Quý càng nhai càng thấy vị ngọt tứa ra khoang miệng, mùi thơm ngào ngạt khiến vị giác như tê liệt. Không cần Thảo mời , Quý lại thò tay bốc miếng chân giò nữa, không quên múc thì nước béo ngậy húp ăn kèm…
– Quý thấy thế nào? Tôi nấu ăn được chứ….
Thảo vừa xem Quý ăn vừa hỏi dò, hắn đang tống cả miếng chân dò to vào mồm, giơ ngón tay cái lên tán thưởng , nhìn hắn ăn ngon lành như vật, Thảo cũng mừng thầm, tuy có lẽ Quý không bao giờ có thể nghĩ mình đang ăn cái nước màu sánh lạnh ấy là mỡ người, xong miếng đầu tiên khiến cái Thảo hồi hộp đến nghẹt thở.
Từ khi nấu, cho đến khi cho cả lọ mỡ người vào nồi, Thảo không dám ngửi luôn chứ đừng nói gì là ăn thử ,nêm nếm gia vị cho đậm đà cũng chỉ theo bản năng. Nó sợ chẳng may nấu khômg ngon, hay có vị lạ, khiến Quý không ăn thì đúng là kế hoạch đổ sông đổ bể. Nhưng may thay, thấy hắn ăn ngon lành thế này, Thảo có chút thở phào. Bây giờ chỉ còn chờ vào công dụng của cái thứ mỡ người này có danh bất hư truyền như lời đồn hay không?
Kể ra, khi nghe lỏm được mấy bà trong làmg kể về chuyện lấy mỡ người chết làm bùa. Thì nó nghe câu được câu mất, nó biết làm được bùa thì phải mang đi thầy, nhưng bản thân nó không biết phải nhờ ai. Và nếu, nhờ không đúng người, sự việc bại bộ, nó không tránh khỏi bị đi tù, bị người đời phán xét. Cho nên, khi suy nghĩ về việc lấy mỡ từ người cô hường, nó chỉ mong không cần sên thành bùa có công lực mạnh, mà chỉ cần có một chút hiệu nhiệm, Quý chỉ cần trông thấy nó duyên hơn một tí, dễ thương một tí, rồi ăn nằm với Quý một đêm là xong việc. Nếu ngày hôm sau Quý có không nhận, thì nó cũng có cái để mà bắt đền . Vấn đề gì chứ riêng khoản bắt đền, ăn vạ thì Thảo là nhất.
Uống được một chén mở đầu, Thảo ngồi cạnh rót liên tục rượu cho Quý uống. Mồi ngon, rượu ngọt, không khí mát lành, Quý thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng.
Vừa ngồi,Thảo từ từ tâm sự:
– Hôm nay tôi nói chuyện với cái Gạo rồi,nó vẫn không chịu cưới Quý ạ. Cem chừng nó không thích ông thật rồi.
Thảo nói, mắt nhìn Quý, hắn vẫn nhai miếng chân giò ngọt lịm , một tay vẫn cầ m cái thìa con húp nước đều. Niêu thịt đã vơi đi quá nửa ,xong Quý vẫn ăn không chịu dừng, giống như hắn đã bị bỏ đói lâu ngày vậy. Trông hắn ăn, Thảo nhìn cũbg thấy thèm.
Không thấy Quý nói gì, Thảo lại hỏi;
-Này, Quý !cái Gạo nó không lấy Quý đâu , tôi khuyên nó cả buổi rồi, nhưng nó nhất đị h không lấy cậu.
– Hả??? À ừ!tôi mải ăn quá, Thảo thông cảm . Nồi chân giò đưa mồm quá Thảo ạ. Ăn một miếng là không dừng lại được, Thảo có bí quyết gì không?
Quý hỏi, Thảo cười, nó đáp:
– Tôi thì làm gì có bí quyết gì. Mà Ngon đến thế kia à? Vậy sau này, tôi sẽ nấu cho cậu ăn thường xuyên nhé.
Thảo nói rồi nhích đít ngồi sát vào Quý, bốn con mắt nhìn nhau rất gần, lần đầu tiên Thảo nhìn thẳng vào mắt hắn . Nó không biết khi nào thì có tác dụng ,xong đôi mắt Quý nhìn nó có vẻ đã dễ mến hơn nhiều.
Quý gật đầu tỏ vẻ mừng rỡ. Hắn lặng im ăn hết niêu thịt cho đến miếng cuối cùng, tới ít nước ngọt cuối cùng trong niêu cũng bị hắn vét sạch. Ăn cả một nồi , xong đến khi hết hắn vẫn thòm thèm ,mút mười đầu ngón tay chùn chụt.
– Quý ăn ngon thật đấy, ăn dính ra cả mép đây này. Để tôi lau cho.
Thảo hiền lành lấy trong túi ra cái khăn tay thủ sẵn lau miệng cho Quý. Lúc này, khoảng cách càng gần, Thảo nhẹ nhàng hỏi, khi con mắt Quý đang nhìn chăm chăm vào mắt mình:
– Quý có buồn lắm không ,khi cái Gạo nó không chịu lấy…. tôi xin lỗi nhé, nhận lời giúp cậu, cuối cùng cũng khômg có kết quả gì.
Thảo liên tục nhắc đến gạo nhưng Quý không có một chút phản ứng nào, hắn cứ chăm chăm nhìn vào mắt Thảo. Lúc này, đầu Quý như tê liệt, cảm giác mơ hồ khiến hắn không còn tỉnh táo. Vẫn nghe được câu hỏi của Thảo, xong khi nhắc đến tên gạo, Quý không có hứng thú gì. Toàn thân Quý nóng như phát sốt, mắt đỏ lừ lừ rồi đục ngầu như bị trúng gió. Hắn ngồi đơ như pho tượng ,nhưng hai con mắt vẫn hướng đến nhìn Thảo:
– Thảo này!đã có ai nói Thảo càng nhìn càng xinh chưa? Sau này ai lấy được Thảo, có phải rất có phúc không?
Thảo dừng tay không lau nữa, nó đang nghe ngóng xem hỏi câu lạ lùmg thế này, có phải là Quý đã ngấm đòn rồi hay không? Cười nhạt, Thảo quay ra trêu:
-Vậy à? Vậy Quý có muốn thử lấy tôi làm vợ không? Ngày nào Quý cũng sẽ được ăn món ngon…
Thảo nửa đùa nửa thật đùa Quý, tay vẫn thoăn thoắt chùi mép cho hắn.bất chợt, Quý kéo eo Thảo sát vào người hắn khiến cái Thảo giật mình. Lúc này, bốn mắt nhìn nhau chỉ tầm một gang tay, cái Thảo đang sợ, mắt nó chớp chớp nhìn vào mắt Quý, trông hắn bây giờ người thì nóng ran ,mắt đỏ bự đúng chất say rượu.
Không nói không rằng, Quý kéo nó thêm lần nữa rồi giữ chặt Thảo ngấu nghiến bờ môi. Thảo bị động không biết làm gì, sự đột ngột chủ động của Quý khiến cho nó lúng túng.
Nhưng cũng chỉ được mấy giây, Thảo cũng cuốn theo vào cái sự si mê bất chấp này. Tay nó vô thức đánh rơi chiếc khăn tay xuống đất, rồi cứ thế nó bấu chặt vào vai vào má Quý hôn những cái mạnh mẽ , lưỡi nó đá vào thập thụt liên tục ngỡ tưởng Thảo có thể đếm được chi tiết trong miệng của Quý có bao nhiêu cái răng.
Đây! Đây mới thực sự là thứ nó muốn, một thằng đàn ông giàu có và mạnh mẽ đến độ đau đớn thế này. Nói trắng ra, nó cũng ngủ với trai rồi, đếm vội mười đầu ngón tay thì có lẽ cũng phải đếm cả sang đầu ngón chân mới hết. Cũng chỉ vì lí do ham muốn thế xác thôi, chứ không phải vì tìmh cảm yêu đương. Nó thì có yêu thương ai mà nghèo khổ bao giờ. Chỉ đến khi gặp Quý, nó mới đúng chất là tìm được người theo tiêu chuẩn.
Tính ra, ngoài tiêu chí giàu có , nó thích những thằng kiểu nghịch ngợm, bất cần ngang bướng và hay cãi như thằbg Quý này, chứ người như Nhân nó lại không thích bằng. Hồi nó mồi chài Nhân cũng chỉ vì nó muốn con Gạo tức, nhưng nó không phải hạng nhan sắc thượng thừa để có thể mồi chài trai đẹp. Nếu không nhờ tí mánh khóe khôn ranh nghe lỏm được, chắc Quý có mù không thèm đếm xỉa.
Cái thô bạo đã ngấm vào bản chất cho đến hành động khiến Thảo thích thú vô cùng. Trong khi cái môi vẫn đang cần mẫn cắm nhau như thù hằn, thì ở dưới, hai tay Quý đã bế thốc Thảo lên , rất hiểu ý, rất nhanh chóng, Thảo quặp hai chân vào người Quý,men theo cái đống rơm to ngay trước sân kho, hai kẻ ra phía sau bóng tối cho khuất thêm chút nữa , bởi đang quấn quýt có người đi qua lại hỏng việc.
Quý vẫn để Thảo ngồi trên đùi mình, rồi hôn hít khắp cơ thể khiến cái thảo gào lên, chỉ cần mấy cái động chạm da thịt này cũng khiến nó sởn cả gai ốc.
Đúng thật chỉ có âu yếm nhau mới khiến người ta “bận” toàn thân. Môi bận theo thằng môi, tay bận theo kiêu của tay, đến con mắt để nhìn thôi mà nay cũng nhắm tiệt.
Quý ghì chặt lấy vai của Thảo, rồi cởi phăng cái áo cộc nó đang mặc, cúi xuống ngấu nghiến cặp ngực chảy xệ của nó . Người mạnh dạn như Thảo gặp phải kẻ thô bạo như Quý cũng phải ngồi im cho Hắn quăng quật, thế nhưng nó lại rất thích.
Mơn chớn đôi loa xong, hắn lại trườn ngay đến phần dưới quan trọng. Chỉ dăm ba động tác búng tay, Thảo cong người lên định gào, thì Quý đã nhanh tay bịt miệng. Không chần chừ, hắn cởi phăng cái quần kaki ra rồi tra khóa vào ổ, lúc ấy chẳng khác nào người Thảo vừa có một luồng điện chạy vào người khiến Thảo giật lên một cái. Sau đó, liên tục những cái giật mạnh còn hơn chọc gậy khiến cái Thảo không thể không kêu gào, nó vô thức tống cả một nắm rơm vào mồm nhưng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ. Thảo nằm phủ phục bị Quý tay nắm tóc ,tay nắm áo giã cật lực ,trông nó bây giờ rũ rượi chẳng khác nào cây ngô đồng bị gió táp trụi lá. Nghĩ mạnh bạo thì hay ,nhưng Thảo có chết cũng không ngờ Quý lại khỏe đến vậy. Cuộc vui chỉ dừng lại khi sự thỏa mãn kết thúc, thế nhưng chỉ độ nửa tiếng sau ,Quý lại lôi nó dậy tiếp tục làm việc. Nguyên cả đêm ấy Quý không cho Thảo về, cũng không có thời gian mặc lại quần áo , chỉ vừa mới xỏ được cái áo lót vào tay, nó đã bị Quý xé đi rồi ném thẳng xuống ao sen để tiện bề bề làm việc.
Thảo bị vắt kiệt sức, mắt nó đờ ra khômg khép được vào. Bên dưới Quý vẫn ra sức dập còn hơn giã gạo. Trong lúc mắt lim dim, Thảo thấy có bóng người lờ mờ đứng bên miệng giếng, đêm tối nó không nhìn rõ đấy là ai, nhưng nó trông rất quen. Chỉ một cái chớp mắt, nó đã không thấy cái bóng đấy đâu bữa.
Ba giờ sáng, Thảo mới được Quý cho về, nó khômg khép được chân vào mà phải đi thành hai hàng chàng hảng. Lần đầu tiên trong lịch sử tình trường nó lại bị vùi dập đến mức này. Tuy đau ,nhưng nó vẫn vui vì lấy được lòng Quý, chẳng cần phải luyện bùa cho mất thời gian, lấy mỡ người uống thẳng có khi lại thu được kết quả tốt hơn nhiều.
Trưa hôm sau Thảo mới dậy được, người nó bầm tím tím hết như vừa bị ai đánh xong. Đêm rúc vào đống rơm bị rệp cắn ngứa tưởng chết, cho nên nó đi Tắm qua người cho sạch:
– Quý sáng nay nó đến đây đấy.
Gạo mang nồi vào chuẩn bị nấu cơm , thấy chị gái dậy cô nói. Nhắc đến Quý, Thảo hỏi vội vàng:
– Nó sang làm cái gì?
– Không biết, nó hỏi Thảo có nhà không. Nhưng tôi bảo là đabg ngủ, nên hắn không nói gì. Mà trông hắn lạ lắm , cứ lù đù chứ không nhanh nhẹn như mọi hôm…
Gạo đang kể thì cái Thảo chạy đi ,không thèm nghe em gái nói nữa. Trông thằng Quý đã lạ cái thảo này cũng lạ nốt ,một đứa ở bẩn nhưng dạo này lại tắm thường xuyên. Xong Quý mọi hôm đòi gặp Gạo bằng được thì hôm nay nó lại đòi gặp cái Thảo.
Thảo đi được một lúc thì Hiếu cũng sang thấy Gạo đứng ngoài sân hắn cũng không hỏi lấy một lời, mà chạy vào trong nhà tìm ông Đỏ. Lấy cớ đứng ngoài phơi quần áo , Gạo nghe lỏm được cuộc nói chuyện của hai người. Hóa ra, hắn đến đây vẫn đòi chia đất.
– Thầy ơi , thầy thương thì thầy chia đất cho con với, dạo này ông Phóng ông ấy sắp đuổi con ra đường mất thôi.
– Ơ mày lạ nhỉ, tao bảo cứ xây đi cơ mà. Chả phải cát với gạch mày đã chở đổ ra vườn sẵn rồi đấy sao. Xây nhà lên mà ở chứ lèm bèm gì.
Ông Đỏ cáu liền quát con,bởi mỗi lần sang đây không biết vợ chồng hiếu có phải là thăm ông hay không ,mà chửa cần hỏi ông đã ăn gì chưa, hay hôm nay ông thế nào đã hỏi vào đất. Một lần có thể là hắn lo lắng chuyện nhà cửa , xong cả mười lần đều hỏi về đất cả mười thì ông Đỏ không phải là vần đền của hắn suy nghĩ
Hiếu nhìn thầy, vẻ mặt không giấu nổi sự buồn tẻ, hắn nói:
– Con nói chuyện không được khôn thầy cũng biết mà, bởi con dạo này việc thì nhiều, thêm nữa bị ông Phóng bắt chẹt, con không biết phải làm sao thầy ơi…
Hiếu nước mắt lưng tròng bày tỏ khiến ông Đỏ cũng thấy thương hại, nói gì thì nói, hắn cũng chỉ là làm rể ông phóng, tốt tính ông cho ở, sống tệ ông đuổi. Hơn nữa hai vợ chồng chẳng có nổi mụn con khiến mối quan hệ thêm phần xa cách. Nhắc đến đứa cháu năm nào bị xảy, ông không khỏi áy náy.
Ông thờ dài, nhìn đứa con trai năm nào nay đã bốn mươi tuổi,mái tóc cũng có nhiều sợi bạc, ông trùng giọng nhẹ nhàng:
– Người ta khó khăn thì về đây mà xây, ai cấm hãm gì đâu. Gạch có rồi, cát đây rồi, mướn thợ mà xây đi.
– nhưng … nhưng thầy định cho con xây ở vườn thật à?
Hiếu ngập ngừng hỏi lại, ông Đỏ không hiểu ý liền dò:
– Vườn chuối thì làm sao? Vườn chuối chả rộng hơn cái nhà với cái sân này mày còn muốn gì nữa. Chê ít à?
Ông Đỏ nhẹ nhàng được câu trước , câu sau nghe con trai lèm bèm lại khó chịu. Ông chúa ghét kiểu úp mở, có cái gì cứ nói toạc ra cho nhanh…
Hiếu gãi đầu nhìn ông Đỏ, hắn nghĩ một lúc rồi nói lên ý định:
– Con tính xin thầy cho con đập cái nhà cũng của thầy,rồi xây nhà mới lên đấy cho tiện…
– Tiện cái gì? Có cái cứt tao đây này!…