Giả Cán Bộ

Chương 611: Cá lớn




Theo Dương Tử Hiên phân tích, Phan Bách Văn và Sài Quá Long một lần nữa xem kỹ đoạn phim quay camera trên màn hình, quả nhiên có chút kỳ quặc.



"Trong quá trình hai người uốn éo đánh nhau, quả thật đã có nhiều lần bắt được một ít khe hở trong quần áo đối phương!" Sài Quá Long cũng nhìn thấy trong này có vấn đề, trong nội tâm âm thầm sùng bái nhìn Dương Tử Hiên.



Lãnh đạo này so với mình còn trẻ tuổi hơn rất nhiều, tuy cho tới bây giờ vẫn chưa được huấn luyện điều tra chuyên nghiệp, nhưng lại là người tâm địa cứng rắn, tâm tư kín đáo, phỏng đoán sắc sảo, luôn đánh thẳng vào chân tướng.



"Nếu như là chuyển cho nhau tờ giấy mà nói, khả năng ở trong chỗ đó còn lưu lại dấu vết, gian phòng là phong kín, Khô Lộc Văn luôn ở trong phòng, không có biện pháp vứt bỏ tờ giấy!" Sài Quá Long phân tích.



Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Nếu như là một tờ giấy mà nói, Khô Lộc Văn chắc chắn sẽ không lưu lại dấu vết, cho dù phải nuốt sống, cũng sẽ không lưu lại chứng cớ..."



"Chẳng phải chúng ta không biết gì về nội dung thông tin truyền đạt giữa bọn họ?" Phan Bách Văn nhíu mày, nói: "Như vậy, dù biết cũng vô dụng."



Sài Quá Long tự nhen nhóm một điếu thuốc, sau đó liền bước lên phía trước, nhen nhóm điếu thuốc cho Dương Tử Hiên.



Dương Tử Hiên hít một hơi thật sau, cười nói: "Cũng không nhất định, chúng ta có thể phái nhân thủ ra, tiến hành bí mật điều tra đối với Trương Ôn, chú ý, là điều tra, không phải giám sát và điều khiển."



Tuy Phan Bách Văn, Sài Quá Long đều tính toán là dòng chính của hắn, nhưng Dương Tử Hiên vẫn kiêng kị một ít cấm khu, một ít chuyện không tuân theo quy định.



Trước mắt, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh không có căn cứ chính xác gì chứng minh Trương Ôn không tuân theo quy định, không có khả năng, có không có bất kỳ quyền lực gì, có thể tiến hành giám sát và điều khiển đối với Trương Ôn, một thành viên đảng ủy ủy ban tỉnh, thư ký trưởng ủy ban tỉnh, nhân vật quyền cao chức trọng như vậy.



Phan Bách Văn và Sài Quá Long nhìn nhau, gật gật đầu, nói: "Cho chúng tôi một vạn cái lá gan, cũng không dám tiến hành giám sát và điều khiển đối với Trương thư ký trưởng."



Trương Ôn là thư ký trưởng ủy ban tỉnh, trong tay nắm giữ rất nhiều tài nguyên hành chính, cực kỳ cường đại, coi như là Phan Bách Văn và Sài Quá Long, đều không thể không cẩn thận đối xử.



Nếu như không phải Dương Tử Hiên phân phó, bọn hắn căn bản là không có can đảm điều tra một quan lớn thực quyền cấp chính sảnh như vậy.



"Hai người các cậu có thể phân chia công việc ra, lão Sài, chủ yếu cậu phải chịu trách nhiệm tiếp tục thẩm tra Khô Lộc Văn, thủ đoạn có thể đa dạng, có thể thích hợp dùng một chút thủ đoạn, xem có thể làm cho hắn phun ra chút lời khai gì đó không!"



Dương Tử Hiên nghĩ nghĩ, thần sắc trở nên càng thêm cẩn thận, nói: "Lão Phan, cậu có kinh nghiệm phong phú, lịch lãm rèn luyện rất nhiều, cũng đã làm qua án lớn như bản án bí thư thị ủy mục nát, sự tình Trương Ôn, cậu phải nhìn chằm chằm vào, thoáng lưu ý một tý, xem hành vi và động tác mấy ngày nay của hắn, xem có gì dị thường không."



Bố trí xong tất cả, Dương Tử Hiên mới đi tìm Trần Linh, Trần Linh đã chính thức đến trường trung học khu Kiến Giang, thay đổi thủ tục công tác, bởi vì có Tỉnh ủy can thiệp, cục giáo dục ủy ban thành phố Tử Kim rất nhanh sẽ làm tốt sắp xếp.



Tiến vào trường trung học khu Kiến Giang, Dương Tử Hiên dừng xe tại cửa ra vào, trực tiếp đi tới cầu thang lầu hai, quẹo sang bên trái, đến phòng thứ hai, thông qua cửa sổ thủy tinh, có thể chứng kiến trong phòng học kiểu cũ, Trần Linh đang đứng trên bục giảng, tự mình giới thiệu tình huống bản thân mình cho học sinh bên dưới biết, ngoài ra còn nói về kế hoạch dạy học của mình.



Người phụ nữ khoảng 30 tuổi đứng trên bục giảng, thân thể nhìn về phía trên vô cùng thành thục, như mật đào chín tới, làm cho người ta cảm thấy mềm nhũn.



Hôm nay Trần Linh mặc một cái áo màu xám, váy ngắn sắc trắng bằng bông, bộ ngực no đủ nhẹ nhàng hô hấp rung động, thân thể đầy đặn, tản mát ra mị lực đoan trang.



Dương Tử Hiên nhớ tới lúc Trần Linh nằm dưới thân thể mình, uyển chuyển hầu hạ hết mình, trong lòng không khỏi nóng lên.



Đứng một lúc, cảm thấy rảnh rỗi cực nhàm chán, Dương Tử Hiên đi lên lầu ba, chuông tan học vang lên, không ít học trò đeo cặp sách đi ra cầu, vô cùng chen chúc.



Trần Linh thu thập sách giáo khoa trên bục giảng, thình lình, một người thân thể thon gầy từ cửa ra vào đi vào, Trần Linh ngẩng đầu nhìn lên, cánh tay vuốt sợi tóc trên tai một chút, cười nói tự nhiên: "Chủ nhiệm, làm sao ngài lại tới đây vậy."



Người đến là chủ nhiệm giáo viên trung học Kiến Giang, Trần Thần Châu, hắn dùng ngữ khí tha thiết nói: "Cô giáo Trần Linh, tại sao, tại sao, chúng ta còn chưa quen nhau sao mà phải hỏi thế? Cô lên dạy hai ngày, phản ứng của học trò cũng không tệ!"



"Còn phải cám ơn Trần chủ nhiệm, mong ngài chiếu cố nhiều hơn!" Trần Linh có chút kháng cự đối với việc Trần Thần Châu thân cận với mình.



"Cám ơn cái gì, em họ Trần, tôi cũng họ Trần, mọi người đều là người một nhà cả mà!" Lúc nói chuyện, cánh tay của Trần Thần Châu muốn đặt lên trên bàn tay Trần Linh.



Trần Linh bị như giật điện, vội vàng tránh né.



Trần Linh biết rõ vì sao Trần Thần Châu ân cần như vậy, cái tên già này đã mê muội dung nhan của nàng, muốn sơ múi.



Cũng đúng thôi, Trần Linh tự nhiên đến đây, không có người nào biết bối cảnh của nàng, một mình mang theo một đứa bé, trong trường trung học này, nàng không chỗ nương tựa, vẫn chưa tạo dựng lên các mối quan hệ.



Người đánh chủ ý với nàng, không chỉ có riêng một mình Trần Thần Châu! Trần Thần Châu chỉ là một người quá nóng vội biểu hiện ra sự háo sắc của mình mà thôi.



Thời điểm Trần Linh đưa hồ sơ tới, Trần Thần Châu đã nhìn thấy rõ tình trạng hôn nhân, trên đó viết: ly hôn.




Loại cô gái xinh đẹp đã ly hôn, bối cảnh không sâu này, có thể điều từ trường tiểu học khu công nghiệp khu Giang Đông, đến trung học Kiến Giang, một trường trung học nội thành, trọng điểm để dạy học, ở trong mắt Trần Thần Châu, Trần Linh làm được điều đó, chỉ là nhờ thân thể mà thôi.



"Chủ nhiệm, tôi phải đi, xin phép đi trước..."



Trần Linh sợ hãi việc một mình ở chung cùng với Trần Thần Châu, tìm lấy cái cớ, liền muốn đi ra, lại bị Trần Thần Châu bước sang bên một bước chặn đường.



"Cô giáo Trần, cô có ý gì vậy? Cảm thấy nói chuyện cùng tôi rất tốn thời gian của cô sao? Thời gian của cô quý giá như vậy à?" Trần Thần Châu nhìn đường cong thân thể gập ghềnh của Trần Linh, đáng chú ý nhất là bộ ngực no đủ, bờ mông rất tròn.



Hắn nuốt một chút nước miếng, trong ánh mắt cũng bắt đầu chậm rãi tràn đầy tơ máu, thân thể cũng có vẻ xúc động, cái lều giữa háng đang nhô lên.



Trần Linh có chút sợ hãi lui về phía sau, muốn chắp lấy cơ hội chạy trốn.



"Tôi cho cô biết, khỏi phải nghĩ đến chuyện vừa đến đây mọi sự đã thuận lợi, nếu cô không quan hệ tốt với tôi, về sau sẽ có nhiều đau khổ cho cô ăn!" Trần Thần Châu thấy Trần Linh phản ứng như vậy, liền lộ ra khuôn mặt hung ác.



Trần Thần Châu chậm rãi bước từng bước một tới gần Trần Linh, thẳng đến khi ép nàng đến góc tường, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nói: "Tiểu mỹ nhân, tôi xem cô còn định chạy trốn đi đâu, hiện tại tan học rồi, lầu hai cũng không còn người nào nữa, cô gọi cũng vô dụng."



Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay đứng phía sau hắn, có nhiều hứng thú nhìn chủ nhiệm giáo viên này biểu diễn, tuy loại giao dịch tình sắc lấy chức quan này không hiếm thấy trong thể chế, nhưng chủ nhiệm giáo viên vội vã háo sắc như vậy, vẫn tương đối hiếm thấy.



Dương Tử Hiên lặng yên không một tiếng động đi đến đằng sau Trần Thần Châu, nhìn thấy cái lều Trần Thần Châu đã bắt đầu nhô lên, liền hung hăng đá một cước vào bờ mông hắn.



Trần Thần Châu thét lên, bờ mông bị đau, trong nội tâm thầm kinh hãi, lảo đảo một cái, lại bị Dương Tử Hiên đá tiếp, liền ngã gục xuống bục giảng giống như con chó.



Tay chân Trần Thần Châu nhất thời bị cào xước, hiện ra đầy vết máu, liền quay đầu nghiêm nghị quát: "Ai?"



Chương 611: Cá lớn(2)



Trần Linh nhìn thấy Dương Tử Hiên đến, như là gặp được anh húng cứu mạng, vội nhào tới, ôm chặy cổ Dương Tử Hiên.




Dương Tử Hiên cười một tiếng lạnh lùng, nói: "Già mà không nên nết! Thật xấu hổ cho một chủ nhiệm giáo viên, không biết ông dạy bảo học trò thế nào nữa."



Nói chuyện xong, Dương Tử Hiên liền bấm điện thoại phân cục trưởng cục công an khu Kiến Giang, bảo hắn phái người gần đó tới.



Phân cục trưởng cục công an khu Kiến Giang đã từng quen biết Dương Tử Hiên, biết rõ người này là Sát Thần, ngay cả cục cục trưởng công an thành phố cũng dám động đến, là nhân vật rất giỏi.



Lúc trước nghe đồn tư lệnh viên cảnh sát thành phố Tử Kim đắc tội người này, mới bị chuyển đi biên giới, nào dám chậm trễ, vội vàng phái hai cảnh sát tới, mang Trần Thần Châu đi, giữa háng Trần Thần Châu có chất dịch nhờn, đủ để hắn ăn một cái tên cưỡng gian chưa thành, cái chức chủ nhiệm giáo viên tuyệt đối không thể giữ được rồi.



"Tôi tới thăm em một chút, không ngờ lại xảy ra sự tình như vậy!" Dương Tử Hiên mang theo Trần Linh đi ăn cơm, lên tiếng an ủi: "Lần này khẳng định Trần Thần Châu phải vứt bỏ chức vụ rồi, tôi sẽ bảo cục công an bên kia không để lộ tội danh cụ thể, có Trần Thần Châu làm ví dụ, bên trong trường trung học này sẽ không có ai dám đánh chủ ý lung tung đến em..."



"Vẫn là nhờ anh tới giúp em!" Trần Linh nhanh chóng kéo Dương Tử Hiên ngồi xuống, hưởng thụ loại cảm giác được người khác bảo hộ lấy, làm cô gái vô tư, loại cảm giác vô tư và an toàn này, lúc trước nàng chưa từng trải qua.



"Kỳ thật, tôi tới đây, chủ yếu vẫn là muốn hỏi em một chút, trước kia mấy cao tầng công ty Xuân Huy và Trương Ôn có tiếp xúc nhiều không?" Dương Tử Hiên cảm thấy cửa khẩu đột phá sẽ xuất hiện ở Xuân Huy.



"Không ít đâu, lãnh đạo cao tầng thường xuyên mở tiệc chiêu đãi người văn phòng ủy ban tỉnh, nhất là Trương Ôn, còn có một lần Tôn Xán bảo em đi qua mời rượu hắn, nhưng em không đáp ứng."



"Cụ thể là lúc nào?"



"Hẳn là tại sau khi ủy ban tỉnh cấp phát tám trăm vạn đồng, về sau bọn họ lập tức tổ chức tiệc ăn mừng, mời Trương Ôn tới."



Dương Tử Hiên gật gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ vui sướng, Trương Ôn này là thư ký trưởng ủy ban tỉnh, bận rộn như vậy còn rút thơì gian pha trộn cùng đám người Xuân Huy kia, nói trong này không có liên quan lợi ích, ai lại tin đây?



……..



Hai ngày này Trương Ôn cũng cảm thấy như là mình đang bị ai đó theo dõi, về đến nhà nói chuyện cùng bà vợ, bà vợ liền mắng một câu: "Ông đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, thân phận của ông như thế, ai dám tùy tiện theo dõi, không muốn sống nữa à? Tôi khuyên ông, vẫn nên tranh thủ thời gian đi kinh thành đi, chủ tịch tỉnh ở kinh thành cũng cần người quản lý cuộc sống."



"Không phải thằng nhóc Trình Tư Vũ kia đã đi rồi sao? Không cần tôi đi làm gì!" Trương Ôn nắm chặt tờ giấy trong tay, cái tờ giấy này, đúng là Khô Lộc Văn đưa cho hắn, hắn cầm cái bật lửa bên cạnh gạt tàn thuốc, đốt sạch, sau đó mới mặc quần áo đi ra ngoài.



"Tôi ra ngoài làm một chuyện rất quan trọng, lát nữa nếu ai hỏi, bà nói tôi đang trong nhà nằm ngủ, biết chưa?" Trương Ôn cẩn thận dặn dò một câu.




"Ông đang muốn làm gì đấy? Thần thần bí bí!" Bà vợ nén giận nói một câu, nhìn thấy Trương Ôn thay một bộ quần áo, còn đội mũ màu đen lên đỉnh đầu, mắt thì đeo một cặp kính râm, trong nội tâm cũng cảm thấy kỳ quái.



"Đàn bà không nên hỏi nhiều như vậy, tôi phải đi làm đại sự!" Trương Ôn nhẹ nhàng đi xuống lầu, ra ngoài đường.



Bọn người Phan Bách Văn nằm sấp trong xe, nhìn Trương Ôn ra ngoài, liền cau mày nói: "Xem ra thật đúng là một con cá lớn, đại quả gia ủy ban tỉnh, vậy mà nửa đêm lại ăn mặc thành một hiệp khách, lén lén lút lút đi ra ngoài, ngay cả xe cũng không đi, mà là lại gọi xe taxi!"



"Chú ý đuổi theo!"



…….



Bầu trời cao treo đầy ánh sao, từng hạt sương nhỏ đã đọng trên cỏ và hoa dại vào hai bên đường, hương vị mùa đông lạnh lẽo, hiu quạnh đang đến gần.



Phan Bách Văn vừa thổi hơi ấm vào bàn tay, vừa thông báo cho Dương Tử Hiên.



"Cần đuổi kịp không?" Tuy Phan Bách Văn đã sắp đuổi kịp rồi, nhưng vẫn xin chỉ thị Dương Tử Hiên, dù sao thì loại hành vi theo dõi Trương Ôn, loại cán bộ cấp chính sảnh này, đúng là cực kỳ kiêng kị, một khi bị đưa ra ánh sáng, sẽ trở thành cái bia để cho mọi người chỉ trích.



"Không phải đợi giờ khắc này sao? Trương Ôn đêm khuya vội vã đi ra ngoài, còn cố ý thay hình đổi dạng như vậy, tất nhiên là có vấn đề..." Trong ánh mắt Dương Tử Hiên lộ ra một tia hưng phấn.



Trần Linh đang xích lõa nằm ở bên cạnh, nghe được ngữ khí hưng phấn của Dương Tử Hiên, liền vặn vẹo thân thể, Dương Tử Hiên vỗ một cái vào mông đít trắng mập của nàng, ý bảo nàng tiếp tục ngủ yên.



Trần Linh cũng biết, loại chuyện này không thích hợp cho nàng nghe lén, liền cuốn thân thể lại, cong lưng sang một bên, lưu lại bờ lưng bóng loáng bạch cho Dương Tử Hiên nhìn ngắm, con mắt nặng nề nhắm lại, ở bên cạnh Dương Tử Hiên, nàng luôn có thể ngủ rất ngon.



Có lãnh đạo cho phép, Phan Bách Văn đã đủ yên tâm, không nhanh không chậm đi theo tắc xi phía trước.



Trương Ôn dường như cố ý tránh trường hợp có người theo dõi, để cho tắc xi chạy vòng vèo vài đoạn phức tạp, lại hai lần chạy tốc độ cao trên đoạn đường trống trải, mới một lần nữa quay trở về nội thành.



Nếu như không phải Phan Bách Văn sớm xếp đặt mấy ánh mắt ở đoạn đường chủ yếu, các vị trí mấu chốt, hơn nữa còn nhờ cảnh sát giao thông địa phương lưu ý, Phan Bách Văn thật đúng là đã mất dấu cái xe tắc xi này.



"Trương thư ký trưởng của chúng ta có ý thức đề phòng rất mạnh..." Phan Bách Văn hướng Trần Tây Trữ cười cười.



Trần Tây Trữ cũng là nữ tướng đắc lực Dương Tử Hiên đề bạt lên, là tình nhân trong mộng của chủ nhiệm phòng một kiểm tra kỷ luật Mã Thép, làm gì được, chàng có gia thiếp có thất, Trần Tây Trữ nhiều lần không để cho Mã Thép sắc mặt hoà nhã, Mã Thép liền ghẻ lạnh Trần Tây Trữ.



May mắn được Dương Tử Hiên thưởng thức, hiện tại thay đổi đến phòng hai kiểm tra kỷ luật, cũng bắt đầu lộ ra khả năng điều tra tài giỏi ở phòng hai kiểm tra kỷ luật.



"Không thịt heo cũng đã gặp heo chạy, thư ký trưởng là phó tổ trưởng tiểu tổ duy trì ổn định toàn tỉnh, cũng được chia phần trông coi phòng đôn đốc kiểm tra, văn phòng phụ trách hành chính, toàn những nghành trọng yếu, tự nhiên không quá lạ lẫm đối với công tác điều tra..." Trần Tây Trữ chậm rãi lái xe, Phan Bách Văn thông báo ánh mắt các góc đường chú ý mật thiết.



...



Trương Ôn lại để cho tắc xi lái xe lượn một vòng luẩn quẩn, mới một lần nữa quay về đường cái, nhìn thấy sau lưng không có chiếc xe nào đuổi kịp, mới thở dài một hơi.



Tài xế tắc xi không biết rốt cuộc người đàn ông ăn mặc quần áo thần bí này muốn làm gì, bình thường đúng là rất ít khách khứa bắt hắn đi một vòng lớn, sau đó lại trở lại chỗ cũ.



Trương Ôn nhìn ra sự nghi hoặc của tài xế, cười nói: "Tôi sợ có người đi theo tôi, mới nhờ anh đi một vòng lớn."



"Không có ai hết, ngài tuyệt đối yên tâm, vừa rồi tôi đã lưu ý rất kỹ..." Tài xế tắc xi cười một tiếng chất phác, tiếp nhận một xấp tiền từ trong tay Trương Ôn, trong nội tâm rất vui vẻ.



"Cậu không phải đi đâu hết, tôi vào ngân hàng làm ít chuyện, lát nữa còn phải ngồi xe của cậu..." Trương Ôn xuống xe, chỉnh sửa cổ áo, thông ua cửa sổ xe nói với tài xế tắc xi.



Tài xế tắc xi rất ít khi gặp khách khứa xa xỉ như vậy, tự nhiên nhanh chóng đáp ứng rồi.



Đầu năm nay lái tắc xi vẫn là nghề nghiệp rất hãn hữu, người bình thường đi tắc xi cũng không nỡ tốn số tiền này.



Tài xế tắc xi có ý tốt nhắc nhở: "Tiên sinh, nơi này không có ngân hàng nào, ngân hàng ở một con đường khác."



"Về chuyện này, cậu cũng không cần quản, tôi nói nơi này có ngân hàng, sẽ có ngân hàng..." Trương Ôn cười cười, liền quẹo vào một hẻm nhỏ bên cạnh đường, biến mất rất nhanh.