"Ngọc Khanh, cô bỏ cái thai cho tôi."
Giọng anh nghiêm nghị, nét mặt vài phần căng thẳng nhìn người con gái trước mặt.
"Lí do?"
"Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm, chỉ cần cô bỏ nó tôi sẽ đưa cô 500 triệu."
"500 triệu? Nực cười, tôi chỉ đáng giá ấy thôi sao?"
"Ok, vậy một tỷ, đã đủ chưa?"
"Coi như tôi đi để bớt tạo nghiệp cho anh, từ sau hau chúng ta coi như không quen biết!"
Cô quay người rời đi, một giọt nước mắt ở khóe mắt cô lăn xuống, trái tim giờ đây đã bị bóp nghẹt.
Năm năm sau.
"Thiên Khánh, mẹ đau bụng quá. Con đi mua BVS cho mẹ, mẹ tới tháng." Cô ngồi trong nhà vệ sinh ôm bụng rên rỉ.
"Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân." Thằng nhóc loắt nhoắt mở cửa chạy ra ngoài.
Cậu bắt taxi đi đến siêu thị, rồi đi thẳng đến quầy bán BVS. Mấy cô gái nhìn thấy cứ chạy theo, đòi chụp hình, bắt tay nhưng nhóc vẫn lắc đầu.
"Các cô em đợi anh, anh có việc gấp một chút, lần sau gặp nhé!" Nó nháy mắt một cái rồi tiếp tục lựa
"Mẹ dùng loại nào ý nhờ? Chết cha, quên không hỏi."
Nó đi đi lại lại chỗ bán BVS, đọc hướng dẫn sử dụng, tác dụng,... một lượt để chọn nhưng cái nào cũng ghi giống nhau.
"Này nhóc, bé tí tuổi đầu đến đây làm gì?"
"Này chú, chú có biết loại BVS nào tốt không? Giới thiệu cho cháu với, cháu đang cần gấp."
Anh suy nghĩ một lúc, nhớ đến ngày xưa cô hay nhờ anh đi mua BVS hộ.
"Kotex, cháu lấy đi." Anh cầm gói BVS đặt vào tay thằng bé
"Thấy mặt chú cũng đẹp trai, cháu mới tin tưởng một lần đấy nhé! Nó mà không tốt, bản công tử không tha cho chú đâu!"
Nói xong, Thiên Khánh về nhà. Giọng điệu và cử chỉ của cậu để lại trong anh cảm giác thân thuộc đến lạ!