– Chào ông! Hôm nay tôi sang đây để thưa chuyện cưới…
– Vầng!
Bà Thanh mở lời đúng chuẩn lịch sự khi người ta đến hỏi cưới. Thế nhưng mặt bà trông buồn cười lắm, lệch hẳn sang một bên ,khi nói môi bà cứ muốn thìa chẩu ra khỏi mồm. Cách xưng hô cũng kiểu xuồng xã chứ nghe cũng không trân trọng. Nếu là lần trước ,bà hớn hở, cười tươi, gọi ông Đỏ là anh, thì hôm nay tâm thế bà sang cũng chỉ là cho có lệ. Nhìn ai cũng biết, bà không thích cái Thảo.
Nhà đông người thì chật , hai người lớn bàn việc , Thảo và Quý ngồi với nhau trên giường, Gạo chỉ đứng ở ngoài, chốc chốc lại nhòm vào xem bàn chuyện. Nhìn hai người thì thầm to nhỏ ,trong lòng cô lại thấy mừng cho cái Thảo dở người trông thế mà khá, còn lấy được lòmg thằng Quý. Nhưng nói gì thì nói, nó dở nhưng tâm nó quá khôn ranh, tất nhiên cô chẳng quên được nó đã thâm nho đến độ bỏ thuốc sâu vào ao cá nhà người ta để đổ cho em mình. Nó mà đi lấy chồng ,căn nhà này cũng đỡ ồn ã và ông Đỏ cũng không bị viêm phổi mỗi lần chửi nó cả tiếng đồng hồ.
Rất nhanh chóng, hai bên gia đình đã chọn ngày đẹp để cưới khiến Thảo và Quý mừng rỡ. Con trai lấy vợ là điều bà Thanh momg mỏi, xong bà vẫn phải nói;
– Ômg Đỏ, ông nghe cho kĩ đây, tôi cưói con Thảo cho con trai tôi không phải vì tôi ưng nó, mà gì thằng Quý nó muốn thế. Nhưng gia đình ông đừng có mừng vội, nếu trong thời gian ở nhà tôi mà nó không ra gì ,thì ông cứ sẵn sàng tâm lí mà nhận lại con.
Ông Đỏ nhìn bà Thanh, rồi lại nhìn con Thảo, ômg bối rối trước lời đe dọa của bà . Phải như nhà khác là người ta còn lâu mới gả con, nhưng vì gia cảnh nhà bà Thamh quá tốt , với lại con gái ông cũng thuộc hàng ế, mất mặt một tí để nó được lấy chồng.
Công việc bàn xong , bà Thanh đi về, khi đi qua Gạo bà thở dài lắc đầu tiếc rẻ vì con dâu không phải Gạo. Bà không biết lí do nào khiến Quý thay lòmg đòi cưới cái Thảo, tối hôm qua Quý về, bà hỏi lí do gì lại bênh cái Thảo, thì hắn chỉ nói rằng thích nó ,và muốn cưới nó làm vợ. Khi bà Thanh bày tỏ khômg đồng ý, thì hắn không chần chừ mà đập vỡ cái cốc thủy tinh kề vào cổ mình để uy hiếp khiến bà Thanh sợ hú vía, vội vàng đồng ý ngay. Hai vợ chồng bà chỉ có mỗi thằng con trai, cơ ngơi giàu có này sau cũng để cho nó, Quý mà có mệnh hệ gì, chắc bà chết chứ không sống được.
Theo như bàn bạc, độ hai tuần nữa Thảo chính thức sẽ lấy chồng. Thời gian đủ để cho ông Đỏ có thể chuẩn bị các khâu. Đây là lần thứ hai ông lo cưới cho con, xong lần này có nhẹ gánh hơn một chút vì ông vẫn còn tiền, chứ không túng như đợt của Hiếu cưới. Trong khi Gạo lo lên lịch mời cưới cho ông Đỏ đi mời, rồi lại lo đi đặt rạp , ông Đỏ lo cỗ bàn , việc bận xù đầu thì đôi trẻ kia vẫn thảnh thơi chơi bời, đi chọn váy, sắm vàng. Có thể nói, cái Thảo lấy thằng Quý là một bước lên tiên.
Trong khi hai cha con ông Đỏ bận bịu mời cưói thì Hiếu vẫn còn lo chuyện xây nhà đúng như kế hoạch, Khuê thi thoảng chạy sang đỡ chồmg, xomg nói chuyện dăm ba câu hai bên lại cãi nhau , cũng chỉ xoay quanh việc ômg Phóng.
Ngày hôm ấy gần như lo việc sắp sửa chu toàn ,hai cha con chia nhau đi mời nốt, vì là mời cố cho xong, nên đi từ sáng sớm cho đến quá chiều mới về nhà. Về mệt thì chớ, khi hai cha con bước chân vào sân ,thì cảnh tượng trước mắt khiến ông Đỏ chết sững, Hiếu cho người đổ đất làm móng gần như hết cái sân của ông Đỏ, phá luôn cả cái bếp con con gần bờ tường giáp ranh với mảnh vườn cho Hiếu.
– chúng mày làm gì thế này? Chúng mày định phá nhà của tao chắc?
Ông Đỏ gào lên khiến đám thợ giật mình quay lại, một người nói với ông :
– Chúng cháu xây nhà cho anh Hiếu, anh Hiếu bảo thế nào cháu xây như thế, chứ ai dám phá nhà ông ạ?
Người thợ xây thật thà trình bày, người ta không biết cái giao kèo của bố con ông Đỏ thế nào, bảo người ta xây thì người ta cứ xây .
Ông Đỏ tức muốn thổ huyết, tay chân run lên từng chập. Thó lấy cái xẻng ông quát:
– Ai bảo Chúng mày xây ra cái sân này? Tao bảo xây tới cái bờ bờ tường g vườn thôi cơ mà? Còn dám phá bếp nhà ông. Ông lại đập chết từng thằng một chứ láo….
Trời nắng nóng khiến ai hiền lành cũbg trở nên cáu bẩn,Gạo kéo tay thầy, cô khuyên:
– Thầy cứ vào trong nhà đi ạ. Có gì anh Hiếu về thầy hỏi cho rõ…
– Rõ ràng cái gì nữa ? Nó đang muốn chiếm đất làm của riêng đấy. Thầy chưa có chết, thầy còn sống ngày nào đừng hòng đứa nào tham được một tấc.
Nói dứt câu, ông Đỏ cởi trần chạy vào cầm búa tạ ra đập tường trước sự bất lực của đám thợ. Họ biết , Hiếu đã chỉ người ta xây lấn đất của người thân sinh ra hắn, nên ông Đỏ mới lên cơn thế này. Lo cho cái Thảo đã khiến ông mệt mỏi vật vã, giờ sắp sửa sức tàn lực kiệt lại đi đập bờ tường của con trai mới xây lên còn chửa khô hồ.
Đám thợ xây không dám can cứ trơ mắt lên nhìn, họ cũng chỉ đi làm công , biết gì đâu mà xen vào. Một người tromg đám chạy đi báo tin cho Hiếu, số còn lại chui vào bụi cây ngồi ,vừa uống nước, họ vừa nói với nhau:
– Hóa ra lão này chủ đích xây lấn của ông Đỏ, thảo nào, đang xây bên trong, sáng nay cứ nằmg nặc chỉ ra phía ngoài này xây. Lại Còn bảo :” xây nhanh không lão ấy về”. Cán bộ xã mà cũng lấn của bố của mẹ, chán thật đấy!
– Cán bộ quái gì cái thằng mất dậy ấy. Chúng mày bảo với nó, khôn ngoan thì ăn của người ngoài, còn ăn của anh em toàn hạng bất tài thôi.
Ông Đỏ chửi đến nỗi nước bọt văng tung tóe , đám người kia lại im bặt không dám hé răng,đoạn tường xây được hai mét chỉ một lúc đã đổ sập hoàn toàn dưới tay ông Đỏ.
Hiếu đang làm ở trên xã, hai người đàn ông đại diện của nhà nước tới đầu tư xây dựng xưởng trong làng cũng có mặt ở đây. Biết là không thể một nhát kéo họ về tay mình, cho nên Hiếu khôn khéo làm thân, không đả động gì đến chuyện ông Phóng không tin tưởng mình, hắn cứ lấy mác là cán bộ xã, con rể của ông Phóng mời người ta đi ăn uống, nhảy nhót, gái gú suốt sáng thâu đêm để mồi chài, đợi thời cơ đến ,chắc chắn họ sẽ trọng dụng mà hợp tác với Hiếu. Bởi hắn biết, con cá nào há mồm đớp mồi mà không cắn câu. Chẳng có ai cho không ai ,mà lại không nhận được thứ gì. Biết rằng so với ông Phóng và hắn , thì ông Phóng vẫn thân với hai tên nhà nước kia hơn. Nhưng Hiếu tự tin sẽ cạnh tranh được mà giành được dự án xây xưởng lớn này.
Vừ a tiễn khách về, thì một người thợ xây chạy đến báo tin ông Đỏ đã phá tường không cho xây nữa khiến Hiếu chau mày . Không nói không rằn,g hắn lấy xe chạy thẳng về nhà xem cớ sự mà không quên ghé quá nhà thằng Quý đón con Thảo ngố về.
Đúng như lời thằng thợ, về đến nơi thì mọi việc đã xong , đoạn tường mới tinh nằm ngổn ngang rơi gạnh vỡ nát, Hiếu đi vào, thấy ông Đỏ đang ngồi ngoài hè, hắn nhỏ nhẹ thưa chuyện”
– Thầy ơi! Sao thầy lại đập tường, công sức của các chú ấy xây cả ngày mới được, thầy đập thế này, người ta lại khổ…
– Mày còn hỏi vì sao à? Ai cho mày xây ra ngoài này, tao đã giao kèo với mày thế nào? Nếu hôm nay tao không về, thì có phả i mày dỡ nhà tao không? Mày định làm trái ý tao phải không? Tao nói rồi đấy, tao chưa có chết, đừng động vào đồ của tao. Mày nên nhớ, tao từ mặt mày hai chục năm rồi, đừ g để tao từ hai chục năm nữa thì hết đời đấy.
Ông Đỏ cáu lại chửi con một tràng, ai cũng biết mỗi lần tức chuyện gì ông đều nói thẳng chứ ít khi nhịn. Trái với sự hậm hực trong người ông Đỏ, Hiếu quỳ xuống sát ghế ômg ,nước mắt ngắn dài, hắn thưa:
– Thầy ơi! Trước khi thầy chửi con thì thầy để con được trình bày. Con làm nhà con đã xin ý kiến của thầy trước đấy rất lâu, chứ không phải bỗng tự nhiên con mua cát gạch về không hỏi ý kiến thầy xong tự ý xây lên…
– Ai bảo không cho mày xây? Tao nói mày xây tromg phạm vi cái vườn thôi cơ mà, giờ mày đập cái bếp của tao, xây trên sân nhà tao, mày tưởng tao chết rồi phải không? Mày định không coi thằng bố mày ra gì phải không? Tao ngồi ở đây, tao thách thằng nào xây được thêm viên gạch nữa đấy . Đừng để tao điên lên tao chế cho quả mìn đánh tan xác lũ khốn nạn để tao đi tù luôn một thể.
Ông Đỏ hễ tức lên là nói chuyện cũng ngang ngược chẳng kém ai, Gạo khẽ nói với anh trai:
– thôi, anh đừng nói nữa không thầy lại chửi cho. Đợi một lúc hãy thưa.
Hiếu bất lực gật đầu, nhìn cha già ngồi ngoài hè không cho làm ,hắn cũng xót ruột.
Hai tiếng sau ,khi cái nóng đỡ gay gắt, tâm tímh con người cũng dịu đi đôi phần. Mua quả dưa hấu to bổ ra đãi thợ, Hiếu bê vào cho thầy và các em những miếng ngon nhất để ăn giải nhiệt. Vừa mời Hiếu vừa trình bày:
-Thầy ơi, để con nói nốt chuyện lúc trưa, đúng là con có bảo các anh em đội thợ xây sang sân này. Bởi lúc ấy con nghĩ, thầy cho cái Thảo mảnh sân, thì con nên hỏi ý kiến nó, rồi hỏi ý kiến thầy. Thảo nó đồng ý cho con mượn để xây rồi, còn thầy đi từ sáng sớm nên con chưa kịp báo. Con tính đợi thầy về rồi xin, nhưng chẳng may có việc đột xuất trên xã nên con phải đi…
Ông Đỏ nghe con trai trình bày thì bĩu môi dài thượt, ông cười đểu giả mỉa mai:
– Trần đời, tao thấy người ta nói để nhờ cái xe ở sân, cấy chòm mạ ở ruộng nhà người khác. Chứ tao chửa thấy ai bảo xây nhờ nhà trên đất của nhau cả. Mày mượn mõ rồi khi nào mày trả nó, mày có đành lòmg đập bay cái nhà của mày không hay đấy chỉ là cái cớ để mày chiếm đất của em gái mày. Nghe phi lí thật sự.
Ông Đỏ nói rồi quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn, Hiếu vẫn mủi giải trình bày:
– Con có dám qua mặt thầy đâu ,thầy vẫn sống trên mảnh đất này, , con có gan cũng chẳng dám cướp trơ trẽn, chỉ là con thấy cái Thảo nhà mình sắp sửa lấy chồmg, gia cảnh chồng nó cũng không phải nghèo, ngược lại còn giàu có thừa sức lo cho cái Thảo nhà mình cả đời..mảnh đất này thầy cho em ý, cũng chỉ là của để dành, con xây nhờ cho căn nhà rộng rãi, khi nào cần anh em vui vẻ con trả lại là được. Chứ con mang tiếng cán bộ xã mà phải tham đất của em thì đúng thật là nhục.
Khi ômg Đỏ còn chưa kịp nói năng, thì Thảo đã xen vào:
-Anh Hiếu nói đúng đấy thầy, anh em còn sống nhìn mặt nhau cả đời ,chứ đâu phải người dưng nước lã đâu. Thầy cho con cái sân thì con cho anh Hiếu mượn là quyền của con mà..chả phải thầy hay dạy anh em phải thương, giúp đỡ lẫn nhau đấy thôi. Giờ con cho mượn thì thầy lại gàn….
Ông Đỏ nhìn con không nói gì, cái Thảo nói cũng có ý đúng của nó. Ông đã chia cho nó, giờ nó muốn cho anh em nó xây cũng là việc của nó , ông can thiệp nhiều người đời lại chửi ômg là kẻ khắt khe với con cái.
Ông Đỏ vẫn còn còn mải suy nghĩ, thì Hiếu lại đưa ra hướng giải quyết và đảm bảo mình sống đàng hòa g:
-Thầy khômg tin con cũng không sao, bởi sổ đỏ đất nhà mình vẫn là của thầy còn gì, con sốmg có thất đức với anh em thầy có thể lấy lại. Hiếu con không có của cho các em thì thôi chứ hà cớ làm chuyện bất nhân. Còn cái bếp của thầy con hứa sẽ xây lại tử tế…
– Phải đấy thầy, thầy quên anh Hiếu lo cho nhà mình ra sao, từng cứu con Gạo thế nào hả thầy? Với lại con nói ra câu này thầy đừng có giận, nhà mình nghèo thế này ai người ta thèm lừa.
Ông Đỏ nhìn con ,nghe các con bênh nhau ông không nói gì, đành bất lực thở dài quay vào trong. một lúc sau ông nói vọng ra:
– chúng mày muốn làm sao thì làm? Nhớ xây trả lại tao cái bếp là được.
Cả đám thợ xây nghe ông Đỏ nói thế cũng thở phào, nói như vậy có nghĩa là ông đã cho Hiếu tiếp tục xây. Nhưng trông mặt Hiếu vẫn trầm buồn, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào trong nhà khắc khoải ,hắn thở dài chán, cho đến bây giờ, ômg Đỏ vẫn khômg hiểu cho hắn….