Giá Của Cái Nghèo

Chương 104




Quyết đi theo xe của Khuê vào ngõ, Gạo ở ngoài đầu làng này đợi, trong lúc Khuê không để ý, anh húc một cái từ đằng sau khiến Khuê yếu tay lái ngã xuống đường . Quyết quáng quàng dừng xe rồi xuống hỏi han:
– Em , em có sao không? Anh bất cẩn quá.
– Tôi không sao,dựng giúp tôi cái xe.
Khuê đau đớn phủi bụi trên quần áo, rồi tiện sai quyết dựng xe cho mình. Bình thường ai đụng trúng Khuê thế này là chết với nó, nhưmg từ khi bỏ chồng, khuê sống chậm hơn hẳn, không còn hách dịch người khác nữa.
Khi vừa mới ngẩng mặt nhìn,thì cô như chết sững, cái khuôn mặt ăn tiền tuyệt đối này cũng khó lòmg mà Khuê cưỡng lại được . Đỡ lấy Khuê đứng dậy, má cô áp vào vòm ngực săn chắc đabg chảy những giọt mồ hôi khiến Khuê bất giác lúng túng . Quyết thấy mấy chỗ còn bẩn nên cúi xuống phủi hộ khiến cô càng thêm chết đứng.
– Em có đau ở chỗ nào không?Anh mải tìm nhà quá, anh xin lỗi.
Quyết liên tục xin lỗi bởi Gạo đã dạy từ trước. Khuê cười, vén tóc lắc đầu e thẹn:
– Dạ… không , em … em không sao.
– nhưng tay em chảy máu rồi, trông thế này đi đứng làm sao được. Hay thế này đi, nhà em ở đâu, để anh chở về. Gây ra tai nạn anh phải có trách nhiệm chứ.
Khuê muốn từ chối, xong lại không biết nói câu gì, từ khi trôbg thấy Quyết , thì cô giống như thể bị nghẹn do miếng bánh đúc ăn quá to, còn người thì run lên bần bật mềm oặt cả người vã mồ hôi . Trông thì giống đứa bị trúng gió , nhưng chả phải! Nó thấy giai đẹp nên nó thế .
Quyết gạt chân chống xe của Khuê rồi ngồi lên chờ, cô cũng rón rén ngồi phía sau. Không thấy tay của khuê đâu, Quyết mò mò rồi túm chặt lấy đặt lên áo mình, anh cười cười ngây ngô nói:
– Em thông cảm, anh mới biết đi, cho nên cũng ẩu,em cứ ôm anh cho chắc vào, chứ về đến nhà em rơi mất ở đâu còn mỗi cái yên không thì chết dở .
Khuê bật cười gật đầu, túm chặt lấy cái áo sơ mi trắng của Quyết. Vừa đi anh hỏi đủ thứ chuyện, cái sự ăn nói có phần chất phác, xong lại khiến Khuê không lấy gì làm cảnh giác, ngược lại cảm thấy khá an toàn.
Cái bóng lưng cao lớn cứng rắn , phong trần lấp ló sau lớp áo mỏng khiến Khuê khôbg kìm lòmg được mà bất giác sờ lên. Cơ thể cường tráng đen nhánh khỏe mạnh này trái ngược hẳn với thằng chồng cũ của Khuê, thịt thì bèo nhèo chẳng khác vì mỡ lợn, đầu tóc rối xù đĩ chẻ mái hai bên, còn Quyết thì vuốt ngược ra sau, vẫn thoang thoảng mùi keo vuốt tóc.
Đỗ trước sân nhà ông Phóng, bà Xoan theo lệ ra cầm túi cho chủ, thấy khuê dẫn đàn ông vào, bà khá lạ lẫm. Nhưng không để bà tò mò, Quyết giới thiệu:
– Cháu Chào cô, cháu chở em Khuê về ,tại nãy cháu lỡ có làm em ấy ngã. Cô đưa em ấy vào trong để cháu đi ra kia lấy nốt xe cháu vào đây.
Bà Xoan gật gật đầu, đỡ lấy Khuê. Ông Phóng nghe thấy tiếng người lạ thì cũng chậm chạp ngó ra nhìn. Ômg hỏi.
– Tiếng đứa nào đấy?
– À tiếng cậu kia có va phải xe cô Khuê, người ta chở cô về trước rồi quay lại lấy xe.
Bà Xoan kể lại cho ông Phóng nghe, ai ngờ, ông quắc mắt lên lệnh cho bà Xoan:
– Ôi dào, bà ra giữ cái thằng đấy lại, không khéo nó lấy cớ bỏ chạy cũbg là. Giời ạ, nó nói thế mà cũng tin,đúng là đần.
– Thầy cứ từ từ , anh ấy có xe để ở ngoài đấy thật mà, con tin là anh ấy quay lại.
Khuê nói đỡ cho Quyết, ánh mắt trông ngóng đặt niềm tin vào người đàn ômg mới gặp. Nhưng năm phút, mười phút trôi qua, vẫn không thấy ai xuất hiện, trời đã sẩm tối, ông Phóng ngồi đấy cũng không còn tin sẽ có ai vào đây nữa, ông nhìn con:
– Thôi, bảo bà Xoan lấy băng gạc mà rửa, xem mai có đau đớn gì không , hay tay chân thế nào còn đi viện. Bị một thằng trộm cắp lừa lọc cho vẫn không khôn ra được à. Đời ai tốt thế bao giờ….
Ông phóng dứt lời, thì ánh đèn xe chiếu vào trong sân trước đôi mắt lấp lánh mong của Khuê. Cô reo lên phấn khởi như gái thuở chưa chồng thấy mặt người yêu:
– là anh ấy đấy thầy ơi,con đã nói với thầy rồi, nhất địmh anh ấy sẽ quay lại mà.
Quyết đỗ xịch xe trước cửa ngày, xuống xe, quyết cúi chào ông Phóng:
– Bác ạ, con là thằng vừa nãy tông trúng em khuê, con vào chịu trách nhiệm ạ.
Nói xong, Quyết đặt một cái bọc lên bàn, trong đấy có một cân đường với hai lon sữa ông thọ, khiến ômg Phóng gật đầu ưng. Ưng ở đây là cái sự lễ phép của Quyết, cái sự cẩn thận và trách nhiệm , anh đi lâu không phải là anh chạy, mà là anh đi mua cân đường hộp sữa cho Khuê. Chỉ ghế cho Quyết ngồi, anh Vâng dạ ngồi cạnh ông Phóng khép nép. Trong khi ấy, bà xoan cũng ngồi cạnh rửa vết thương cho Khuê. Không khí ngượng ngùng này nó giống với một buổi ra mắt hơn là buổi bắt đền.
– Trông anh có vẻ không phải người ở đây nhỉ?Anh tìm nhà ai ở xóm này?
Khi quyến còn đabg mải nhìn bà Xoan băng cho Khuê, khiên Khuê lúng túng thì ông Phóng hỏi làm anh lắp bắp. Trông dáng người cao to gấp đôi ông phóng xong cái tướng ngồi khép nép đến bà Xoan cũng phải cười. Anh khen
– Bác tính mắt quá, con không phải người làng này, con ở làng chài gần cầu A giáp Thái Bình cơ bác. Ở xã bên này con có bà dì em của u con ốm nặng, con sang chơi nhưng ngặt là không biết nhà. Con hỏi đám trẻ con thì nó bảo đi vào xóm này. Thế là mải tìm nhà ,tông trúng em Khuê . Bác cho con xin lỗi.
Ông phóng gật đầu, người nói năng lễ nghĩa thế này lại trẻ trai cũng hiếm. Ông nói:
– Tai nạn là chuyện không ai muốn, cũng chẳng phải lỗi Cả ở anh. Thế dì anh ở xóm nào, tên là gì? Biết đâu tôi lại quen thì sao.
– Dạ… dì con tên là Miền. Nhà có ba thằng con trai, chồng chết liệt sĩ.trướcc cổng nhà có cây bưởi to. Con cũng chỉ nghe u con kể chứ con cũng không rõ.
Quyết lúng túng thuật lại, làm gì có u nào bảo, mà do cái Gạo bắt anh học thuộc lòng. Ngẫm một lúc ông Phóng lắc đầu, ômg nói:
-Tôi ở đây lâu nhưng không thấy ai tên Miền mà chồng liệt sĩ cả. Mà u anh bảo ở xã này ư?
-Dạ, u con bảo ở xã D ạ.
Quyết trả lời, khiến ông Phóng bật cười,ômg nói:
– thế thì anh bị mấy thằbg trẻ con lừa rồi. Xã D phải đi sâu vào bên trong kia nữa. Thảo nào nghĩ mãi không ra.
Ông phóng Trông cái mặt ngơ ngác của Quyết lại càng cười tợn. Mặt thì rõ đẹp trai ,nhưng càng nhìn lại càng ngây ngô tợn. Trông ra ngoài trời đã tối mịt, quyết lắc đầu đáp:
– Chắc là khi khác con quay lại thăm dì, trời về tối rồi, con sợ tìm được nhà sẽ đêm mất. Mà u con ở nhà cũng chỉ có một mình. Con phải về bác ạ
Dứt lời, quyết đứng dậy khoanh tay cúi chào trực đi. Xong ông Phóng lại nói;
– Thế còn con gái tôi, anh quên mất là anh vừa tông phải nó à? Anh định cho nó cân đường hộp sữa này là xong à?
Khuê nhìn thầy, cô khó xử vì nghĩ chắc ông phóng lại đabg dở bài ăn vạ ra đây. Chưa kịp nói đỡ thì ông phóng đưa tay ra hiệu cho Khuê khôbg được nói. quyết nhìn ông phóng rồi nhìn sang khuê, anh móc trobg túi ra tất cả số tiền của bà Hiền. Anh ái ngại nói:
– Con chỉ có ngần này thôi ạ, tại con không có nhiều . Con cũbg không có ý định chối trách nhiệm, bởi con cũng đang tính nếu ngày sau Con tìm nhà dì, con sẽ quay lại đây xem Khuê thế nào. Bởi bây giờ có thể không sao, nhưng trobg xương lại không biết thế nào, cho nên….
Quyết không biết nói thêm gì, bởi có bao nhiêu anh cũng giải thích cả rồi. Khuê lúc này mới đứng ra nói giúp:
– Con không sao thầy ơi!thầy đừng làm khó anh ấy. Anh quyết này,giờ cũng tối rồi, không ấy anh ở lại đây ăn cơm đi, ăn xong thì về.
Khuê mạnh dạn nói xong thì e thẹn đỏ mặt. Ông phóng nhìn là biết con gái đang có tìmh ý với người ta. Ông quay sang nhìn quyết, thì anh lại nhìn ông;
– Anh nhìn tôi làm cái gì?con gái tôi đang bảo anh ở lại ăn cơm đấy….
– Vâng, con nghe rõ đấy chứ, nhưng con đang chờ bác đồng ý. Nếu Khuê mời, mà bác không cho thì con đâu có ăn được, phải không ạ
Ông Phóng đơ mất mấy giây, thằng ranh con thế mà khá, trong khi nhiều thằng con trai vào nhà người ta chỉ chăm chăm đến con gái họ, thì Quyết lại để ý đến ômg Phóng nhiều hơn. Cái này cũng là Gạo ranh mãnh chỉ cho, sợ anh không hiểu cô đã lấy ví dụ:” Trồng một cây táo, anh muốn hái được quả ngon thì phải chăm bón từ dưới ngọn, phải vun vén quan tâm đến cái cây. Thì ông Phóng chính là cái cây, còn Khuê là quả táo. Muốn táo ngon vào tay thì không được quên cây trồng”. Những ví dụ của Gạo khiến Quyết hiểu ra vấn đề và khôn ngoan hơn hẳn.
Quyết nhìn ông Phóng, Khuê cũng nhìn ông, cả bà Xoan cũng vậy, họ trông mong vào câu quyết địmh. Cuối cùng ông Phóng tặc lưỡi:
– Vào ăn thì vào.
Khuê và bà Xoan nhìn nhau khấp khởi, Quyết cũng thế, trời cũng tối nên anh đói bụng. Bà Xoan bảo cả nhà lên trên đợi cơm, thì Quyết lại chạy theo phụ. Vừa dọn mâm, anh cũng thoải mái tâm sự:
.
– Cô chắc bằng tuổi u con ở nhà , u con nói cũng dịu dàng như cô í. Hình như ai sinh ra trong nghèo khó cũng chăm chỉ và tháo vát hết cô nhỉ.
Bà Xoan được Quyết khen lại cười, mấy câu này người khôn ngoan như thằng Hiếu còn chẳng thấy nó nói được bao giờ. Vì bà Xoan là người ở, cho nên Hiếu cũng không tôn trọng, về mà thấy bà Xoan chậm cơm là i rằng nó lại chửi bà Xoan như hát chứ đừng nói gì đến việc nó dọn cơm hộ bà thế này.
Hai cô cháu trò chuyện bên dưới bếp rôm rả, khiến tiếng cười cũng văng vẳng lên nhà. Ông Phóng lấy rượu ra uống trước, trông con gái nhấp nhổm ,ông hỏi:
– chúng mày ngã xe ở đâu thế ? Sao tao cứ có cảm giác nó cố tình tông mày để ăn bữa cơm ấy. Nhưng trômg có vẻ nó ngây ngô thật chứ không phải cố tìmh….
– con ngã ở gần đầu dốc ấy thầy . Anh này hũi vào đít xe con. Tai nạn ngoài ý muốn thôi thầy, chứ tông vào con thì được cái gì.
Khuê nói, mặt đỏ bự lên xấ hổ. Biết con gái đang thích gã kia, ông Phóng nói:
– Mày phải lòng nó đấy à?tao trông nó cũng được đấy. Thế nhưng mà phải xem xem nó thế nào đã, chứ lại giống thằng giời hành kia thì chết.
Ông Phóng nhắc đến Hiếu vẻ bất mãn thực sự. Ông dễ dàng đồng ý cho con tìm hiểu người đàn ông lạ mặt này là bởi, Khuê cũng từng một đời chồng, chẳng phải người son sắc gì nữa. Hơn nữa lại chẳng đẻ đái được. Người làng này có ế người ta cũng không lấy khuê, bởi cô có đẻ được đâu, thà xấu mà đẻ được còn chấp nhận. Khuê tầm này trẻ cũng chẳng phải, già quá cũng không, nó lại lấp lửng, cho nên nếu tìm được người đàng hoàng ,chăm lo được cho Khuê, người làm cha như ông Phóng cũng vui vẻ mà vun vén.
Khuê tuy rung động thật, xong thấy thầy nói thì lắc đầu không nhận, bởi cô biết hoàn cảnh của mình, thà nó chỉ dừng lại ở quý mến nhau thế này lại hay, chứ nói lời yêu đương, bản thân mình lại không làm tròn trách nhiệm, sẽ chẳng ai thích một bông hoa có hương, nhưng chẳng bao giờ nở được.
Cùng lúc ấy Quyết bưng mâm cơm lên trước ,bà Xoan đi sau bên nồi canh, đặt mâm ở giữa phản, Quyết quay lại đỡ cái nồi cho bà Xoan. Quyết so đũa, xới cơm nhanh chóng như ở nhà đã thành nếp. Tới bát của ông phóng thì ông lắc đầu, bởi ông còn uống rượu, rót cho Quyết một li xong anh từ chối, ông Phóng cười khẩy nói:
– đàn ông mà không uống được rượu là hèn!
-con không hèn, con uống được cơ mà tí con còn phải về, nhà con xa đây lắm, xe con cũng là đi mượn, không nên uống rượu thì hơn. Với lại, bác gặp con mới có lần đầu, con uống tí rượu vào lỡ con có nói câu nào không phải bác lại chửi con nát….
Khuê nghe câu giải thích nhịn cười không được, cô chết mệt với cái kiểu thật thà này, nói vui nhưng Quyết nói đúng , cho nên ông Phóng cũng không bắt ép. Bữa cơm Vui vẻ diễn ra, Quyết gắp cho Khuê cho ông Phóng liên tục. Trời nóng, lại mặc áo bó, Quyết xin phép được cởi hai ba cái cúc ngực, da người anh ngăm ngăm bóng nhẫy ,từng cơ từng thớ cứ săn lại như bắp thịt thăn khiến Khuê khôbg thể rời mắt được. Người cô cứ nóng bừng lên bối rối, cái dục vọng trong người cô nghĩ nó đã ngủ quên sau khi bỏ chồng, thì nay lại trỗi dậy mạnh mẽ. Ông Phóng nói nhỏ với Quyết:
-Thôi, anh đóng cái cúc lại không cái khuê nó không ăn được đâu.
Khuê bị thầy trêu thì càng đỏ mặt tợn. Quyết biết ý liền kéo áo cẩn thận, anh lí nhí nói:
– con … con vô duyên quá, để con đómg lại.
Trong bữa cơm, ông Phóng lấn lá hỏi về gia cảnh cũng như xem xem Quyết còn độc thân hay là không. Anh cũng thật thà kể nhà mình không có gì, sống với mẹ, chưa vợ con. Ông Phóng Dò la Quyết cũng để Khuê biết về tính cách và thông tin từ anh, chứ chết mê chết mệt xong sau này mới vỡ lẽ người ta có vợ thì lại chết nữa.