… Sau khi ăn xong, Hiếu nói với ông đỏ:
-Không ấy thầy với cái Thảo về nghỉ con đưa hai người về , để tối nay vợ con nó ở đây trông cái Gạo…
– Không cần đâu ạ, thầy với anh chị cứ về đi, con làm sao mà phải trông ? Con lớn bằng từng này rồi , mà gãy mỗi tay thôi mà, làm gì đến nỗi không đi được. Hơn nữa, anh Nhân tối trực ở đây , có gì anh ấy sẽ qua thăm con. Cả nhà mình cứ về đi ạ.
Gạo tươi cười nói , ông Đỏ gật đầu nghĩ có lí. Trước khi thu đồ rời đi, có đầy đủ các con mình ở đây cũng coi như họp bàn gia đình ông trầm giọng nói:
– Các con này , nhân đông đủ tất cả ở đây, có cả trai gái, dâu. Thời gian qua thầy nghĩ thằng Hiếu cũng đủ trường thành rồi, thầy anh em bảo ban yêu thương nhau thầy mừng lắm, như thế có chết thầy cũbg không ân hận hay áy náy với u các con…
– Thầy đừng có nói thế, sóng gió nhà mình hóa yên bình cả rồi . Có vợ chồng con ở đây thay thầy gánh vác, tiện cũng xin thầy cho con được lo cho em Gạo tất cả học phí trong bốn năm học này…
Cả nhà im lặng vài giây vì bất ngờ trước quyết định của Hiếu,bởi ai cũng biết học lên tới đại học này không phả rẻ tiền, khônv những vậy còn có những khoản tiền khác phát sinh. Lời tuyên bố của Hiếu như một lần nữa khẳng định Hiếu mãnh liệt mong muốn trở thành người lương thiện.
Ông Đỏ thở phào gật đầu, ômg nói:
– Chuyện đó con lo cho em đỡ thầy thì càng tốt. Còn chuyện thầy muốn nói ở đây , đấy là chuyện hôm trước vợ chồng sang hỏi ý kiến. Đấy là cho đất để cất nhà, thầy nghĩ rồi, thầy đồng ý…
Tất cả một lần nữa lại im lặng, chỉ có Hiếu là mừng rỡ,ôm chặt lấy thầy ra mình nói:
– Con đội ơn thầy ,con cảm ơn thầy…
Giọng nói của Hiếu bất giác lạc đi vì nghẹn ngào, ông Đỏ không biết làm gì chỉ biết vỗ lưng con an ủi. Một buổi tối trong viện ấm lòng cho tất cả.
Gạo nhìn hai vợ chồng anh trai mình ,cuối cùng cô nghĩ mình chỉ là quá đa nghi,nay thầy đã quyết như vậy, mình phải vui mới đúng.
Cho đất con cái làm nhà từ xưa đến nay không phải chuyện hiếm. Nhà ông đỏ cũng vậy, Hiếu là con trai ông ,ông khômg cho nó chẳng lẽ cho người ngoài. Chỉ mong sao hắn thương thầy thương em mà sống cho thật tốt.
Sáng hôm sau ông Đỏ đi nhờ xe của Quý lên viện. Vừa đi đến hành lang, thì bắt gặp Nhân và Gạo đi ngược chiều còn lại. Thấy Gạo nắm tay nhân tình tứ, Quý tức long sòng sọc chạy đến lấy lí do chen vào giữa rồi hỏi han Gạo:
– Đang yếu ra ngoài gió làm cái gì. Vào phòng ngồi đi.
– Ơ hay!mai Gạo xuất viện rồi, sắp khỏe rồi ra ngoài ảnh hưởng gì nào…
Nhân lôi tay của Gạo về phía mình, bên kia quý cũng tóm áo toan kéo Gạo. Ánh mắt hai người đàn ômg nhìn nhau muốn tóe lửa . Trong lúc không khí căng thẳng, thì một xe ca cấp cứu của bác sĩ lên tiếng xin đi qua:
– Bác sĩ Nhân cho chúng tôi đi qua nào?
Anh Nhân thấy vậy chủ động đẩy cả hai nép vào rìa lối đi . Trên băng ca , bệnh nhân đau bụng quằn quại cứ ôm bụng rên Lên nghe sốt ruột. Một người nhà chạy theo sau vẻ mặt lo lắng . Khi mọi người còn đang tò mò người trên xe đẩy bị làm sao, thì ông Đỏ đã vội lên tiếng:
– Ơ kìa chú! Chú nhận ra tôi không ? Kia là con chú hả ? Cháu nó bị làm sao thế?
Người đàn ông đi sau băng ca dừng lại nhìn ông Đỏ, ông ta gật toan chạy theo, thì ông Đỏ tiếp tục níu tay hỏi han:
-Vâng ,tôi có nhớ, cháu nhà tôi chả biết ăn phải cái gì, mà cứ đau quặn ruột, còn miệng nôn chôn tháo. Từ đêm đến giờ, sáng nay vẫn không bớt . Thôi Chào bác , tôi đi vào xem cháu nó thế nào.
Ông Đỏ gật đầu, buông tay cho người ta đi, trông cái dáng gầy còm còn hơn ông Đỏ khiến người đàn ômg khắc khổ vô cùng. Đứa con người đàn ông được đưa vào phòng cấp cứu cách phòng Gạo vài căn .Ông Đỏ quay sang nói với gạo:
– ông ấy là người tông trúng con đấy, con có nhớ không? Ngày hôm đó trông ômg ấy tội lắm, cứ ngồi co ro sợ sệt run như cầy sấy. Chỉ biết nhận hết trách nhiệm về mình, xong hỏi thầy muốn bồi thường bao nhiêu, thầy nói tùy tâm chú. Ông ấy rút hết tiền trong túi ra đưa ,lạy thầy một lạy rồi chạy mất.
Gạo nghe thầy nói nhưng không nhớ được gì bởi cô tông cô ngất lịm đi, làm sao nhớ nổi mặt người đàn ông xa lạ này. Nhưng cô thấy lạ lắm, cứ nhát nhát mà khổ ải thế nào ấy. Đêm ấy ông ta có chuyện gì mà phónh nhanh rồi tông vào cô như thế.
Quý sau khi chơi một lúc thì nói ông Đỏ hắn về nhà để thuê ô tô cho Gạo mai xuất viện. Nhân nghe hắn nói vậy nên chạy xuống xin giấy tờ cho cô về luôn trong ngày. Cũng may còn ômg Đỏ ở đây, chứ ômg Đỏ mà không có đây, chắc có lẽ Quý và Nhân cũng đamh nhau thằng chột thằng què chỉ vì Gạo cũng là.
Người đàn ông chẳng mày tông phải Gạo vẫn ngồi ghế đá chờ đứa con đã được chuyển vào phòng cấp cứu. Cô bước đến ngồi cạnh ông hỏi han đôi ba câu :
– Em nó đỡ chưa chú? Bác sĩ nói bị làm sao ạ? Có mình chú chăm em nó thôi à.
– À… ờ… bị ruột thừa cháu ạ. Chắc tromg ngày nay phải mổ. Vợ chú mất cách đây mấy năm, chỉ có chú trông thôi.
Ông ấy ấp úng trả lời , Gạo gật đầu thông cảm. Trần đời cô thấy ông Đỏ đã là người gầy rồi, ấy vậy mà người đàn ông này còn thê thảm hơn.
Qua trò chuyện, Dao biết được ông ấy là người dưói quê lên đây bốc vác, ai thuê gì làm nấy. Trông ông vất vả thế này, Gạo nghĩ ông ấy nói đúng:
– Tối hôm cháu ngã ….
– Không may thôi cháu ạ. Chú thực lòmg cũng không muốn
Chú ấy lại gãi đầu buồn bã. Gạo biết là như thế, nhưng điều đó không phải điều mà cô muốn hỏi, Gạo nói:
– Vâng, cháu chỉ muốn hỏi là chú có bị làm sao hay không thôi, có đau đớn chỗ nào không. Chú có lẽ bằng tuổi thầy cháu đấy, có tuổi nên đi lại cẩn thận.
-Ừ, chú không sao, không đau ở đâu cháu ạ. Thôi, cháu ngồi đây trông em nó giúp chú một lát, chú đi vệ sinh rồi quay lại.
Gạo gật đầu,ông ấy đứng dậy chậm chạp đi,dáng người lững thững đến là tội.
Trưa hôm ấy mặc dù đã sắp xếp xomg đồ ,Hiếu đi làm về cũng chạy vào tromg viện thăm em gái, tuy nhiên Nhân nói giấy tờ xuất viện đến bốn giờ chiều mới có thể giải quyết. Được về sớm Chờ đợi thêm vài tiếng cũng không vấn đề gì..
Hiếu chạy ra ngoài cổng viện mua cơm ăn trưa cho tất cả mọi người, lúc mang vào trên tay xách thêm cái túi bóng màu đen lấm lét, vào tới phòng rồi, hắn mới nhìn trước ngó sau rồi mở túi ra , bên trông có ba chai bia. Hiếu cười tươi nói:
– trời nóng như này có chai bia vào hết ý. Chiều cũng về rồi, thủ tục có cậu Nhân lo rồi , trưa cũng chỉ có ngủ thôi mà.
Ông Đỏ gật đầu, đúng thật hôm nay nóng hơn mọi khi . Hiếu ngồi bày biện tất cả các thứ ra ngoài, ngoài mấy hộp cơm ra còn mua riêng một con gà luộc làm đồ nhắm. Không nói không rằng, Hiếu vặn hai cái đùi đưa cho ông đỏ và Gạo, còn mình thì ăn cái cổ, cái đầu.
Đồ ăn thì nhiều, Gạo quay sang nói với ông Đỏ:
– Thầy này, hay thầy sang phòng cấp cứu nói chú Vĩ sang đây ăn cùng. Có ba người thế này, ăn thế nào hết được cả con gà.
– Chú Vĩ là chú nào thế ?
Hiếu vừa rót bia ra cốc rồi hỏi Gạo, cô đáp;
– là người đêm hôm đó tông trúng em. Chú ấy sáng nay cũng đưa con trai vào viện, nghe bảo mổ ruột thừa…
– ôi dào, thóc đâu mà đãi gà rừng, lão ấy tông mình ,may gặp nhà mình tử tế đấy, chứ phải nhà khác đưa lên công an lâu rồi.
Hiếu xua tay không chịu, nhưng ông Đỏ đã đứng dậy đi, ông nói với hiếu:
– Chuyện đen đủi ai mong muốn đâu ,Gạo nó nói đúng đấy. Hơn nữa, người ta cũng đền bù rồi , coi như mình cũng không truy cứu nữa. Trông cái lão này cũng khổ lắm, khổ hơn cả thầy. Chắc sáng giờ trông con làm gì đã mua được cơm mà ăn. Hắn trông con mình cũng có con, Thêm bát thêm đũa thôi mà, đẻ thầy sang gọi.
Mặc cho Hiếu gàn, ông Đỏ vẫn đi sang mời chú Vĩ, người đàn ông tông con gái mình gãy tay. Nói mãi chú mới chịu sang ăn cùng, Hiếu để vào bát cho chú Vĩ một miếng thịt ,xong không quên hằn học trách:
-Ông đi đứng kiểu gì mà va vào em gái tôi thế. Cũng may nó không làm sao đấy, chứ nó có mệnh hệ gì, tôi cho ông vào trại. Tôi làm bên xã, là anh trai của nó. Lần sau đi cho cẩn thận vào.
– Kìa Hiếu!để cho chú ấy ăn.
Ông Đỏ nhắc nhở con trai, chú Vĩ gật đầu tăm tắp sợ run rẩy không dám cầm đũa lên,mồ hôi trên trán vã ra như tắm. Nói mãi, ông mới dám ăn miếng thịt, xong chốc chốc lại liếc mắt sang Hiếu sợ sệt. Tuy tiếp xúc với nhà ông Đỏ không lâu, xong được đối đãi tử tế, chú Vĩ biết ông Đỏ là người đàng hoàng. Hiếu cũng không nói năng gì trong bữa cơm ấy nữa
– Chú Vĩ có uống bia bia không? Làm một cốc chứ ạ?
-Thôi, chú còn phải trông em. Hơn nữa, chú cũng bị dạ dày, phải cắt đi hai phần ba rồi,bia rượu không uống được.
– chú ấy nói đúng đấy, chú ấy còn trông con. Nhà mình sắp về thì uống thế nào cũng được, chứ chú ấy chỉ có một mình. Làm cốc bia díu mắt, đến lúc xảy ra chuyện gì lại không phản ứng kịp
Ông đỏ nói chen vào thay chú Vĩ , Gạo im lặng không nói thêm, trong đầu một mớ luẩn quẩn thắc mắc nhưng lại không biết phải nói với ai.
Đến chiều thì Nhân lấy được lấy được giấy xuất viện, anh cũng nghỉ làm chiều để chở Gạo về, trong khi ấy, Hiếu chở ông Đỏ. Khi đi qua phòng của con chú Vĩ, thấy ông cũng đang trông ra, nét mặt vẫn thống khổ và u buồn. Thế nhưng tầm này tất cả đều trông ngóng về nhà nhanh chóng nhất có thể.
Đến sẩm tối thì cả nhà về đến nơi, lúc này trước sân đã để đầy vật liệu,
Gạo quay ra nhìn ông Đỏ thắc mắc, thì ông nói với con:
– Hôm ở viện thầy cũbg nói là cho thằng Hiếu xây nhà với hai đứa rồi đấy. Nghe đâu ông phóng bên ấy không cho vợ chồng nhà nó ở nữa, nên có lẽ nó muốn gấp rút làm nhanh.
Gạo gật đầu, nhìn đống cát đốmg gạch chất đầy sân. Lúca ấy , Nhân cũng quay lại bệnh viện, trước khi đi, Hiếu bắt tay Nhân cảm ơn:
– Cảm ơn cậu đã giúp đỡ em tôi. Hôm nào rảnh tôi sẽ mời cậu và anh Kiên một bữa.
Nhân gật đầu nhận lời ,nhớ ra chuyện Hiếu không có con Nhân cũng góp ý;
– Anh Hiếu này, anh chị bây giờ vẫn chưa có con phải không?đã uống thuốc ở đâu chưa?
– Uống nhiều rồi ấy chứ, nhưng vẫn chưa thấy gì cả.
Hiếu được Nhân hỏi han thì trầm giọng trả lời, nét mặt không giấu nổi sự nóng ruột. Nhân vỗ vai tham gia:
– Anh có khám ở đâu chưa? Bác sĩ kết luận thế nào?
– Tôi chưa khám ở đâu cả ,có vợ tôi là năng đi. Với lại , chuyện sinh nở là do đàn bà chứ, đàn ông thì có vấn đề gì. Không giấu cậu tôi khỏe lắm, một tháng đủ ba mươi ngày trả bài không thiếu ngày nào. Chuyện gì tôi còn không chắc, chứ chuyện chăn gối tôi khỏe cực luôn.
Vừa nói , Hiếu vừa hếch cái mũi lên khoe, Nhân vẫn cố giải thích:
– Chuyện giường chiếu đều đặn không phản ánh được chất lượng sinh sản đâu anh ạ. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến không có con lắm, theo tôi amh nên đi khám với vợ, biết hỏng chỗ nào còn sửa chỗ ấy. Tầm tuổi anh bây giờ cũng không còn sớm nữa, nên cân nhắc đi anh ạ
Hiếu bặm môi suy nghĩ, hắn cũng thẳng thắn đáp lời:
– tôi cũng gần bốn mươi rồi, giờ khám xét cái chỗ khó nói ấy cũng xấu hổ lắm. Vợ tôi nó vẫn uống thuốc đều, ông thầy vợ nhà tôi khuyên chỉ nên uống thuốc bắc thuốc nam, còn hạn chế thuốc kháng sinh tây tàu,. Với lại Nói thật với cậu ngày xưa vợ chồmg tôi cũng có bầu ấy chứ, nhưng năm ấy ông Đỏ đuổi đánh vợ tôi xảy thai. Từ đó đến giờ vợ tôi mới khó có bầu lại. Nhưng thôi , cậu nghe cũng chỉ biết thế thôi nhé, chứ đừng kể ra ngoài không mang tiếng tôi lắm. Khi nào cần, tôi sẽ sang gặp cậu.
Nhân cười gật đầu, chuyện đấy anh cũng nghe ông Nhị kể cả tá lần rồi ấy chứ. Nhưng đấy cũng chỉ là kể lại, còn thực hư Hiếu thế nào anh làm sao mà biết. Nhân khẽ quay quay vào chào ông đỏ với Gạo rồi nhanh chóng rời đi.