"Chức Ca Nhi," Giang Duy Nhĩ thay đổi dáng ngồi, trên mặt đã không còn sự đùa giỡn ban nãy, chỉnh chỉnh làn váy "Đổi khác đi, cái gì khác cũng được, cái này không thích hợp, cô cô của cháu là người đã có bạn trai."
Giọng điệu xem như yếu thế.
"Không đổi."
Giang Chức người này, bản chất là xấu xa tận cùng.
Anh khiêu khích: "Chơi không nổi à."
Giang Duy Nhĩ người này, có một nhược điểm trí mạng, không thể kích động, một kích liền bùng nổ.
Cô đổ ly rượu, gác cái ly xuống --
"Các cậu đừng khi dễ Duy Nhĩ."
Tiết Băng Tuyết che miệng lại, đôi mắt như nai con chớp chớp, muốn nhìn Giang Duy Nhĩ, lại sợ hãi mà né tránh, lỗ tai ửng hồng nói: "Bạn trai của Duy Nhĩ sẽ tức giận."
Bạn trai của Duy Nhĩ tức giận, Duy Nhĩ sẽ không vui, Duy Nhĩ không vui, anh sẽ khổ sở.
Vì thế, Tiết Băng Tuyết dùng sức bưng kín miệng.
Tiết Bảo Di: "..."
Có đồng đội như thần có ích lợi gì đâu? Đồng đội như heo chuyên kéo chân sau mới đáng nói, ngang ngược kiểu này, đến vương giả cũng mang không nổi.
Cạch.
Vỏ chai rượu tử bị Giang Chức chọt chọt, xoay nửa vòng, không khí yên lặng.
Tiết Băng Tuyết còn đang nhìn lén Giang Duy Nhĩ, sợ cô tức giận, Giang Chức tức giận thì.. Để anh tức giận tốt hơn, chỉ cần Duy Nhĩ không tức giận.
Đồ ngốc bạch ngọt này!
Tiết Bảo Di cũng nhìn không nổi nữa rồi, hận rèn sắt không thành thép mà đạp anh một cái, bóp giọng nói mắng chửi người: "Chức Ca Nhi đang giúp chú đó, chú cái đồ ngu si này!"
Tiết Băng Tuyết lại sợ bị Giang Duy Nhĩ nghe được, trừng mắt nhìn Tiết Bảo Di một chút.
Tiết Bảo Di: "..."
Heo đần này!
"Không chơi, không vui." Giang Chức cầm di động, chạy lấy người.
A Vãn đi cầm áo khoác nhanh chóng theo sau, từ phía sau liền thấy Giang Chức cúi đầu, lộ ra một đoạn sau cổ trắng nõn bóng loáng đến nhịn không được muốn sờ sờ, sườn mặt bị ánh sáng di động phản xạ mạ lên một tầng lãnh bạch.
Anh lại đang xem di động.
A Vãn không nhịn xuống: "Chu tiểu thư còn chưa chấp nhận sao?"
"Khụ khụ khụ khụ khụ.."
Giang Chức ho đến mặt mày đỏ lên, đỡ tường ấn ngực, quay đầu lại cả giận nói: "Liên quan rắm gì đến cậu."
A Vãn: "..."
Anh rụt cổ, "Ngài bớt giận, đừng ngất đi đấy."
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ.."
Ho đến phổi muốn nhảy ra ngoài, vành mắt che phủ một tầng hồng, mận đào xinh đẹp thêm tươi tắn, cái bộ dạng phát bệnh này.. Tiết Bảo Di nhìn mà tâm còn đau.
Tiết Băng Tuyết nhanh chóng đi qua, ấn huyệt vị trị ho cho Giang Chức.
A Vãn ngốc lăng tại chỗ, tâm hoảng ý loạn, cố chủ vạn nhất tức giận mà tuổi xuân chết sớm hồng nhan bạc mệnh.. A Vãn tức khắc hận không thể mổ bụng ngay tại chỗ! Chết! Ngay! Lập! Tức!
"Đêm nay Giang Chức sao vậy?" Tính công kích rất mạnh, hỏa khí lại lớn, Kiều Nam Sở trời sinh tướng mạo phong lưu, cười như lưu manh, "Không ổn lắm nha."
Vì A Vãn phạm sai lầm bị đuổi về nhà, là Ngũ tiểu tỷ đưa ông chủ về nhà, anh nghĩ mình thật là quá đáng, đầu óc ngu ngốc, cũng không biết cái gì nói được cái gì không nên nói, anh muốn lấy công chuộc tội, nhớ lại giữa trưa, ông chủ rất thích ăn cháo tôm kia, cho nên liền im lặng không tiếng động gì mà gọi một phần cháo cho ông chủ.
8 giờ rưỡi.
Giang Chức mới vừa tắm rửa xong, có điện thoại của phòng an ninh gọi đến.
"Giang thiếu."
Tay anh ấn bụng, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, áo tắm dài màu trắng càng tôn thêm màu da tuyết trắng lộ bên ngoài cổ áo: "Chuyện gì?"
"Ngài gọi thức ăn đúng không? Có người giao thức ăn đến nói giao cháo cho ngài."
Anh nói chuyện hơi thở gấp, âm thanh vừa trầm vừa khàn: "Không gọi."
Nói xong, cúp điện thoại.
Vừa lúc, A Vãn nhắn tin Wechat tới: "Ông chủ, tôi biết sai rồi, gọi đồ ăn khuya cho ngài, là cháo giữa trưa ngài từng ăn đó, tôi đặc biệt ghi chú nhiều tôm thịt hơn rồi, sau cùng chúc ngài thân thể khỏe mạnh, thọ tỷ Nam Sơn."
Giang Chức xem xong ném điện thoại qua một bên, tới phòng tắm cầm một cái khăn lông, mới vừa lau một phen tóc, động tác dừng lại, đi nhặt điện thoại về lần nữa.
Anh thật mẹ nó bệnh không nhẹ..
Cầm áo khoác, trực tiếp tròng lên áo tắm dài bên ngoài, ho kịch liệt, anh ấn bụng chạy ra ngoài, bực bội gọi điện cho phòng bảo vệ.
"Là tôi gọi thức ăn."
"Không cần, tôi tự xuống lấy."
Ba phút sau..
Khu biệt thự bên ngoài, anh chàng giao thức ăn cười tủm tỉm đưa cháo: "Tòa số bảy phòng 203 đúng chứ? Chào ngài, đây là thức ăn của ngài."
Cách hàng rào sắt, Giang Chức ở đối diện mặc áo khoác với áo tắm dài ánh mắt một chút một chút lạnh xuống.
Anh chàng giao thức ăn vẻ mặt hoang mang, tầm mắt theo bản năng dừng ở trên cổ còn nhỏ nước của đối phương, lên hầu kết, cuối cùng là khuôn mặt xinh đẹp không có một chút khói lửa nhân gian, giống viên ngọc tinh khiết từ trong tranh bước ra, âm thanh run lên một chút: "Ngài, thức ăn của ngài, có thể đánh giá tốt không?"
Một cái tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng tiếp nhận túi: "Xem tâm trạng."
"..."
Gió thổi qua, lạnh sởn tóc gáy.
Anh giao hàng hỗn độn trong gió mà nhìn chăm chú vào người đang vì ho khan mà hơi hơi cung lưng, rõ ràng mặc nhiều quần áo như vậy, sao vẫn cảm thấy hình dáng đều xinh đẹp chứ.
Cốt cách mỹ nhân trong lời đồn đây sao?
Rầm --
Đóng sập cánh cửa, Giang Chức khuôn mặt âm trầm đem cơm hộp ném vào thùng rác.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.."
Thân thể anh vô cùng đau đớn, ban ngày uống nhiều hơn một viên thuốc, trong cổ họng lại dâng lên vài phần mùi máu tanh, bắt đầu mùa đông, cơ thể anh cũng bị giày vò thảm hại.
Đi chầm chậm, anh đỡ ghế dựa ngồi trên bàn cơm, đổ ly nước ấm.
"Đinh."
Di động đột nhiên vang lên một tiếng.
Cái ly trong tay rơi lên bàn, anh hơi hơi sửng sốt một chút, mới click mở di động.
Ba chữ Chu Từ Phưởng lập tức xông vào ánh mắt anh, avatar là một màu đen như mực, giống màn đêm, khung thoại có một hàng chữ: Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của anh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện phiếm.
Sau đó..
Không có động tĩnh.
Giang Chức nhìn chằm chằm di động xuất thần một lát, uống hết một ly nước ấm bụng mới thoải mái một ít, vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, chưa được vài bước còn xuất một thân mồ hôi lạnh, anh ném di động xuống, lại tới phòng tắm tắm một lần nữa, lúc quay lại giao diện Wechat vẫn chỉ có một câu kia.
Giọt nước trên tóc nhỏ lên thảm, anh đứng nhìn chằm chằm di động.
Chu Từ Phưởng.
Nhẩm đọc một lần, anh nhíu mày, nhận mệnh đi cầm di động.
"Cô sao không đi giao thức ăn?"
Đợi mười mấy giây.
Chu Từ Phưởng đáp: "Tôi tan tầm." Cô hẳn là đánh chữ không nhanh, lại cách mấy giây, "Có việc sao?"
Có việc sao?
Anh nào biết đâu rằng, anh suy nghĩ cả ngày cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, anh rốt cuộc hít phải cái gió độc gì, một người gay hàng thật giá thật, sao đột nhiên lại rảnh rang đi tò mò với một người phụ nữ, không lẽ là cấm dục lâu lắm rồi?
Cũng đúng, anh cũng bao lâu rồi không mơ giấc mơ kiểu này.
Anh trả lời lại: "Không có việc gì."
Chu Từ Phưởng đã gửi lại một dấu chấm câu.
"Cô gửi dấu chấm câu là có ý gì?"
Biểu thị ' đang nhập dữ liệu ' trên di động rất lâu, mới gửi một đoạn không dài không ngắn tới: "Tôi có chứng cưỡng chế, tôi nhất định phải là người cuối cùng kết thúc cuộc nói chuyện, nếu không còn lời gì để nói tôi sẽ gửi một dấu chấm câu."
Giang Chức: "..."
Gia hỏa này, sao mà cứ luôn làm anh ngột ngạt.
Đầu ngón tay gõ màn hình của anh hơi phiếm hồng: "Không có gì để nói với tôi?"
Lần này đợi hồi lâu.
Chu Từ Phưởng mới đáp: "Không phải."
"Đừng giảo biện."
"."
Không có lời gì để nói thì gửi dấu chấm câu, nhưng cô nhất định phải là người kết thúc nói chuyện phiếm.
Giang Chức ném di động, vẫn không nhịn được, anh lấy một hộp thuốc trị ho ra, đổ hai viên ngửa đầu nuốt vào, lại đi rót một ly nước ấm uống chừng non nửa ly, liếm liếm môi, hầu kết lăn một chút, thật mẹ nó đắng.
Hộp kẹo đặt trên bàn cơm, anh lấy ném một viên vào miệng, cầm di động.
"Chu Từ Phưởng."
"Hửm."
"Chu Từ Phưởng."
"."
"Không có lời gì để nói cũng đừng gửi."
"."
"Được rồi, đi ngủ đi."
"."
"Cô thực sự có chứng cưỡng chế?"
"Ừm."
"Cái tật xấu gì vậy!"
"."
Chứng cưỡng chế này!
Chẳng qua cũng có chút hay hay, nếu anh vẫn muốn tán gẫu, cô cũng ngủ không được, cả đêm sẽ ngồi gửi dấu chấm câu.
Giang Chức ném điện thoại sang một bên, kéo cổ áo áo tắm dài, tóc còn chưa lau khô, giọt nước theo tóc mai trượt xuống cổ, chọc cho tâm ngứa ngáy, anh trực tiếp dùng lòng bàn tay lau giọt nước kia, vào phòng ngủ xốc chăn nằm xuống, sau đó bắt đầu ho.
Đêm nay chất lượng giấc ngủ vô cùng kém.