Gia Đình Hạnh Phúc Của Trương Thanh Hạc

Chương 3: “Mẹ nhìn thấy con đúng không?”




Đi đến trước mặt Trương Thanh Hạc, Tại Dã bước chậm lại.

Anh định mở miệng chào hỏi cô nhưng lại không biết xưng hô như thế nào.

Khi hai người quen biết nhau, cô là trợ lý tổng giám đốc của anh, sau này trở thành phó tổng giám đốc, ngay cả khi hai người đã về chung một nhà, anh cũng quen gọi cô là ‘phó tổng giám đốc Trương’.

Chỉ là đôi khi giọng điệu nghiêm túc hơn, cố ý trêu chọc cô.

Sau khi xuyên qua đây, anh đi theo Trương Thanh Hạc nhiều lần, nhìn bóng lưng trẻ trung của cô, nhưng họ chưa bao giờ nói chuyện.

Với Tại Dã, đây là người yêu tương lai của anh, nhưng trong mắt Trương Thanh Hạc chưa trưởng thành, anh chỉ là một người xa lạ.

Anh nên nói gì với Trương Thanh Hạc – học sinh lớp 11 đây?

Tại Dã cảm thấy…… sợ sệt.

Lần cuối cùng anh cảm thấy như vậy là vào đêm trước đám cưới của anh với Trương Thanh Hạc.

Cả đêm anh suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, bắt đầu nhớ lại quãng thời gian trước đây của mình, rạng sáng anh rất muốn nói chuyện cùng phó giám đốc Trương, nhưng lại sợ cô thấy anh như vậy, hình tượng của anh trong mắt cô sẽ giảm sút, cô sẽ hối hận vì đã đồng ý lấy anh.

Suy nghĩ một chút chuyện cũ, Tại Dã dừng lại trước mặt Trương Thanh Hạc với vẻ mặt hơi cứng nhắc.

“Em……” Mãi anh mới rặn ra được một chữ.

Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào mặt của Trương Thanh Hạc, cả hai rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Phó tổng giám đốc Trương thời trẻ trông rất kỳ lạ, đôi mắt tròn xoe, trên mặt còn có lông tơ.

Nhìn qua có chút ngốc nghếch.

Khóe miệng Tại Dã hơi nhếch lên.

Trương Thanh Hạc bị một đàn anh cao lớn chặn trước mặt, bên cạnh thì có một con quỷ nhỏ dựa gần, cô không còn chỗ trốn.

Ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, mày nhíu chặt, thái độ không thân thiện của Tại Dã… Bỗng nhiên cảm thấy trên người anh ta có sát khí, đặc biệt là khi anh ta đột nhiên cười lạnh, giống như đang nghĩ về chuyện xấu.

Từ nhỏ đến lớn Trương Thanh Hạc hiếm khi sợ hãi điều gì, nhưng lúc này cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Đàn anh, có chuyện gì sao?” Cô cố hết sức bình tĩnh chào hỏi.

Vẻ mặt của Tại Dã như bị ai đó cấu véo: “Em gọi tôi là gì? Đàn anh?”

Trương Thanh Hạc: “Không phải anh là học sinh lớp 12 sao?”

Tại Dã: “Đúng vậy.”

Nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe Trương Thanh Hạc gọi anh là đàn anh.

Hồi trước anh gọi vợ bằng cái tên khá là “công sở”, nhưng ai ngờ vợ anh – Trương Thanh Hạc, xưng hô với anh bằng cụm từ còn “ba chấm” hơn.

Trước kia cô gọi anh là sếp, khi được anh trả lương tiếng gọi càng thêm tôn kính, sau này cô học theo đồng nghiệp gọi anh ‘tổng giám đốc Dã’, anh hỏi cô thì cô kêu lỡ miệng.

Lâu lâu cô thấy phiền sẽ gọi thẳng tên “Tại Dã” của anh.

Còn bây giờ cụm từ “đàn anh” này không có một xíu cảm tình, nghe rất qua loa chiếu lệ.

“Anh tên là Tại Dã.”

Trương Thanh Hạc không chỉ biết anh ta tên Tại Dã mà còn biết anh không ăn dưa leo, khi cô thấy anh trong căn tin, từng miếng dưa leo cắt nhỏ trong cơm được anh gắp ra cho bằng sạch.

Anh ta đi theo dõi cô không hề lén lút chút nào, đàn anh Dã không biết mình đã bị bại lộ rồi sao?

Thậm chí anh ta còn giới thiệu bản thân vô cùng kỳ lạ như vậy, nếu anh ta không phải là một kẻ ngốc thì chính là anh ta coi cô như một kẻ ngốc.

Trương Thanh Hạc không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng cô quyết định giả vờ không phát hiện, không cần thiết phải chọc giận anh ta.

Bây giờ cô chỉ hy vọng Tại Dã sẽ mau chóng mang đi con quỷ nhỏ bên cạnh cô đi càng sớm càng tốt.

“Nếu đàn anh không có chuyện gì vậy em đi trước.” Trương Thanh Hà bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tại Dã bị tiếng gọi “đàn anh” của phiên bản trẻ của vợ mình làm cho bối rối, anh quên mất mình đang lại đây để làm gì.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Nhìn đứa con gái bên cạnh vẫn nói chắc như đinh đóng cột rằng anh bị phó tổng giám đốc Trương ghét bỏ, tâm trí rối bời do xuyên không của Tại Dã cuối cùng cũng được giải tỏa.

Anh chợt hiểu ra, đè lòng bàn tay lên trán.

“Tại Thiên, trước đây con đã nói mẹ cũng giống ba, mẹ cũng có thể nhìn thấy con, đúng không?

“Đúng vậy, nhưng mà hiện tại mẹ không nhìn thấy con.”

“Lỡ như mẹ nhìn thấy con nhưng giả vờ không thấy thì sao?”

Tại Dã càng nghĩ càng cảm thấy giả thiết này là đúng.

Phó tổng giám đốc Trương rất giỏi giả vờ, khi mới đến công ty làm việc, cô giả làm người máy vô cảm chỉ biết công việc, Tại Dã không thể nhìn ra cô nói dối, bởi vì cô nói dối vô cùng chân thật.

Vốn dĩ anh tưởng phó tổng giám đốc Trương sau khi thành niên, ra đời làm việc mới trở nên như vậy, ai ngờ hồi cô học cấp ba đã có thể quản lý cảm xúc tốt như thế.

“Sao mẹ lại giả vờ không nhìn thấy con?” Bé Thiên nghiêng đầu.

Tại Dã dùng cả hai tay ấn vào đầu đứa bé xui xẻo, xoa xoa một lúc khiến cô bé hơi loạng choạng, anh vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Chắc mẹ nghĩ con là ma quỷ đó.”

“Mẹ không ghét ba, mẹ sợ con đấy.” Tại Dã nói.

“Không thể nào!” Bé Thiên quả quyết.

Nói xong cô bé định chạy đi, muốn hỏi mẹ để xác nhận.

Ở nhà bé rất được cưng chiều, vẫn luôn là đứa bé mà mẹ yêu thương nhất, địa vị trong nhà của bé cao hơn ba bé rất nhiều, ba chỉ có một cái xưng hô “Dã Dã” mà thôi, còn bé luôn được gọi là “Cục cưng” đó nha!

Tại Dã nắm lấy cổ áo cô bé, kéo bé lại: “Không được, con lại làm mẹ sợ bây giờ…”

Tại Dã đột nhiên dừng lại.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Sau khi tiết học thể dục kết thúc, Trương Thanh Hạc trở lại lớp học, với vẻ mặt nghiêm túc, cô mở cuốn sách nhỏ của mình ra, tìm thấy một trang trên đó ghi “Nuôi dưỡng quỷ nhỏ”.

Cô cau mày, bổ sung thêm thông tin mới.

【Phỏng đoán: người nuôi quỷ nhỏ sẽ tìm một người thích hợp để làm mẹ của quỷ nhỏ.】

Đúng là vậy rồi, chắc cô là “người mẹ” được chọn.

Dựa theo suy đoán hợp lý của cô, “người mẹ” này sẽ nuôi hồn quỷ nhỏ, bằng cái gì nhỉ, bằng máu thịt sao?

Tình huống này rất nghiêm trọng, một mình cô chưa chắc đã xử lý được, có cần phải thông báo cho anh trai biết không?

“Mẹ ơi, điện thoại của mẹ nè.”

Tay áo của Trương Thanh Hạc đột nhiên bị kéo, cô nghe thấy âm thanh vô thức liếc nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Thiên.

Khuôn mặt tròn trịa dễ thương của đứa bé dựa vào bàn học của cô, đẩy điện thoại di động về phía trước, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn và ngọt ngào.

Toi rồi.

Tim Trương Thanh Hạc đập thình thịch.

Bình tĩnh, bình tĩnh, cô tự nhủ.

“Mẹ, mẹ nhìn thấy con đúng không?”

“……”

“Mẹ, mẹ, con tự chọn mẹ đó! Con với ba đều chọn mẹ, con thích mẹ lắm!”

“……”

Trương Thanh Hạc nghe vậy, mặt mũi liền trắng bệch.