Tiêu Lâm đi đến dùng nỏ treo ở phía sau lưng muốn kết liễu hoàng đế Mãn Châu nhưng lưng đột nhiên đau nhói, máu tươi cứ vậy mà chảy xuống thấm ướt áo.
Tiêu Lâm quay người quơ kiếm trong tay, thủ cấp binh lính kia liền rơi xuống, lăn xuống cầu thang mà biến mất ở ngã rẽ.
Trong tháp có rất nhiều người tràn ra, một mình Tiêu Lâm căn bản xử lí không hết, Hữu Kim thấy không ổn mới chạy lên đỉnh tháp, nhưng vừa lên đã bị đạp một cái ngay bụng, Hữu Kim nheo mắt, dùng kiếm chém một nhát từ đầu đến vai hắn, vừa thủ vừa đánh, chật vật lắm Hữu Kim mới lên được đỉnh tháp, binh lính vẫn còn rất nhiều.
Tiêu Lâm:" Rút chốt đi, ta đếm một hai ba, chúng ta liền nhảy."
Hữu Kim nhìn độ cao này thì nuốt một ngụm nước bọt, lại nhìn cánh tay bị chém rách của Tiêu Lâm, lưng cũng bị rách toạt một đường, không nơi nào lành lặn.
- Lực của thứ này rất mạnh, huống hồ chỗ này cao như vậy.
Hoàng đế Mãn Châu quay lưng lại với bọn họ, chính là xem thường không để ai trong mắt.
- Các ngươi muốn nhảy? Được, cứ nhảy đi, độ cao này nhảy xuống không nát người chính là nát xương.
Hữu Kim nhìn thấy một cái cây lớn ở gần đỉnh tháp, ra hiệu cho Tiêu Lâm thủ đi đến đó.
Hắn hiểu ý, vừa đi đến đã đếm.
Tiêu Lâm:" Một hai ba."
Hữu Kim rút chốt, quăng thứ kia về phía hoàng đế Mãn Châu, chỉ nghe một tiếng nổ vang dội, binh lính văng lên cao, bịch bịch mà ngã xuống đất như xác chim bị bắn chết.
Hai người nhảy xuống tán cây, rơi thẳng xuống đất.
Bọn họ chỉ mượn tán cây để giảm lực ngã, chỉ cần giảm lực ngã xuống thấp nhất là được.
Hữu Kim ngã xuống, tay liền đau nhói tuy không chảy máu nhưng xương cốt như bị lìa ra, tay cũng không cử động được, mặt cũng bị làm cho rướm máu.
Tiêu Lâm dù sao cũng là nam nhân lưng bị cây đâm vào, tay cũng bị va chạm, mặt cũng bị cây cứa qua chảy máu, so với Hữu Kim thì Tiêu Lâm may mắn hơn, nhưng lưng bị thương nên lúc tiếp đất có phần đau nhói.
Lúc Ly Khải tìm đến đã nhìn thấy Tiêu Lâm dựa vào gốc cây băng bó vết thương trên tay, dùng vải của y phục binh lính đã chết mà quấn chặt để máu không chảy.
Hữu Kim một bên thoi thóp, tay phải dịnh tay trái đau đến nổi gân trên trán.
Xung quanh là xác của binh lính chất lên nhau, bọn họ đều bị cháy đen rất khó nhận diện.
Ly Khải:" Hoàng thượng là thần đến trễ, mong ngài thứ lỗi."
Tiêu Lâm khoác tay:" Không phải lỗi của ngươi, đem ngựa lại đây, ngươi đi ngựa chung với Hữu Kim."
Hữu Kim không lo lắng cho tay của mình mà hỏi:" Hoàng đế Mãn Châu đã chết chưa?"
Ly Khải chưa kịp lên tiếng đã có binh lính chạy đến.
- Hoàng thượng, chúng ta thắng trận rồi, hoàng đế Mãn Châu bỏ trốn bị quân ta bắt được, người lúc nãy ngài thấy ở trên tháp chỉ là một đại thần.
Hoàng đế Mãn Châu gian xảo, đẩy người ra chết thay còn bản thân lại phi ngựa bỏ trốn, nhưng bị bắt lại.
Hữu Kim nghe lời này mới đứng dậy, nước mắt ngấn dài trên mặt, mũi chảy ra còn hít vào.
- Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, Huyên Huyên, lời hứa đem phu quân toàn mạng về cho nàng, ta cũng đã làm được rồi.
Y như bị dồn nén quá lâu mà khóc rất lâu mới dừng, Hữu Kim dù sao cũng là nữ nhân lần đầu ra trận đánh giặt, nói không sợ chính là giả, lúc rút chốt đạn hai tay y đã tê cứng rồi.
Hữu Kim đi chung ngựa với Ly Khải trở về, Tiêu Lâm cưỡi ngựa đi phía trước.
Binh lính bị thương nặng sẽ dùng ngựa trở về còn những người không đi được hay thoi thói binh viện trợ sẽ đến đưa về.
Tiêu Lâm xuống ngựa nhặt đại một cây nỏ, rút mũi tên có màu sắc đỏ trong ngực ra, nhắm lên trời mà bắn, chỉ thấy nó nổ ra một tia lửa lớn liền tàn.
Tiêu Lâm:" Binh viện trợ sẽ đến, mọi người cầm cự thêm một chút."
Thứ để lại sau chiến tranh rất kinh khủng, đường xá Mãn Châu đều nát tan có chỗ lửa đang cháy lớn, xác người rải khắp đường đi, ngựa bọn họ đi qua dẫm lên xác chết mà đi, người chết nằm ngổn ngang, vài hôm nữa đám ruồi nhặng sẽ có bữa tiệc thịt còn có quạ, kềnh kềnh đủ để chúng ăn no một thời gian.
Bọn họ không trở về núi, mà thẳng về doanh trại, binh lính bị thương cần trị ở lại xử lý vết thương, mới có thể trở về.
Cẩn Huyên ngồi trên giường mắt vẫn bị quấn lại, có chút ngứa, cô dùng tay gãi nhưng chợt nhớ ra không được đụng mà thu tay lại.
Cẩn Huyên:" Bọn họ khi nào trở về? Đã thắng trận hai ngày rồi sao bóng dáng vẫn chưa thấy gì hết."
Nữ nhân bên ngoài lều:" Binh lính vẫn đang trên đường trở về, hoàng thượng thấy hoàng hậu nhất định sẽ vui vẻ."
Cẩn Huyên chống tay lên càm:" Ai cần chàng ấy vui vẻ? Ta chỉ cần chàng ấy đừng bị thương.”
Cẩn Huyên không thích nam nhân bị sẹo đâu.
Tiêu Lâm anh tuấn như vậy, có sẹo sẽ rất xấu đó, một vết sẹo có thể phá tan nhan sắc của người khác luôn.
Cẩn Huyên dù sao cũng hoạt động trong giải trí không ít năm, đối với cái đẹp tiêu chí rất cao, trong giới giải trí có không ít nam nhân anh tuấn, muốn hoang dã có hoang dã muốn tiểu thịt tươi có tiểu thịt tươi nhưng bọn họ căn bản không lọt vào nổi mắt của Cẩn Huyên, nhưng Tiêu Lâm thì lại rất khác so với bọn họ, nhan sắc như được thượng đế điêu khắc, mắt phượng mũi cao, tính cách cũng không giả tạo như đám người trong giới giải trí.
Cẩn Huyên nghe bên ngoài ồn ào nhốn nháo, tay quơ ra không trung như muốn leo xuống.
Nữ nhân bên ngoài:" Hoàng hậu ở đây, thần đi xem sẽ trở về ngay."
Cô nghe lời này mới thu tay lại, đáp:" Được, ngươi đi nhanh về nhanh."
Gần năm phút, màn trướng đột nhiên có một tiếng xốc lên rất mạnh, Cẩn Huyên còn tưởng người đi xem tình hình trở về.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy.
Tiêu Lâm nhìn nữ nhân ngày đêm thương nhớ, quấn vải quanh mắt, trên người mặc y phục dày, được quấn tròn vo như quả bóng, hốc mắt lại có chút ương ướt.
- Cẩn Huyên, là ta, ta thắng trận trở về rồi.
Cẩn Huyên theo phản xạ muốn quay đầu đi, mò mẫn tìm chăn mà che mặt lại nhưng cô sao nhanh bằng Tiêu Lâm.
Tay bị hắn chụp lấy, bàn tay thô ráp có vài vết chai do cầm kiếm nhiều mà tạo thành.
- Nàng muốn trốn đi đâu? Chẳng phải nàng đến đây là muốn gặp ta hay sao, bây giờ lại muốn trốn.
Cẩn Huyên lắc đầu tỏ ý bản thân không muốn trốn:" Ta không có, bộ dáng bây giờ của ta xấu xí, không muốn chàng nhìn thấy."