Giá Của Cái Nghèo

Chương 87




Cứ nghĩ mở hàng nhanh chóng, cuối cùng chú Đàm lại nhắc đến cô Hường khiến bà Thanh khó chịu không để đâu cho hết. Tuy nhiên, bà thừa sức khôn khéo để che đậy một cách hợp lí, đợi cho chú ấy đi, thì bà cũng đi vào nhà, vừa hay Thảo cũng đi xuống, lần này đi nó phải vịn cầu thang, bởi tay chân sứt sẹo, mắt tím lịm khiến bà Thanh hết sức bàng hoàng ,bà lắp bắp hỏi;

– Này! Mày bị làm sao thế hở? Sao trông người ngợm lại kinh khủng thế này?

– Đêm qua nhà con hành cả đêm, con không chịu chiều nó đánh con đấy. Con bị bao ngày nay rồi, do u không để ý đấy chứ.

Bà Thanh chau mày, chuyện ấy không phải chuyện nó quan tâm lúc này, bà hỏi tiếp:

-Vậy đêm hôm ngủ cùng, mày có thấy nó đi đâu ra khỏi phòng không?hay đại loại là quần áo nó dính bùn đất hay không.

Bị mẹ chồng hỏi, Thảo không biết trả lời thế nào. Suy nghĩ một lúc, nó đáp:

– Con không rõ, bởi đêm con mệt quá nên ngủ ấy chứ. Nhưng con thấy nhà con bình thường mà.

Thảo vẫn nói trấn an bà Thanh, nhưng bà vẫn không yên tâm, bà nói:

– Mày ngủ thì làm sao mày biết nó đi đâu? Sáng nay có người nói tao là đêm nó ra ngoài mộ con Hường nằm đấy, không đùa được đâu.

Lần này thảo nghe thì tái mặt, tay run lên bần bật vô thức, nhắc đến tên Hường bây giờ khác nào nhắc đến ma đâu khiến nó cứ giật mình thon thót. Nó nói:

– Có khi nào…. anh Quý bị ma ám không u? Sao tự dưng con sợ quá!

– phủi phui cái mồm mày, chị em nhà mày toàn dựng chuyện lên thôi. Con trai tao mà có mệnh hệ gì tao cho chúng mày đi tù hết…

Đang bực dọc trong người, bà Thanh đe dọa con dâu khiến cái Thảo lúng túng. Không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở nhà bà nữa. Định bụng hôm nào, bà phải bắt ông Long chở đi lên Hà Nội, vài chùa lớn xin thật nhiều bùa về dán cho yên tâm.

Hai mẹ con đang nói chuyệnn, thì Quý từ trong nhà đi ra, hắn mặc trần sì có một cái quần đùi, người ngợm gầy sộc cả đi,tóc tai móng chân móng tay râu ria như một ông cụ. Trông hắn bây giờ rất sợ, hắn cứ tự dưng ở nhà triền miên không đi đâu thế này, lại khiến bà Thanh lo lắng ,hoang mang nhiều hơn.

Nhận thấy con bất ổn, nhưng bà Thanh vẫn không hỏi thằ g vấn đề, bà bình tĩnh điều tra theo kiểu dò la, cười hiền lành, bà hỏi:

– Sao hôm nay dậy sớm thế, không ngủ thêm à?mà con có đi đám cưới thằ g Trí học cùng không, tuần trước nó đưa thiệp mà u quên. Không ấy giờ đi cắt tóc đi rồi sửa soạn trưa ăn cỗ là vừa.

Quý sực nhớ, nó nhìn vào quyển lịch trong nhà, nó vò đầu đáp:

– Thôi chết rồi, sao con lại có thể quên được cơ chứ. Để con đi cắt tóc rồi đi luôn, thằng Trí chơi thân với con nhất cơ mà.

Bà Thanh gật đầu, nói xong Quý vào đi đôi dép toan phóng xe đi ngay, thì bà Thanh hỏi với:

– Mày này! Con có đi ra bãi tha ma lúc nào khômg đấy, hôm nay công an xã vào hỏi thăm con có bị nghiện không , người ta vừa mới bắt được một đám trai làng nghiện lòi tĩ ở bãi tha ma đưa hết vào trại cai nghiện kia rồi ….

– ôi dào, u cứ lo vớ vẩn, con mà nghiện thì thiếu gì chỗ hút mà phải ra chỗ ấy. U nghĩ con sa đọa thế à? Thôi, con đi đã không muộn.

Bà Thanh gật đầu, nghe thấy con ăn nói vẫn khôn ngoan thì thở phảo. Nó có bị làm sao đâu, không khéo chú Đàm hoa mắt cũng là,hơn nữa nó chẳng hàng cái Thảo suốt đêm thì ra đấy thế quái nào được

Quý sau khi cắt tóc cạo râu xong, nó về nhà thay quần áo chỉnh tề đi đám cưới. Quý tuy hơi gầy, mắt hơi trố lại nhưng bà Thanh khômg thấy con bất thường chỗ nào. Quý đi cả ngày hôm ấy không về nhà , đúng với cái tính ham chơi thâu đêm suốt sáng, ngày xưa là bà lại cho người đi tìm con , nhưng nay thấy con vẫn bình thường, chứ không như những gì người khác cảnh báo thì lấy làm nhẹ nhõm. Thảo tối ấy không có chồng kèm thì ngủ cũng thoải mái hơn nhiều. Lâu lâu, bà đứng từ cửa tiệm trông ra khu nghĩa địa, xong cũng chẳng thấy có ai, điều đó một lần nữa khẳng định Quý không ra ngoài ấy.

Nhưng không ai biết, đến nửa đêm hắn lại mò ra ấy, đôi mắt sáng quắc cùng hàm răng nhe ra trắng ởn. Quý cười, rồi lấy tay đào đất , vừa đào hắn vừa thều thào nói một mình:

– Anh xuống với u con em đây!

….Năm giờ sáng, cái Thảo tỉnh giấc, nó tá hỏa khi thấy chồng nó nằm bên cạnh đang ôm nó ngủ ngon lành từ bao giờ. Đêm qua nó ngủ rất ngon vì không bị an quấy rầy, ấy thế mà sáng nay , thằng Quý nằm cạnh từ bao giờ chẳng biết. Vừa mới hôm qua nó mới cắt tóc ,cạo râu, vậy mà râu hôm nay đã lại mọc dài nửa đốt ngón tay. Ngày trước thảo trông thấy chồng thơm tho, ngon nghẻ bao nhiêu, thì bây giờ nó trông bẩn thỉu, và quái gở bấy nhiêu. Thảo biết Quý có vẻ khác đi nhiều, xong vì bà Thanh là người chiều con trai, bà không muốn ai nói xấu gì con mình, nên nó chẳng dám kể.

Ngồi dậy nhẹ nhàng sợ đánh thức con quỷ ngủ say , nó đảo mắt nhìn xung quanh bởi có một mùi thối xộc vào mũi khiến Thảo tỉnh ngủ. Mùi thối này ở đâu ? Sao nó cứ quen quen mà lạ lạ không hiểu nổi. Thảo đi xuống dưới nhà kiểm tra, xem nó là ở đâu, thì bắt gặp bà giúp việc việc đang ở cạnh nhà giặt quần áo:

– Này!bà có ngửi thấy mùi gì không?

– Tôi…tôi không!

Giọng cái Thảo đằng sau lưng khiến bà giúp việc giật mình lúng túng. Trông thấy vẻ mặt hoang mang của bà giúp việc , hẳn là bà đang giấu chuyện gì. Thảo dọa:

– Bà vừa mới làm gì phải không? Sao thấy tôi bà lấp liếm ghê thế.

Bác giúp việc già mặt tái xanh không dám ngẩng mặt lên nhìn Thảo, bởi bà biết cái tính con này đanh đá cậy quyền. Trước mặt, chậu quần áo vẫn đang giặt dở ,bên cạnh ,túi đen lấm lem bẩn thỉu vẫn mở. Liệu có phải mụ ô sin này địmh ăn cắp thứ gì nhà nó , Thảo sinh nghi toan mở túi, thì bà giúp việc gàn:

– Cô ơi! Cô đừng có mở, bẩn tay cô ra!

– bà giấu cái thứ gì trong này phải không? Bà ăn cắp cái gì nhà tôi phải không? Bà đưa đây tôi kiểm, bà ngay thẳng thì sao bà phải giấu như thế?

Thảo vừa nói vừa giật lấy cái túi, bà ở vẫn giằng lại khiến nó càng tin bà đang giấu giếm chuyện gì. Hai bên kéo qua kéo lại khiến cái túi không chịu được mà bị xé toạc ra, một mớ hỗn độn bên trong cũng cứ thế rơi ra ngoài. Cũng từ ấy, cái mùi thối kinh điển ấy lại phát ra, Thảo nhặt lên, đấy chỉ là bộ quần áo của Quý chồng nó.

Thảo nhìn bà giúp việc đang run như cầy sấy, nó vẫn khômg hiểu chuyện gì với bà ấy, và tại sao bà ấy phải sợ hãi, nên thảo hỏi:

– tôi có làm gì bà đâu mà bà run kinh thế? quần áo của nhà tôi bà lại vứt vào đây làm cái gì? Mà…. sao nó thối kinh thế, nó dính cái gì thế này?

Trước những câu hỏi Thảo, bà không biết trả lời thế nào, mà chính bà cũng không biết phải kể với nó như nào. Thở dài , bà nói :

– Cũng chính vì nó bẩn thế nên tôi định vứt đi. Tôi sợ cô hay bà Thanh dậy lại nghĩ tôi lười biếng vứt quần áo của cậu ấy đi thì khổ cho cái thân tôi. Tôi có cố gắng giặt lắm rồi, nhưng nó không sạch được, rõ ràng tôi đã lấy bàn chải đánh từ lúc gà gáy đến giờ, xong nó cứ không hết mùi mà nó cứ dớt dớt nhớp nhớp ghê lắm. Cả hơn một tuần nay quần áo cậu ấy lúc nào cũng bẩn bùn đất, tôi giặt cả tiếng mới sạch, ngày hôm nay thì không những đất không, mà còn thối không chịu được nên tôi mới vứt…

Thảo im lặng nghe lời bà giúp việc nói, nghe xong thì nó lại trách:

– chuyện nhà tôi mặc quần áo bẩn sao bà không nói. Bây giờ hỏi thì mới vỡ lẽ, mà bà biết bùn đất ấy ở đâu mà có không?

Bà kia không biết chuyện gì, chỉ nghĩ cái Thảo này chắc lại ghen tuông thì lắc đầu, bà nói:

– tôi không biết gì đâu , s áng nào tôi chẳng giặt quần áo cho cả nhà. Nhưng dạo gần đây quần áo của cậu Quý bẩn lắm, có khi tôi dậy vò cả tiếng mới sạch, cả cái sân giếng này bùn đất cũng thế . Giặt giũ xong tôi phải quét mới trôi hết đất cát đi….

– Mẹ kiếp! Sao mụ không nói với tôi thế hả? Hôm nay mà tôi không hỏi thì mụ ém luôn có phải không?

Bà giúp việc tội nghiệp ngây thơ vẫn không hiểu con Thảo sửng cồ vì chuyện gì. Bà vẫn cố gắng bào chữa:

– thì tôi chỉ làm tròn bổn phận của người ở thôi, quần áo của cậu quý có bẩn thật nhưmg tôi vẫn cố giặt sạch sẽ còn gì, chẳng lẽ bây gi ờ tôi lại mắng cậu ấy mặc phải cẩn thận không được nghịch bẩn à? Chẳng qua hôm nay quần áo nó… thối quá tôi mới vứt đi, biết quần áo toàn loại đắt tiền nên tôi mới sợ bị chửi, chứ tôi vẫn làm tròn trách nhiệm của mình. Nói ra thì hơi thô thiển, chứ mà cậu Quý có ỉa ra quần , thì tôi vẫn phải giặt, than vãn ai?kêu ca ai được trong khi bà Thanh mướn tôi về chỉ để dọn dẹp cơm nước, những thứ bắt buộc tôi phải làm.

Thảo kêu trời một cái rồi chạy vào trong nhà, bởi có nói ra thì bà ở cũng khômg biết được ý nghĩ trong đầu của nó. Nó không trách bà vứt quần áo của chồng nó đi, là bởi nó lo sợ điều ômg Đàm nói ra là đúng, Quý có khả năng đã ra ngoài mộ cái Hường lúc giữa đêm ,thế cho nên quần áo Quý mới dính bùn đất thế này. Còn cái mùi thối kinh dị ấy, nó đang nghĩ đến một trường hợp cũng ám ảnh rùng rợn mà nó luôn gạt khỏi dòng suy nghĩ trong đầu, nhưng nó cứ hiện hữu rõ ràng, bẻ cong cái sự lì lợm của đứa gan to bằng gan lợn của con Thảo.

Nó không đôi co gì với bà người ở nữa, mà chạy xộc thẳng vào trong nhà, mở cửa phòng bà Thanh ,ông Long. Lúc này hai người vẫn còn ngủ. Thấy tiếng cửa mở thì giật mình, bà Thanh gào ầm ĩ chửi con:

-Tiên sư con nặc nô này!Mày vô văn hóa quá rồi đấy. Mày không gõ cửa à? Chỗ mày thích vào thích ra tự do đấy chắc…

– U ơi! Không xong rồi, u phải ra đây ngay. Nhà con đúng thật nó đi ra mộ con Hường đấy.

Nhắc đến tên Hường, bà Thanh ngồi bật dậy như lò xo, ômg Long không biết gì liền hỏi chuyện ,nhưng bà Thanh giấu, trấn an chồng đôi ba câu, bà đi ra ngoài khép cửa lại cho chồng ngủ tiếp.

Ra đến ngoài sân, bà Thanh quắc mắt lên chửi Thảo:

– Mày nói đi là có chuyện gì?mà cái loại mày cũng dỗi hơi lắm cơ. Hôm thì ngủ trương dái lên ,hôm thì mới gà gáy đã dậy .

Bà lèm bèm chửi con dâu, nhưng chuyện này không còn quan trọng bằng chuyện kia, nên nó nói;

– U, chồng con đi ra mộ con Hường thật đấy, không tin u hỏi mụ giúp việc ấy….

– Sao chồng mày đi đâu lại hỏi bà giúp việc là thế nào?mụ ấy thì biết cái gì?

Bà Thanh không hiểu ý cắm cáu hỏi, trông thấy vẻ mặt tái cả đi thì bà nghĩ thảo biết cái gì rồi. Nó nói tiếp;

– Thì mụ chẳng giặt quần áo cho nhà mình còn gì, bà ấy bảo quần áo anh Quý bẩn lắm, toàn bùn đất thôi , mà hôm nay bộ quần áo anh ấy thối lắm, bà ở không giặt được phải vứt đi đấy. Con e á, nhà con đào xác con Hường lên ,cho nên mới có mùi ấy…

Thảo băng băng kể cho mẹ chồng, đến đoạn cuối nhắc đến chuyện đào mộ cô Hường, bà Thanh quắc mắt lên nhìn con dâu, bà hỏi vặn lại:

– Sao mày biết nó đào mộ, lại còn biết mùi xác chết là mùi ấy. Mày thông thạo quá nhỉ?

– Thì…. thì con đoán thế. U nghĩ mà xem, người ta cũng bắt gặp anh Quý nằm ở mộ con Hường, bà giúp việc cũng bảo quần áo anh ấy dính bùn đất, còn chuyện có mùi thối thì đầu con ít học chỉ đoán được thế thôi, còn như u thông minh u đoán xem nó là mùi gì nào?

Bà Thanh dừng lại khoảng chừng ba giây , nhắm mắt hít vào một cái , mùi thối mà cái Thảo nói vẫn thoang thoảng bay trong gió. Bà im lặng không nói gì, một nỗi sợ mơ hồ rờn rợn bao trọn lấy đầu bà.