Giá Của Cái Nghèo

Chương 107




Khuê nghe Quyết nói thì nước mắt ngấn lệ, cô gục vào vai anh khóc thút thít. Cứ nghĩ cuộc đời tệ bạc với cô nhưng chẳng phải, chỉ là hạnh phúc của cô đến muộn hơn người ta mà thôi .

Nói thì cũng có cái để Khuê không còn nghi ngờ, người như cô có gì để mất, làm gì có gì để người ta lừa, nếu xui rủi mà Quyết lừa thì cô cũng sẵn sàng bị lừa trong vòmg tay trai đẹp.

…. Hiếu bị quyết đấm hai phát thì chảy cả máu môi, cũng may mồm hắn khép chứ không lại gãy răng cửa. Nghĩ tưởng người ta cao thượng vứt cho hắn con cá chép như của bố thí hắn sẽ không thèm, ấy thế mà không, hắn cầm con cá Quyết cho toan mang về, thì bà bán cá gàn, bà nói:

– Nếu là tôi phải như chú, tôi dí vào mà thèm con cá vợ cũ cho này. Mà không gì lấy con cá đấy, chú cũng phải mua cho tôi con cá nữa chứ. ….Ai lại thế bao giờ…. đồ của người cũ thì ngon nghẻ gì đâu.

– Bà im cái mồm vào, kệ mẹ tôi. Nó vứt thì tôi nhặt, giờ chửa lấy nhau thôi, chứ lấy vào rồi nó mới thấy khắm. Rúc vào háng con đàn bà bỏ chồng thì hay hớn gì đâu, để tôi chống mắt xem mai chúng nó bỏ nhau bây giờ.

Hậm hực nói bà bán cá ,Hiếu lên xe bỏ về. Chả biết người ta yêu nhau hạnh phúc ra sao chứ có thằng đang tức sặc tiết. Phải chi mà Quyết thua hắn , cái mặt xấu, cái người luộm thuộm thì hắn có thể không chấp ,mà tỏ vẻ cao thượng nhường vợ cũ. Thế nhưng đằng này không biết gia cảnh sao chứ ngoại hình Quyết ăn đứt Hiếu. Thêm cái cách nói chuyện thân thiện, vui vẻ, người ta cũng ưng Quyết ngay từ lần đầu gặp. Bỏ vợ cũ cứ ngỡ sẽ giống như đá một bọc rác thối đi, ấy vậy mà Khuê lại gặp được người ngon hơn. Nghĩ đến đây, bất giác Hiếu nghĩ đến em Vui vợ mới mình ở nhà, nó thua vợ cũ về mọi mặt, chỉ là nó hơn khuê được cái biết đẻ.

Hiếu cầm cá về nhà mình, vào đến sân nhà ông đỏ dựng xe, thì hắn nghe thấy tiếng cái Vui lóe chóe chửi thầy:

– Ôi dào ôi!Ông ỉa ít thôi. Đã nằm đâu nằm đấy thế này rồi mà cứ ăn vào mồm thế này xong thải ra chết tôi dọn. Đấy nhé, suốt ngày thóc với Gạo đi, bây giờ cái đách gì chẳng đến tay con này. Nói lại mới nhớ, con Gạo nó chết rồi, con Thảo nó cũngg lấy được chồng giàu rồi thèm gì mảnh đất chó ỉa của ông. ông mà chết đi thì căn nhà này nhà tôi lại hưởng chứ ai vào đây . Lúc ông khỏe mạnh ông nói cho ai mà không được, nhưng giờ còn mỗi chồng tôi, không cho nhà tôi thì cho vong chắc.

Vui vừa chửi ông Đỏ rồi kéo lê ông vào vách tường để dọn cái chỗ chiếu ông vừa bậy ra. Tầm này ông cũng muốn chết lắm, nhưng người ông không còn chút sức lực nào nữa rồi. Bệnh tật chết không chết được ông day dứt khổ sở còn mệt mỏi hơn nhà nó. Nhất là khi lại nghe những lời cứa vào ruột gan ông thế này, ông thà tự tử chết còn hơn

Hiếu đi vào nhìn giường ông đỏ một lượt rồi thở dài, vứt con cá xuống bàn, hắn nói vợ:

– Cá đây, tí nấu cháo.

– Anh đi đâu đấy? Tối có về không?

Vui thấy chồng quay đi thì gọi ,Hiếu tặc lưỡi đáp:

– Để xem đã, tôi còn bận việc.

Nóii xong hắn cũng đi, không đoái hoài gì đến bố nằm trên giường có khỏe hay là yếu, có ăn được hay là không. Nghe thấy tiếng vợ chửi cha mình chua lòm,ấy vậy mà hắn cũng chẳng bảo đếch gì. Nếu phải như cái Gạo, nó chẳng đè con Vui này ra bẻ gãy hết răng. Bởi vậy, đứa hiền lành thường hay yểu mệnh, còn những đứa tham lam thường lại sống rất dai .

…. Tối ấy trời kéo giông rồi trút mưa rất lớn,khiến Quyết ngồi tromg nhà ông Phóng trông ra lo. Còn Khuê ngồi đằng sau thì cứ tủm tỉm cười. Thấy Quyết sốt ruột, Khuê hỏi:

– mưa to quá anh không về được nên sốt ruột phải không?

– Ừ! Anh lo cho u ở nhà với em gái. Nhà anh ở bên sông mà, mưa lớn thế này nước lên rất nhanh, nguy hiểm lắm. Chẳng biết hai người ở nhà có biết đường sơ tán không?

Sự lo lắng hiện rõ trong khuôn mặt ,trong ánh mắt của Quyết khiến ông Phóng chú ý. Điều đó chứng tỏ anh là một người hiếu thảo ,tìmh cảm. Đi hỏi vợ chẳng ai tin người cứ xoen xoét khoe mình thế nọ thế kia, và cũng chẳng ai tin. Nhưng để ý những chi tiết nhỏ như ông Phóng ông sẽ đánh giá được con người . Còn thằbg Hiếu năm ấy ông không đánh giá là bởi nó làm con gái ông có bầu, có đánh giá trượt thì cũng phải cho nó lấy con ông.

– Thôi, con cứ ở lại đây, mưa thế này đi đường xa cũng sợ. Sớm mai thầy gọi xe cho con về là được mà. U con ở nhà cũng lớn cả rồi, có phải là trẻ con đâu mà lo từng tí thế. Cứ quyết địmh vậy đi.

Nói xong, ông Phóng đi nằm, quyết nhìn theo ông thở dài. Ngồi nói chuyện với Khuê một lúc thì trời cũng về khuya, anh cũng lật đật vào buồng ông phóng.

Thấy Quyết vào đây, ông Phóng chau mày bảo:

– Ôi dào , con vào đây làm cái gì? Ra ngoài kia mà ngủ chứ?

– Không có chỗ thầy ơi, con hỏi cô Xoan rồi, một là phòng thầy,hai là phòng khuê, dưới bếp có giường của cô Xoan. Cô ấy bảo con lên ngủ với thầy, giờ mà thầy không cho con ngủ, con phải nằm sập ngoài nhà ,muỗi cắn chết thầy ơi…

Quyết trình bày rất đúng khiến ông Phóng chột dạ. Nghĩ đến đây ông có ý đồ cho Quyết ngủ với Khuê xem thế nào. Tầm này ý nhị mẹ gì nữa.

Ông Phóng ngồi dậy,giọng trầm, mặt ra vẻ nghiêm túc, ông thở dài:

– Nhà thời xưa làm lỗi con ạ, nhà tuy to nhưng chỉ có ngần ấy Phòng. Mà thầy từ khi u con chết thì cũng chỉ quen ngủ một mình, ngủ có thêm người thầy không quen con ơi. Không ấy…con lên phòng cái Khuê mà ngủ, phòng nó rộng rãi lắm,lại có cả cửa sổ, tha hồ mà lăn lộn…. à nhầm, mà ngủ.

– Thế làm gì được thầy ơi, con trai tráng, Khuê lại là con gái, ai cho con vào. Thôi vậy, thầy không cho con ngủ cùng con ra sập con ngủ vậy.

Quyết mặt ngắn tũn than thở với ông Phóng, nhưng ông lại gắt , tống cho anh cái gối, ômg gào lên:

– Thầy khẳng địmh nó sẽ cho mày ngủ. Hứa hẹn thương nó thì có cưói không?có cưói thì lên nằm dần là vừa. Mày sợ cái đách gì ,cứ lên đi. Nó không cho thì xuống gọi thầy.

Nói xong ông lôi Quyết ra ngoài,xong đóng chặt cửa lại, ngồi trong buồng ômg bịt mồm cười vì gài Quyết thành công. Biết làm thế này là không phải với Quyết, xong vì thương con, ông chấp nhận làm thế.

Ông Phóng không biết ,khi ông đómg cửa bắt Quyết ra ngoài, anh cũng cười như ma làm vì đúng ý. Quả này về kể với cái Gạo chắc nó cũng chẳng tin nổi sau hai ngày anh lại được ngủ với con gái nhà người ta.

Nhảy chân sáo đi lên phòng, Quyết không biết bên tromg Khuê cũng ấm ách chả ngủ được.

– Khuê…. khuê ơi… cho anh ngủ cùng mấy. Thầy bảo anh lên đây …

Quyết nói nhỏ nhưng đủ để Khuê nghe thấy,bụng thì sướng như con điên ,xong còn tí liêm sỉ cô vớt vát lại, Khuê đếm đến mười giây mới mở cửa:

– Anh lên đây làm cái gì ?không ngủ đi à?

– Thầy không cho anh ngủ cùng,thầy bảo anh lên đây ngủ với em. Không tin … cứ xuống hỏi thầy mà xem.

Quyết trình bầy hoàn cảnh rồi lôi ông phóng vào như thể, anh chả biết gì ,mà do ông kia xúi.

Tuy sướng lắm ,xong Khuê vẫn giả vờ khó chịu. Đẩy cửa cho Quyết vào, cô nói:

– Vậy thì anh ngủ ở đây, còn em …. em xuống ngủ với bà Xoan.

– Thế thì phiền cho em quá, vậy thôi em cứ ngủ ở đây, anh xuống sập nhà giữa ngủ.

Những bọn yêu nhau nó hay văn vở thế đấy!trong lòng thích lắm xong cứ phải vờn nhau cho mệt. Cuối cùng, Khuê cũng nhẹ nhàng chốt hạ:

– Thôi, không ấy thì… mình ngủ ở đây cũng được.

-Không ấy là cái gì thế em?

Quyết ngây ngô hỏi lại khiến Khuê đỏ bự mặt. Xong anh cũng thôi không nói nữa.

Khuê loanh quanh ngồi trên giường, xong nằm xuống lấy cái chăn chùm kín đầu, nhưng vẫn hở hi hí con mắt trông ra xem Quyết làm gì. Anh đi quanh phòng xem xét một lúc, phòng sạch sẽ và thơm tho. Trông thấy cái đèn ngủ vặn sáng quá, anh ngồi chỉnh cho nó lời mờ. Vừa làm quyết vừa nói với Khuê:

– Ngủ mà để sáng thế này không tốt đâu, chỉ hơi hơi sáng thôi là đủ. Ầy chà, sao hôm nay nóng thế nhỉ?

Khuê chưa ngủ,cô cũng chẳng đáp lời, Khuê nằm thở vội như trâu, nắm chặt lấy cổ áo như muốn tăng xông đến nơi.

Đàng gái hồi hộp thấp thỏm là vậy nhưng đàng trai thì thơ thẩn chơi một mình. Than nóng xong Quyết tự cởi áo ra ,rồi ra mở cửa sổ. Cái lưng trần to vạm vỡ che gần như kín cái cửa sổ khiến Khuê lại càng không nằm im được. Có lẽ cô cũng chẳng ngủ được

Thơ thẩn một lúc, Quyết cũng lên giường nằm cạnh ,cái giường vững chãi xong vì Quyết to cũng khiến nó nhún xuống. Nói giường rộng thế nào chẳng biết, nhưng người anh đã chiếm hai phần ba giường , còn một phần vừa đủ cho Khuê nằm.

Đêm hôm, không ai nói gì, ngoài kia mưa vẫn tí tách ,gió trời lùa vào lồng lộng xong bên trong này nóng như cái lò. Ngoài tiếng mưa, bên trong còn có tiếng thở đều đều của Quyết, Khuê nằm bất động không dám nhúc nhích , đến nỗi ngứa cũng chẳng dám gãi lưng.

Lâu lắm rồi Khuê không có được cảm giác kích thích, khó chịu thế này. Trong khi quyết càng nằm ườn ra ,thì Khuê lại càng không ngủ được.

Nửa đêm, Lấy hết can đảm, khuê thò tay qua lớp chăn sờ sờ vào cánh tay rắn chắc ấy. Khuê cứ nghĩ chắc quyết đã ngủ nhưng anh cũng làm gì ngủ nổi. Túm lấy tay không cho cô thoát, anh đưa bàn tay bé nhỏ của Khuê vào trong lòng bàn tay mình rồi đặt lên ngực. Hóa ra, tim anh cũng đang đập muốn vỡ cả ngực ra chứ chẳng bình tĩnh như cái vẻ bề ngoài.

Các cụ bảo, nghiện cái gì mà chẳng vã,cũng đến lúc lí trí khômg thắng nổi con tim thì thì liêm sỉ cũbg chỉ bằng thừa.

Khuê bỏ chăn ra, rồi xích lại gần quyết, hít hà cái mùi đàn ông mà khuê đang thèm khát. Anh cho Khuê gối đầu, rồi cúi xuống vừa hôn,tay lại vụng về sờ nắn. Những người đàn bà cũ luôn có một sức hút bí ẩn nào đó khiến những gã trai luôn thèm thuồng. Tay của Quyết chạm đến đâu, Khuê mềm nhũn người đến đây, lâu lâu, cô lại rên lên khe khẽ vì Quyết sờ trúng điểm yếu., bàn tay cấu chặn vào tấm lưng trần đen nhẫy rắn rỏi.

. Khẽ cởi cái dây váy ngủ mỏng ra, rồi mò mẫm, Khuê gào lên một lần nữa nhảy cẫng lên , đôi mắt Khuê nhắm nghiền . Quyết lại quay ra vuốt tóc an ủi:”anh đã làm gì đâu!” . Đấy!chửa làm gì mà con người ta cứ giãy đành đạch thế này thì có chết khômg. Khuê gục vào vai Quyết, cho anh thoái mái sờ soạng lần mò. Bởi anh là trai tân, đây lại là lần đầu, anh không biết cơ thể người phụ nữ ra sao nên anh sờ cho bằng sạch,nghe thấy Khuê rên anh cũng đủ khôn để biết cô rên không phải vì đau đớn.

Người khuê lúc này chẳng còn một mảnh vài nào, cơ thể trắng nõn ôm trọn lấy người Quyết. Sau một hồi tí táy tay chân,Khuê khôbg chịu được mà phải van xin thì quyết mới thôi. Trước khi “hành “con nhà người ta, Quyết vẫn có thời gian để thầm thì:” sau đêm nay, em là vợ anh rồi, anh sẽ bảo u sang xin cưới, em phải có trách nhiệm với amh, em đồg ý chứ”.

Khuê gật đầu răm rắp , Quyết lại hôn một cái lấy tin. Thực ra Quyết cũng khôn lắm chứ, đến công đoạn này rồi bắt con người ta có trách nhiệm thì ai không chịu vào đây.

Quyết giữ chặt lấy tay Khuê, rồi điều khiển cơ thể vào đúng chỗ , rồi xiên một nhát khiến Khuê nhảy dựng lên gào. Tuy không phải lần đầu, xong một thời gian dài chẳng ai ngó ngàng, nó vẫn khiến Khuê đau đớn, nhưng rất nhanh, nỗi đau ấy mất đi, thay vào đó là sự thỏa mãn tột cùng, đê mê rung động từng dây thần kinh. Quyết là người khỏe mạnh, cao lớn vậy nên Khuê cũng chẳng khác nào con mèo con yếu đuối chỉ cần một tay,quyết đã nhấc được cả người Khuê dí sát vào tường rồi liên tục hành hạ, nhưng hàng hạ kiểu này ai chẳng thích… Họ di chuyển khắp phòng, từ trên giường lại xuống dưới đất, qua góc tường, rồi lại cạnh cửa sổ. Trong tâm trí lúc nào họ chẳng còn nghĩ được chuyện ngày mai ra sao, có còn yêu nhau thế này nữa không. Nhưng bây giờ họ có nhau là đủ.