"Lái xe của cậu đi."
"Ồ."
A Vãn ngoan ngoãn ngậm miệng, yên lặng như gà.
Tiếng chuông điện thoại của Giang Chức vang lên.
Anh lười đến cầm di động, ấn loa: "Có việc?"
Là Kiều Nam Sở: "Mới rồi có người đàn ông tới cục cảnh sát tự thú, nói giả mạo Z."
Giang Chức cơn buồn ngủ tan vài phần: "Nhận hết rồi?"
"Ừm, pháp chứng đã lấy được bằng chứng xác thực về gã, mấy án cướp bóc trộm cướp kia quả thật là gã làm."
Đầu ngón tay anh gõ hộp sữa bò trong tay: "Ai giật dây?"
Làm lớn phô trương mà vu oan giá họa xong lại chạy về đầu thú, sao có thể không có trá, hung thủ phạm tội này chẳng qua chỉ là ván cầu lấy tiền tài người thay người tiêu tai mà thôi, phía sau màn còn ẩn nấp đấy.
Kiều Nam Sở và Giang Chức nghĩ tới cùng một điểm: "Không chịu cung khai, nói là vì tiền, sợ cảnh sát tra được trên đầu mình, mới đánh giả danh Z, chẳng qua tôi đã tra xét một chút ngọn nguồn về tên kia, gã trước kia là công nhân của Lạc thị." Kiều Nam Sở suy nghĩ, "Hẳn là bởi vì vụ việc kia của Chu Thanh Nhượng, Lạc Thanh Hòa mới ghi thù lên Z."
Giang Chức trầm ngâm một lát: "Cô ta sao lại thu tay lại?"
Điểm này, cũng thật khả nghi.
Lạc Thanh Hòa người nọ, mang thù lại âm hiểm, nếu đã cắn ai, tuyệt không sẽ dễ dàng nhả ra, thật sự là được chân truyền của lão già nhà họ Lạc kia.
Kiều Nam Sở tâm trạng không tồi, cười như lưu manh mà nói câu: "Ai biết, không chừng là té ngã trong tay Z." Anh kéo dài âm giọng, ý có ám chỉ, "Z này, thật không đơn giản."
Về phương diện này, Giang Chức không lên tiếng.
Kiều Nam Sở nghiền ngẫm mà trêu chọc anh: "Cậu qua lại với cô ta nhiều lần như vậy, trừ mùi sữa ra không có phát hiện khác nữa sao?"
Sau đó --
"Tút tút tút tút tút tút tút.."
Điện thoại bị Giang Chức cúp máy.
Kiều Nam Sở vuốt ve cằm, bật cười, không đúng nha.
Tới phim trường, Giang Chức gọi phó đạo diễn Triệu tới, ánh mắt tìm kiếm một vòng, hỏi: "Chu Từ Phưởng đâu?"
Mở miệng đã hỏi cô Chu.
Triệu phó đạo trong lòng không khỏi nảy sinh chút phỏng đoán, trả lời đại đạo diễn: "Cô ta không ở phim trường."
Giang Chức nhíu mày, mắt đào hoa như có sương, xinh đẹp lại mang theo tính công kích.
"Gọi cô ấy tới."
Là giọng điệu mệnh lệnh.
Triệu phó đạo có chút khó xử, ngập ngừng một hồi mới nói: "Nhưng mà hôm nay không có vai diễn của diễn viên quần chúng.."
Giang Chức mắt mị mị, mặt mày kiêu căng, thanh quý đến bức người: "Không có không biết thêm?"
Đạo diễn và Chu cô nương này không đơn giản nha.
Triệu phó đạo rất thức thời: "Tôi thêm ngay." Nói xong, ông lấy di động ra, đang muốn liên hệ với trưởng nhóm.
Giang Chức ông ngăn lại: "Bỏ đi."
Triệu phó đạo ' ặc ' một tiếng.
Sao lại bỏ rồi? Đúng là thay đổi thất thường mà.
Bên kia, đại đạo diễn ngồi trên ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần một phút mà đã thay đổi ba tư thế, mày một hồi nhíu một hồi giãn, rối rắm vài phen, cuối cùng vẫn là lấy di động ra, vuốt ve phím điện thoại nửa ngày mới ấn số.
"Alo."
Giọng nói lạnh nhạt vạn năm bất biến.
Giang Chức khụ một tiếng: "Là anh."
Đây là lần đầu tiên Giang Chức gọi điện thoại cho cô, anh tìm được số của cô trên hộp đồ ăn, đã sớm nhẩm đến thuộc làu, nhưng là lần đầu tiên gọi cho cô.
Anh không thể hiểu được có chút lo lắng.
Chu Từ Phưởng ngữ khí không có nửa điểm phập phồng, lạnh lùng bền vững: "Vị nào?"
"..."
Vậy mà không lưu số anh!
Vậy mà nghe ra không giọng anh!
Giang Chức dùng sức khụ một tiếng, thanh thanh giọng đã khàn khàn vì trắng đêm mất ngủ: "Anh là Giang Chức." Giọng điệu hung dữ, bảy phần bực, ba phần không cam lòng.
Nghe nói là Giang Chức, Chu Từ Phưởng im lặng vài giây, sau đó mới chào hỏi anh: "Chào anh, Giang Chức."