Giả Cán Bộ

Chương 672: Không để vào mắt




"Nhắc tới cũng lạ, đều là họ Dương, cũng gọi Dương thị trưởng, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Đường đường một thị trưởng, vậy mà cũng luân lạc tới mức ngồi cùng chúng ta ở chỗ này - đôi mắt trông mong đau khổ đợi một phó cục trưởng...cảnh giới kém quá lớn!" Nói về Dương Tự Âm, Trần Thành liền lạnh run một cái.



Kiến thức của hắn khá rộng lớn, các mối quan hệ nhiều, nhưng lúc đứng ở trước mặt nữ thị trưởng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trong lòng vô cùng hồi hộp.



Uống trà, ăn điểm tâm, cảm nhận được một đoàn người văn phòng thành phố Cô Tô trú đóng ở kinh thành ngồi đối diện đang phóng tới ánh mắt châm chọc, thỉnh thoảng tuôn ra tiếng cười vang, những người chính phủ thành phố Quảng Lăng đều cảm thấy giận dỗi.



Khấu Lí Nguyên là cục trưởng cục thẩm tra, người địa phương Quảng Lăng, cảm giác mất mác đối với sự suy sụp của Quảng Lăng rất mạnh, bị người Cô Tô đối diện hữu ý vô ý cười nhạo như vậy, hắn liền cảm thấy một tia nhục nhã, nhưng nhục nhã thì nhục nhã, hắn không thể làm gì được người ta.



Chỉ có thể trách nhóm quan viên cầm thực quyền ở Quảng Lăng hiện tại này, toàn một đám cầu ổn định, không có ý chí tiến thủ phát triển trong đầu.



Nghĩ đến đây, ánh mắt rơi vào trên người Dương Tử Hiên, nội tâm đánh một dấu chấm hỏi sâu sắc —— người thanh niên thị trưởng này có thể dẫn đầu Quảng Lăng quật khởi sao?



Hắn không cầu Quảng Lăng trở thành loại thành phố lớn như Cô Tô, nhưng ít nhất cũng không cần phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài như bây giờ.



Phó cục trưởng phòng dự toán bộ tài chính Tống Đào là trung niên tuổi hơn bốn mươi, trắng tinh, phong độ rất tốt, nhưng trên người có chút mùi rượu, toilet lầu hai chật ních, hắn mới chậm rãi xuống lầu tìm toilet.



Vừa xuống đến nơi, bỗng nhiên có hai đoàn người không biết từ nơi nào vọt lên, thoáng cái đã vây quanh hắn vào chính giữa, hắn vốn uống đến mức đầu có chút hỗn loạn, nhưng thoáng cái đã bị hai đoàn người này dọa cho sợ tới mức tỉnh táo.



"Tống cục trưởng, ngài cũng ở nơi đây à, đây là danh thiếp của tôi, tôi là chủ nhiệm văn phòng thành phố Cô Tô trú đóng ở kinh thành, muốn mời ngài ăn cơm rau dưa, không biết có thể được hân hạnh này không."





"Tôi là cục trưởng cục tài chính thành phố Quảng Lăng, Tôn Quản Chính, muốn mời Tống cục trưởng uống chút trà, thuận tiện nói chuyện về nghiệp vụ."



Thì ra lại là đến mời ăn tiệc uống trà, Tống Đào nhíu mày, mỗi ngày hắn nhận được vài loại lời mời kiểu này, nhiều thời điểm, có đến hơn mười lời mời.



Phòng dự toán Bộ tài chính là một trong những nghành cực kỳ mấu chốt trong sự vận hành và quyết sách dự toán của Bộ tài chính, mấy người cục trưởng bọn hắn đều là bánh trái trong mắt chủ nhiệm văn phòng địa phương trú đóng ở kinh thành.




Đối với chủng loại bữa tiệc đã nhàm chán này, Tống Đào vốn định đẩy sạch, nhưng khi nghe được cái từ "Cô Tô thành phố" này, lập tức liên tưởng đến cô gái có mỹ danh Quan Kinh Hoa kia, liền phản xạ có điều kiện, tiếp nhận danh thiếp Trần Thành, ánh mắt đánh giá Trần Thành.



Lúc sau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Được, thành phố Cô Tô là nơi tốt, Dương thị trưởng các cậu có khỏe không?"



Trần Thành cười cười, chiêu bài Dương thị trưởng rất dễ dùng, ngay cả một phó cục trưởng phòng dự toán Bộ tài chính cũng nghe qua danh tiếng Dương thị trưởng.



Dường như hắn có thể chứng kiến được cảnh tượng năm đó, Dương Tự Âm ở kinh thành, mặc áo trắng, xinh đẹp tuyệt trần, hấp dẫn vô số anh hùng khom lưng bên cạnh, trên mặt cười nói: "Cảm tạ Tống cục trưởng quan tâm, Dương thị trưởng của chúng tôi rất tốt, gần đây đã bắt được mấy cái hạng mục, nhưng hạng mục tài chính còn chưa tới vị, thành phố đã làm chuẩn bị giai đoạn đầu hạng mục, nhưng Dương thị trưởng không yên lòng, liền đốc thúc chúng tôi làm chân chạy, đi tìm Tống cục trưởng, xem có thể nhanh chóng kéo tài chính về hay không."



Dương Tự Âm chỉ đốc thúc hắn chạy đến phòng dự toán Bộ tài chính, tranh thủ kiếm về mấy cái hạng mục tài chính, cũng không bảo hắn đi tìm Tống Đào, những lời này chỉ là Trần Thành hợp ý, ăn nói bịa chuyện.



Quả nhiên, nghe được chuyện Dương Tự Âm bảo trú văn phòng đóng ở kinh thành tìm mình, Tống Đào có chút kích động, lập tức tỏ thái độ: "Cái này dễ nói rồi, trợ giúp địa phương xây dựng, vốn chính là chức năng của bộ ủy chúng tôi.”




“Thành phố Cô Tô mấy năm này có thế phát triển cực kỳ mạnh, hợp tác với Singapore xây khu công nghiệp mới, trung ương đang coi trọng cao độ, bảo bộ ủy chúng tôi phải từ từ phối hợp với công tác ở thành phố Cô Tô, thả lỏng lỗ hổng trên mặt chính sách tài chính ra."



"Lần này chúng ta tìm Tống cục trưởng xin mấy cái hạng mục, chính là phục vụ cho khu công nghiệp."



"Vậy thì càng không chậm trễ được, như vậy đi, cậu sửa sang lại báo cáo hạng mục một tý, đưa tới đây, tôi mang về bộ, đặc biệt xử lý cho các cậu." Từ đầu tới đuôi, khóe mắt Tống Đào không hề liếc nhìn mấy người Quảng Lăng, trò chuyện cùng Trần Thành lại rất cao hứng.



Phòng dự toán Bộ tài chính là nghành thực quyền mấu chốt, Tống Đào coi như là nhân vật không lớn không nhỏ và thực quyền tại Bộ tài chính, không để cho đoàn người Dương Tử Hiên mặt mũi, hắn cũng không thấy có cái gì phải nghĩ.



Cả nước nhiều thành phố như vậy, nhiều khu như vậy, đều muốn chạy tài chính, muốn gặp hắn, quá nhiều, nếu hắn đáp lễ đối đãi, vậy hắn không cần làm công tác gì nữa rồi.



Hắn nghĩ như vậy, nhưng rơi vào mắt Tôn Quản Chính, lại là một loại ý tứ khác, bị Tống Đào trắng trợn không đếm xỉa như vậy, bị Trần Thành, chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành này trắng trợn làm xấu mặt như vậy, hắn hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống dưới, đưa danh thiếp ra, trong lòng đầy cảm giác sỉ nhục, chậm rãi rụt trở về.




"Mấy người Quảng Lăng các cậu, nhường một chút đi, các cậu nhìn xem, ngay cả lối đi nhỏ cũng bị các cậu chen vào chật như nêm cối, Tống cục trưởng đang không ra được đây này, xin lỗi, đây là mấy người anh em Nam Tô.”



Một phó chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành Cô Tô mắt sắc, nhìn thấy Trần Thành và Tống Đào nói xong rồi, Tống Đào không để ý đến những người Quảng Lăng này, liền dương dương tự đắc răn dạy người Quảng Lăng vài câu.



"Cậu..."




Khấu Lí Nguyên làm cục trưởng cục thẩm tra, lấy tính tình nóng để nổi danh, trước kia tham gia quân đội, hàng năm thẩm tra cuối năm, nếu đơn vị nào bí mật giở trò, gian lận trên mặt tài vụ, hắn đều không lưu tình.



Rất nhiều trong người trong cơ quan Quảng Lăng đều gọi hắn là "Hắc Diêm La”, đó là cố hương của hắn, tình cảm vô cùng thâm hậu, sống đâu yêu đấy, không cho phép người khác nói người Quảng Lăng không tốt.



Hiện tại bị phó chủ nhiệm Cô Tô này châm chọc người Quảng Lăng là Hai lúa như vậy, hắn liền muốn đi lên giáo huấn một phen.



Vừa nắm chặt nắm tay thành quả đấm, liền bị Tống Tịnh Thông kéo kéo ống tay áo, Khấu Lí Nguyên nhìn nhìn cùng Trần Thành chuyện trò vui vẻ với Tống Đào, cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, đầu óc nhất thời tỉnh táo, nếu hiện tại hắn động thủ, chỉ sợ sẽ càng làm cho người ngoài chê cười.



"Nhường một chút, để cho Tống cục trưởng đi ra ngoài nào..."



Trong cả quá trình, bộ dáng Dương Tử Hiên như là không có việc gì, nhìn Trần Thành nịnh nọt Tống Đào, cũng không nói gì.



Đổi lại lúc trước, khẳng định là trong lòng hắn sẽ tức giận, nhưng hiện tại cảnh giới cao, vị trí cao, nhìn vấn đề cũng khác.



Tống Đào một lần nữa đi lên lầu, Trần Thành chạy tới, vỗ vỗ bả vai Bàng Quang chế nhạo hai câu: "Ngượng ngùng, đi trước các cậu một bước..."



Nói được nửa câu, lại quay đầu hướng Dương Tử Hiên xin lỗi: "Dương Tử Hiên thị trưởng lần đầu tiên tới kinh thành chạy tài chính, làm thành thị anh em, vốn Cô Tô chúng tôi cũng có thể nhường một chút, cho ngài mặt mũi, nhưng Tự Âm thị trưởng chúng tôi thật sự rất chú ý đối với mấy mục tài chính này, chúng tôi chỉ làm chân chạy, cũng không dám tự ý, xin Dương Tử Hiên thị trưởng ngài thứ lỗi. Lần sau đi, nếu lần sau có hạng mục tốt, tôi sẽ xem xem có thể kéo lên Quảng Lăng cùng nhau làm hay không, coi như là đền bù tổn thất..."