Gia Có Hãn Thê

Chương 1




"Lạc Lan, con tính mặc như vậy đi học đường?" Ôn Ngọc Lâm đang uống cháo, thấy trưởng nữ Ôn Lạc Lan đi tới, bên ngoài chỉ một kiện lụa mỏng, xương quai xanh phía trong lụa mỏng như ẩn như hiện, liền cảm thấy đau đầu, lại quay đầu ý bảo phu nhân Lạc Giai Hòa cũng nói lên vài câu, "Giai Hòa, nàng nhìn xem con ăn mặc như thế nào?"

Giai Hòa đánh giá Lạc Lan một chút từ trên xuống dưới, "Nhan sắc con đi với lụa mỏng này khá xinh đẹp." Lạc Lan cũng liền thả lỏng ngồi xuống dùng đồ ăn sáng. Ôn Ngọc Lâm như thế nào chịu chỉ có vậy liền buông tha nàng, "Con nhìn xem Lạc Anh ăn mặc thế nào, con như thế này đi học đường sẽ không bị phu tử dạy bảo sao?"

Học đường không giống với thư viện. Những người nhà giàu như nhau chính mình thỉnh phu tử tự lập học đường, đệ tử trong tộc đều đi học tập, nữ nhi được sủng ái cũng có không ít người cũng vào học đường.

"Người cũng không nhìn xem Lạc Anh mặc muốn nổi rôm khắp người, khó trách đã sắp cập kê cũng không có được mấy công công tử tới cửa cầu hôn." Lạc Lan từ trước tới nay cảm thấy người như Lạc Anh thật quá mức không thú vị. Lạc Anh cũng từ trước đến nay xem thường vị tỷ tỷ có khuôn mặt không có đầu óc, "Rốt cuộc ta không giống ngươi giỏi lừa gạt như vậy, người nào cũng đều dám đến cầu hôn."

"Được rồi, được rồi, hai người các con cứ nháo lên liền không để yên, thời gian đã không còn sớm, ăn mau một chút rồi còn đi thư viện." Lạc Giai Hòa đã dùng bữa xong đang giúp tiểu nữ nhi Lạc Quân đang chờ ở một bên sửa sang lại quần áo, lại xem bộ dáng ăn mặc không chút cẩu thả của Ôn Ngọc Lâm, "Ta không phải đem ngươi hôm nay muốn xuyên phóng đầu giường sao? Sao lại xuyên này một thân lam, cũng không có ám văn.[?]"

[?] Câu này đọc không hiểu T-T

"Đều đã sắp 40, còn ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, cả người cảm thấy không có tí ổn trọng. Ngày mai cũng nàng ra ngoài du ngoạn mới mặc thế kia đi. Nàng cũng thật là, có rảnh cũng cùng Lạc Lan nói nói, ngày thường giống nàng còn chưa tính, đi thư viện cũng nên đứng đắn một chút, nàng lúc ấy còn biết mặc nam trang mà đi." Ôn Ngọc Lâm buông chén, súc khẩu đứng lên.

Lạc Giai Hòa giơ tay giúp nàng vỗ vỗ trường bào bị ngồi nhăn, "Giống ta thì làm sao? Hiện nay bên ngoài ăn mặc giống cũng không ít, còn không phải hâm mộ ta đẹp nên muốn học theo."

Ôn Ngọc Lâm cũng không hề nói với nàng thêm gì, chỉ nhấc chân muốn đi ra, còn chưa đi hai bước lại xoay trở về, ôn qua eo Giai Hàn, ở khóe miệng nàng hôn một cái, "Nàng nếu là đi ra ngoài thì mang theo nhiều nha đầu, bên ngoài phơi cả ngày cũng nên đem theo dù."

Lạc Giai Hòa cũng thò lại gần môi nàng hôn một cái, "Ta chờ lát nữa đi tìm nàng cùng nhau dùng cơm trưa." Ôn Ngọc Lâm gật gật đầu, "Ta đây ở tửu lầu chờ nàng."

Ba hài tử đối với cảnh này đã là thấy nhiều không trách, chỉ tự mình ra cửa vào xe ngựa, chờ Ôn Ngọc Lâm cùng nhau ra cửa.

Ôn Ngọc Lâm ngồi trên xe ngựa, theo thường lệ dặn dò các nàng vài câu, bất quá là phải ngoan ngoãn nghe phu thử nói, ngoan ngoãn học tập thôi, ba người cũng thả nghe thả quá [?]. Xe ngựa tới trước cửa thư viện, ba người xuống xe ngựa, mấy nha đầu dẫn theo lập tức tiến lên theo, Ôn Ngọc Lâm thấy các nàng vào học đường mới kêu xa phu lái xe đi đi tửu lầu.

Ôn gia mấy thế hệ làm kinh thương, đã là kinh thành đệ nhất đệ nhị phú thương, chỉ là con nối dõi dòng chính vẫn luôn đơn bạc, liền bị nhị phòng tam phòng mơ ước. Lúc sớm, Nam Tương bên kia trời cao hoàng đế xa, thổ phỉ đầu lĩnh không ít, Ôn Hữu Tài trong một lần đi buôn liền bị người cướp của, gia phó cũng đều chết sạch, chính mình cũng thiếu chút nữa mất mạng, lại được một thổ phỉ đầu lĩnh khác cứu giúp.

Nguyên bản, người Lạc gia muốn Ôn Hữu Tài lưu lại Nam Tương làm con rể, chỉ là Ôn Hữu Tài nói dù thế nào cũng phải hồi kinh, nói chính mình không đành lòng để gia sản tổ tiên tích lũy bị người đạp hư. Lạc gia nghĩ nữ nhi đi kinh thành hưởng phúc cũng khá tốt, liền mấy huynh đệ bồi cùng nhau trở về kinh. Ôn Hữu Tài cùng Lạc tiểu thư vốn là lưỡng tình tương duyệt, trở về kinh liền kết hôn. Mấy huynh đệ Lạc gia thấy vậy cũng yên tâm, liền trở về Nam Tương.

Cũng may mắn là huynh đệ Lạc gia đi theo tới, bằng không gia sản này của Ôn gia muốn đoạt lại đã phải tốn phí nhiều chút tâm tư. Huynh đệ Lạc gia từ trước tới nay chỉ có đoạt đồ người ta, nào có chuyện để đồ nhà mình bị người đoạt lấy. Mấy đệ tử nhị phòng tam phòng bị tấu đến một tiếng cũng không dám kêu than. Ôn Hữu Tài tất nhiên là càng không dám coi thường Ôn phu nhân, hai người mấy năm không sinh hạ hài tử cũng không ngại, không dám đề cập chuyện nạp thiếp. May mắn, Ôn phu nhân cuối cùng cũng có mang hài tử. Ôn Hữu Tài đại hỷ, say rượu mới về, xác thật vô ý trượt chân, ngã vào trong hồ, chờ vớt đi lên liền dính phong hàn. Nhị phòng vốn là oán hận, lại tham tài sản, trộm động tay chân, Ôn Hữu Tài liền về chầu ông bà.

Ôn phu nhân cũng không vội không sợ, sớm lúc phu quân ốm đau trên giường liền phái người đi Nam Tương mời mấy huynh trưởng lại đây trấn áp. Ôn Hữu Tài vừa mới nhập liệm, nhị phòng còn không kịp xướng diễn vài câu, người Lạc gia liền tới rồi.

Mấy huynh đệ tọa trấn, người Ôn gia không dám nói gì, liền chỉ ngóng trông trong bụng Ôn phu nhân là một nha đầu, đến lúc đó bọn họ liền có thể quang minh chính đại kế thừa gia sản, đem người Lạc gia đuổi ra khỏi cửa.

Ôn Ngọc Lâm liền được sinh ra như vậy. Ôn phu nhân nhanh chóng quyết định, muốn đem nữ nhi thành nhi tử mà nuôi dưỡng, liền cho người đi ra ngoài báo tin vui là một thiếu gia. Người Lạc gia cũng tra ra nguyên nhân chết của Ôn Hữu Tài có quan hệ với nhị phòng, liền nhân cơ hội đem người nhị phòng tam phòng hoàn toàn đuổi đi ra ngoài, xem như phân gia, không hề có can hệ. Có công văn từ quan phủ, Ôn phu nhân cùng Ôn Ngọc Lâm liền được bảo đảm an nguy, người Lạc gia cũng yên tâm.

Vì để thân phận Ôn Ngọc Lâm không bị bại lộ, Lạc gia lại để lại mấy người trung thành chăm sóc bọn họ, lại cho Ôn Ngọc Lâm cùng Lạc Thế Hòa sinh sớm hơn nàng nửa tâm đính hôn.

Lạc Giai Hòa ở Nam Tương đến 15 tuổi, làm lễ cập kê liền tới kinh thành. Ôn phu nhân vốn là đối với nàng có hổ thẹn, lại thấy chất nữ giống chính mình, liền cực kỳ sủng ái Giai Hòa, thường nhắc mãi Ôn Ngọc Lâm một chút cũng không giống mình, vẫn là Giai Hòa hợp tâm ý mình hơn.

Lạc Giai Hòa mới nhập kinh liền làm kinh thành một phen oanh động. Chỉ vì nàng không giống với những tiểu thư khuê các trong kinh thành, ngày ấy nhập kinh liền không che không giấu, thoải mái hào phóng nhô đầu ra, dung nhan bế nguyệt tu hoa kia tất nhiên là bị người nhìn thấy, thấy có người xem nàng, nàng cũng không xấu hổ, chỉ cười với hắn, thế mà lại rước lấy rất nhiều công tử ca đối với nàng nhớ mãi không quên.

Mới qua một ngày, tên tuổi Lạc gia tiểu thư liền vang dội ở kinh thành. Nhóm phụ nhân toàn nói nàng là yêu nhân không biết xấu hổ, các tiểu thư cũng phần nhiều là ngoài miệng ghét bỏ trong lòng ghen ghét. Ngày thứ hai càng là không ít bà mối đến Ôn gia tìm hiểu, biểu tiểu thư này đã nghị thân hay chưa. Ôn phu nhân liền nói ra, biểu tiểu thư kiều tiếu động lòng người này đã sớm là Thiếu phu nhân Ôn gia nàng, lần này vào kinh là chờ Ôn Ngọc Lâm làm lễ đội mũ liền thành thân.

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao người ghen ghét Ôn Ngọc Lâm.

Ôn Ngọc Lâm nhìn thấy Lạc Giai Hòa cởi áo ngoài phác điệp chơi trong viện chính, không khỏi lắc lắc đầu, "Ta sẽ không phải là Võ Đại Lang(*) chuyển thế đi."

Ôn Ngọc Lâm nói chuyện không nhỏ, Lạc Giai Hòa trước mặt nàng đương nhiên nghe thấy, xoay người lại, lấy cây quạt phẩy phẩy chính mình, trên mặt đỏ bừng, trên trán trán còn có chút mồ hôi mỏng, "Đáng tiếc trong nhà to như vậy cũng không có nhị thúc để ta dụ dỗ thông đồng(*)."

(*) Nhân vật trong Thủy Hử, có vợ đẹp nhưng lẳng lơ là Phan Kim Liên. Phan Kim Liên từng muốn dụ dỗ em trai của Võ Đại Lang là Võ Tòng nhưng không thành, sau này tư thông với Tây Môn Khánh giết Võ Đại Lang rồi cả hai bị Võ Tòng báo thù.

Ôn Ngọc Lâm nào đã từng nghe qua lời nói trắng như thế, trên mặt tức thì liền đỏ, "Ngươi thật là chẳng biết xấu hổ."

Lạc Giai Hòa thấy nàng chỉ vậy liền đỏ mặt, càng nổi lên tâm chơi đùa, "Mới nói một câu như vật liền trở thành 'không biết xấu hổ'? Nhìn ngươi mặt đỏ như này, da mặt mỏng như này, ngày say vào động phòng phải làm sao bây giờ?"

"Ai muốn cùng ngươi vào động phòng!" Ôn Ngọc Lâm đỏ cả tai, nói chuyện, đôi mắt láo liên hướng bốn phía ngó ngó, thấy không có người liền thoáng yên tâm chút.

"Phu quân thật là nói đùa, chúng ta thành thân chẳng lẽ lại không vào động phòng? Chẳng lẽ ngươi muốn kêu ta thủ thân sống quả cả đời sao?" Lạc Giai Hòa nói, liền tiến đến dựa vào lòng ngực Ôn Ngọc Lâm, làm bộ dáng ủy khuất.

"Ngươi cũng không phải không biết thân phận ta, việc hôn nhân của chúng ta... cũng chỉ có thể như vậy." Ôn Ngọc Lâm nói lại nhìn thoáng qua Lạc Giai Hòa đang nũng nịu trong lòng ngực, căng da đầu nói, "Cho dù sau này ngươi khó có thể nhẫn nại cũng chỉ có thể chịu đựng, Ôn gia ta cũng không thể tha cho ngươi xằng bậy."

Lạc Giai Hòa cười một chút, nàng hiện nay còn cao hơn Ôn Ngọc Lâm một chút, hơi hơi ngẩng đầu liền ở bên tai Ôn Ngọc Lâm nói chuyện: "Ai nói với ngươi là chỉ có nam nữ mới có thể động phòng?" Lạc Giai Hòa nói xong, hơi hơi quay đầu đi, ở khóe môi Ôn Ngọc Lâm hôn một cái. Ôn Ngọc Lâm lập tức lui về phía sau một bước, che miệng lại, "Ngươi làm cái gì!"

"Ta hôn vị hôn phu của ta một cái thì có làm sao vậy?" Lạc Giai Hòa thấy Ôn Ngọc Lâm bộ dáng tức muốn hộc máu liền cảm thấy buồn cười, "Ngươi không lẽ là muốn đi trước mặt cô cô nói ta khinh bạc ngươi đi?"

Ôn Ngọc Lâm bị nói trúng tâm tư, dừng một chút, "Mới không có! Ta qua mấy tháng liền cũng cập kê, chính là trở thành người lớn."

Lạc Giai Hòa hướng mắt nhìn trước ngực nàng liếc một cái, "Ta thật sự nhìn không ra ngươi lớn chỗ nào."

"Ta đây phải buộc thành như vậy, về sau ngươi liền biết ta có bao nhiêu lớn." Ôn Ngọc Lâm thấy ngực Lạc Giai Hòa vung cao, nhịn không được cũng giương giương ngực mình. Trong lòng không khỏi buồn bực, người này chỉ so với mình lớn hơn nửa năm, như thế nào lại phát dục nhanh đến như vậy, trên người đường cong lả lướt, nếu là người ngoài nhìn thấy, sợ là ngạch cửa Ôn gia đều bị dẫm đến nát bấy, chỗ nào còn lo lắng nàng có hôn ước hay chưa.

Lạc Giai Hòa thấy nàng nhìn chằm chằm trên người mình, liền biết nàng nghĩ cái gì, đi hai bước rồi lại mảnh mai mà ngã vào người nàng, "Phu quân, ánh mắt người nhìn nô gia trông sợ quá nha."

Ôn Ngọc Lâm biết rõ chính mình nói không lại nàng, chỉ đành hốt hoảng mà chạy.

Ôn Ngọc Lâm ân thầm tính toán, trước lúc thành thân, chính mình phải trốn tránh Lạc Giai Hòa, không cần cùng nàng chạm mặt là được. Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, ngay tại nhà ăn liền nhìn thấy Lạc Giai Hòa, vận một thân nam trang, ngồi vào chỗ mình thường ngồi.

Còn không đợi Ôn Ngọc Lâm mở miệng, Ôn phu nhân liền giải thích, "Giai Hòa cả ngày đợi ở nhà cũng quá nhàm chán, ta hôm qua đã nói chuyện với thư viện, ngươi mang theo nàng đi thư viện chơi đi."

"Thư viện cũng đâu phải chỗ để chơi, nàng nếu là nhàm chán, mang theo mấy nha đầu đi ra đường chơi chơi là được." Ôn Ngọc Lâm mới không nghĩ mỗi ngày cùng LẠc Giai Hòa ở một chỗ, tất nhiên là muốn cự tuyệt.

"Giai Hòa nói, nàng nếu cả ngày đều ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, đối với thanh danh của người sẽ không tốt, nương cảm thấy cũng có đạo lý, vẫn là giả nam namtrang cùng đi thư viện với ngươi tốt hơn." Ôn Ngọc Lâm còn muốn nói, Ôn phu nhân lại không tính nghe xong, chỉ nói chính mình ăn được, liền về phòng.

Ôn Ngọc Lâm ngồi ở trên xe ngựa, nhìn Lạc Giai Hòa với vẻ mặt khó hiểu, "Trong thư viện nhàm chán vô cùng, ngươi làm gì nhất định phải đi thư viện?"

"Ta trước kia ở Nam Tương nghe nói, trong kinh thành công tử ca đi thư viện đọc sách đều mang theo thị thiếp cùng đi. Ta nghĩ, ngươi lớn như vậy, thị thiếp cũng không có, liền thấy có điểm ủy khuất nên tự mình đi theo ngươi đi." Lạc Giai Hòa một bộ dáng vị Ôn Ngọc Lâm mà suy nghĩ.

Ôn Ngọc Lâm quay mặt đi, nàng quả nhiên không nên hỏi Lạc Giai Hòa, nàng còn trông cậy có thể nghe từ miệng Lạc Giai Hòa nói ra lời đứng đắn sao? Chẳng lẽ người Nam Tương đều là như thế này?

Đúng như Lạc Giai Hòa nói. Trong thư viện rất nhiều thị thiếp học sinh đều sẽ nữ giả nam trang thành thư đồng tiếp khách, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng cũng không nói ra, rốt cuộc ở trong thư viện đều là nửa tháng mới xuống núi một lần, viện trưởng cũng toàn mắt nhắm mắt mở.

Lạc Giai Hòa lại chỉ là mặc nam trang, cũng không cố tình muốn giả thành bộ dáng nam tử, người sáng suốt nhìn liền biết là nữ tử, lại liên hệ tin tức gần đây, không khó đoán ra bên này tính là vị Ôn gia biểu tiểu thư vừa từ Nam Tương tới. Chỉ là Lạc Giai Hòa cũng không ra vẻ thư đồng của Ôn Ngọc Lâm, ngược lại là cùng nàng ngồi cùng nhau thành đồng học cùng trường.

Tác giả có lời muốn nói: [đại khái là bảo máy tính hỏng, và thông báo kênh Wechat public]

Ta đã trở về rồi! Kỳ thật áng văng này ta vốn dĩ đã viết 6,7 chương, tính toán lại phì điểm lại phát, kết quả máy tính hỏng rồi, ổ cứng thiêu hủy, văn cũng đều không có.

Thời gian lâu rồi, ta đều chỉ nhớ rõ đại khái giả thiết...

Cảm ơn đại gia đối ta duy trì!!!

Mặt khác, ta không có ký hợp đồng, cho nên duy trì ta các bạn nhỏ cũng không cần lãng phí tiền cho ta tạp lôi lạp.

Ta còn khai WeChat công chúng hào nga, clmydm, bút danh đầu chữ cái, nếu về sau có cái gì đặc thù chương, những thật ra có thể ở công chúng hào thấy... Bởi vì làm không tới công chúng hào, cũng không biết như vậy có hay không vấn đề, có vấn đề lại cùng ta nói đi.