Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 63




Lại nói ở phim trường, Phương Lý Tưởng bốn đời đơn truyền bởi vì vụ việc ' yêu đương vụng trộm ' mà chịu kinh hách không nhỏ, kết quả là, cô thừa dịp nghỉ ngơi, ngồi xổm trong một góc chơi game cho đỡ sợ.

Kết quả thì sao?

Đỡ sợ cái rắm, cô sắp tức chết rồi.

"Trốn ra đằng sau đi."

"Mau tránh ra!"

"Mẹ nó, anh ném lựu đạn chuẩn chút được không, thiếu chút nữa nổ chết tôi rồi."

"Sao ngày nào cũng để tôi gặp được toàn newbie thế này."

Đúng vậy, cô thân là vương giả ăn gà, lại gặp phải đồng đội đồng thau, kéo cỡ nào cũng không lên trình nổi, này còn chưa tính, đồ newbie đó còn thích ném lựu đạn, chuyên ném lên người cô.

Vài lần đều thiếu chút nữa nổ cho cô đi đời nhà ma.

"Tổ tông ơi, anh trốn đi có được không, anh đi theo tôi, sau lưng tôi cũng lạnh vù vù luôn rồi." Chỉ sợ không cẩn thận một cái là bị đồng đội heo tiễn về chầu trời luôn.

Đang kinh hoàng táng đảm đây --

"Phương Lý Tưởng."

Phương Lý Tưởng đeo tai nghe nên nghe không rõ lắm, hơn nửa ngày mới quay đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt ngờ nghệch: "Ông, ông chủ."

Ông chủ lớn của cô -- Tiết Bảo Di!

Quá kinh hãi, cô run cầm cập, ngồi không vững làm mông tiếp đất, tay run lên, cầm M249 không nhắm chuẩn, bị kẻ địch một phát súng nổ đầu, trên giao diện trò chơi nhân vật tên ' lão nạp pháp hiệu là tổ tông mi ' nằm đo đất.

Game over!

Tiết Bảo Di xem xét liếc mắt qua màn hình di động của cô một cái, không tức giận, cười: "Công ty bồi dưỡng cô, cũng không phải là để cô đi chơi game."

Phương Lý Tưởng cảm thấy nụ cười này hơi sởn tóc gáy.

Cô nhanh chóng kéo tai nghe xuống, tay chân lanh lợi mà bò dậy, lấy ra mười hai vạn phần trung thành: "Tôi xóa trò chơi ngay." Nói giỡn, ông chủ lớn không dỗ dành cho tốt, con đường này cô cũng không cần lăn lộn nữa.

Ông chủ lớn như có như không mà từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ.

Phương Lý Tưởng run bần bật, nghĩ thầm, ông chủ không phải muốn giết người diệt khẩu chứ, má ơi, cô là bốn đời đơn truyền đó! Giờ dập đầu còn kịp không?

Bộ dạng bị dọa sợ vỡ mật này!

Tiết Bảo Di nhìn cô nhát như chuột nên không dọa cô nữa, trưng dáng vẻ lão tổng ngày thường của anh ra: "Tập trung đóng phim, bớt chơi game đi."

Người nào đó cúi đầu khom lưng hãi hùng chít chít: "Vâng ~"

Ông chủ Tiết dùng khóe mắt cao quý của mình quét qua một cái, mới hoạt động đôi chân quý giá của anh.

Phương Lý Tưởng biến thân thành tiểu đệ, khom lưng chín mươi độ: "Cung tiễn ông chủ."

Lúc này mới cung tiễn ba bước --

Tiết Bảo Di quay đầu lại: "Còn nữa" Giọng điệu đột nhiên hung ác lên một chút, "Sau này bớt mắng chửi người khác là đồ newbie!"

Phương tiểu đệ: "?"

Ông chủ tức giận gì vậy chứ, cô cũng không mắng anh ta là đồ newbie.

Nhìn theo lão bản rời đi xong, Phương Lý Tưởng quyết định lại chơi game an ủi nỗi sợ, an ủi trái tim nhỏ lo lắng hãi hùng của cô một chút.

Xóa trò chơi?

A, đời này cũng không thể xóa.

Thư ký Tiểu Trang của Tiết Bảo Di là một tiểu mập mạp, cao mét sáu, một trăm bảy mươi cân, đi đường đặc biệt giống một quả bóng cao su đang lăn, ưu điểm duy nhất chính là làn da đẹp, trắng như trứng gà bóc, tóm lại trông rất đặc sắc.

Tiểu Trang mới vừa nhận được điện thoại từ văn phòng công ty, bảo cậu báo với ông chủ mở họp.

Ông chủ mở trò chơi lên, đi đâu cũng không lên tiếng.

"Nhị thiếu gia."

Tiết Bảo Di không đếm xỉa tới cậu.

Tiểu Trang thò cái đầu tròn trịa của cậu ra ghế sau: "Nhị gia."

Tiết Bảo Di không kiên nhẫn: "Đang chơi game, đừng phiền tôi."

Mẹ nó, còn nói lo đóng phim cho đàng hoàng, vậy mà chưa đến mười phút đã để anh bắt gặp ở tuyệt địa cầu sinh.

Tiểu Trang không dám thúc giục tiếp, lén lấy di động ra chơi "Ngôi sao thời trang".

Xe ngừng ở ngầm gara, vô cùng yên tĩnh, Tiết Bảo Di không cắm tai nghe, tiếng trò chơi nghe rất rõ, tiếng mắng của đồng đội trong trò chơi cũng nghe rõ nốt.

"Lại gặp được cái tên newbie này nữa rồi! Lão tử đúng là xui tám đời mà!"

Tiết Bảo Di giận tím mặt: "..."

Lão nạp pháp hiệu là tổ tông mi.

Cái tên này, anh ấn tượng khắc sâu há, còn add bạn tốt trong trò chơi chỉ để chửi nhau đấy.

Không hề nghi ngờ, lần này Phương Lý Tưởng lại chết vào tay đối thủ, còn là oan gia kia -- một chữ soái xuyên suốt trò chơi, rốt cuộc là cái nghiệt duyên nào làm cô liên tiếp bị anh ta làm nổ chết ở tuyệt địa cầu sinh vậy.

Chạng vạng cùng ngày, có hai tin tức làm chấn kinh giới giải trí.

Thứ nhất, đạo diễn tài năng Giang Chức làm người mẫu tuyến mười tám cho tiệm salon tóc, kiểu tóc của anh rất được yêu thích khi ra mắt.

Thứ hai, phó tổng Cận Tùng của Hoa Ngu bị phanh phui scandal có mối quan hệ không chính đáng với nhiều nghệ sĩ dưới trướng.

7 giờ tối, trước cửa tiệm Tiên nữ hạ phàm biển người tấp nập.

Chủ salon kiêm nhà tạo mẫu tóc chính Trình Tử đang bận như chó, đến tận bây giờ cũng chưa được ăn cơm chiều, khách tới nối liền không dứt, cũng không phải tất cả đều tới làm tóc, còn có người tới chụp ảnh chung. Tấm poster dán trước cửa kia là được in tạm, vẫn chưa có thời gian chỉnh sửa, có điều không quan trọng, gương mặt kia của Giang Chức kháng xấu, cứ in đại ra dán ở cửa là đã đủ chiêu Tài rồi, nhờ phúc của Thần Tài, Tiên nữ hạ phàm cũng được lên hot search một lần.

"Nhuộm màu gì?"

"Cùng màu với Giang đạo?"

"Tiểu Xuyên, còn thuốc nhuộm màu xanh lam khói không?"

"Hết rồi."

"Đổi màu khác được không?"

"Không đổi cũng được, lại quầy lấy lịch hẹn đi."

Đây, chính là hiệu ứng người nổi tiếng.

8 giờ tối, Phù Sinh cư ngợp trong vàng son.

Nghệ sĩ đang tấu tỳ bà sau bình phong, thức ăn trên bàn vẫn y nguyên, rượu lại được rót đầy hết ly này đến ly khác.

Cửa bị đẩy ra, người tới thần sắc vội vàng.

Cận Tùng giơ tay, nữ hầu rót rượu đặt chung rượu xuống, rời khỏi phòng cùng nghệ kĩ tấu nhạc.

"Cận tổng."

Cận Tùng nhấp ngụm rượu trắng, hơi say: "Ông ta nói gì đó?"

Thư ký tiến lên nói: "Chủ tịch bảo ngài tạm thời đừng tới Hoa Ngu, hạng mục góp vốn của Đường Hằng cũng tạm dừng."

Cận Tùng lắc lắc rượu trong ly, cười: "Hay cho một chiêu mượn đao giết người."

Thư ký im như ve sầu mùa đông.

Choang --

Một bàn tiệc rượu bị hất đổ hết, Cận Tùng đứng dậy đi đến trước chiếc sô pha gỗ: "Hợp đồng của cậu sắp hết hạn rồi phải không?"

Trong phòng này, còn một người nữa.

Anh đáp: "Còn hai mươi ba ngày nữa."

"Có muốn lấy lại video không?"

Người trên sô pha lúc này mới ngẩng đầu lên.

Cận Tùng cúi người, duỗi tay ấn lên vai anh: "Giúp tôi làm một việc cuối cùng, sau khi hoàn thành, tôi sẽ tiêu hủy hết mấy thứ đó."

Tiếu Lân Thư xuất đạo là ca sĩ, ký hợp đồng với Hoa Ngu đã được mười năm, từ khi mười tám tuổi đến nay là hai mươi tám tuổi.

"Giúp anh làm gì?"

Tay đặt trên vai anh chậm rãi chuyển từ cổ qua trước ngực, như có như không mà trêu chọc.

"Không vội, từ từ nói."

Lạch cạch.

Khóa thắt lưng kim loại phát ra tiếng vang đinh tai, Cận Tùng cười rút thắt lưng bên hông ra.

Tiếu Lân Thư trở ra đã là một tiếng sau, hắn khập khiễng bước đi rất chậm.

Lâm Song vừa đến, sửng sốt nhìn anh một lát mới chạy lên.

"Lân Thư!"

Cô ta còn chưa đụng tới anh đã bị anh đẩy ra: "Cút ngay."

Anh đeo khẩu trang, quần áo nguyên vẹn, chỉ là cong eo đứng thẳng không nổi.

Lâm Song đôi mắt đỏ lên: "Xử lý vết thương trước đã được không?"

Anh ngẩng đầu, mồ hôi rịn xuống: "Tôi bảo cô cút."

Đôi tay Lâm Song vươn ra chợt cứng đờ, cuối cùng không dám dìu anh.

Tiếng điện thoại vang lên.

Tiếu Lân Thư đỡ tường, nhìn chằm chằm màn hình nhìn thật lâu mới nhận máy.

"Duy Nhĩ."

Anh ép giọng xuống thấp, tiếng nói vang nhẹ ở hành lang trống.

"Ngày mốt anh về."

Ngày đông giá rét kéo tới, về đêm còn có mưa đá, đại tuyết đến rồi.

Gió thổi lá cây vù vù rung động, bên ngoài quá lạnh, Giang Duy Nhĩ bọc áo lông vũ thật dày đứng dưới tàng cây nói chuyện điện thoại rất lâu.

Một âm thanh già nua gọi cô ' Ngũ tiểu tỷ '.

"Lão phu nhân ở bên trong gọi cô đấy."

Người truyền lời chính là Quế thị bên người Giang lão phu nhân, Quế thị đã theo hầu hạ bên người lão phu nhân trước khi bà lấy chồng, sau khi Quế thị tang chồng liền theo lão phu nhân ở lại nhà họ Giang.

"Chút nữa em gọi lại cho anh." Giang Duy Nhĩ lúc này mới cúp điện thoại, vào lại trong phòng, "Chức Ca Nhi đã tới chưa?"

Quế thị bung dù đi sau, đáp lời: "Còn chưa đâu, nói là trên đường tới gặp mưa đá, đường trơn đi lại không tiện nên đến trễ chút."

Giang Duy Nhĩ vào trong phòng.

Lão thái thái ngồi ở tôn vị phía Nam, con lớn ngồi hướng Đông, con thứ ngồi hướng Tây, sau đó là cháu theo thứ tự ngồi hướng Bắc, con vợ lẽ nhánh bên thì phải đứng.

Giang gia luôn luôn nghiêm cẩn trưởng ấu tôn ti.

Giang Hiếu Lâm cùng Giang Phù Ly mỗi người gọi một tiếng cô Năm, nghiêm cẩn đứng thẳng chờ Giang Duy Nhĩ ngồi xuống, cô là người không câu nệ nhất, trực tiếp kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh con cả Giang Duy Khai.

Lão phu nhân chưa nói gì, người khác tất nhiên cũng không dám nói gì.

"Dì nhỏ"

Là Giang Phù Tịch của nhà tư, cô ta dâng trà tới: "Không biết khẩu vị của ngài có đổi hay không, Phù Tịch tự tiện làm chủ pha Hoàng Sơn Mao Phong cho ngài."

Toàn bộ Giang gia, người biết nhìn mặt đoán ý nhất chính là cô Phù Tịch của nhà tư, cô ta theo họ mẹ, ăn nhờ ở đậu Giang gia, từ nhỏ thận trọng từ lời nói đến việc làm, là người ổn trọng.

Giang Duy Nhĩ tiếp nhận chén trà, độ ấm vừa vặn, không phỏng tay: "Cảm ơn trà của Tịch Tỷ Nhi."

Giang Phù Tịch cười cười, trở về đứng bên cạnh lão phu nhân.