Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 36: Cùng xem xác ướp




Editor: MDL



Qua song sắt hẹp, hai đôi mắt mượn ánh trăng để quan sát nhau, một bên lạnh lùng sắc bén, một bên ấm áp nhu hòa.



Mộc Như Lam từ từ đi tới, cô không mở cổng mà chỉ ngờ vực nhìn người đàn ông đứng đối diện, “Mặc tiên sinh? Có chuyện gì sao?”



Mặc Khiêm Nhân kỹ lưỡng quan sát cô từ đầu đến chân, sau đó hơi giật giật mũi, “Mộc tiểu thư bị thương à?”



Cô mỉm cười, “Sao anh lại nghĩ vậy?”



“Trên người cô có vị thuốc rất nồng, tôi không nghe nhầm chứ? Là mùi Formalin và các loại hương liệu chống phân hủy,” Ánh nhìn lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân găm chặt lên người Mộc Như Lam, sắc bén tới mức tưởng chừng có thể phá vỡ toàn bộ ngụy trang, xuyên qua tầng tầng tế bào để mà nhìn thấu tâm can cô.



Mộc Như Lam im lặng khoảng hai giây rồi mới cất lời, “Anh không nhầm đâu, gần đây tôi bắt đầu có hứng thú với xác ướp, muốn tự mình là thử một cái.”



“Thế à? Tôi cũng khá hứng thú với những thứ như thế, chi bằng chúng ta cùng xem qua một chút, tiện thể tôi học hỏi một ít kinh nghiệm ướp xác, cô thấy sao?” Mặc Khiêm Nhân liếc qua căn biệt thự màu xám sau lưng Mộc Như Lam, bình thản chờ câu trả lời.



Đáp lại, Mộc Như Lam cười rất tươi, “Được thôi.”



Không ngờ rằng Mộc Như Lam đồng ý nhanh đến vậy, Mặc Khiêm Nhân hơi nheo mắt nhìn cô mở cánh cổng sắt, đưa tay làm một tư thế mời vào.



Hắn bước thẳng vào trong, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt… Nằm gần bên cái bồn nước hỏng đầy bùn và lá rụng, ẩn dưới nhánh cây khô là một chiếc xích đu đã sờn, trên đó có một con rối cũ nát đang mỉm cười quỷ dị.



Mộc Như Lam thấy thế thì nhếch môi, “Thật đáng yêu phải không?”



Đáng yêu? Con rối này y hệt một gã hề, miệng há to, môi thì đỏ như máu, kết hợp với bóng đen dày đặc ở đây chỉ tổ khiến người ta kinh hãi, đáng yêu ở chỗ nào?



“Sở thích của Mộc tiểu thư đúng là đặc biệt,” Mặc Khiêm Nhân thu hồi tầm mắt. Thoải mái cho hắn vào nhà, lại còn thích loại rối như vậy, cô gái này…



“Biển người mênh mông, nếu không đủ đặc biệt thì sẽ dễ dàng bị lãng quên,” Mộc Như Lam đưa hắn vào phòng khách, “Mời ngồi, tôi đi pha cho anh một ly trà.”




Chờ đến lúc Mộc Như Lam đã khuất hẳn sau cánh cửa, Mặc Khiêm Nhân bắt đầu đi quanh phòng. Căn phòng này đem lại cho người ta cảm giác bất an khó tả, bộ sô pha cổ màu đỏ sậm với hoa văn đen, tấm thảm cùng màu in toàn những họa tiết kỳ quái, lò sưởi đen, trên trần nhà treo một chùm đèn hoa lệ. Sàn rất sạch, hoàn toàn tương phản với vẻ lôi thôi bẩn thỉu của khu vườn ngoài kia.



“Cạch!”



Cước bộ của Mặc Khiêm Nhân dừng lại, hắn nhìn chiếc bàn thấp kiểu Nhật mà mình vừa đụng phải, bên dưới có một tấm thảm lông hình bầu dục – nơi nghỉ đông yêu thích của thú cưng. Nhưng Mộc Như Lam hẳn là không nuôi thú cưng, hơn nữa chiếc bàn thấp này quá vướng đường.



Mặc Khiêm Nhân liền ngồi xổm xuống, nhặt lên một sợi tóc dài mắc trên mặt thảm. Là tóc vàng, có vài đoạn bị nhuốm đen, nói cách khác, sợi tóc vàng này dính máu.



Một cái bóng đen bất ngờ đổ ập lên nền nhà.



Mặc Khiêm Nhân hơi cứng người, hắn ngoái đầu lại thì thấy Mộc Như Lam đang đứng ngay đằng sau, trên tay bưng hai ly trà. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, “Anh làm gì vậy?”



“Không có gì,” Mặc Khiêm Nhân đút hai tay vào túi quần, kín đáo giấu đi sợi tóc kia.




Cả hai cùng ngồi lên ghế, Mộc Như Lam đưa cho Mặc Khiêm Nhân ly trà đang tỏa hương ngào ngạt, còn phần mình thì nhấp một ngụm, cô thoải mái thở dài một hơi rồi cười hài lòng, thoạt nhìn hệt như một thiên sứ hồn nhiên thánh thiện.



Mặc Khiêm Nhân đặt ly trà trên mặt bàn, vừa định mở miệng nói thì di động chợt đổ chuông, tiếng kêu rên như heo bị chọc tiết của Lục Tử Mạnh lập tức truyền đến tai khiến hắn phải nhíu mày nhìn sang cô gái đang thản nhiên ngồi uống trà.



Chết tiệt!



“Anh phải đi sao?” Mộc Như Lam cười hỏi khi thấy Mặc Khiêm Nhân miễn cưỡng đứng dậy.



“Có chút chuyện. Nếu cô không ngại, lần sao tôi lại đến có được không?”



“Không thành vấn đề,” Mộc Như Lam viết một dãy số điện thoại lên giấy rồi vui vẻ đưa cho Mộc Như Lam.



Phấn khích, quả thật cô đang rất phấn khích. Kẻ như Mặc Khiêm Nhân, thay vì để hắn âm thầm phá rối, chi bằng lôi ra ánh sáng trực tiếp mặt đối mặt.




Mộc Như Lam hài lòng nhìn bóng dáng Mặc Khiêm Nhân biến mất tại ngã rẽ. Di động đặt trong túi áo báo có cuộc gọi đến, cô trò chuyện với người kia vài câu rồi tắt máy, sau đó vừa đi đóng cửa vừa ngâm nga hát. Ngoài vườn, con rối cũ kĩ vẫn lặng im trên xích đu, đôi môi đỏ như máu cong lên, vẽ một nụ cười ma quái…



Kim Mạt Lỵ nằm cứng đờ trên bàn đá, cố gắng dựng lỗ tai bắt lấy từng động tĩnh ở bên ngoài, đốm lửa hy vọng hết lụi tàn rồi lại bùng cháy. Một lúc lâu sau, Kim Mạt Lỵ nghe được tiếng mở cửa tầng hầm, nhịp chân nhàn nhã và âm thanh ngâm nga vang lên, đẩy cô ta vào vực sâu tuyệt vọng.



“Nào, đầu tiên chúng ta móc não ra trước,” Mộc Như Lam cầm trên tay một cái móc dài, dưới ánh mắt hoảng sợ đầy tơ máu của Kim Mạt Lỵ, nó từ từ tiến vào trong lỗ mũi cô ta…







Bệnh viện.



Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Lục Tử Mạnh, hoàn toàn không thấy cái gì gọi là vết thương.



“Lá gan của cậu lớn thật, rảnh rỗi quá nên muốn bày trò chơi hả?” Khó khăn lắm Mặc Khiêm Nhân mới có thể đi vào căn biệt thự kia, cuối cùng lại bị cuộc điện thoại của Lục Tử Mạnh ép bỏ ngang, vội vàng chạy đến đây thì chỉ thấy cảnh Lục Tử Mạnh ngồi đùa giỡn với vài cô y tá.



Lục Tử Mạnh chột dạ, sau đó chợt nhớ ra cái gì đó, hắn liền mạnh mồm, “Ai bảo cậu chạy tới làm phiền Mộc Như Lam? Với cả tôi nhận được điện thoại của bá phụ nên mới dùng cách đó gọi cậu về,” Bá phụ ở đây là chỉ bố của Mặc Khiêm Nhân.



Mặc Khiêm Nhân vẫn chỉ lạnh lùng nhìn Lục Tử Mạnh, ánh mắt chất vấn ấy khiến Lục Tử Mạnh ỉu xìu như bánh bao chiều. Quả thật, lợi dụng lòng tốt của Mặc Khiêm Nhân là không đúng, vả lại tuy chuyện này vô cùng hoang đường nhưng Mặc Khiêm Nhân cũng đã rất nghiêm túc điều tra.



“Xin lỗi nhiều…” Lục Tử Mạnh tự nhéo tai mình, hai mắt cụp xuống như cún con hối lỗi.



Mặc Khiêm Nhân không có lấy một chút mềm lòng, trực tiếp xoay lưng bỏ đi.



Lục Tử Mạnh trừng mắt, “Này! Bỏ đi như vậy sao? Chứ cậu muốn tôi phải làm thế nào?”



“Sống dở chết dở,” Một câu nói vọng lại, hại Lục Tử Mạnh run rẩy cả miệng.



Con mẹ nó, quá độc ác!