Gia Đình Biến Thái

Chương 17




"Anh định đưa tôi đi đâu?"

"Đến nơi em sẽ biết!"

Anh lái xe rất lâu, rất lâu sau mới dừng.

Anh đưa cô đến công viên nước ở ngoại thành. Chỗ này rất đẹp, không khí dễ chịu. Hôm nay, ở đâu có tổ chức hội chợ hay sao mà đông vui và náo nhiệt hơn hẳn.

Anh xuống xe nắm tay cô đi vào. Cô cảm nhận được, anh nắm tay cô rất chặt, kiểu như nếu buông ra cô sẽ đi mất.

"Vào thôi!"

Cô biết nên mặc kệ anh nắm, chạy theo anh.

Ở đây có rất nhiều thứ đẹp, cô mê tít. Hai người đi mua mũ đôi, mua bờm thỏ, mắt kính,... nhiều ơi là nhiều. Lâu lắm rồi, cô mới vui như thế!

"Giám đốc, anh xem cái vòng tay này đẹp chưa kìa!" Cô trầm trồ đứng trước một quầy bán đồ trang sức rất giản dị

"Cô thật là khéo mắt, chiếc vòng này rất ít người có thể mua được. Chỗ tôi lấy về chỉ có bốn chiếc, đã bán hai chiếc, hai vợ chồng cô lấy luôn đi, vòng may mắn lắm đấy" Bà bán hàng dẻo miệng, nói ngọt sớt mời hàng

"Chúng tôi không phải là... bà hiểu... rồi..."

Cô đang nói anh đã chạy đến bịt miệng cô lại.

"Bà gói lại cho tôi, vợ tôi nói nhiều quá! Hai vợ chồng chúng tôi mới cưới, bà thấy có đẹp đôi không?"

"Đẹp, hai người có tướng rất tốt, chắc chắn sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long!"

Anh vui vẻ cảm ơn, cầm vòng tay lôi cô ra chỗ khác. Mặt anh nham hiểm nhìn cô.

"Anh có bị làm sao không vậy? Tôi với anh không liên quan gì đến nhau, anh nói vậy tôi bị hiểu lầm thì sao? Tôi còn phải lấy chồng" Cô giận dữ quát lên

Anh xỏ tay túi quần, đi đi lại lại dưới gốc cây, miệng nói nhỏ gì đó.

"Tương lai em cũng là vợ tôi mà!"

Anh cầm trong túi ra hai chiếc vòng tay ban nãy, một chiếc anh lấy ra đeo vào tay mình, một chiếc đeo vào tay cô.

"Em cấm tháo ra, của hồi môn của anh đấy! Chỉ cần anh thấy em không đeo nó, anh sẽ lập tức cưỡng bức em!"

"Đồ điên!"

Cô mặc kệ anh chạy lên xe ngồi. Nói thì thế chứ cô thích lắm, dù gì vòng này cũng do cô chọn, lại còn dùng đôi với anh nữa chưd. Sao lại không vui được?

"Đi về, tôi mệt rồi!" Cô tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại

Anh lái xe đi, tốc độ chậm rãi, sẵn tay bật thêm bản nhạc balad dịu nhẹ. Cô từ từ chìm vào giấc ngủ, không tự chủ mà nước miếng chảy xuống bên mép.

"Em đúng thật là, như mèo con vậy!"

Anh dừng xe lại, lấy khăn giấy lau nước miếng cho cô. Tay còn lại vén gọn mấy cái tóc lưa thưa bay trên mặt cô, cho gọn vào kẽ tai.

Cô khẽ cựa mình, mở mặt ra, đôi mắt long lanh, óng ánh.

"Mấy giờ rồi?"

"5h! Em ngủ nữa đi!"