… Đêm khuya không trăng không sao, gió thổi cứ như muốn cho ba người đàn ông bạt về phía sau. Ánh lửa trên tay Kiên cứ cháy bập bùng càng gặp gió mạnh, nó lại càng cháy dữ dội hơn.
Chưa mưa, nhưng sấm chớp cứ giật liên tục sáng rực trên nền trời đen kịt báo hiệu sắp sửa có một trận mưa to như vũ bão. Trời mát là thế Vậy mà trên gương mặt của ba người đàn ông lại tứa mồ hôi ướt đẫm cả áo đang mặc. Họ sợ, sợ lúc về kịp tới nhà bà Đỏ có mệnh hệ gì coi như xong.
Đến sân, không gia n im bặt khiến tất cả đều căng thẳng . Không ai còn nghe thấy tiếng bà Đỏ gào lên , trong nhà cũng không còn có ánh sáng nào của đèn dầu nữa, như thể căn nhà đang mở toang cửa này không có người:
– Thầy!thầy về phải không thầy?
Con bé Thảo nghe tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cổng thì biết đấy là cha mình ,liền chạy ùa ra sân đón. Nghe giọng con, ông Đỏ hỏi:
– U thế nào rồi Thảo? Anh Hiếu chị Khuê đâu?
– Anh Hiếu chị Khuê cho u đi rồi thầy ạ.
. Cái Thảo cũng sợ sệt mách lại với thầy. Tuy nó còn bé,nhưng không đến nỗi là không biết gì. Nghe con nói vậy thì cả ba chết sững. Ông Đỏ ôm lấy cái Thảo rồi hỏi dồn:
– Anh chị ấy đưa u đi đâu hở con? U sắp sinh em bé, sao lại đưa đi đâu? Thầy đã dặn phải ở nhà trông u cơ mà?
Ông Đỏ vừa lo vừa tức, ông túm chặt lấy con hỏi khiến cái Thảo sợ khóc ré lên không nói được câu nào. Anh Kiên vào trong nhà tìm cây đèn dầu châm lửa khi cái mồi rơm anh đem theo sắp sửa tàn. Mọi thứ lại càng trở nên rối và hoảng hơn bao giờ hết.
– tầm này thằng Hiếu nó chưa đi xa được đâu. Anh cứ bình tĩnh, để tôi hỏi cháu nó.
Ông Lang Nhị nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh con Thảo, ông sờ vào đầu nó rồi nhẹ nhàng khen:
– Cái Thảo của bác là ngoan mà giỏi nhất ấy nhỉ. Thầy không mắng Thảo đâu, thầy lo cho u nên thầy hỏi Thảo thế thôi . Thảo nghe bác Nhị hỏi này, thế con có biết anh Hiếu đưa u đi đâu không ?
Cái Thảo được ông Nhị nịnh thì không khóc nữa, nó gật, nó đáp lại :
.
– Dạ Có, anh Hiếu bảo u sắp đẻ em rồi ,không chờ được thầy về nữa. Nên anh chị ấy đưa u đi trạm xá rồi ạ. Anh ấy dặn cháu ngồi đây trông nhà chờ thầy về.
Qua mấy lời cái Thảo, ông Lang nhìn sang ông Đỏ. Chưa kịp nói ,thì anh Kiên đi từ trong nhà ra rồi nói:
– Không hẳn là hai đứa nó đưa cô ấy đi trạm xá đâu. Mọi người xem này, đi đẻ mà đồ đi sinh, phích nước vẫn để đây. Với lại trạm xá xa cách đây cả chục cây số, người sắp đẻ làm sao có thể đi được.
Ông Đỏ nghe anh Kiên nói thì ngồi thụp xuống bên cạnh con gái, ông vừa ức vừa run, khẽ rít qua kẽ răng, ông chửi:
– hai đứa trời đánh này nó định đưa u nó đi đâu cơ chứ? Sao không sang nhà ông Lang , chúng nó định làm gì bà ấy. Hôm nay vợ chồng nó về về ngoại, còn bào bà thông gia biếu thuốc bổ thai cho bà ấy uống tôi cứ nghĩ chúng nó tốt thật. Vậy mà….
– Thuốc bổ thai à ?thuốc bổ thai ấy ở đâu mà có? Sao nhà bà thôbg gia nhà ông lại có thuốc bổ thai đưa cho bà Đỏ uống là thế nào.
Ông Nhị thấy câu chuyện không đơn giản liền hỏi lại, ông Đỏ đáp:
– Sáng nay vợ chồng nó sang ngoại, nghe cái Khuê bảo bên làng ấy có bà thầy chuyên bốc thuốc bổ thai nên bà Phóng u nó bốc hai thang, một thang cho nó, một thang mang về cho nhà tôi, nói rằng áy náy chuyện cũ nên muốn làm hòa. Hai đứa ôn thần này có ý đồ gì không biết, không thể có chuyện sáng vẫn tử tế với nhau mà giờ lại đưa u nó đi đâu là không được.
Ông Lang Nhị nhìn vào đống quần áo sơ sinh vẫn còn ở nhà thì nhíu mày. Trong đây giờ ông và amh Kiên là người tỉnh táo nhất. Sốc ômg Đỏ lên ,ông Lang trình bày;
– Linh tính tôi mách bảo chúng nó đi chưa được xa đâu , chị nhà đau đớn như thế, chắc chắn đi lại cũbg sẽ hạn chế. Ông phải thật bình tĩnh, có bình tĩnh thì mới tìm được chị nhà. Bây giờ thế này nhé, Kiên! Con dẫn con bé Thảo sang nhà ông Mùi hàng xóm ngủ nhờ, mình không thể mang theo nó đi được. Gửi xong chạy ra bãi tha ma chỗ gò đất con cua cao nhất nhìn được toàn cảnh làng mình, nếu nhìn thấy chỗ nào có đuốc sáng nhất định là hai đứa nó, lập tức nhắm hướng đuổi theo . Còn thầy với ông Đỏ đi sang đây làng bên, tôi nghĩ chúng nó đang đưa bà Đỏ đi hướng ấy.
Ông Đỏ nghe xong thì thắc mắc hỏi lại:
– Nếu ông đã nghĩ thế thì cả ba chúng ta đi một hướng chứ việc gì phải chia nhau?
– Bởi đấy mới là dự đoán của tôi thôi. Chẳng may có nhầm thì còn thằng Hiên ở hướng khác. Nếu cả ba đều đi một hướng mà cùng sai, thì lại phải bàn tính lại từ đầu nó mất thời gian ra ông ạ.
Ông Đỏ tầm này chỉ còn biết nghe theo lời của ông Lang Nhị. Ông Lang là người thông minh, tính toán giỏi, chắc chắc sẽ tìm được bà Đỏ sớm thôi.
Chia việc xong, hai ông dắt nhau đi, vì đường tối, nên họ từ ở nhà đã bện rất nhiều mồi rơm làm đuốc soi đường. Khi hai ômg đi đến giữa đường , thì trời cũng bắt đầu đổ mưa lớn. Những giọt mưa cứ to như quả táo rơi vào da thịt rát rạt . Hai người đàn ông đi trong mưa bão, những bện rơm tốm công ngồi bện soi sáng cũng không còn tác dụng trong cơn mưa, ông Đỏ chỉ còn chiếc đèn yếu pin mang đi theo ,ánh đèn chẳng bằng ngọn đèn dầu ,nhưng nó là thứ cứu cánh quý giá nhất để hỗ trợ hai người sang làng bên kia.
Trong khi ấy, Kiên chạy thẳng ra bãi tha ma,ở đây có một cái gò cao nhìn được toàn cảnh cả ngôi làng nghèo đói này. Bãi tha ma lấy gò đất cao nhất làm trung tâm , rồi chôn cất mồ mả xung quanh theo nhánh, nhìn giống với hình con cua nên người đời gọi bãi tha ma này là gò con cua.
Khi Kiên trèo được lên gò thì cũng cùng lúc mưa lớn trút xuống. Trong khoảnh khắc sắp sửa tứ hướng ngập trắng băng như nuốt chửng ngôi làng, thì Kiên phát hiện ra một đốm sáng leo lắt từ phía cánh đồng, nơi giáp ranh giữa hai làng.
Nghe lời của thầy mình ,rất có thể Vợ chồng thằng Hiếu sẽ mang u sang làng bên tìm người thầy lang ấy. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Kiên tụt xuống khỏi gò rồi nhắm hướng cánh đồng ngoài làng mà chạy…
… Trên cái xe kéo , bà Đỏ nằm ngửa hệnh bụng lên trời gào lên những tiếng đau xé lòng. Đứa con trong bụng chẳng hiểu thế nào mà giãy giụa như muốn rạch thủng bụng bà Đỏ để thoát ra ngoài. Ngồi trên xe cho Hiếu kéo đi, bà vẫn không biết thằbg nghịch tử này có ý định gì xấu . Trời thì mưa như trút, bà cũng ướt như chuột lột , Khuê lững thững chạy theo sau không nói không rằng.
Đau đớn tưởng như muốn chết đi s ống lại, bà Đỏ thều thào gọi con:
– Hiếu ơi, u không chịu được, u đau quá con ơi. Hay quay về sang nhà ông Lang Nhị đi, cần gì phải đi tận đâu cho xa….
– U bớt nói đi!
Hiếu vừa mệt vừa lạnh thì cáu bẳn, hắn không có thì giờ đâu mà ngọt nhạt với u mình. Khuê đi theo sau cũng mệt phờ không nói năng. Cho đến giờ này, có thể bà Đỏ đã nghi ngờ được điều gì, nhưng bà khômg còn sức đâu mà nhảy xuống xe nữa. Khẽ nhắm ghiền mắt khi những giọt mưa bắn vào như tát mặt, bà cầu trời khấn phật cho mọi chuyện không phải thứ bà đang nghĩ.
Trời một lúc thì cũng ngớt mưa, ông Đỏ đi sau ông Lang hỏi:
– Ông Lang này, sao chúng ta không phải đi lên trạm xá mà lại phải sang làng bên?chẳng phải thằng Hiếu nhà tôi nó bảo con Thảo rằng đưa u nó lên đấy hay sao? Biết đâu thầy vợ nó quen biết nhiều, nó muốn đưa u nó lên đây cho bác sĩ người ta có học thức khám thì sao?
Ông Lang chân bước vội nhưng vẫn ngó sau đáp lại ông Đỏ :
– Lời ông nói thì không phải là không có cơ sở. Nhưmg, ngày trước ông kể với tôi thằng Hiếu đã phản đối việc u nó mang bầu lần này. Một đứa không quan tâm đến thầy u mình bao giờ, rồi bỗng một ngày nó mang thuốc bổ thai về sắc cho u nó uống. Nói thật, Ông thực sự nghĩ con trai ông tốt thế sao?
Ông Đỏ im bặt không nói gì, bởi những điều ông Lang nói rất có lí,chứ không phải không có cơ sở. Sau một lúc ,ông Lang lại tiếp lời:
– sau lần này, tôi lại nghĩ vợ chồng thằng Hiếu nó có kế hoạch xấu từ trước rồi. Chỉ là, ông bà không nhận ra mà thôi. Lúc chiều tôi vào chơi, tôi đã trông thấy hai vợ chồng nó rất lạ, cứ lém nhìn trộm tôi suốt, nhưng lúc ấy tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ chắc tôi là thầy thằng kiên nên nó sợ. Bà Đỏ cũbg khoe nó thay đổi tu trí tôi cũng chỉ biết nghe. nãy ông bảo, nó mang thuốc bổ thai về cho u nó uống, nhưng thuốc bổ thai thôi thường kê cho người ta chẳng có loại mà chỉ có một thang, uống cái tác dụng ngay bao giờ . Trừ khi thuốc đó….
– Thuốc đó thì sao ông lamg nói đi!
Ômg Đỏ sốt ruột hỏi lại, ông Lang thở hắt ra rồi đáp::
– Uống cái tác dụng ngay thì chỉ có loại làm sảy thai thôi. Đấy chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, mong đó khômg phải là sự thật.
Ô ng Đỏ nhíu chân mày, không nói không rằng ,ông cũng linh cảm chuyện này có điều gì đó mờ ám, và sức khỏe bà Đỏ bị thế này chắc chắn có liên quan đến vợ chồng nhà Khuê.
– nãy ômg hỏi tôi là tại sao không lên trạm y tế tìm. Thì theo những điều tôi nói đấy vợ chồng nó không có ý tốt với bà Đỏ. Nó cố tình nói với cái Thảo vậy, con Thảo bắn tin với mình, để chúng ta bị dắt mũi lên trên trạm y tế tìm kéo dài thời gian truy tìm bà Đỏ. Có một chi tiết tôi nghĩ nó đang đi về làng bên, đấy là làng của bên vợ nhà nó,nó cũng bảo có người đã bốc thang thuốc cho bà Đỏ uống ngày hôm nay. Mà vừa hay tôi lại biết một bà chuyên về thai sản bên ấy. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải sang bên đấy một chuyến.
Nói xong, hai người lại càng đi nhanh hơn, mỗi bước chân thoăn thoắt như muốn giành lại sự sống cho bà Đỏ được kéo dài thêm một chút nữa.
Sau một quãng đường đất dài từ bên kia sang đây ,trời thì tối, mưa vẫn còn ,đoạn đường đất lại càng trơn như đổ mỡ. Đặt xe kéo trước một cánh cổng sắt, Hiếu ngồi thở như trâu cày về. Lúc này, bà Đỏ nằm trên xe đã lịm đi từ lúc nào . Khuê nhìn chồng rồi đứng lên gọi cổng :
– Bà Ngọ ơi!bà Ngọ.
Phải mất một lúc sau, bên trong mới thắp đèn. Một người đàn bà già từ trong đi ra tay cầm ngọn đèn làu bàu chửi:
– Đêm hôm gọi gì? Mai đến thì chết à?
– Chết thật đấy bà Ngọ ơi! Cháu đây, Khuê con gái ông phóng làm bên xã đây mà. Trưa nay cháu mới lấy thuốc nhà bà đấy bà quên hả.
Nghe đến đây , bà Ngọ sáng bừng mắt không còn lèm bèm nữa. Vội vàng mở cổng, giọng đã nhẹ nhàng hơn, bà khẽ đáp:
– Khuê đấy hở? Có việc gì thế? Đã cho mụ ấy uống chưa?
Khuê gật đầu,cô đáp:
– Vâng, uống rồi ,mà sao bà bảo ngày mai mới có tác dụng cơ mà? Sao bà ấy đến đêm đã bị đau bụng rồi đây này. Cháu đưa bà ấy sang rồi, bà xem cho cháu với.
Nghe vậy, bà Ngọ giật mình, mở tung cổng ra hối thúc:
– Sao đã đau bụng được là thế nào?mau ,mau đưa mụ ấy vào đây.
Hiếu tuy nhọc nhưng cũng vội đứng dậy kéo xe vào . Bà Đỏ nằm trên xe im như chết, toàn thân trắng bệch. Hiếu cõng u mình vào trong cho nằm lên phản, bà Ngọ đi thắp thêm đèn,căn nhà trở nên sáng rõ.
Cầm ngọn đèn chẫu vào mặt bà Đỏ, rồi vành con mắt bà ra xem, bà Ngọ lắc đầu. Nhìn qua Hiếu, bà Ngọ nói:
– Sao trông bà ấy cứ kiểu bị say thuốc ấy hở mày. Mày có cho bà ấy uống sau khi ăn như tao dặn không thế?
Hiếu chột dạ giật mình, lúng túng hắn kể thật:
– lúc về cháu cho u cháu uống xong ăn cơm luôn. Mà cái gói ấy… cháu pha cả rồi. Chắc không ảnh hưởng gì chứ?
– Ôi giời đất thằng ngu này! Mày đầu bò hay gì thế? Tao dặn chia làm ba lần uống cơ mà, mày làm thế khác gì giết u mày.
Bà Ngọ vừa nói trong hoảng sợ vừa đập vào đầu hắn cái cốp. Hiếu đau đớn xoa đầu, hắn nói:
– Do bà bảo thuốc sẽ gây đau bụng âm ỉ nhiều giờ, tôi sợ u tôi thấy đau vậy chắc chắn sẽ đi khám ở nhà lão lamg gần nhà ,lão ấy giỏi lắm ,không khéo lại lộ. Mà Thuốc này chẳng phải bà bảo không gây nguy hiểm gì sao?
Hiếu hỏi lại một lần nữa khiến bà Ngọ tức lộn mề, bà không nể nang gì nữa mà chửi:
– Thuốc mà uống nhiều thì thằng cụ nhà mày cũng chết. Không những chết đứa trẻ trong bụng, còn chết cả u mày đấy. Giờ chì còn biết trông vào may mắn thôi.
Nói xong, mụ với lấy bộ quần áo trên dây phơi đưa cho khuê rồi nói tiếp:
– Này!thay bộ quần áo khác cho mụ ấy, chứ lại chết vì cảm lạnh trước thì dở. Để tao đi lấy đồ nghề.
Khuê nhận lấy bộ quần áo bà Ngọ đưa, mỗi người một chân một tay làm ngay trong đêm. Tất cả đều vội vã vì có khả năng bà Đỏ không qua khỏi. Đêm nay quả thực là một đêm rất dài….