Giả Đứng Đắn

Chương 4




7.

Ngày hôm đó Bùi Hành nói rất nhiều, rất nhiều. Một thời dài cạnh nhau khiến tôi dần dần nhận ra, Bùi Hành trong lòng tôi, đã trú ngự với một vị trí vô cùng khác biệt.

Tôi và Bùi Hằng đã xác định mối quan hệ.

Bùi Hành ngay lập tức muốn đi dậy cho Bùi Tiểu Ngữ một bài học nhưng đã bị tôi ngăn lại. Tôi nói với anh là, mối quan hệ này tạm thời đừng công khai, đợi sau khi tôi tốt nghiệp, người đầu tiên báo tin sẽ là cô ấy.

Kết quả là chờ đợi đến tận bây giờ, trong thời gian này, Bùi Hành liên tục trách móc tôi vì không cho anh một danh phận, thậm chí còn bắt anh trở thành một kẻ cặn bã không dám công khai bạn gái.

Tôi: “?”

Được rồi, người cặn bã là tôi.

Đặc biệt là vào đêm chính thức tốt nghiệp, trong bữa tiệc tạ ơn thầy cô của lớp chúng tôi, tôi lại bị bạn thân kéo đi uống say.

Tôi nhớ hình ảnh cuối cùng là Bùi Hành đẩy tôi vào tường hôn tới tấp.

...

"Vãn Vãn, đang nghĩ gì thế, mặt đỏ lên thế này." Hơi thở ấm áp bên tai kéo tôi trở về với thực tại.

Đợi tôi hồi thần thì Bùi Hành đã chọn cho tôi xong rồi.

"Rất hợp với váy của em."

"...”

Hừ!

Sau hơn nửa năm ở bên nhau, sự chín chắn trưởng thành của người đàn ông tên Bùi Hành trước mặt tôi giống như từng lớp từng lớp rơi xuống gần hết.

"Ngoan, đi thử đi."

Thử cái bà nội anh!

Ngay lúc chúng tôi đang giằng co, mắt liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bùi Tiểu Ngữ!

Cô ấy không phải đang ở nhà ngủ nướng sao, sao lại đến trung tâm thương mại?

Hình như còn đang đi về phía này nữa.

Tôi hoảng sợ.

Gần như theo phản xạ, tôi kéo Bùi Hành vào trong phòng thử đồ.

Bùi Hành sững người, lập tức muốn ra ngoài nhưng bị tôi ôm chặt cổ giữ lại.

"Vãn Vãn?"

"Tiểu Ngữ vào đây rồi, suỵt."

Nhiệt độ trong phòng thử đồ đột ngột giảm xuống, tôi ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt Bùi Hành đã trở nên trầm lặng, dùng ánh mắt giống như thay lời muốn nói “tôi không thể xuất hiện trước mọi người" nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đau đầu.

Thật sự tôi không biết phải nói với bạn thân thế nào về chuyện mình và chú của cô ấy, dù sao tôi đã không ít lần nói mạnh miệng trước mặt bạn thân, bảo rằng Bùi Hành là một con bò già.

Nhưng nếu bạn thân vô tình lỡ lời, với tính cách của Bùi Hành, ngọn cây non như tôi chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc.

Hu hu.

Trong đầu tôi đã dự liệu hết rồi

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Tuyệt đối không được!

Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng nói chuyện của nhân viên cửa hàng và Bùi Tiểu Ngữ, cô ấy đến đây để mua sắm.

Nhiệt độ lại giảm đi một chút.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người nào đó trong phòng thử đồ cũng dần trở nên không yên phận.

Tôi trừng mắt nhìn Bùi Hành, anh ta một mặt vô tội, đôi mắt sâu thẳm dường như muốn nói câu "là tại em kéo anh vào đây".

Tôi: “?”

"Bùi Hành, anh đừng."

Lực trên môi kèm theo vài phần trừng phạt.

Tôi sợ có ai đó bất chợt vào nghe thấy cảnh tượng ái muội trong phòng thử đồ này, không ngừng dùng tay đẩy n.g.ự.c Bùi Hành.

Quả nhiên, điều gì sợ nhất thì sẽ đến rất nhanh.

Tiếng của nhân viên bán hàng vang lên, hỏi tôi đã thử đồ xong chưa.

Tôi lo lắng muốn khóc, lúc này Bùi Hành lại nói một câu bên tai tôi, tôi không nghe rõ nhưng vẫn gật đầu, anh ta mới hài lòng buông tôi ra.

Khi thanh toán, tôi thấy trong tay nhân viên bán hàng có thêm một món đồ, m.á.u toàn thân tôi như dồn hết lên mặt.

Bùi Hành là đồ khốn!

Ra khỏi cửa hàng, vì sợ bạn thân chưa đi xa, tôi từ chối lời đề nghị ăn đại tiệc của Bùi Hằng trên tầng cao nhất. Trên xe, Bùi Hành hỏi tôi muốn đi đâu ăn, nhìn bộ vest chỉnh tề của anh, khóe miệng tôi nhếch lên.

Nửa giờ sau.

Tôi kéo Bùi Hành len lỏi giữa các quầy hàng ăn vặt sau trường, trên bộ vest của Bùi Hành đã vương vài vết dầu của xiên nướng. Tôi thấy khóe miệng Bùi Hành co giật mấy lần liền.

Tôi biết ở tuổi này, Bùi Hành rất chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe, bình thường anh đưa tôi đi ăn, nếu không là nhà hàng phương Tây thì cũng là những nhà hàng Trung Quốc tinh tế. Trước đây khi chưa quen thân, tôi tất nhiên không dám dẫn anh đến đây, quen rồi thì lại cảm thấy khí chất của Bùi Hành không hợp với những nơi như thế này, càng không dẫn muốn anh đến.

Nhưng ai bảo hôm nay anh bắt nạt tôi.

"Bùi Hành, anh ăn thử một miếng đi, thật sự rất ngon."

Tôi múc một muỗng sữa chua trái cây đưa đến trước miệng Bùi Hành, cái muỗng nhựa rẻ tiền bị mẻ một góc cong cong dưới sức nặng của miếng dưa hấu to.

Bùi Hành nhìn tôi một cái, sau đó bất ngờ cúi người, trực tiếp hôn lên khóe miệng tôi.

"Ừ, thật sự rất ngon."

"...”

Tay tôi run lên, miếng dưa hấu trên muỗng rơi vào sữa chua, b.ắ.n tung tóe lên áo sơ mi của Bùi Hành, anh lại cười rất dịu dàng.

Mé!

Tôi không bao giờ ăn sữa chua trái cây nữa.

Giờ này đã có không ít sinh viên lần lượt ra ngoài, tôi thấy có mấy cô gái nhỏ lén nhìn Bùi Hành, thậm chí còn lén lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Sức hút của đàn ông trưởng thành, không ngoài tiền bạc và ngoại hình, mà Bùi Hành ngoài việc sở hữu hai thứ này, từng cử chỉ lại toát lên khí chất của một bậc vương giả.

Bỏ qua Bùi Hằng có phải là của người khác hay không, ít nhất vẻ ngoài của Bùi Hằng rất khó làm người ta không rung động.

Tôi đột nhiên hơi hối hận khi dẫn Bùi Hành đến đây, trước mặt những cô gái nhỏ lén nhìn anh, tôi khoác tay Bùi Hành, đổi lại là nụ cười hài lòng hơn cùng với cái xoa đầu đầy cưng chiều của Bùi Hành.

"Tô Vãn?"

Nếu không gặp phải bạn trai cũ, mọi thứ đã tuyệt vời hơn rồi.

Bị cuốn vào hành động trêu chọc của Bùi Hành mà không phát hiện ra bạn trai cũ và bạn gái mới của anh ta đang đi tới.

Đen như choá vậy.