*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố Ôn Châu, sân bay.
Kỷ Tang vừa ra đến đại sảnh thì đã thấy cả nhà tới đón. Một gia đình ba người mặc áo sơ mi hoa xanh biếc rồi đỏ rực rất dễ thấy.
Kỷ Hữu Chí đã nửa năm không được gặp con gái mình nên vẫn luôn mong nhớ. Thấy Kỷ Tang đi tới lại gần, ông vội nhận lấy hành lý nhét vào chiếc xe cũ ở phía sau của gia đình, một tay vuốt cái bụng bia giống như người có tiền mà nói: "Tang Tang, con mới tốt nghiệp nên ba định mua quà cho con. Ba muốn mua một chiếc Porsche, mai cả nhà ta cùng đi xem."
Trần Ái Hoa vội phụ họa theo: "Phải, nên mua một chiếc xe chuẩn bị đi xem mắt. Mẹ thấy đối tượng của con cũng rất tốt, là do dì Vương giới thiệu..."
Kỷ Tang vội làm động tác dừng lại: " Ba, mẹ, chuyện của con bây giờ không cần gấp gáp. Hiện tại đối tượng trọng yếu cần lo lắng không phải là A Nghiêu sao? Nó sắp thi đại học rồi còn gì."
Kỷ Nghiêu đang ngồi chơi game ở đằng sau đột nhiên bị nhắc tên liền ngẩng đầu lên: "Chị, chị còn lạ gì cái trình độ của em. Có học hay không thì vẫn thế thôi. Dù sao em cũng không định vào đại học...Ai ui!"
Cậu còn chưa nói dứt lời thì đã bị Trần Ái Hoa nhéo tai, chỉ hận sắt không thành thép: "Mày còn mặt mũi nào mà nói. Cuối tuần này thi đại học mà còn ngồi đây cà lơ phất phơ chơi game. Mày thi không ra gì về nhà tao đánh gãy chân mày!"
Kỷ Tang vội bênh em trai, nhìn về phía mẹ cầu xin. Trần Ái Hoa nhìn Kỷ Tang mới về, nhịn không ra tay nữa.
Nhưng đến ngày hôm sau, cả gia đình vẫn đi xem xe mới. Kỷ Tang nhìn trúng một chiếc xe Porsche màu đỏ, kí đơn đặt hàng rồi lái về luôn.
Kỷ Hữu Chí mở một công ty ngư nghiệp nhỏ ở ven biển. Người Kỷ gia bình thường phần lớn thời gian cũng sống trong một căn nhà nhỏ ở khu vực đó. Phòng của Kỷ Tang ở tầng ba, mở cửa ra là có thể thấy cả vùng biển rộng lớn.
Cô chống tay lên má nhìn chiếc xe thể thao ở trong khoảng sân nhỏ, càng nhìn càng thấy thích nên liền quay video gửi cho bạn thân của mình là Ôn Mỹ.
Ôn Mỹ rất nhanh liền trả lời:【Oa, công chúa đại dương thân yêu của tao đã trở lại rồi. Tao còn tưởng mày chết ở đâu rồi chứ!】
Kỷ Tang:【...........Cút.】
Bởi vì công ty ngư nghiệp do Kỷ Hữu Chí mở làm ăn cũng coi như là thành công, hơn nữa Kỷ Tang từ nhỏ đã xinh đẹp giống như búp bê vậy nên rất nhiều hàng xóm gọi đùa cô là công chúa đại dương. Bạn thân Ôn Mỹ lớn lên cùng nhau cũng thường xuyên lấy biệt danh này để gọi cô.
Nhưng Kỷ Tang không hề thích biệt danh này. Nó cực kì cực kì quê mùa!!
Vừa nghe thấy cô liền cảm thấy toàn thân mình tràn ngập mùi hải sản.
Kỷ Tang gửi cho Ôn Mỹ một cái meme: [ Thúy Quả, xé nát miệng của nàng ta.jpg] rồi lại hỏi:【 Gần đây mày đang làm gì?】
Ôn Mỹ: 【Đừng nói nữa! Cuộc sống của cái giống như tao mày không hiểu đâu!】
Kỷ Tang: 【Buổi tối tao đưa mày đi hóng gió, muốn ăn cái gì tao mời.】
Ôn Mỹ nhấn vào xem video mới biết Kỷ Tang thực sự lái một chiếc Porsche khi còn trẻ, lập tức gào khóc thảm thiết mà nói rằng Kỷ Tang được phú bà bao nuôi. Đợi một lát sau cô mới bình tĩnh lại mà ăn nói đúng đắn: 【Buổi tối tao phải tăng ca, không rảnh. Thứ 7 cũng phải tăng ca, nghe rất giống cái loại nhân viên ưu tú trong các công ty 996(1) nhỉ? Tăng ca thêm nữa thì tao bùng nổ mất, nhưng mà tiền lương tận ba nghìn năm trăm [khóc khóc.jpg]】
(1):"996" là viết tắt của chế độ giờ làm việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần, hiện đang áp dụng tại một số nước châu Á. 996 được đánh giá là chế độ làm việc vừa mệt mỏi vừa căng thẳng. Nhưng làm việc ngày đêm được coi là biểu hiện của chăm chỉ và thành công lâu dài tại châu Á.
Kỷ Tang tỏ vẻ đồng tình sâu sắc rồi nghĩ nghĩ:【 Tao đang tính toán mở một phòng làm việc. Đến lúc đó mày gia nhập cùng tao, thấy thế nào?】
Ôn Mỹ: 【Mày muốn tự gây dựng sự nghiệp à? [ngón tay cái] Đương nhiên tao tán thành cả hai tay hai chân, công việc này sớm muộn gì tao cũng bỏ nó!】
Kỷ Tang: 【Được, chờ tao chuẩn bị tốt rồi gọi lại cho mày.】
Hai người cứ như vậy mà vui vẻ quyết định.
Qua vài ngày sau, chuyện thi đại học của Kỷ Nghiêu kết thúc. Cậu vốn định ngồi ở nhà cả ngày đánh game nhưng ai ngờ lại bị Trần Ái Hoa đá một cước tới công ty làm chân sai vặt, mỗi buổi tối trở về người đều nồng nặc mùi hải sản.
Nhìn thấy Kỷ Tang mỗi ngày đều nhàn nhã tận hưởng cuộc sống đẹp đẽ, cậu hâm mộ đến đỏ cả mắt, nhảy lên nhảy xuống trên đất để kháng nghị đòi công bằng. Nhưng rồi cậu lại bị Trần Ái Hoa nhéo lỗ tai cảnh cáo: "Tay chị gái mày là tay của nghệ thuật gia, sao có thể dùng để chuyển hải sản?"
Kỷ Nghiêu: "???"
Ba Kỷ ủy khuất nói: "Tay của tôi chả nhẽ cũng là để xách cá tôm hôi hám à?"
Trần Ái Hoa lấy tay đập vào ót của ông: "Xem thường cá tôm hôi à? Không phải cá tôm hôi thì cũng để nuôi sống người à?"
Nghe thấy Trần Ái Hoa cùng Kỷ Nghiêu nói chuyện, Kỷ Tang cũng cảm thấy hơi hổ thẹn. Cô đã trở về mấy ngày nay, nói là phải mở phòng làm việc nhưng thực tế còn chưa nghĩ đến. Vốn dĩ cô định đi xem thử những xí nghiệp xung quanh để lấy kinh nghiệm nhưng khi nhìn thấy Ôn Mỹ với hai quầng thâm mắt to đùng màu đen trên mặt thì lại bỏ ý định này.
Cuối tuần, Ôn Mỹ khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ xả hơi, Kỷ Tang liền đưa cô đi làm đẹp một chút rồi đến buổi tối hai người thuận tiện cùng nhau đi xem phim điện ảnh mới chiếu lần đầu của một thần tượng.
Lại phải nói, Kỷ Tang từ nhỏ đã không có chí hướng lớn gì, cũng không có giấc mộng làm nhà khoa học hay đại minh tinh. Từ lúc đó đến tận bây giờ đã từng thay đổi rất nhiều sở thích nhưng chỉ có một mục tiêu là kiên định không thay đổi- gả cho người có tiền.
Hồi lớp 11, cô thậm chí còn có một cuốn sổ nhỏ chuyên để ghi chép về những người giàu có. Kỷ Tang vì chuyện này mà còn bị Ôn Mỹ cười nhạo nhưng cô không cho là đúng, thực dụng thì có gì sai? Cô ghét phải sống trong cảnh bần cùng và phải chịu khổ.
Trong rạp chiếu phim tối đen, màn hình đang chiếu đến cảnh nữ phụ trà xanh tâm cơ coi trọng gia thế của nam chính nên đem hết kỹ năng của mình để theo đuổi. Ôn Mỹ thoáng cúi đầu xuống thì thấy Kỷ Tang đang nhập chữ thì tò mò hỏi: "Mày làm cái gì vậy?"
Trên mặt Kỷ Tang phiếm qua ánh sáng xanh, cô mỉm cười một cách thần bí: "Mục tiêu tiến công không được thì quay lại tiến công người thân cùng bạn bè của anh ta. Tao cảm thấy đây cũng là một phương pháp hay."
Ôn Mỹ: ".........Mày tỉnh táo lại đi, đây là nữ phụ độc ác mà!!"
Ôn Mỹ không hề nể tình mà nói: "Tình yêu à, may mà mà không phải là đàn ông, nếu không nhất định sẽ là một thằng tra nam!"
Kỷ Tang lấy tay nâng cằm Ôn Mỹ lên: "Tình yêu à, đến lúc đấy tao nhất định sẽ đối xử cặn bã với mày trước."
Ôn Mỹ làm động tác nôn mửa, xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, rồi ngồi cách xa Kỷ Tang với vẻ mặt đầy ghét bỏ.