Chu Từ Phưởng nghe vậy, nhất thời thất thần bóp méo hộp sữa bò trên tay.
"Lại có người muốn bắt anh ta."
Chu Từ Phưởng tĩnh trong chốc lát, khôi phục gương mặt lãnh đạm: "Bắt anh ấy làm cái gì?"
"Người ủy thác không nói, chỉ nói thời gian và địa điểm, ra giá rất cao." Sương Hàng đã gửi một con số tới.
Bảy số không, một ngàn vạn.
Xem như giá trên trời trong nghề.
Rốt cuộc là ai, tiêu nhiều tiền như vậy bắt Giang Chức.
Chu Từ Phưởng buông sữa bò, không còn tâm trạng để uống nữa: "Hỏi rõ ràng, vì sao lại bắt anh ấy?"
Cô nhận nhiệm vụ, có quy định phải nói ra mục đích, không trái pháp luật, không vi phạm đạo đức, cô mới nhận, nếu người ủy thác nói dối, cô cũng sẽ làm trái với hợp đồng.
Năm phút sau Sương Hàng mới hồi âm.
"Người ủy thác không chịu nói mục đích, nhưng đã nâng giá tiền lên hai ngàn vạn."
Không tiếc mạnh tay chi số tiền hai ngàn vạn lớn như vậy, hẳn là nhất định phải được. Bên cạnh màn đen trong máy tính, chiếu ra gương mặt Chu Từ Phưởng, mày càng nhăn càng chặt: "Có thể tra được người ủy thác không?"
"IP tạm thời, tra không được."
Sương Hàng cũng không tra được, vậy không phải người đơn giản, ra giá cao như vậy, còn không nói ra mục đích, chắc chắn là có vấn đề, có phải tham sắc đẹp của Giang Chức hay không.. Chu Từ Phưởng lâm vào suy nghĩ sâu xa.
"Chúng ta nhận không?"
Chu Từ Phưởng túm sợi dây trên mũ áo hoodie, rối rắm mà cột một nút thắt: "Nhận."
Nếu cô không nhận thì sẽ có người khác nhận, cuối cùng anh ấy sẽ bị người khác cướp sắc.
Chu Từ Phưởng không muốn Giang Chức bị người khác cướp sắc, người xinh đẹp phải bảo vệ tốt, giống hộp kẹo của cô, dùng được rất lâu, vẫn còn như mới, cô cũng muốn Giang Chức vẫn luôn như mới, vẫn luôn xinh đẹp như giờ.
Nhưng nếu vi phạm hợp đồng, hoặc là nhiệm vụ thất bại, cô phải bồi thường gấp đôi số tiền ủy thác, gấp đôi chính là bốn ngàn vạn..
Chu Từ Phưởng có chút khó chịu: "Tối nay phải mua Moon Bay."
Quả nhiên, mỹ nhân đều là rất tốn tiền.
Không được, cô muốn nỗ lực kiếm tiền, cô mở di động ra, nhắn WeChat cho trưởng nhóm: "Có vai diễn nào kiếm nhiều tiền chút không?"
Ba phút sau trưởng nhóm lão Ngụy trả lời cô.
"Vai gì cũng diễn được?"
"Ừm."
"Làm thế thân được không?"
"Có thể."
Chu Từ Phưởng đã từng thấy người khác làm thế thân võ thuật, cô cảm thấy rất đơn giản, chỉ là phải khống chế tốt lực đạo, không thể đánh cho người ta bầm dập được, dù sao sức của cô cũng lớn như vậy mà.
"Cô báo lại chiều cao cân nặng và số đo ba vòng của cô qua đây, với lại kèm theo tấm hình chụp toàn thân." Lão Ngụy cảm thấy cô cũng là diễn viên quần chúng kỳ cựu, ý trong lời nói hẳn là sẽ hiểu, liền không nhiều lời, "Không nhất định diễn được đâu, tôi xem thử đã."
"Được."
Chu Từ Phưởng liền gửi tin tức và ảnh chụp qua.
Nửa giờ sau, Chu Từ Phưởng cũng sắp ngủ rồi, lão Ngụy đã gửi hồi âm tới: "Dư Nhiên rất vừa lòng, ngày mai cô tới đây làm thế thân cho cô ta, một cảnh được tám ngàn."
Tám ngàn.
Thật là nhiều, thì ra làm thế thân dễ kiếm tiền như vậy.
Chu Từ Phưởng từ trước tới giờ chưa từng được nhiều như vậy, cô rất vui vẻ: "Mai tôi tới liền."
"Cô trực tiếp tới tổ trang phục tìm Anna."
"Được."
Lão Ngụy đã phát cái biểu tình bao.
Chu Từ Phưởng trở về cái dấu chấm câu.
Lão Ngụy gửi một icon.
Chu Từ Phưởng gửi lại một dấu chấm câu.
"Được rồi, đừng gửi nữa, mau đi ngủ đi."
"."
Cô gái này! Mỗi lần đều lấy dấu chấm câu kết thúc cuộc nói chuyện.
Ngày hôm sau, Chu Từ Phưởng mặc áo khoác đội mũ, từ đầu đến chân đều bao bọc kỹ lưỡng tới phim trường sớm, trừ nhân viên công tác, các diễn viên đều chưa tới, Phương Lý Tưởng cũng chưa tới.
Cô trực tiếp tới tổ trang phục.
Anna đã ở kia, nhìn chằm chằm cô rất lâu: "Cô chính là thế thân lão Ngụy tìm tới?"
Chu Từ Phưởng gật đầu.
Anna đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, quần áo mặc quá nhiều, bao bọc quá kín, thật sự nhìn không ra dáng người, liền hỏi: "Trước kia từng làm chưa?"
Chu Từ Phưởng nói: "Chưa." Cô chưa từng diễn thế thân, sợ không khống chế tốt lực đạo sẽ làm người khác bị thương.
Anna liền thấy được non nửa khuôn mặt của cô lộ ở ngoài mũ, còn rất trấn định, theo thông lẹ mà an ủi một phen: "Đến lúc đó phó đạo diễn sẽ chỉ rõ, đợi lát nữa cũng sẽ có người tới chỉ đạo động tác cho cô, cô không cần quá khẩn trương."
Chu Từ Phưởng vẻ mặt ngơ ngác, cô không khẩn trương mà..
Chu Từ Phưởng trước nay chưa từng làm thế thân nên không biết, còn có một loại thế thân, gọi là lõa thể.
Mặt trời mới mọc, trời sáng, sáng sớm ngày đông giá rét, ánh nắng không gắt, sương mù bên ngoài mênh mông.
Đại khái là thức dậy quá sớm, Giang Chức chưa ngủ đủ, tính tình không tốt lắm, nằm trên ghế một lát, như ngủ mà không ngủ đôi mắt khép hờ, bên trong như hoàng hôn mùa đông, tối tăm thâm trầm, nhìn âm râm mát lạnh.
"Còn chưa bắt đầu?"
Bực bội khi rời giường còn chưa có tiêu, nghe ra được lời nói của anh có chứa tức giận.
Triệu phó đạo diễn sợ anh muốn chết, hơi run run mà trả lời: "Diễn viên bên kia còn chưa chuẩn bị ổn thỏa."
Giang Chức nâng nâng cổ tay, mắt nhìn đồng hồ: "8 giờ 47." Anh ngẩng đầu nhìn Triệu phó đạo, "Để cho cả đoàn phim chờ một mình cô ta, ngày đầu tiên tới sao? Không biết quy củ của tôi hả?"
Ngày mùa đông mà Triệu phó đạo nháy mắt mồ hôi ròng ròng.
Người đại diện Hứa Lộ của nữ chủ Dư Nhiên vội vàng tới nhận lỗi giải thích: "Thực xin lỗi Giang đạo diễn, diễn viên thế thân còn chưa chuẩn bị tốt, đã đi thúc giục rồi."
"Diễn viên thế thân?"
Giang Chức nhìn tay mình, đầu ngón tay bị đông lạnh đỏ lên, hôm nay lạnh đến nỗi anh bực bội không thôi, liền ném kịch bản trong tay, bỏ tay vào trong chăn che lại, mí mắt không chút để ý mà nâng lên: "Tôi đồng ý dùng thế thân khi nào?"
Vừa đến mùa đông, anh nhìn qua liền lười nhác vô lực, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.
Nhưng chính là bộ dáng ốm yếu này, khiến người khác hoảng sợ muốn chết, Hứa Lộ tâm can bất ổn mà nhảy dựng, hạ thể diện xuống ôn tồn cầu tình cho nghệ sĩ: "Dư Nhiên cô ấy là diễn viên mới, cơ sở còn chưa vững, fans lại phần lớn đều là con trai, sau khi thương nghị và lần với phòng làm việc, vẫn là cảm thấy dùng thế thân thì thích hợp hơn."
Bộ phim này là đề tài dân quốc, điệp báo chiến tranh, nữ chủ là một tình báo viên, bên trong có một cảnh giường diễn, phải lộ từ sau cổ đến eo.
Cũng không tính là nhiều, nhưng dù sao cũng phải cởi.
"Cô nói những thứ này," Giang Chức ngữ tốc chậm rãi, còn thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, như không có sức lực kéo giọng mà nói nửa câu sau, "Có quan hệ gì với bộ phim của tôi?"
Đây là nửa điểm mặt mũi cũng không cho.
"Dư Nhiên cô ấy," Hứa Lộ nhất thời tình thế cấp bách bịa đặt một câu, "Phần lưng của cô ấy bị thương, quay tới cũng khó coi." Nữ diễn viên sao có thể dễ dàng cởi quần áo, huống chi Dư Nhiên đi hướng nhân thiết thanh thuần, cũng vì vậy cô ta mới đánh bạo nói một câu bằng mặt không bằng lòng.
Giang Chức cầm hộp sữa bò trong tay, không nói chuyện.
Hứa Lộ nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục thuyết phục: "Diễn viên thế thân tôi tìm được kia điều kiện tốt lắm, nhất định có thể quay được hiệu quả tốt hơn, Giang đạo diễn ngài xem, cho diễn thử trước được không?"
Triệu phó đạo diễn cũng tới giảng hòa: "Nếu không thì gặp diễn viên thế thân kia trước? Nhìn xem lưng cô ta xong rồi lại --"
Lời nói còn chưa nói xong.
"Ông chủ!"
"Ông chủ!"
A Vãn thân mét chín to con kêu kêu quát quát chạy tới, thở hổn hển.
"Chu tiểu thư cô ấy," A Vãn đại thở dốc "Cô ấy"
Anh sặc một ngụm khí lạnh, nói không ra lời.
Giang Chức mắt lạnh đảo qua, không vui: "Vuốt thẳng đầu lưỡi cho tôi."
A Vãn hít sâu, lại phun một hơi: "Chu tiểu thư cô ấy phải làm thế thân lõa thể!"
Lõa thể..
Giang Chức híp híp mắt, từ trên ghế nằm ngồi dậy, ánh mắt nhẹ nhàng lướt lên, bên trong một mảnh màu xanh ngọc: "Các người tìm ai làm diễn viên thế thân?"
Này nào biết!
Triệu phó đạo nhanh chóng gọi người: "Lão Ngụy." Gấp đến độ kêu to, "Lão Ngụy!"
Lão Ngụy là trưởng nhóm lớn nhất thành phố điện ảnh, người dười quyền là một đống lớn các loại thế thân, nhóm chuyên, diễn viên quần chúng, là ông bạn già hợp tác lâu ngày.
Lão Ngụy từ ngoài phim trường chạy vào: "Sao phó đạo?"
"Diễn viên thế thân anh tìm tên gọi là gì?"
"Cô ấy gọi là Chu Từ Phưởng." Lão Ngụy gãi gãi đầu, "Sao vậy?"
Lại là cái cô gái họ Chu này.
Triệu phó đạo lau mồ hôi không dám hé răng thêm nữa, ngắm mắt xem mặt đoán ý, liền thấy một đôi con ngươi của Giang Chức liễm diễm thủy quang, từng chút từng chút lạnh xuống.
Khí áp đột nhiên xuống thấp.
Lão Ngụy lần đầu tiên thấy đại đạo diễn, không biết tính tình anh, nhịn không được nói tốt vài câu: "Đạo diễn, Chu Từ Phưởng rất ưu tú, cô ấy tuy chưa từng làm thế thân, nhưng cô ấy làm diễn viên quần chúng rất lâu rồi, kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa tôi cùng mấy người phụ trách tổ quay phim đều xem qua ảnh chụp của cô ấy, thân hình cùng --"
Ầm một tiếng.
Hộp sữa bò từ trong tay Giang Chức lăn xuống mặt đất.
Nhất thời mọi người thở mạnh cũng không dám.
"Nghỉ ngơi hai mươi phút."
Giang Chức quăng xuống một câu rồi đứng dậy, ánh mắt từ từ rơi vào hướng Dư Nhiên khoan thai tới muộn: "Không thể diễn cảnh lộ lưng?"
Cô ta cắn môi không lên tiếng.
Giang Chức ngước mắt lên, ngón tay thon dài thong thả ung dung gài lại từng viên nút áo khoác, biểu cảm không chút để ý: "Không thể quay thì đổi người có thể quay tới."
Hứa Lộ nóng nảy: "Giang đạo --"
Dư Nhiên giữ chặt cô ta: "Tôi có thể." Cô ta trắng mặt, nói từng chữ, "Tôi có thể quay."
Cô ta mà dám nói không thể, Giang Chức liền dám thay đổi cô ta.
Trời âm u tối tăm, tiếng ho khan bị gió thổi tan.
"Người ở đâu?"
A Vãn sửng sốt.
Giang Chức dừng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt vẩy mực bọc một tia tức giận không dễ phát hiện: "Chu Từ Phưởng, cô ấy ở đâu?"
------ Lời nói ngoài lề ------
A Phưởng: Anh thường xuyên quay cảnh lộ lưng?
Giang Chức: Không có! Chỉ một lần.. Hai lần?
A Phưởng: Tối nay em ra ngoài ngủ dưới đất.
Giang Chức ôm chăn cùng đi ra ngoài.
A Phưởng: Đi theo em làm gì?
Giang Chức: Anh ngủ dưới đất cạnh em nha.
A Phưởng: .