Giá Của Cái Nghèo

Chương 98




Khi đi qua trạm y tế xuôi về hướng làng , trời lúc này đã tối đen như mực. Đoạn đường đi về nhà toàn đường đồng, không có điện, song song với con đường hẹp là con sông lớn chạy xa tít tắp chuyên hút nước tưói tiêu . Mùa này lại mấp mé nước tràn bờ, nước chảy rất siết. Cả hai xem máy dừng lại, Hiếu tháo dây trói giữ em, rồi đưa cho Vinh tống vào bao, vì cái bao bé hơn so với người Gạo, nên cái đầu vẫn thò ra ngoài, lợi dụng lúc trời tối, hắn phải đưa Gạo đi ngay, không có thời gian mà kiếm cái bao mới.

Công nhận Vinh tuy gãy chân nhưmg rất khỏe, bắp tay cuồn cuộn xếch Gạo lên như con ếch nhét vào bao. Hắn ngày xưa từng là giang hồ ra tù vào tội, xã sợ hắn bặm trợn như Chí Phèo cho nên mời hắn về làm bảo vệ trả lương đàng hoàng cho bớt phá. Vào đấy lại gặp ngay thằng Hiếu cũng ngang hàng thân thiết nên bữa lòmg lợn nào cũng rủ nhau đi.

Buộc chặt cái bao người phía sau xe Vinh, chúng nó chia tay nhau từ đây, trước khi Hiếu đưa Vinh ít tiền, hắn nói:

– Anh cầm tạm lấy chỗ này, xong việc về tôi sẽ đưa thêm. Nhớ là phải cận thận đấy.

Nhận xong Vinh lên xe nổ máy đi, đường vắng hắn còn không dám bật đèn. Gạo trong bao một lần nữa tỉnh lại, cô giãy giụa hòng thoát ra. Trong lúc tay bị trói đưa lên trên đầu, sợi dây mắc vào cái kẹo tóc mà Nhân tặng lôi tuột ra ngoài rơi xuống đường gãy là đôi. Vinh một lần nữa xuống xe, nhắm vào đầu Gạo mà táng khiến cô ngất tiếp. Thấy vậy, Hiếu chạy đến hối:

– Con ôn này sống dai lắm . Đi đi thôi.

Vinh gật đầu nổ máy tiếp tục .Đợi cho xe Vinh đi thẳng lên hướng liên tỉnh chứ không rẽ vào đường làng, Hiếu mới thở phào yên tâm.

Quay lại chỗ xe mình, trên yên vẫn còn một chiếc dép của Gạo. Hắn kẹp khung xe , rồi leo lên xe máy ngồi đợi thời cơ quý giá.

Chờ khoảng mười phút sau ,có ánh đèn xe máy từ đằng xa dội lại. Hiếu cũng bắt đầu nổ máy, bật đèn pha chói lọi, thở cái phào, Hiếu dận số ,nhấn ga khiến xe vọt đi với tốc độ bàn thờ. Cái xe lao vút một cái rồi lao choẳm xuống ao sâu, hắn me rất chuẩn, khoảng cách giữa xe hắn với xe kia không xa mà cũng chẳng gần, vừa đủ để người ta mập mờ trông thấy có chiếc xe lao xuống sông. Cú ngã cứ phải gọi là chân thật đến từng xen ti mét, đến diễn viên cũng phải quỳ bái Hiếu là sư phụ.

Cái xe lao nhanh xuống sông bị hà bá nuốt trọn. Hiếu gào lên chới với giữa dòng:

– Cứu … cứu tôi với… có ai không?…

Vừa ho Hiếu vừa gào lên gọi, tất nhiên là hắn biết có người nhìn thấy rồi nên hắn mới nhảy. Tay chân khuơ khoắng ra dấu khiến người đàn ômg trẻ chở vợ phía sau đi ngược chiều dừng lại. Họ không nghĩ ngợi nhiều nhảy xuống túm lấy tóc hiếu lôi lên. Hai người khó khăn mãi mới khéo nhau lên được bờ. Ngồi bên trên run rẩy, Hiếu vội vàng chỉ tay xuống dưới mà nói;

– Còn… còn em gái tôi, anh ơi!Anh cứu cả em gái tôi với..

Người đàn ông kia mệt phờ người ,xong cũbg gật đầu nhảy xuống tìm kiếm xung quanh đứa mà hiếu cho là em gái . Trời tối, sông rộng, khua khoắng một lúc thì người kia lên, ngồi bên cạnh hiếu thở không ra hơi, phần vì rét, anh ta nói:

– Tôi… tôi không tìm thấy em gái anh…

– Anh ơi! Anh tìm lại giúp tôi với, nó là em út nhà tôi, nó mà có mệnh hệ gì thầy giết tôi chết amh ơi…

Hiếu gào lên ôm lấy người đàn ông van xin, khiến anh ta cũng khó xử. Anh trai để vợ ở đây trông Hiếu rồi đi tìm người đến giúp. Một lúc sau anh quay lại với một tốp người tay cầm đèn pin chạy tới soi xuống sông, mặt nước phẳng lặng như tờ. Nhận được tin báo, anh Kiên làm bên trật tự xã cũng đến nơi, rọi đèn vào mặt mới phát hiện ra là Hiếu . Tuy biết hắn là kẻ nói mười câu chẳng được nửa câu uy tín, xong vì dân báo, anh vẫn phải hỏi;

– Chú đi với anh mà ngã xuống đây?

– Anh Kiên ơi!còn cái Gạo, anh xuống tìm nó giúp em với. Hai anh em đang đi chẳng may mất lái ngã xuống ao. Anh này cứu được em, đến lúc quay lại kiếm thì không thấy đâu cả…

– Chú nói sao? Con Gạo ngã ở đây ư?

Kiên hốt hoảng không kém, bởi Gạo thì anh không lạ, nó còn là người yêu của Nhân, em trai anh. Bên dưói, người dân đầu làng bên đang xuống mò tìm ,cũbg toàn người lực điền và khỏe mạnh bởi nước rất siết. Kiên hối thúc thêm người của mình xuống đây tìm cho nhanh, tuy Hiếu không uy tín, xong Gạo mà ngã xuống đây thì hỏng hẳn.

Mười giờ khuya tại chân cầu bắc ngang qua sông Hồng, giáp với Thái Bình, u con bà Hiền đang kéo lưới trong lán. Thằng con trai khờ khạo của bà với sức vóc lực điền đang buộc dây kéo vào cột. Như thường lệ, anh gắn cái đèn pin lên đầu, rồi trèo cái thuyền nan đã thủng mấy chục chỗ phải hàn lại bằng nhựa đường ra giữa sông để tháo vó . Cả ngày hôm nay mẹ con anh Quyết đã không kiếm được con cá nào, chỉ lẫn được dăm ba con tép tiu cùng tí cá bống. Mặt quyết tiu nghỉu quay lại lán. Chìa cái rổ con con lẫn cả bèo, quyết nói với bà Hiền:

– Hôm nay ngày gì mà chẳng được con nào bằng bàn tay thế u ? Ngần này thì bán buôn gì được. Hay là…. con cho hết vào kho mặn u nhé, chỗ này ăn dè cũng phải được bữa mai.

Bà Hiền lắc đầu, bà cầm lấy cái rổ tép mang vào trong đổ vào rọ, đậy mấy cái lá tre lên, bà đi ra nói với con:

– Tối nay còn ít khoai đấy , ăn tạm đi cũbg được. Có nhiều bán nhiều ,có ít bán ít, bán còn lấy tiền cho anh hỏi vợ chứ. Sắp ba mươi rồi, định ở với tôi đến khi nào?

Quyết nghe bà Hiền nói thì cười nhăn răng, anh nói với u:

– Ôi dào, lấy được thì lấy ,không lấy được thì thôi, con ở mãi với u thì có sao đâu . Nhà mình nghèo thế này, ai thèm lấy con hở u? Con chỉ sợ u đau ốm thì khổ thôi, chứ có vợ hay không ,không quan trọng u ạ.

Bà Hiền lắc đầu không nói nổi , tại thằng con bà khờ quá. Chồng chết từ hồi trẻ, một mình bà nuôi con, hai u con nương tựa vào nhau bằng nghề Chài lưới, đất đai cũbg không có phải ở hẳn trong lán này. Vừa làm chỗ chui ra chui vào, vừa là nơi mưu sinh kiếm sống. Bà Hiền nghĩ con to xác nhưng chẳng khôn giống người ta thì tủi, nước mắt rưng rưng bà trách:

– Con người ta sứt môi lồi rốn tàn tật còn lấy được vợ. Còn anh cao to lực lưỡng, đẹp trai khỏe mạnh, có cái lấy vợ cũbg không xong. Anh định ở vậy hết đời à, nếu tôi chết đi, anh tính ở với anh. Anh không định lấy vợ sinh con sau này thờ cúng thầy u hay sao.b

Bà Hiền lại khóc, Mặc dù khờ, xong Quyết rất thương mẹ. Thấy bà khóc ,anh lại rối rít xin:

– Con lấy là được chứ gì? Để sáng mai con đi. U đừng có khóc nữa…

Con trai dỗ dành mãi bà Hiền mới thôi. Tuy không tin vào mấy lời hứa lần thứ một trăm này, xong bà vẫn mong có người con gái không cần đẹp, chỉ cần chịu được cảnh nghèo mà ở với u con bà là đủ.

Cái lán của bà Hiền cùng anh con trai nằm ở ngay mép sông,tiếp giáp giữa hai tỉnh Nam Định và Thái Bình. Vì là địa phận liên tỉnh, cho nên nơi đây hẻo lánh ít người, phía cầu cách đấy chục mét là đất Thái bình, nhưng chỗ bà Hiền vẫn là địa phận Nam Định. Mỗi lần bán cá, bà chỉ vần cắp cái rổ đứng trên cầu, cho dân hai tỉnh đi qua mua là được, không phải đến chợ làm gì.

Cứ cách ba tiếng,Quyết sẽ hạ vó một lần, ngày hôm nay đen đủi kéo đến khuya vẫn không được con nào. Ngồi chờ một lát ngóng đến giờ đặt vó, bà Hiền nói con:

-Thôi, anh vào mà ngủ đi, để u đặt vó, tí nữa anh dậy kéo là vừa.

Quyết gật đầu, cởi cái quần ướt ốmg vắt lên cột vào võng nằm. Bà Hiền ngồi bên chỗ dây vó nhìn xuống dòng nghĩ vẩn vơ. Nước hôm nay lặng, nhưng bên dưới từng đợt vẫn cuộn lên vỗ vào bờ liên hồi. Trôbg dòng nước,bà cứ nghĩ đến cuộc đời mình cũng y chang, bên ngoài thì an nhàn êm ả, nhưng sâu thẳm nỗi niềm bà có rất nhiều điều băn khoăn trăn trở.

Trời về đêm im ắng như tờ, bà Hiền nghe rõ tiếng ếch dế kêu xung quanh ruộng phía sau lán. Tầm này, ngoài bà ra làm gì còn ai thức.

Nhưng chả phải, khi bà còn đang nghĩ ,thì trên cầu, có tiếng xe máy nổ kèm ánh đèn heo hắt băng qua rồi dừ g lại giữa cầu. Bà Hiền theo thói quen trông lên xem, bà đamg đoán chắc lại đôi trẻ ranh nào yêu nhau giận dỗi nên tìm chỗ vắng người hòa giải, hoặc cũng có khả năng nhà nào đem vứt gia xúc gia cầm chết xuống sông. Người ta sẽ me lúc đêm để vứt xuống sông, chứ nếu là vứt ban ngày ai trông thấy lại bị phạt vì ô nhiễm nguồn nước.

Bà Hiền vẫn dán mắt vào người đàn ông đứng trên cầu,ông ta đi một mình, đang cởi sau xe cái bao tải. Bà Hiền bỏ cái nghi ngờ đầu tiên là nam nữ yêu nhau. Mà chuyển sang người ta vứt xác động vật:

– quyết ơi! Quyết, dậy đi con. Có người vứt lợn dịch.

Quyết vừa gà gà ngủ ,nghe tiếng gọi hối hả của bà Hiền thì bật dậy lao ra ngồi cạnh. Từ đây nhìn trên cầu rất rõ, nhưng từ cầu nhìn xuống lại chẳng thấy gì. Hai mẹ con bà Hiền ngồi im xem nhất cử nhất động người đứng trên cầu, họ cũng nhanh chóng phát hiện ra người kia bị gãy một bên chân .

Tháo cái bao tải xuống nặng nhọc, Vinh thở như trâu, hắn cẩn thận sợ Gạo thoát được lại lồng thêm một cái vỏ bao to nhặt được ven đường. Sau một phút ngắn nghỉ ngơi, hắn bê cái bao lên thành cầu,rồi đẩy mạnh xuống sông kêu cái tùm. Rất nhanh chóng, hắn nổ xe máy chạy đi, nên này lán, Quyết đã hí hửng lặn xuống bơi về phía cái bao đang trôi về phía mình sắp sửa chìm. Quyết vui là bởi, mai u con anh sẽ có thịt để ăn.

Vì là dân bơi chuyên nghiệp, cho nên chẳng mấy chốc Quyết đã túm được cái bao đẩy về phía bờ, trong lúc ấy ,bà Hiền trong lán đã đốt lửa đun nước, mang sẵn dao ra chờ mổ thịt cái bao chuẩn bị con trai vớt vào mà bà cho là lợn hay gà, hay bất kể con gì như mọi hôm bà đã từng vớt.

Đối với người bình thường,thì việc động vật chết dịch người ta sẽ vứt đi vì sợ bệnh nhưng đối với u con bà Hiền, vớ được con lợn chết dịch này là cả bữa ăn thịnh soạn. Bởi cuộc sống khó khăn, toàn ăn ngô ăn sắn, sang lắm có nồi cá kho kéo được, nhưng đa phần bà tiết kiệm tiền để lấy vợ cho con. Vì thế cho nên, ngoài công việc kéo vó, thì bà cũng hay để ý xem người ta có vứt con gì đi thì lại gọi con bơi ra nhặt.

Cái bao nặng trịch được quyết bốc lên sàn. Quyết ngồi mệt bở hơi tai ,,xong nét mặt không giấu được sự vui mừng. Đêm nay bà Hiền lại giã ruốc ăn dần, Quyết sẽ làm thịt treo gác bếp. Anh nói với bà Hiền đang cắt miệng dây bao:

-Nặng thế này, phải là con bê con u ạ. Chắc mới đẻ chết nghạt .

Bà Hiền không nói gì vì đang chăm chú làm. Bởi miệng bao buộc loằng ngoằng cho nên khó gỡ, bà phải lấy dao cắt miệng. Trời tối, Quyết thắp đèn để cạnh u lấy ámh sáng. Bà Hiền lấy hết sức đổ cái thứ mà quyết đoán là con bê con ra ngoài thì….

– Ôi giời đất ơi!

Bà Hiền ngã ngồi ra sau,đến quyết Thanh niên trai tráng cũng phải hỏa khi bên tromg không phải con bê hay con lợn nào, mà là người, một cô gái với cái áo mặc rớm máu hồng tươi, tóc tai lòa xòa chờm mặt. Trên đầu còn sưng lên một cục, đúng từ chỗ ấy miệng vết thương chưa khô loang lổ máu đông ,gặp nước cũng bở ra đôi phần. Quyết sợ muốn vãi đái, anh lắp bắp nói không lên hơi:

– Là…. là người…

Bà Hiền sau một lúc hoàn hồn bà mới nhìn kĩ lại. Đúng thật, ở đây mấy chục năm trời, bà chưa bao giờ vớt phải người trong bao thế bày. Rón rén sờ tay Lên người ,và nhìn co n sáng quắc mắt:

– Còn… ấm ấm đây này?

– Nhưng… còn sống không u? Có nên báo chính quyền không?

Bà Hiền không trả lời câu hỏi của con vì chính bà cũng không biết. Vén mái tóc đen nhánh che mặt sang hai bên. Bà khá sữbg sờ trước khuôn mặt thanh tú của cô gái trẻ. Sờ vào mũi,bà gào ầm lên sung sướng :

– Còn thở quyết ơi! Mau mau ,đưa người ta vào trong để tránh gió máy.

Quyết gật đầu, lật đật bế cô gái vào trong lán,bà Hiền thu dọn gọn đồ đoàn rồi quỳ trước mặt sông, cạnh cái vó lớn của nhà mà lạy lục, ánh mắt bà chất chứa niềm tin, bà khấn:

– Có phải trời phật nghe tiếng con thỉnh cầu ,nên cho con một đứa con dâu phải không? Nếu phải vậy, mai con xin làm mâm cơm cúng để tạ các ngài. ..