Giá Của Cái Nghèo

Chương 59




Lững thững đi ra, Khuê bấu bấu vào vạt áo nhìn thầy, mặt ông Phóng đang tím lịm lên vì tức. Khuê ngập ngừng nói:

– Thầy ơi! Hay là…

– Là cái gì?Mày nghe nó chửi mày ,mà chửi cả tao đấy. Rõ là nuôi ong tay áo! Lúc chưa có thì bố bố con con, giờ có tí tiền lên thì huếnh lên mặt. Mang sang biếu con gà ,nó ỉa cả vào chân chân đây này. Đúng là loại khốn nạn!

Ông Phóng gắt con gái khiến Khuê khômg dám nói ra ý nghĩ trong đầu nữa. Khẽ tặc lưỡi, ả quay vào trong buồng, Khuê không biết cả đêm hôm ấy ông Phóng không ngủ được, trong lòng ông cứ nghĩ đến thằng con dê quý hóa thì căm tận cổ. Nhưng, còn con gái ông thì sau này biết tính thế nào? Ừ thì có thể, ông xúi con gái bỏ chồng, làm lại cuộc đời. Nhưng làm thế nào , ai chịu lấy một người không đẻ được như khuê? Người ta cũng chỉ nể ả, khi ông còn sống, khi ông chết rồi , thì ả cũng không khác gì một con đàn bà nông dân bình thường. Chồng bỏ ,bố chết, nỗi cô quạnh sẽ bám riết lấy Khuê suốt cả cuộc đời dài đằng đẵng này. Nghĩ thôi , ông Phóng cũng thấy tội nghiệp con gái mà chảy nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, ông Phóng nói với con gái:

– Thôi thì về lại nhà bên ấy, nhận mình sai cũng không chết. Giờ thằng Hiếu nó khác nào nắm đằng chuôi, nhịn đi một tí cho lành. Với lại, đừng động đến lão Đỏ với con em gái nó nữa, nhà đứa nào đứa ấy ở, cơm nhà nào đứa ấy ăn, không chơi không bời gì nữa sất.

-Nhưng thầy ơi..

Còn chuyện xây xưởng thì sao ạ? Nhà con nó chỉ bất mãn là tại vì thầy không tin tưởng mà giao việc cho nó thôi. Hay… thầy cho nó làm với, con nghĩ nó làm được thầy ạ. Thầy cho nó làm ,nó sẽ không dám cãi thầy đâu.

Khuê lí nhí bày tỏ mong muốn với cha đẻ, ông Phóng tặc lưỡi gật đầu. Sống bằng này tuổi rồi vợ thì chết, có mỗi mụn con, chẳng lẽ ông lại tham lam của nó. Nếu chuyện xây xưởng mà khiến cho Khuê được chồng đối xử tốt, khiến cho Khuê được hạnh phúc thì ông sẵn sàng chấp nhận. Dù ông có là cán bộ, có là người giàu có , ăn to nói lớn tromg xã hội ,nhưng cuối cùng ômg cũng chỉ là người cha già, mà cha nào không muốn con cái hạnh phúc, yên ổn.

Ông Phóng dặn dò thêm đôi ba câu,rồi bảo con về bên nhà cho sớm. Khuê được người ở chở về nhà chồmg ở làmg bên tới đầu ngõ thì tụt xuống. Khi đi qua chợ làng, Khuê đã mua được chục cái bánh dậm mang về lấy lòmg chồng mong hắn nể tìmh mà bỏ qua.

Khi đi vào thì thấy cổng vẫn khóa, nhẹ giọng Khuê nói vọng vào:

-Thầy ơi! Gạo ơi! Mở cửa cho con, cho chị vào…

Giọng Khuê nhỏ nhẹ chứ không chua chua khăm khắm như mọi hôm. Gọi một lúc thì Hiếu là người ra mở cổng, thấy mặt vợ ,hắn lầm lì khoác cái áo vào người , hắn hỏi:

– Sang đây có việc gì ? Sao không ở bên đấy cho nó thoải mái ?

Biết chồng nói xỏ, mọi hôm hắn xỏ xiên kiểu này là Khuê chẳng tháo váy mà đập vào mặt chồng,nhưng hôm nay, chồmg chửi ả chỉ biết cười gượng. Khẽ giơ túi bánh lên, Khuê nói lấy lòng:

– Em nào dám thế hả mình, tính em đàn bà mình chấp làm cái gì. Mình ở cửa cho em vào với, em mang bánh rậm vào cả nhà cùng ăn Sáng. Tiện em có chuyện muốn khoe…

Khuê nói lấp lửng, Hiếu lườm vợ một cái xomg vẫn mở cổng cho ả vào. Từ hôm khai móng xây nhà , Hiếu sang đây ở hẳ n, lúc đầu hắn làm cái lán ở mảnh đất trống để trông vật liệu, chăn không có, màn cũng không, nên bị muỗi đốt cho tưởng chết, cứ mỗi buổi Sáng dậy, tay chân Hiếu chằng chịt nốt muỗi cắn, trông chẳng khác nào thằng nghiện tiêm xì ke. Thấy tội, ông Đỏ bảo hắn vào ngủ với ông, dù gì hai nhà cũng xây chung trên mảnh đất , nhà ông đỏ ở sát vách đêm ngủ muốn vào trộm vật vật liệu thì vẫn phải đi qua cửa nên canh chừng vẫn dễ.

Khuê được chồng cho vào nhà, ả rón rén đi vào trong ,thấy ông Đỏ đang gấp chăn màn, Gạo thì đang đổ nước nóng vào phích. Đỡ lấy cái siêu nóng , Khuê đon đả:

– Tay bó bột thế này rót nước làm sao được, để chị.

Khuê tươi cười nói với Gạo kiến cô cũng ngơ ngác, mới vừa hôm qua thôi, chị dâu em chồmg còn vụt nhau tóe lửa, thì hôm nay thái độ của Khuê khiến Gạo giật mình, lơ ngơ đưa lại cái siêu nước nóng cho chị dâu rót hộ.

Hiếu đặt túi bánh vợ mua lên bàn, hối thúc thầy cùng em gái:

– Thầy đi rửa mặt rồi vào ăn bánh vợ con nó mua ạ. Cả cái Gạo nữa, đi rửa tay đi rồi vào ăn bánh…

Gạo gật đầu như cỗ máy, rồi lững thững rửa cái tay không què, ánh mắt vẫn nhìn vào trong nhà dò xét.

Một lúc sau hai cha con đi vào, thấy Khuê đã bóc sẵn hai cái bánh rồi đưa cho hai người ,vừa cười vừa nói, Khuê bảo:

– Con mời thầy xơi! Còn cái này chị bóc sẵn rồi, em ăn đi.

Khuê đon đả mời, Gạo cứ trố mắt ra nhìn, ánh mắt dò xét chị dâu ý muốn nói:” ngày hôm qua còn phang nhau tưởng chết, giờ cứ chị em ngọt xớt ra. Mụ đang chơi trò mất trí nhớ tạm thời đấy à?”. Bất giác, Gạo đưa cánh bánh lên mũi ngửi xem có phải ả cho cái thứ gì vào trong hay là không.

– Ngày hôm qua là chị sai, là chị không đúng, em cho chị xin lỗi. Chị hứa là sẽ không có lần sau đâu.

Khuê lí nhí nói, người ta đã nhận lỗi ai lại đi nhiếc móc làm gì ,hơn nữa Gạo cũng không phải hạng để bụng thù giai, trong chuyện ấy cũng không phải hoàn toàn Khuê có lỗi.

Mọi người lại vui vẻ nói chuyện, Gạo thấy chị dâu mình ngoài lúc bị bệnh giàu có ra thì Khuê cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Nghĩ cha con ông Đỏ tha thứ là xong, thì còn một người từ lúc Khuê vào chưa hé răng một câu, đấy là Hiếu.

Sau khi ăn hết cái bánh dậm , Hiếu sang nhà đang xây xem lại vật liệu rồi toan đi làm . Thấy Hiếu định đi, Khuê bước đến hỏi ân cần:

– Mình đi làm à? Mình ăn cái bánh nữa đi, ăn một cái no thế nào được…

– Đếch cần! Thằng này ăn để đi làm, để kiếm tiền, chứ không phải sống chỉ để có ăn.

Hiếu nói xong thì quay ngoắt mặt đi, biết chồng vẫn giận mình, Khuê trầm giọng nói:

– Em nhận em sai rồi, mình cũng phải để cho em sửa chứ . À, thầy cũbg bảo để cho mình chuyện xây xưởng rồi đấy, thầy không can thiệp nữa…

– hỏi lão ấy can thiệp được không? Hay người ta nhận lời thằng này rồi, không ăn được quay ra nói nhường? Thằng Hiếu này có muốn ăn hay không thôi , còn một khi muốn ăn rồi thì chẳng có gì cản được. Ra cái giọng giúp đỡ với cả ơn huệ…ômg mày khinh!

Hắn nhổ toẹt bãi nước bọt cạnh chân vợ chối bỏ mọi cômg lao ,rằng có được thành quả ngày hôm nay là do hắn tự cố gắng chứ chẳng vơ vải ai sất. Khuê nghe thì chạnh lòng, xong vẫn bỏ liên sỉ để bám lấy chồng;

– Thì mình phải có tài thì người ta mới trọng dụng chứ. Mình đừng nóng, còn nhiều chuyện phải đến tay mình đấy…

– Không phải hót! Sống ăn ở cho nó đàng hòabg vào, mà tao cấm chỉ mày đụng đến cái Gạo với ông đỏ đấy. Không hiền lành tử tế được thì đừng xuống đấy nữa. Biết thân biết phận mà ở nhà!

Hiếu chửi vợ văng cả nước bọt, Khuê không dám ngẩ g lên nhìn chồng, chỉ biết cắm mặt xuống đất rồi gật đầu hứa . Bao năm ở với hiếu có thấy hắn chửi vợ thế này bao giờ, vậy mà xây nhà riêng được mấy hôm, nào thì đánh nào thì chửi vợ đủ cả không thiếu đòn nào. Bao nhiêu năm vợ chồng đầu ấp tay kề, giờ hắn đánh vợ bênh em gái. Khuê đứng bần thần cười một mình, đầu văng vẳng cái câu mà người đời đúc kết:”gái có công, thì chồng vẫn phụ”., làm tất cả vì gia đình xong vẫn thua người cùng máu mủ ruột thịt. …

Gạo đứng rìa bể nước nghe được cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng, thấy Khuê đứng đấy không nói năng , Gạo cũng quay vào. Thấy vậy ông Đỏ hỏi:

– Vợ chồng nhà ấy cãi nhau nữa hay sao? Cái Khuê nó đã nhận lỗi rồi cơ mà? Cái thằng này nó làm sao thế?

Gạo lắc đầu, cô thấy Khuê này khổ thân thật sự, trong đầu cô thừa biết Khuê đang nghĩ gì. Nếu không phải ả lo chồng bỏ mình thì không đời nào khuê về đây xin lỗi. Với lại, tâm lí của người đàn bà , bên chồng lúc chồng không có gì, nay sắp xây được cái nhà to, hưởng được thành quả đến nơi thì chồng bỏ, một thời gian sau sẽ cưói một con vợ khác về. Lúc khổ thì mình chịu với chồng, giờ sướng chồng cưới đứa khác, ai cam tâm ?

…. Chín giờ sáng, Thảo vừa ỏn ẻn dậy, khoác cái áo ngoài khi nó vừa mở cửa sổ ra thấy lạnh lạnh sống lưng. Mệt nhọc ngồi thẫn thờ trước cửa sổ, đôi mắt lờ đờ nhìn xuống sân thấy bà Thanh đang cầm chổi quét loẹt quẹt. Nghĩ thật buồn cười, nhà có một đống người ở, chưa kể người làm chuồng ,vậy mà bà Thanh vẫn dậy sớm quét sân, Thảo buột miệng nói thành lời:

– tham làm như thế bảo sao không giàu!

Khệnh khạng đi xuống nhà với hai chân dạng háng, cả đêm qua Quý nhấp nhổm khiến Thảo không ngủ được. Trông hắn thư sinh vậy thôi, chứ làm phát nào ,chết phát ấy. Mặc dù hôm qua đám sứ mệt mỏi, hắn cũng không tha , đến bây giờ hắn cũng vẫn chưa dậy. Cho đến giờ, đôi lúc cái Thảo vẫn không tin mình đã làm dâu nhà giàu, được nằm trên giường ấm đệm êm. Nghĩ đến việc liều lĩnh mình làm để đổi được cuộc đời sung sướng, Thảo thấy rất chi là xứng đáng.

– U dậy sớm thế ạ?

Thảo ngon ngọt hỏi mẹ chồng khi thấy bà Thanh quét sân. Nghe tiếng hỏi của con dâu, bà theo quán tímh quay lại, trông cái Thảo mặc cái váy lụa hớ hênh đến cái áo ngực cũng không mặc. Bà Thanh trông nó phát tởm, tuy biết giá cái váy này Quý mua cho nó không phải rẻ xomg khoác lên người cái Thảo trông nó kệch cỡm, thô thiển biết bao nhiêu. Nói thì bảo ác mồm, chứ không khác gì con cave mắc bệnh ết.

– Sớm của chị thì bằng muộn của tôi, chín giờ sáng rồi, chỉ hơn một tiếng nữa là nhà này ăn cơm trưa đấy. À nhà tôi phải làm, phải lao động vất vả lắm, chứ không phải kiểu rảnh rỗi nhàn nhã như ở nhà chị được. Mà chị ăn mặc kiểu gì thế kia? Định về đây đây mở động đĩ đấy à? Lên mà thay bộ khác đi.

Bà Thanh tức nổ mắt khi thấy con dâu về chồng ăn vận kiểu này nên bà gắt, may là hôm nay ông Long cũng đi có việc từ sáng, chứ mà ở nhà thì không biết ăn nói ra sao.

Ngỡ tưởng Thảo sẽ im lặng mà đi thay bộ khác, nhưng không, nó giọng còn cao hơn mẹ chồng nói lại:

– U bảo con trai u hành con ít thôi, gã hành con cả đêm nên giờ mới dậy được đấy. Còn váy này con thấy có sao đâu, mọi hôm con cũng thấy u mặc váy con gì. Hay là… thấy con mặc đẹp hơn thì tị?

Bà Thanh bật ngửa trước câu trả treo của con dâu, không để cho bà chửi, Thảo õng ẹo đi ra sau vườn, nơi có trang trại cả nghìn con lợn của nhà ông bà Long, mà sau này Thảo nghĩ sẽ là của nó.

Nhà bà Thanh ngoài nuôi giúp việc ra, thì còn nuôi cả người làm chuồng trại. Vì công việc nặng nhọc ,bẩn thỉu ,cho nên gần như không ai có thể làm nổi quá một tuần. Duy chỉ có vợ chồng ông Chín là đã theo làm cho nhà ông Long này ngót mấy chục năm. Bản tính hiền lành, chịu khó chịu khổ, làm có trách nhiệm cho nên đôi vợ chồng già này được ông Long cho ở lại luôn gần trại lợn dễ bề quản lí.

Hai vợ chồng ông Chín cũng ngót sáu mươi tuổi đầu, ông bà có thằmg con trai đi bộ đội trong nam, rồi lấy vợ trong ấy mấy năm nay chưa về. Bản thân hai ông bà trước kia cũng có mảnh vườn,tuy nhiên sau một lần ốm nặng, phải bán nhà đi chữa chạy, cho nên giờ hai ông bà ở trong trại lợn của ông bà Thanh Long.

Ngày hôm qua Quý lấy vợ, ông bà chín cũng được lên ăn cỗ, xong vì còn lo trại lợn nên ăn xong ông bà xuống vườn ngay, thành thử ra không biết mặt dâu mới nhà bà Thanh. Vốn chỗ chủ tớ, xong bà Thanh không giấu mà kể về Thảo cho ông bà nghe, đứa con gái với gương mặt quỷ chả biết sau này ăn ở thế nào tính nết ra sao,mấy lần Thảo sang làm vườn rau hộ ông bà mới vỡ lẽ, đúng thật từ ngoại hình cho đến gia cảnh, Thảo thua nhà Quý toàn diện