Giá Của Cái Nghèo

Chương 39






… Tuy vừa mới đi chôn cất u về tâm trạng còn rầu, xong vì câu chuyện có người chết do sét đánh cuốn quá khômg chịu được khiến tất cả đều dỏng tai lên nghe. Cái Thảo nghe bà kia không quay lại nhà hoang ấy xem thì tiếc rẻ ,nó tặc lưỡi nói:

– Cô không xem à ? Tiếc thế!sợ cái gì nào? Chẳng phải cô nói cũng có nhiều người ở đấy hay sao, chen vào một tí hóng hớt còn có cái mà kể chứ. Cứ bảo là sợ bắt thế nọ thế kia, không hợp tuổi, hợp vía thì bắt thế nào được.

Thảo tiếc rẻ khi nghe tin nóng nửa vời. Người đàn bà cùng làm kia định nói gì, xong liếc ngamg liếc dọc thấy lão Long Lợn cùng vợ đi mãi trên đầu kia mới dám nói lí nhí:

-Tuy tao không vào, nhưng nghe mấy người làng vào trong ấy kể đứa hết cháy là con cái Hường,cái con mà bảo cave hết đát từ đâu về xong dạt vào làng mình làm mướn ấy. Nó mang bầu vượt mặt có lẽ cũng sắp sửa đến tháng sinh. Một thời gian rộ lên cái tin nó chửa con của Lão Long lợn này này. Có người bắt gặp nó đứng trước cổng nhà lão ăn vạ đòi làm lẽ,nhưng bị mụ Thanh vợ lão đuổi đi….

– cô bảo sao? Người bị sét đánh là cô hường ạ?

Gạo từ đầu nghe khômg nói nămg gì, nhưng khi bà ta nói người chết cháy do sét đánh là cô Hường, khiến Gạo không khỏi sửng sốt mà hỏi han. Bà kia gật đầu khẳng định:

-Tao nghĩ người ta nói khômg sai đâu, bởi tuy là sét đánh đã cháy nửa người thành than, xomg đứa bé tromg bụng thì cháy có một nửa. Người ta nhận ra mấy tấm vải cháy nham nhở là từ bộ quần áo rách rưới của cái Hường mặc lúc sống. Hơn nữa mày nghĩ xem, cái nhà hoang ấy thì ai vào đấy làm cái gì, chúng tao có ruộng gần đấy thật, nhưng chẳng bao giờ vào ấy nghỉ ngơi hay tránh mưa bao giờ . Bởi tấm lợp của cái nhà hoang ấy chả bay mất nóc rồi còn gì ,che chắn được tí nào nữa mà vào

. Chỗ ấy chỉ thích hợp với những đứa cầu bơ cầu bất sống lamg thang mà thôi. Mà… sao mày có vẻ sửng sốt thế, con Hường nó chết là đúng. Chứ mày nghĩ, nó làm cái nghề bán chôn nuôi miệng , sống ngày nào chỉ tổ mấy thằng đàn ông hám của lạ ở làng này bu bám, rồi lây bệnh lậu thì chết dở.

Bà kia nói ra hết cho thỏa nỗi lòng, chung quy lại bà ấy thấy cô hường chết là đúng vì do bà sợ chồng bà cũng tằng tịu với cô hường mà thôi, chứ chẳng phải là thù hằn gì từ trước cả. Cô Hường chết giống như diệt được một mối nguy hiểm, mà bấy lâu nay vẫn như thể rình rập cái làmg này mỗi ngày.

Gạo nghe xong thì gạt phắt đi ,cô nói:

– Cháu không biết cô hường ấy làm cái gì, thế nhưng mà cô ấy cũng khá tốt tính ấy chứ. Hôm xe đạp cháu bị hỏng, cô ấy còn sửa cho cháu cơ. Đợt cháu câu được cá ,cháu cũng cho cô ấy mấy con. Tuy cô ấy sống lang bạt nhưng cháu lại thấy cô ấy đáng thương lắm. Làm gì đến nỗi quyến rũ người khác.

-Ơ kìa!Mày nói thế há chẳng phải mày nghĩ tao đặt điều cho con đĩ ấy chắc? Chỉ có mỗi thế mà mày tin con ấy là người đàng hoàng thì tao cũng chịu. Thế tao hỏi mày, không ăn nằm được với đàn ông thì có bầu kiểu gì? Suốt ngày đi lang thang đoan chính chỗ nào? Phải như người hiền lành tử tế, sao không kiếm việc gì mà làm? Lại phải sống kiểu chui lủi làm cái quái gì?

Tất cả im bặt, Gạo cũng không nói thêm gì,tuy có một vài lần cô nghe được cô Hường này xin làm ở trại lợn nhà Lão Long, nhưng không biết thực hư thế nào, cái bầu có phải là dòng mống của ông Long không thì không ai biết.

Gạo không nói, không phải Gạo tin cô Hường làm đĩ, tuy không tiếp xúc nhiều, xong ấn tượng của Gạo về cô Hường cũng khá rõ ràng ,đối với Gạo, cô hường là người hiền lành, và hơi nhát. Còn chuyện vì sao cô lamg thang, vì sao cô lại sống chui lủi thì Gạo không biết, tất cả đều không biết.

Thôi thì, người cũng đã chết, tiếc thương Gạo cũng để trong lòng. Sau khi về nhà, có lẽ cô sẽ tới viếng mẹ con cô hường cho phải đạo. Không phải người thân, quen biết, xong nghĩa tử vẫn là nghĩa tận…

– Chắc chết sét đánh này phải chôn ngay chứ ai lại để. Cũbg chả biết người nhà ở đâu, có lẽ là để ở cái nhà hoang ấy viếng luôn cho lành. Rõ là mệt, kiểu này chồng tôi chắc tối lại bị làng cắt cử đi canh rồi . Đúng là của nợ!

– Canh ai? Sao lại phải canh ạ?

Cái Thảo ngây ngô hỏi lại ,người kia liền đáp:

– Thì trông xác con Hường chứ sao nữa. Mày còn trẻ nên không biết, từ thời xưa các cụ đã bảo rồi, người bị sét đánh chết vừa thiêng vừa độc, chết trẻ đã Chớ, lại còn chết oan. Nếu như chết đuối chết bệnh thì thường, còn chết sét đánh người ta hay nói là giời đánh thì là họa. Tương truyền nếu không trông người chết cẩn thận từ lúc sét đánh cho đến hôm một trăm ngày, thì những thằng ăn trộm sẽ đào xác lên chặt bàn tay sét đánh ấy về nhà. Mỗi lần đi ăn cắp chỉ cần xoay hướng bàn tay sét đánh, ngón tay chỉ hướng nào ,đi hướng đấy ăn cắp, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện ….

– ôi giời, có cái kiểu thần kì thế cơ ạ?

Thảo há mồm kinh ngạc nửa tin nửa ngờ. Bà kia nói tiếp:

– Chứ sao! Không những thế, giờ tao nghe bảo nhiều đứa còn lấy mỡ người chết cháy làm bùa đấy. Thế nên lão chồng tao làm bên trật tự xóm thế nào cũbg cử đi canh xác.

– Cô đùa à? Lấy mỡ người chết? Chặt tay đã kinh rồi mà còn lấy mỡ người chết. Đùa!

Thảo nghe lúc đầu còn tin, sau thấy bà kia nói lấy cả mỡ người chết sét đánh thì cười khẩy. Làm gì có chuyện phi lí như thế.

Bị đứa trẻ ranh cười, người đàn bà cáu bẩn đáp:

– Tao ngần này tuổi mà còn phải đi dọa đứa ranh con nhà mày à? Mày hỏi thử thầy mày xem, có phải mấy dạo này rộ lên cái kiểu sên bùa yêu,ếm bùa bằng mỡ người chết cháy không. Mà đặc biệt nhớ, với những kẻ chết mà lòng còn quyết luyến chuyện tình cảm thì càng thiêng. Có mấy lần, cán bộ trên tỉnh về xã về thôn tuyên truyền không mê tín, hay làm bùa dưói bất kể hình thức nào đấy thôi. Bùa gì thì tao không biết, nhưng con cái Hường chết thế này, ối kẻ lòng dạ muốn chặt tay cháy về thờ.

Câu chuyện về người đàn bà chết cháy cuốn đến nỗi về đến cổng nhà rồi mọi người mới sực nhớ ra mà tiếc rẻ. Khi sắp sửa giải tán, người đàn bà đi ngang qua vợ chồng lão Long giọng nhẹ nhàng tham gia:

-Ông Long này! Dẫu biết lúc sống cô hường có mang tiếng xấu với nhà ông. Thôi thì tình làng nghĩa xóm , ông bà cứ qua thắp cho cô ấy nén nhang ,giúp cho linh hồn cô ấy được thanh thản…

– Bà bớt lo chuyện bao đồng đi, nhà tôi không thừa nhang mà cúng kẻ đầu đường xó chợ.

Cả nhà ông Long định vào nhà ông Đỏ, xong vì bực mình câu nói của người làng nên tất cả kéo nhau về. Cả Quý cũng chẳng buồn ở lại, mặc cho ông Đỏ khuyên vào nhà ăn bữa cơm cùng gia đình thay lời cảm ơn vì họ đã giúp đỡ nhà ông lo ổn thỏa tang sự.

Gạo trông theo ba người nhà Quý đi khuất lòmg không khỏi thất vọng, nếu đúng như lời của người đàn bà kia, đã có thời gian cô hường làm ở trại lợn nhà ông Long, giờ cô ấy chết lại không được một lời an ủi ,thương xót thì quả thực là buồn.

Ngoài để tâm đến cô hường ra, Gạo còn thương thay cho đứa bé trong bụng phải chịu số chết oan. Nhớ lần gần đây nhất Gạo gặp cô ấy là hai ba tháng trước, khi mà cô vừa câu cá nhà cô Bảy về thì gặp cô Hường. Gạo đã cho cô ấy một con để cảm ơn cô đã sửa xe cho mình. Lúc đó, bụng cô bé, có thể có bầu rồi nhưng Gạo không để ý. Chẳng biết đứa trẻ ấy có phải con ông Long như người làmg đồn thổi?

– Gạo! Thầy gọi mày kia kìa.

Thảo trông ra khi thấy em gái vẫn nhìn theo gia đình Quý đi về gần khuất. Nó không biết là em gái đang có suy nghĩ riêng, trông thấy Gạo nhìn Quý, nó lại nghĩ bụng Gạo cũng thích Quý, cho nên lén nhìn theo thì càng tỏ lòng đố kị. Nó đẹp hơn ả thì chớ, lại còn học giỏi ai cũng quý , nay mà lấy thêm được quả nhà giàu nữa thì trời thật phân biệt với Thảo quá.

Gạo nhanh chân bước vào trong nhà, lúc này có anh Kiên ,Nhân, ông Đỏ và Hiếu ngồi tromg. Va phải ánh mắt của anh trai , Gạo có chút ấp úng . Kì thực chuyện cô có một thằng anh trai đang sống sờ sờ khiến cô chưa thể nào quen nổi.

Nhận thấy tình hình, Anh Kiên giật giật áo Nhân rồi đứng lên xin phép:

– Thôi, chuyện ma chay cho cô nhà cũng đã xong, anh em cháu xin phép về.

-Ấy…. hai anh ở lại ăn với chú bữa cơm đã. Ăn xong, tí chú có việc nữa nhờ…

Ông Đỏ nhẹ nhàng nói,anh em nhìn nhau cuối cùng cũng ngồi lại bên giường. Thực ra chốc lát cũng chẳng có chuyện gì phải nhờ, chỉ là thằng con trai từ mặt mấy chục năm nay về đây khiến ông cũng không biết phải nói gì.ông muốn có hai người cháu của ông lang nhị ở đây, lỡ xảy ra chuyện gì còn kịp thời can thiệp.

Sau một lúc tất cả đều im lặng, thì Hiếu bất ngờ quỳ xuống trước thầy, hắn cúi mặt run giọng nói:

– Thầy ! Con biết con là đứa bất hiếu, đến u mất cũng không biết đường mà chịu tang. Con cũng nhiều lần muốn về để nhận lỗi với thầy, nhưng không có mặt mũi nào nhìn thầy và các em. Ba ngày trước con nằm ngủ, mơ thấy u đội cái nón rách đi bán tép như hôm nào. Con chạy lại thì u đưa cho con mấy củ khoai lang luộc . U rưng rưng nước mắt nói thương con, u còn bảo con về nhà mình đi, u phải đi với ômg bà ngoại rồi. Lúc đầu con không tin, nhưng sáng nay con đưa cán bộ đi khảo sát, thấy nhà mình dựng rạp ,nghĩ là u mất báo mộng nên con chạy vào đây, nhưng nhà cửa không có ai. Hỏi hàng xóm thì người ta bảo sáng nay được đem đi chôn cất, cho nên con chạy theo nhưng… không kịp nhìn u lần cuối.

Nói đến đây,Hiếu lại òa lên khóc khiến tất cả đều rối bời, lòmg nặng nề nề như đeo đá. Chỉ có Gạo là chăm chú nhìn anh.

Thảo ngẫm một lúc rồi quay ra nói:

– Ơ kìa, chẳng phải em nghe thầy nói, lúc u sắp mất thầy có bảo cái Gạo chạy sang nhà gọi anh về nhìn mặt u đấy còn gì. Chẳng lẽ nó gọi mà anh lại không biết… hay là…

Thảo nói giật cục ngập ngừng ,nó bỏ lửng câu nói , Hiếu không mất ba giây mà chêm vào:

– Có ai gọi anh đâu? Có người gọi anh chẳng chạy về ngay ấy chứ.

Lúc này tất cả quay ra nhìn Gạo, Chưa để cô lên tiếng thì Thảo liền nói ngay:

– Có phải lúc ấy mày đã không báo cho anh Hiếu, để anh ấy không được gặp u lần cuối phải không? Sao mày ác thế hả Gạo?

– này!chị bỏ ngay cái kiểu suy diễn ấy đi. Lúc tôi sang anh ta còn đứng với cả thầy vợ, chị vợ nữa cơ mà. Tôi sang họ còn chửi tôi đuổi tôi đi….

Gạo thấy mình bị nói oan thì phản bác ngay ,cô nhìn vào mắt hiếu như thể cho hắn nói lại cho chính xác, nhưng hiếu khẳng định:

– Không có chuyện ấy đâu,mày sang chẳng lẽ anh không biết….

– Mày hay lắm Gạo ạ!mày muốn thầy ghét anh Hiếu, cho nên mày đã cố tìmh không gọi. Có khi mày đi đến nửa đường rồi quay về, xong báo với thầy là anh ấy không sang chứ gì. Mày ác lắm chứ hiền lành ở đâu.

Thảo chặn ngang ngang không cho Gạo giải thích, nghĩ tưởng kẻ tung người hứng hòng để ông Đỏ chửi Gạo . Tuy nhiên, cô không mất nhiều thời gian để suy nghĩ. Bẻ cái ngón tay chỉ trỏ của cái Thảo trên mặt mình, gạo trừng mắt chửi gộp cả cái Thảo lẫn thằng Hiếu:

– Này!bỏ ngay cái kiểu suy bụng ta ra bụng người ấy đi. Đêm hôm ấy tôi cất công chạy từ bệnh viện huyện về báo tin cho anh. Mà giờ lại quay ra nói tôi không báo là thế nào?Khi ấy tôi vào, có một bà ở mở cổng, vợ anh chạy ra còn định đánh tôi . Khi tôi nói u ở viện đang ốm mệt thì anh không quan tâm, còn theo vợ đi vào trong, để thầy vợ anh ở ngoài chửi tôi. Lúc đi về, bà ở còn đưa cho tôi ít tiền nhưng tôi không cầm. Ở ngoài sân nhà anh có kê một cái trõng tre, có một chậu hoa sứ gãy mất một cành, gần đấy có kê một cái bếp trên để ấm đất sắc thuốc bắc thì phải. Anh nói xem, nếu không vào nhà amh, làm sao tôi biết bên trong ấy có những thứ gì. Nếu nghi tôi nói điêu ,giờ kéo nhau đến đấy là biết ai thật ai gian ngay ấy mà.

Gạo mạnh dạn đưa ra phép thử khiến Hiếu chột dạ. Hắn không ngờ đêm hôm, lúc tình thế cấp bách vậy mà cô vẫn có thể để ý chi tiết những thứ được kê trong sân.

***