt chị, chị giúp em yểm trợ. Yên tâm, có chị ở đây."
"Chị nói thật sao?" Cố Nguyệt cực kì thương xót thả một ánh mắt bi tráng cho cô.
"Làm sao vậy, không tin chị à?"
"Em...... thôi chị tự cầu phúc đi." Cố Nguyệt hoảng không thôi bước lên lầu, bậc thang bị dẫm đến rung rung.
Khương Niệm cười khẽ, "Con rùa nhỏ."
Cười híp mắt quay đầu nhìn phương hướng vừa mới bỏ chạy, thấy được bóng dáng một người... Cảm thấy, thật ra việc này cũng không có gì buồn cười hết.
Sửng sốt ba giây sau.
Khương Niệm lập tức phản ứng lại, theo bản năng liền hướng lên lầu mà chạy.
"Quá đáng, Nguyệt Nhi, sao em không nói với chị người đó là anh của em a a a a, chị hận em, chị hận em chết đi được!"