*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại đây, hàng năm giáng sinh vùng thôn quê tập trung đều phi thường náo nhiệt. Quý Thư đem búp bê mình đan từ sợi len đều lấy ra thả ở phòng khách, cậu còn một chút chưa làm xong.
Quý Việt Đông từ bên ngoài trở về, hắn và Lương thúc đi một chuyến tới cửa hàng phụ cận, mua một đôi dép lê cùng vài món đồ và quần áo. Quý Việt Đông đổi dép lê vừa chân, cuối cùng không cần phải đi chân đất trong nhà nữa, hắn đi tới phòng khách liền nhìn thấy Quý Thư ngồi ở đó ôm lấy mấy cuộn len. Quý Việt Đông đi tới, cầm một con búp bê lông xù, liếc mắt nhìn hỏi Quý Thư, "Đây là dê?"
Quý Thư lắc đầu, cậu ngồi dậy đưa tay ra, Quý Việt Đông đem đồ chơi làm bằng len trả lại cậu, Quý Thư nói: "Là heo mà."
Quý Việt Đông sững sờ, hắn khom người cúi đầu tiến đến bên cạnh Quý Thư nhìn con heo làm từ len kia nhiều thêm vài lần.
Hô hấp của hắn có chút nóng, Quý Thư đem đầu cúi xuống lắc lắc.
Quý Việt Đông hỏi cậu: "Hàng năm đều đi bán hàng từ thiện sao?"
Quý Thư hướng trong ghế sôpha dựa vào, Quý Việt Đông lại thuận thế ngồi xuống, ghế sô pha nhỏ không lớn, vai Quý Việt Đông kề sát cậu, Quý Thư nhéo tiểu trư trong tay, thấp giọng nói: "Chỉ có ngày đó có thể đi ra ngoài."
Quý Việt Đông sững sờ, lại nghe Quý Thư nói: "Lương thúc nói thân thể em không tốt, không thể đi ra bên ngoài."
Quý Việt Đông nhíu nhíu mày, "Thân thể em thật không tốt sao?"
Quý Thư không quá yêu thích bộ dáng Quý Việt Đông cau mày, nhìn rất hung ác, cậu đem mặt nghiêng qua một bên, "Em cũng không biết."
Cậu kỳ thực cũng không biết mình đến tột cùng bệnh nặng như thế nào, phạm vi sinh hoạt của cậu rất hẹp, lúc nhỏ Lương thúc trông giữ cậu rất nghiêm, trước đây không hiểu chuyện luôn muốn đi ra ngoài, sau đó mấy lần bị bắt lại mắng về sau cũng không dám nữa. Những thứ có thể tiếp xúc rất ít, trong phòng không có di động hay internet, sách vở còn có phim điện ảnh đều là được chọn lọc thật kỹ, bởi vì từ nhỏ đã như vậy, cho nên cậu cũng không cảm thấy khác thường.
Bầu không khí có chút trầm mặc, Quý Thư nắm trong tay đồ chơi tiểu trư, do dự đem con heo bị Quý Việt Đông nói là con dê nhét vào trong tay hắn, Quý Thư nhỏ giọng hỏi: "Sau khi về nước là anh chăm sóc em sao?"
Quý Việt Đông ngẩn người, không nghĩ tới cậu lại đột nhiên hỏi cái này, hắn tiếp nhận con heo ngu ngốc kia, ngứa tay trên đầu con heo kia móc móc ra vài len sợi, dưới ánh mắt lên án của Quý Thư mới buông tay ra, hắn nói: "Thời điểm công tác không bận rộn anh sẽ chăm sóc em."
"Giống như Lương thúc vậy?"
"Dĩ nhiên không phải, sẽ có bảo mẫu." Quý Việt Đông suy nghĩ một chút chính mình cần phải làm sao chăm sóc Quý Thư, cũng là một đầu óc mơ hồ.
Hắn ba mươi mốt còn chưa kết hôn, đối với chuyện con cái thái độ chính là có cũng được mà không có cũng được. Hơn nữa Quý Thư cũng không nhỏ, lúc hắn mười bảy tuổi, hắn cũng đã một mình đi Đông nam á thay Quý lão làm việc.
"Vậy còn anh?"
Quý Việt Đông nghe cậu truy hỏi kỹ càng sự việc, có chút bất đắc dĩ, hắn nói: "Em muốn anh làm gì?"
Quý Thư ngoẹo cổ nhìn hắn, cậu thật sự là một đứa nhỏ, tâm lý cảm xúc biến hóa trên mặt không giấu được Quý Việt Đông, tất cả đều làm cho hắn có chút sửng sốt, cậu hẳn là rất nghiêm túc mà suy nghĩ, hơi nhíu lông mày, nhưng lại có chút hưng phấn, cậu nói với Quý Việt Đông: "Giống như bây giờ ở bên cạnh em nói chuyện với em, được không?"
Quý Việt Đông sững sờ, Quý Thư mong đợi nhìn hắn, đối diện ánh mắt như vậy rất khó nói không thể, Quý Việt Đông thấp giọng nói: "Anh sẽ tận lực rút chút thời gian bồi em."
Quý Thư nghe liền nở nụ cười, có rất ít thời điểm cậu vui vẻ như vậy, cầm lấy hai con búp bê bằng len tự chơi đánh nhau, còn lôi kéo Quý Việt Đông chơi cùng. Quý Việt Đông dĩ nhiên cũng không từ chối, đem tiểu trư vừa nãy Quý Thư nhét vào tay mình gia nhập chiến cuộc.
Bọn họ chơi một hồi, sau đó giáo sư dạy kèm ở nhà đến, Quý Thư liền theo lão sư đi lên lầu.
Giáng sinh đêm đó, Quý Việt Đông nâng một cái hộp giấy cỡ bự xuất môn, bên trong chứa đầy búp bê rối Quý Thư làm. Quý Thư mặc áo khoác, Lương thúc bảo cậu mang theo khăn quàng cổ và mũ, Quý Thư đội mũ, Quý Việt Đông vòng tay đem sợi len rối trên mũ cậu lấy xuống.
Lương thúc ở nhà, chỉ có hai người bọn họ, nơi này cách chỗ bọn họ không xa. Quý Thư có chút hưng phấn, cậu đi phía trước Quý Việt Đông, giày giẫm vào trong tuyết, nhảy nhảy nhót nhót lưu lại một đống vết chân. Quý Việt Đông bảo cậu cẩn thận chút, cậu lại quay đầu cười, nói mình có thể lập tức nhảy rất xa, mới vừa nói xong vấp một cái ngã lộn mèo một vòng.
Quý Việt Đông đem hộp giấy thả xuống, bước nhanh tới đỡ Quý Thư dậy, Quý Thư trên mặt dính tuyết, quần có chút ướt. Quý Việt Đông cau mày hỏi cậu có sao không, cậu nửa dựa vào trong lồng ngực Quý Việt Đông còn khúc khích cười.
Quý Việt Đông hỏi một lần nữa, cậu mới lấy lại tinh thần, đối Quý Việt Đông nói rằng: "Không đau, chính là có chút choáng."
Quý Việt Đông xoa bóp một cái sau gáy cậu, xưa nay không ai chạm vào cậu như vậy, Quý Thư đần độn mà nhìn Quý Việt Đông. Bên trong tia sáng tối tăm, mặt Quý Việt Đông nhìn không rõ lắm, cậu cảm giác được Quý Việt Đông muốn buông mình ra, liền đem đầu đến gần, làm nũng đến thuận theo tự nhiên, cậu nói: "Rất choáng, anh giúp em nhu nhu."
Quý Việt Đông sửng sốt đầy đủ vài giây, lòng bàn tay vẫn là duỗi ra đặt trên đầu cậu. Tóc Quý Thư rất mềm, y như chủ nhân của nó tính khí cũng rất nhuyễn. Quý Việt Đông thuận sau gáy Quý Thư nhẹ nhàng xoa xoa, xúc cảm dưới tay nhượng hắn nhớ tới chính mình trước đây thật lâu từng nuôi một con mèo Ba Tư, đôi mắt màu xanh lam, thật ngoan thật nghe lời thật biết điều.