Gia Đình Cực Phẩm Quấy Đục Showbiz

Chương 13




Nghĩ tới nghĩ lui, xuất phát từ lòng nhân đạo, tôi vẫn quyết định sau khi Trình Hạc ngủ say, gọi cho anh một suất cơm hộp.

Nói chính xác là, tôi gọi 50 tệ gà rán, được tặng kèm một phần cháo trắng + dưa muối chỉ cần thêm một tệ là có được.

Sau khi tôi và Tiểu Trình chia nhau ăn hết gà rán, thì đi vệ sinh. Lúc quay lại lại phát hiện, Trình Hạc đã tỉnh, hơn nữa còn bưng bát cháo trắng vừa ăn vừa vui vẻ khoe khoang với dì lao công: "Dì ơi, dì không biết đâu, bát cháo này là do vợ tôi tự tay nấu cho tôi đấy. Tay nghề vợ tôi rất giỏi, nấu ăn rất ngon, dì đừng xem thường bát cháo trắng đơn giản này, nhưng trên thực tế tay nghề rất cao đấy."

Đứng ở cửa phòng nghỉ chứng kiến tất cả những điều này, tôi không nhịn được gửi Wechat cho Trình Hạc: 【Thế nhưng, đây là cơm hộp tôi gọi.....】

Trình Hạc đang uống cháo khựng lại, lập tức đổi giọng: "Gọi cơm hộp cũng cần kỹ thuật đấy, nhiều tiệm cơm hộp như vậy, rất khó phân biệt rốt cuộc tiệm nào ngon, cho nên nói, vợ tôi rất là lợi hại."

Ngón tay tôi nắm lấy tay nắm cửa hơi trắng bệch.

Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, thật ra tôi cảm nhận được, tính cách của Trình Hạc trong hai năm nay đã thay đổi long trời lở đất.

Sau khi ăn hết bát cháo trắng, Trình Hạc lúc này mới chú ý đến tôi đang đứng sau cửa.

Anh vui mừng đi về phía tôi, giống như một con công không nhịn được xòe đuôi: "Cảm ơn em đã gọi cháo trắng cho anh..."

Lời anh ta nói đến một nửa thì đột ngột dừng lại, hình như là đang suy nghĩ xem nên nói tiếp như thế nào.

Tiểu Trình đang gặm chân gà ở góc phòng, thản nhiên lên tiếng: "Ái chà chà, đây là tiếng lòng của ai vậy, để con đọc cho mọi người cùng nghe nhé. Vợ gọi cháo cho mình rồi, có phải là có khả năng tha thứ cho mình rồi không! Hu hu, biểu cảm của vợ vẫn lạnh lùng quá, hơi sợ. Dũng cảm lên nào Trình Hạc, không sợ khó khăn! Đừng sợ hãi! Mạnh dạn theo đuổi vợ về! Nên cảm ơn vợ như thế nào nhỉ, hay là trực tiếp đưa ba triệu đi? Làm vậy được không nhỉ, hay là gọi điện thoại hỏi thầy hướng dẫn xem sao..."



Tôi im lặng.

Tôi tận mắt nhìn thấy Trình Hạc trước mặt vì quá ngại ngùng, mà đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu và cái đuôi hồ ly sau m.ô.n.g đều lộ ra ngoài.

Anh cắn răng, vẻ mặt như sắp hy sinh oanh liệt nói với tôi: "Trang Dao. Anh từ trước đến nay chỉ thích một mình em. Năm đó, anh không hề muốn bỏ rơi em mà rời đi, tối hôm đó anh quả thực là phải đi quay bổ sung cảnh quay, nhưng đi được nửa đường, lại nhớ em, nên muốn về nhà đón em cùng đến đoàn phim. Nhưng vừa đến dưới lầu nhà em, thì nhận được tin nhắn chia tay của em. Lúc đó, anh cứ nghĩ em đã quyết tâm, cứ nghĩ em thật sự rất chán ghét anh, nên mới mặc kệ em rời đi."

Tiểu Trình há miệng, hình như lại muốn đọc to suy nghĩ của Trình Hạc ra.

Nhưng lần này, Trình Hạc lại lên tiếng trước: "Phải, anh luôn tự trách bản thân, tại sao lúc đó không nói rõ sự thật cho em biết. Anh và Lục Tồn còn có Giang học tỷ căn bản không phải là tình tay ba. Giang học tỷ có ơn cứu mạng với anh, anh chỉ xem cô ấy như chị gái mà thôi.

Còn tại sao vẫn luôn không nói cho em biết, là vì Lục Tồn không cho anh tiết lộ chuyện kết hôn của anh ta và Giang học tỷ. Bọn họ còn có một đứa con, nếu em không tin, anh có thể dẫn em đến hỏi bọn họ!

Dao Dao, em cho anh một cơ hội nữa, được không? Anh không biết nên viện cớ gì để giữ em lại nữa, anh biết, lần này sau khi em nhận năm triệu, nhất định sẽ biến mất hoàn toàn, đến lúc đó anh thật sự không tìm được em nữa. Năm đó là anh không tốt, chưa đủ chín chắn, sau khi em rời đi, mỗi ngày anh đều tự kiểm điểm bản thân, mỗi ngày đều học tập làm thế nào để trở thành một người bạn trai tốt."

Tiểu Trình bĩu môi: "Mẹ, tuy những lời ba cũ nói đều là thật lòng thật dạ, nhưng nếu mẹ từ chối ông ấy, hiện tại ông ấy sẽ lập tức ngã xuống đất khóc lóc om sòm, bây giờ ông ấy đang hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi."

Lời nói của Trình Hạc, khiến trong lòng tôi ngũ vị tạp trần.

(*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.)

Nếu như năm đó, anh có thể thẳng thắn nói ra những lời này. Chúng tôi sao có thể trở mặt thành người dưng như bây giờ chứ?



Trình Hạc hai chân quỳ xuống, quỳ trước mặt tôi: "Ông trời sẽ trừng phạt những kẻ miệng cứng. Trang Dao, anh thật sự không thể sống thiếu em."

Giây phút này, trái tim tôi rốt cuộc vẫn là thua trận. Vừa định vươn tay muốn đỡ anh dậy. Ai ngờ đâu, ngay khoảnh khắc tôi chạm vào người Trình Hạc, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện thêm một đoạn ký ức, giống như tôi đột nhiên cũng thức tỉnh thuật đọc suy nghĩ, đọc được hồi ức của Trình Hạc.

Tôi nhìn thấy từ góc nhìn của Trình Hạc, anh đang thoải mái nằm trong lòng Giang Lệ. Còn Giang Lệ thì đang từng miếng từng miếng đút cho anh ăn. Cho nên chuyện tình tay ba năm đó, không phải là bịa đặt.

Cho nên, những lời anh vừa nói đều là giả dối.

"Trình Hạc, anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Lời nói dối mà anh bịa đặt ra, ngay cả bản thân anh cũng tin sao? Anh nằm trong lòng Giang Lệ, cũng chỉ xem cô ấy như học tỷ thôi sao?"

Tôi hung hăng giơ tay cho Trình Hạc một cái tát, ôm Tiểu Trình bỏ chạy.

Tiểu Trình không biết làm sao, nó cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ có thể gắt gao ôm lấy cánh tay tôi, coi như an ủi.

Ngơ ngác trở về nhà, tôi luống cuống thu dọn hành lý, muốn rời khỏi thành phố này.

Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Tại sao lại ngu ngốc muốn tha thứ cho anh ta chứ?

Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên nhận được một tin nhắn: 【Xin chào, tôi là Giang Lệ, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không.】