Gia Đình Công Hầu

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Càfé Sáng

Tam công chúa ở Triển gia không bao lâu thì quay về cung. Trong núi không cọp, con khỉ xưng Vương, Thất tiểu thư Trương gia lập tức vênh mặt hất hàm sai khiến, bất luận là đối với Triển Vân Đóa, hay là Lư Yên, đều làm ra vẻ hùng hùng hổ hổ đe dọa, càng không nói đến Thất Nương và Lư Ngọc, quả thật là ngay cả con mắt cũng không thèm đếm xỉa tới.

Ngại thân phận của nàng ta, nên Triển Vân Đóa cũng chẳng dám nói gì, nhưng trong đầu lại căm ghét muốn chết. Thất Nương và Lư Yên không muốn nhìn thấy cô nàng Thất tiểu thư này nữa, nên khi tiệc vừa tan, thì lập tức viện cớ cáo từ sớm.

Xe ngựa về đến đầu ngõ Bình An thì bỗng nhiên dừng lại, Thất Nương nghe thấy giọng nói nghi hoặc của phu xe: “Ninh thiếu gia, sao ngài lại ở chỗ này vậy? Vương gia đâu? Sao ngài không vào phủ đi ạ?”

Lư Yên nghe vậy thì vội vàng xốc mành xe nhìn ra ngoài, nhìn xuống bên dưới thì lập tức kinh hãi, vụt một cái phóng xuống đất. Thất Nương thấy vậy, cũng vội vàng theo sau nhìn xem là tình huống gì. Lư Ngọc do dự một chút, cuối cùng vẫn không bước xuống, chỉ vén mành len lén nhìn ra ngoài mà thôi.

Xuống xe ngựa, thì nhìn thấy Đại thiếu gia Ninh ca nhi phủ Liêm Quận Vương đang dắt tay Nhị thiếu gia đứng như cái cọc ngay đầu ngõ, bên cạnh không có một bóng người hầu nào, cô độc ở đấy, trông cực kỳ tội nghiệp. Nhìn thấy Thất Nương và Lư Yên, Đại lang mím môi, nhưng cuối cùng, cậu nhóc luôn thích làm ra vẻ người lớn vẫn là không kiên trì được, hít mũi, nước mắt liên tục tuôn ra. Sau đó, dù gì thì cũng đã khóc, dứt khoát ngoác miệng “hu hu – ” khóc lớn lên.

Nhị lang nhỏ tuổi hơn, vẫn còn chưa hiểu chuyện, chỉ mở to mắt tò mò nhìn Ninh ca nhi, khi thấy Đại lang khóc thương tâm như vậy, Nhị lang cũng hấp háy cái mũi, bẹt miệng mếu máo, vành mắt bắt đầu đỏ lên.

Thất Nương thấy vậy thì vội vàng bước đến bế Nhị lang lên, bàn tay vỗ vỗ lưng cậu nhóc, dịu dàng vỗ về: “Nhị lang không khóc…không khóc nhé, xảy ra chuyện gì, nói Đại tỷ tỷ nghe nào…”

Nhị lang vẫn chưa biết nói chuyện, nên chỉ ư ư a a chỉ chỉ tay vào Đại lang. Lư Yên thì vỗ nhè nhẹ vào lưng Đại lang, khẽ dỗ cậu: “Đại lang ngoan nào, đừng khóc nữa nhé? Rốt cuộc là có chuyện gì, sao chỉ có đệ và Nhị lang ở đây thôi vậy? Mẫu thân các đệ đâu?” Ngày thường Lư Yên khá ngại ngùng với cậu nhóc luôn tỏ ra nghiêm túc này, không dễ gì thấy được bộ dạng đáng thương của cậu như hôm nay, nên trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác hào khí ngút trời, cô nhóc vỗ ngực nói: “Đừng khóc nữa, trời có sập xuống thì tỷ tỷ cũng thay đệ chống, ai cũng không ăn hiếp được đệ đâu!”

Đại lang lau mặt, hít mũi, vừa nấc vừa đáp: “Nương….Nương tức giận bỏ nhà đi rồi…..Nương không thèm quan tâm đến đệ và Nhị lang nữa rồi….”

Gương mặt Lư Yên lập tức lộ vẻ hiểu rõ, khẽ nói: “Cô cô lại cãi nhau với cô phụ đúng không? Cô cô trở về Hầu phủ rồi?!”

Đại lang vừa dụi mắt vừa gật đầu, “Nương….nương không cho bọn đệ đến đón, nương nói…nói….nếu bọn đệ dám nói thay phụ thân, nương…nương sẽ không cần đệ nữa.”

“Đệ ngốc quá đi!” Lư Yên gõ nhẹ lên đầu Đại lang một cái, tức giận dạy bảo: “Cô cô không để đệ vào, thì đệ liền không vào à? Phụ thân đệ đâu? Nếu ông ấy chọc cô cô tức giận thì sao không tự mình đến đón?”

Đại lang mở to mắt, lặng lẽ nhìn về bên trái. Thất Nương và Lư Yên cũng theo tầm mắt cậu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Liêm Quận Vương đang trốn trên lầu hai ngôi tửu quán gần đây, đang chăm chăm nhìn về phía này, phát hiện ánh mắt các nàng, Liêm Quận Vương lập tức rụt đầu lại, một chốc, lại dè dặt đưa đầu ra, nhếch miệng cười cười với Thất Nương và Lư Yên.

“Phụ thân cũng tới, nhưng bị đánh đuổi đi”. Đại lang cúi đầu thấp xuống, trả lời rất nhỏ, hiển nhiên cũng cảm thấy việc phụ thân mình bị đánh đuổi ra cửa không phải là chuyện vẻ vang gì, “Mẫu thân cũng không thèm gặp ông ấy.”

“Cô phụ làm gì mà cô cô lại giận dữ đến vậy?” Lư Yên tò mò hỏi, lúc nói, lại vươn tay dắt tay Đại lang, đỡ cậu vào trong xe ngựa.

Đại lang nhỏ giọng đáp: “Phụ thân đi uống hoa tửu (đi lầu xanh).”

Lư Yên nghe vậy thì sững sờ, sau đó gương mặt lập tức xị thành cái bánh bao, tức giận mắng: “Vậy thì đáng đời!”

Cô nhóc thế nhưng biết rõ uống hoa tửu là gì?! Thất Nương có chút ngoài ý muốn, lắc lắc đầu, nàng ôm Nhị lang lên xe ngựa, rồi nhìn sang Đại lang nói: “Huynh đệ các đệ theo bọn tỷ về Hầu phủ thôi, mẫu thân các đệ cũng chỉ nói không cho đến đón bà, cũng không nói là các đệ không thể đến nhà ngoại chơi. Đến đấy thì các đệ ở cùng với Dập ca nhi, đừng để ý đến chuyện của phụ thân và mẫu thân của các đệ nữa.”

Đại lang nghe vậy thì hơi do dự, nhìn Thất Nương, rồi lại nhìn sang Lư Yên, sau đó nói khẽ: “Phụ thân còn chờ ở ngoài mà.”

Lư Yên giậm chân tức giận: “Đệ còn quản chuyện ông ấy làm gì?!”

Thất Nương cũng mỉm cười khuyên nhủ: “Đệ yên tâm đi, đây đâu phải lần đầu phụ thân đệ bị thế, chắc chắn là sẽ biết cách dỗ mẫu thân đệ hồi phủ thôi. Đến một lần bị đánh đuổi một lần, thì tới lần hai, lần ba… Ngoại tổ mẫu và cữu cữu đệ đều ở trong phủ, tự nhiên sẽ không để mẫu thân của đệ liên tục đánh đuổi phụ thân đệ. Ông ấy đã vào được phủ rồi, còn lo không dỗ được mẫu thân đệ nữa sao.”

Đại lang chớp chớp mắt, thoải mái ngồi ổn định lại, hai tay đặt trên đầu gối, nhanh chóng bày ra tư thái đoan chính nghiêm túc. Thất Nương nhìn mà không nhịn được cười, đưa tay véo má cậu nhóc một cái. Đại lang bẹt miệng, muốn nổi giận lại không dám, chỉ đành phải trưng vẻ mặt khó chịu nhìn nàng mà thôi. Nhị lang đang ngồi trong lòng Thất Nương cũng học theo, cười hì hì đưa tay định bóp má Đại lang, lại bị Đại lang nhanh tay khẽ đánh một cái.

Đến Hầu phủ, Lư Ngọc về viện của mình trước, còn Thất Nương và Lư Yên thì dẫn hai cậu nhóc đến chỗ Hồ thị, vừa đến cửa đã nhìn thấy Hồng Phương. Hồng Phương vừa thoáng nhìn thấy Đại lang và Nhị lang, thì nước mắt lập tức rớt xuống, vội vàng chạy tới ôm Đại lang, hai mắt đỏ hoe nói: “Thiếu gia đến đây thì tốt rồi”.

Đại lang lắc lắc cơ thể, vẫn không giãy ra được, đành phải mặc cho Hồng Phương ôm, mở miệng trách khẽ: “Tôi là nam tử hán đại trượng phu, sao cô cứ tùy tiện ôm ấp thế này.”

“Cậu cũng có hơn gì đâu chứ”. Lư Yên vừa mới thấy cậu khóc bù lu bù loa xong, chuyển mắt một cái, đã thấy cậu trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, nên không nhịn được nói: “Mới bây lớn, đừng có suốt ngày như ông già thế kia, chả đáng yêu chút nào cả. Vẫn là Nhị lang ngoan nhất”. Xong, lạy quay sang Nhị lang vỗ tay, cười híp mắt dụ dỗ: “Nhị lang lại đây nào, lại đây tỷ tỷ bế nào.”

Nhị lang lập tức nhào qua.

“Cô cô ở bên trong sao?” Nếu Hồng Phương đã ở chỗ này, thì hẳn là Lư Chi Vận đang ngồi trong phòng Hồ thị, Thất Nương suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cô cô và Nhị thẩm thẩm đang trò chuyện, chúng ta khoan hãy quấy rầy. Đại lang và Nhị lang đi thăm Ngoại tổ mẫu không? Hay là đi xem Dập ca ca?”

Đại lang lập tức đáp: “Đệ muốn đi xem Dập ca ca.”

Nhị lang nhiệt tình ư ư a a, toét miệng cười với Thất Nương, rồi nhào vào lòng nàng. Thất Nương vội vàng đưa tay tiếp cậu, véo véo gương mặt cậu nhóc, dịu dàng nói: “Nhị lang đi xem Dập ca ca nhé.”

“Dạ”. Nhị lang đáp, nói rất rõ ràng. Thất Nương vô cùng bất ngờ, “Nhị lang biết nói rồi à?”

“Nó biết nói từ lâu rồi”. Đại lang khịt mũi đáp, “Nó chỉ lười, không muốn nói thôi.”

Nhị lang như hiểu được lời Đại lang, híp mắt cười nịn nọt Thất Nương, bỗng nói: “Nãi nãi---”

Lư Yên lập tức ôm bụng cười, chỉ tay vào Nhị lang trêu: “Nhị lang ngốc quá, đó là đại tỷ tỷ, không phải bà nội.” (*)

“Nãi nãi, nãi nãi---” Nhị lang vẫn không chịu đổi, chỉ vào Thất Nương tiếp tục nói: “Nãi nãi, nãi nãi----”

Hồng Phương bên cạnh đỏ mặt vội vàng bế Nhị lang từ trong tay Thất Nương, rồi đưa tay vòng cậu nhóc lại, khẽ nói: “Nhị thiếu gia không nghịch nữa, nghịch là bị đòn đấy.”

Nhị lang chớp chớp mắt, không nói. Thất Nương cười nói: “Nhị lang còn chưa hiểu chuyện, đừng dọa thằng bé”. Trong đầu lại có chút khó hiểu, phụ mẫu Liêm Quận Vương mất sớm, gia gia nãi nãi của Nhị lang đã sớm không còn, thì sao thằng bé lại gọi từ “nãi nãi” trước từ “mẫu thân”.

Nàng còn đang nghi hoặc, thì bỗng nhiên Nhị lang rút tay khỏi lòng Hồng Phương, chỉ vào bầu ngực vừa mới phát dục không lâu của Thất Nương nói khẽ: “Nãi nãi--- nãi nãi---”

Thất Nương sửng sốt, rốt cuộc hiểu rõ ý cậu nhóc, gương mặt lập tức ngượng đỏ bừng, cúi đầu, vội vàng chạy trốn. Thái Lam thấy nàng như thế, cũng vội vàng che miệng theo sát phía sau.

(*) Giải thích một chút: Từ “nãi nãi” nếu đi một cặp có nghĩa là bà nội, còn đi một mình - “nãi” thì có nghĩa là sữa. Ý của cậu nhóc Nhị lang là chỉ vào ngực Thất Nương bảo “sữa”, nhưng thường trẻ con tập nói hay nói lặp nên mọi người hiểu nhầm thành cậu gọi Thất Nương là bà nội.

Đợ khi nàng ra khỏi hậu viện, thì lúc này Lư Yên mới phản ứng lại, cười ngã ra đất, lại sợ Đại lang nhìn ra điều gì, vội vàng ôm bụng bò dậy, chạy nhanh về phòng mình.

Hồng Phương dở khóc dở cười khẽ vỗ đầu Nhị lang: “Đã bảo đừng gọi rồi mà, cậu còn gọi, hay chưa, dọa tiểu thư chạy rồi đấy.”

Nhị lang vẫn nhiệt tình cười, miệng cứ liên tục “nãi nãi—nãi nãi--”

………… 

Thất Nương trở về Ỷ Mai Viên, gương mặt vẫn còn đỏ bừng như cũ, liên tục uống hai chén nước lạnh mới bình thường hơn được một chút. Thái Lam chỉ làm như không biết gì, cùng trò chuyện với Thất Nương. Một chốc sau, bên ngoài có nha hoàn báo là Lão phu nhân cho người mang mấy bồn hoa tới, hỏi Thất Nương nên đặt ở đâu mới tốt.

Lúc này Thất Nương mới lên tinh thần, bước ra sân chỉ huy bọn nha hoàn sắp xếp các loại hoa cỏ.

Chạng vạng, Thất Nương bớt chút thời gian đi đến nhà khách. Lúc đến, Lư Thụy và Lư Dập đang nằm bò trên bàn viết chữ, nhìn thấy Thất Nương, Lư Thụy lập tức đặt bút xuống chạy đến chỗ nàng, vô cùng vui vẻ gọi “tỷ tỷ”, sau lại hỏi: “Hôm nay tỷ đến tìm đệ là có chuyện gì đúng không?”

Thái Lam hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Sao Thụy thiếu gia biết vậy ạ?”

Lư Thụy cười cong mắt, “Bình thường cách ba ngày tỷ tỷ mới đến một lần, mà mỗi lần đến đều cầm cho tôi mấy thứ, hôm kia tỷ ấy đã đến rồi, nhưng mới hôm nay tỷ ấy lại đến nữa, lại không mang theo gì, nên tôi nghĩ hẳn là có chuyện gì tìm tôi.”

Lư Dập đứng phía sau bĩu môi nói: “Đúng vậy đúng vậy, biết là cậu thông minh rồi!”

Lư Thụy không thèm để ý đến cậu ta, kéo Thất Nương đến bên bàn học ngồi xuống, vui vẻ nói: “Hôm nay Dập ca nhi lại bị Lỗ tiên sinh mắng, nên mới bực dọc vậy. Tỷ tỷ đừng thèm để ý đến cậu ta.”

Lư Dập tức giận trừng cậu, mất hứng nói: “Cậu đừng quá đáng thế nhé Thụy ca nhi, đang yên đang lành nhắc chuyện nay làm gì? Tôi đã đủ xui xẻo rồi, cậu còn xát muối lên vết thương của tôi nữa, không phải là cố tình gây sự với tôi sao? Đừng tưởng cậu có Đại tỷ tỷ làm chỗ dựa là giỏi nhé, chọc giận tôi đi, tôi liền gọi Lư Yên đến cho mà xem!”

Thất Nương biết hai cậu nhóc tình cảm rất tốt, nên đương nhiên không xem trận cãi nhau này của các cậu là thật, nàng mỉm cười hỏi Lư Dập: “Dập ca nhi lại chép sách sai nữa à?”

Lư Dập chỉ “ha ha” cười, không nói gì nữa.

Thất Nương trò chuyện cùng các cậu một lúc, mới chuyển đề tài đến Tam công chúa, Lư Thụy nghe xong, lại không hiểu gì, gãi đầu nói: “Tam công chúa gì cơ, đệ không biết.”

“Chính là cô nàng hôm trước gặp ở cửa thư viện đấy--”. Lư Dập vẫn liên tục dựng lỗ tai nghe tỷ đệ Thất Nương trò chuyện, nên nghe vậy thì lập tức chen vào: “Cậu quên rồi à Thụy ca nhi, nàng ấy đi cùng với Lư Yên, còn quấn lấy cậu cả buổi mà, hỏi hết heo rồi đến bò, còn hỏi cậu quả du là quả gì nữa đấy.”

Lư Thụy vỗ đầu một cái, nhớ ra, “Là cô nàng tròn tròn mập mập đúng không?”

Cũng may là Thất Nương không phải đang uống nước, còn không thì hẳn là lúc này đã lập tức phun ra rồi. Lư Dập thì ôm bụng cười sặc sụa, “Cậu còn không biết xấu hổ mà gọi người ta là mập mạp nữa à, Tam…Tam công chúa đúng là có hơi đầy đặn một chút thật, nhưng làm gì đến mức mập tròn như lời cậu nói chứ. Lại nói, cho dù người ta có thật là mập mạp đi nữa, thì cũng không đến lượt tên nhóc béo mập như cậu bảo người ta đâu”.

Lư Thụy lập tức nổi giận, đứng phắt dậy, la lên: “Tôi…tôi gầy đi một chút rồi nhé!”, dứt lời, cậu ưỡn ngực rướn cổ, nghiêm nghị hỏi Thất Nương: “Tỷ tỷ xem, đệ gầy đi một chút rồi đúng không. Lỗ tiên sinh nói, dạo này đệ còn cao hơn, ừm, cùng bắt đầu trổ người nữa.”

Lư Dập cười xấu xa, “Thôi đi, bất quá là Lỗ tiên sinh dụ cậu thôi. Tôi thấy cậu tốt nhất là nhận mệnh đi, sau này trưởng thành, xác định là y như ông Trần bán bánh bao trước cửa thư viện rồi, ha ha ha….”

Lư Thụy cứng cổ dứt khoát không thèm nhìn cậu ta nữa.

Thất Nương hết biết nói gì, nàng vốn định hỏi đôi ba câu về Tam công chúa, chả hiểu sao lại chuyển sang vấn đề hình thể của Lư Thụy rồi. Cũng không biết là bị ai ảnh hưởng, sau khi đến Kinh thành, Lư Thụy đột nhiên bắt đầu chú ý đến ngoại hình của bản thân hơn, mặc dù không phải như người ta yêu thích quần áo này nọ, nhưng vẫn luôn vô tình cẩn thận chỉnh chu hơn, gần đây lại bắt đầu bất mãn với hình thể tròn trịa của mình, cũng đôi ba lần hỏi Thất Nương rằng trông cậu gầy đi rồi đúng không. Việc này thật làm Thất Nương vừa bực vừa buồn cười, chắc hẳn, đây là một trong những dấu hiệu của việc trưởng thành nhỉ?!

Thất Nương xoa gương mặt phúng phính của Lư Thụy, cắn răng khích lệ: “Không cần sốt ruột, cao hơn một chút, trông sẽ gầy hơn thôi.”

Lư Thụy lập tức hài lòng, nghiêng đầu về phía Lư Dập “hừ” một tiếng.

Hai người trò chuyện một hổi, không biết thế nào, Lư Thụy lại chuyển đề tài sang người Thiệu Trọng, vẻ mặt sùng bái nói: “Thiệu tiên sinh đi lâu vậy rồi, cũng không biết lúc nào sẽ trở về nữa?”

“Tết Trùng…..” Lời vừa khỏi miệng Thất Nương lập tức thấy không thích hợp, vội vàng làm ra vẻ mặt suy đoán, “Sắp đến Tết Trùng Dương rồi, không chừng lúc ấy anh ta sẽ trở lại.”

“Nếu vậy thì tốt rồi”. Lư Thụy nâng má, hai mắt long lanh, “Nói không chừng lúc trở lại, hai mắt huynh ấy đã tốt rồi ấy chứ.”

“Đương nhiên rồi”. Lư Dập ở bên cạnh chen vào, “Trước kia chưa từng nghe nói đến việc Thiệu tiên sinh chữa mắt, lần này nếu huynh ấy đã đi đến tận Tịnh Châu xa xôi, thì vị đại phu kia nhất định là thần y rồi. Thiệu tiên sinh là người tốt như vậy, nhất định có thể chữa tốt thôi.”

Đương nhiên là anh ta sẽ tốt. Thất Nương thầm nói trong lòng, chỉ là có thể trở về lúc Tết Trùng Dương hay không, thì không chắc được. Ai biết, chuyện của anh ta đã xử lý xong hay chưa? Thất Nương ngồi bên cạnh Lư Thụy, cũng chống cằm thở dài một hơi.

Chẳng mấy chốc, đã đến Tết Trùng Dương.

Tết Trùng Dương hàng năm, trong Kinh thành, từ Vương công quý tộc, cho đến dân chúng bình thường đều muốn ra khỏi thành đạp thanh, Hầu phủ quen đi Bắc Sơn, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Mấy ngày trước, Lư Chi Vận được Liêm Quận Vương đón về phủ, hôm qua lại phái người đưa tin đến, nói là hôm nay cùng nhau ra ngoài. Bởi vì hôm nay rất nhiều người ra khỏi thành, Lão phu nhân sợ sẽ bị kẹt ở cổng thành, nên phân phó cho mọi người, sẽ xuất phát trước giờ Thìn, nên trên dưới trong phủ đều thức dậy rất sớm.

Thất Nương thì vẫn luôn dậy sớm, nên không cảm thấy gì, chỉ tội Lư Yên suốt đoạn đường đều nhắm mắt, ngủ gà ngủ gật trên xe ngựa, thấy Lão phu nhân, cũng không có hơi sức ồn ào, chỉ lơ mơ mở mắt gọi “nãi nãi”, rồi bò lại gối đầu lên chân Lão phu nhân ngủ tiếp.

Nữ quyến Hầu phủ cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa lớn, cười cười nói nói suốt quãng đường, không khí vô cùng hòa hợp. Vốn Lư Chi Vận định ôm theo Nhị Lang lên xe, kết quả mới vừa xốc mành lên, Nhị Lang liền híp mắt, nịn nọt hô “nãi nãi…”, Lư Chi Vận thấy vậy, lập tức ôm cu cậu xuống.

Hồ thị đã nghe Lư Yên kể về sự tích của Nhị Lang, nên đương nhiên hiểu được tại sao Lư Chi Vận lại chạy, nhưng Lão phu nhân thì không biết, nên nghi hoặc hỏi: “Vận nha đầu không phải vừa muốn lên xe sao, sao lại đi xuống rồi?”

Hồ thị vội vàng cười giải thích: “Chắc là muội muội sợ chen lấn Nhị Lang. Lát nữa lên núi cũng gặp, mẫu thân không cần gấp gáp đâu ạ.”

Lão phu nhân cười: “Đúng thật”. Rồi cũng không nói gì nữa.

Qủa nhiên Lão phu nhân đã vô cùng sáng suốt, hôm nay trên đường náo nhiệt vô cùng, lúc xe ngựa của các nàng vừa ra khỏi thành, thì phía sau đã thành một đội ngũ dài dặt dặt, Mạnh thị không nhịn được khẽ xốc mành lên, liên tục tắc lưỡi: “Con xem, phía sau phải xếp hàng dài cả một dặm ấy.”

Lão phu nhân nhìn bà ta một cái, cũng không nói gì.

Xe ngựa đi đến chân núi Bắc Sơn thì ngừng lại, tất cả mọi người đều xuống xe. Muốn lên cao, thì tất nhiên phải leo núi, quảng đường còn lại dựa cả vào đôi chân. Trước kia Thất Nương thường lên núi hái thuốc, nên đương nhiên thân thể rất khỏe mạnh, tay chân cũng nhanh nhẹn, Hứa thị lúc nhỏ học võ, hiện nay dù đã bỏ từ lâu, nhưng thân thể vẫn khỏe hơn người thường rất nhiều, hai mẹ con bước đi thoải mái, mặt không đỏ, tim không dồn dập, nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, khiến mọi người vô cùng hâm mộ.

Rốt cuộc thân thể Lão phu nhân vẫn không thể nào bằng người trẻ tuổi, đi một chút đã thở hổn hển, Hứa thị thấy vậy, liền chủ động đến đỡ bà, thuận tiện xua bọn trẻ: “Các con đi nhanh được thì tự đi đi thôi. Lên núi thì đừng chạy loạn khắp nơi đấy nhé.”

Dập ca nhi nghe vậy thì hoan hô một tiếng, sau đó một tay kéo Lư Thụy, một tay kéo Lư Yên, vọt nhanh lên núi. Chạy được vài bước, lại nhớ đến Thất Nương, vội vàng hướng sang phía nàng ngoắc: “Đại tỷ tỷ, nhanh nhanh lại đây, chúng ta cùng đi.”

Thất Nương hơi chần chờ, Hứa thị bên cạnh mới cất tiếng nói: “Bích Khả cũng đi thôi, đi theo trông bọn nó. Dập ca nghi nghịch ngợm, chốc lên trên núi, nương sợ nó dở cả núi người ta.”

Hồ thị cũng che miệng cười, “Sau chúng ta cứ vờ như không quen nó cho biết.”

Hứa thị đã nói vậy, Thất Nương hiển nhiên đáp ứng, “Dạ…” một tiếng, rồi nhanh chóng nâng váy bước nhanh theo. Lư Ngọc muốn theo cùng, lại bị Mạnh thị kéo lại: “Chốc nữa đến bên cạnh nãi nãi hầu hạ cho tốt vào.” Mạnh thị đè thấp giọng căn dặn. Vất vả lắm mới có cơ hội ló mặt thế này, làm sao bà có thể để Lư Ngọc chạy theo mấy con nha đầu kia điên khùng được.

Đám con nít tràn đầy tinh lực, leo núi cứ hệt như là đi chơi, cậu truy tôi đuổi, chẳng mấy chốc đã đến chỗ sườn núi thoáng đãng. Bọn hầu đi theo bắt đầu dọn dẹp sắp xếp, chọn chỗ rộng rãi bằng phẳng rồi trãi thảm ra, sau đó bày biện các hộm đựng thức ăn lên trên….

Mọi người dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn uống một chút, mà vẫn chưa thấy người lớn đến nơi. Lư Dập liền ngồi không yên, ngó nghiêng hết chỗ nọ tới chỗ kia, rồi xui mọi người tiếp tục leo lên đỉnh núi.

Đám con nít đều là thành phần không sợ trời không sợ đất, Lư Thụy và Lư Yên lập tức vỗ tay tán thành. Thất Nương thấy bọn trẻ đều muốn đi, nên cũng phải bắt buộc đi theo.

Mọi người đều tinh lực tràn đầy, nên chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi.

Thực ra thì núi Bắc Sơn cũng không cao, nhưng phong cảnh lại vô cùng say lòng, bốn phía đều là những ngọn núi thấp, đưa mắt nhìn qua, cả Kinh thành như đã nằm gọn trong tầm mắt.

Trên đỉnh núi gần như không người, bốn phía chỉ có tiếng gió vi vu, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, tiếng côn trùng râm ran hòa nhịp. Lư Dập leo lên một tảng đá, hắng giọng rồi lớn tiếng “A¬¬¬¬¬____”. Lư Thụy thấy vậy, cũng leo lên theo, đồng thanh hướng về phương xa gào thét.

Hai cu cậu đang khoái chí hò hét, chợt nghe cách đó không xa có tiếng nói vọng sang: “Ôi chao, sao lại gào khóc thảm thiết thế này, rốt cuộc là ai thế hả?”

Lư Thụy và Lư Dập đồng loạt im miệng, chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.

Phía sau hàng tùng rậm rạp, hai người đang từ tốn bước ra, một người gầy gò cao ráo, còn người kia thì cao lớn mạnh mẽ. Hai cu cậu lập tức kích động, cùng reo lên “Thiệu tiên sinh__”, sau đó đồng loạt nhảy phắt xuống đất.

Tim Thất Nương bất ngờ dồn dập, tưởng chừng như nhảy lên đến cổ họng, làm thế nào cũng không thể bình tâm lại được.

“Thiệu tiên sinh trở về bao lâu rồi ạ?”

“Đôi mắt của Thiệu tiên sinh lành lại chưa ạ?”

“Thiệu tiên sinh ….”

Hai cậu bé mỗi người dắt một tay Thiệu Trọng, hớn ha hớn hở đi về phía đỉnh núi. Thiệu Trọng tươi cười rạng rỡ, đưa tay véo gò má phúng phính của Lư Thụy, “Thụy ca nhi trông có vẻ tròn trịa hơn trong tưởng tượng của tôi.”

Lư Thụy lập tức buồn bực.

Lư Dập che miệng cười “ha… ha…”, rồi đột nhiên ngưng lại, kinh ngạc nói: “Thiệu tiên sinh, huynh nhìn thấy rồi sao? Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Lư Thụy cũng nhanh chóng quên chuyện vừa rồi đi, kích động reo lên, “Đôi mắt Thiệu tiên sinh chữa khỏi rồi! Huynh nhìn thấy được đệ rồi! Thật tốt quá. Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ ơi, mắt Thiệu tiên sinh khỏe lại rồi này!”

Thất Nương cau mày làm ra vẻ khinh thường, khẽ lầm bầm trong miệng: “Anh ta có nhìn thấy được hay không thì liên quan gì đến tôi kia chứ!”

“Đại tỷ tỷ nói gì vậy ạ?” Lư Yên bị hai cậu nhóc bên kia ầm ĩ buốt hết cả tai, không nghe được Thất Nương nói gì, nên nghiêng đầu hỏi lại.

Thất Nương lập tức nhếch miệng, “Tỷ nói là tốt rồi.” Lúc nói, lại không nhịn được len lén liếc mắt nhìn về phía Thiệu Trọng.

Thiệu Trọng mỉm cười nhìn nàng, sóng mắt long lanh, tràn ngập ý tình.

Thất Nương lập tức đỏ mặt….

Chú thích:

(*) Quả Du: là quả của cây du, quả có hình tròn, mỏng, hình dạng gần giống đồng tiền, ăn được, và vì có cùng hài âm với “tiền dư”, nên có cách nói là ăn quả du sẽ có “tiền dư”.

chapter content