Giả Cán Bộ

Chương 579: Sự kiện bạo loạn




Phạm Hoàng Sơn phất phất tay áo, nói: "Chuyện này, vẫn nên tận lực giải quyết nội bộ thì hơn, tôi sẽ đi tìm người đại biểu của bọn họ nói chuyện, tạm thời không cần phải kinh động Ủy ban hoạch định chính sách và ủy ban thành phố bên kia.”



“Chúng ta phải nắm quyền chủ động ở trong tay mặt, tận lực biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có."



Lái xe đến sông Lục Nha, Phạm Hoàng Sơn có thể thấy phía trước tụ tập rất nhiều người, nhìn quanh sông Lục Nha, những thứ tanh tưởi trên nước sông đã được xử lý sạch.



Trên đường tụ tập rất nhiều người, có rất nhiều người chỉ đến xem náo nhiệt, còn lại thì tốp năm tốp ba cầm cuốc và đao bổ củi, vừa nhìn thấy Phạm Hoàng Sơn lái xe tới, đều ào ào đi đến.



Phạm Hoàng Sơn thấy nhiều người cầm vũ khí như vậy, trong nội tâm cũng có chút sợ hãi, hắn vốn còn muốn tự mình giải quyết chuyện này, nhưng hiện tại xem ra, tự mình giải quyết thật sự là không thực tế.



Bảo lái xe lặng lẽ quay đầu, nhưng một ít cư dân đã nhận ra xe Phạm Hoàng Sơn, nhanh chóng la lớn: "Là xe của tổng giám đốc Đông Nhuộm, thằng chó!"



"Là xe của Phạm Hoàng Sơn, mọi người tranh thủ thời gian vây quanh, đừng để cho hắn chạy thoát!"



Đám người chung quanh, lập tức giống như là châu chấu, chen chúc tuôn về hướng xe Phạm Hoàng Sơn.



Nguy rồi!



Phạm Hoàng Sơn nhìn thấy đám người xung quanh vây quanh đông nghịt, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ, tay chân đều phát run.



Lái xe cũng cực kỳ lo lắng, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng thấy trường hợp nào như vậy, vội hỏi: "Phạm tổng, bây giờ chúng ta nên làm gì?"



"Đúng là hắn! Chính là hắn! Hắn chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, hắn là tổng giám đốc Đông Nhuộm! Hạ lệnh gây ô nhiễm sông Lục Nha chính là hắn! Kéo dài công trình trị ô nhiễm cũng là hắn! Mời đội thi công không nên thân đến trị ô nhiễm cũng là hắn! Mọi người, ném xe của hắn đi, bắt hắn ra, công khai thẩm vấn..."



Chung quanh, quần chúng bắt đầu kích động, quơ cuốc và đao trong tay lên, không ngừng gõ ở đầu xe và đuôi xe Phạm Hoàng Sơn, cả chiếc phát ra tiếng va đập kim loại chói tai.



Phạm Hoàng Sơn thấy thời cơ không đúng, lập tức bảo lái xe báo động cảnh sát.



Chỉ chốc lát sau, cửa sổ xe Phạm Hoàng Sơn đã bị đập nát, cả cái cửa sổ xe bị cư dân phẫn nộ ném đi, cánh tay Phạm Hoàng Sơn bị thủy tinh cửa sổ xe xẹt qua, tạo thành một cái lỗ hổng lớn, máu tươi giàn giụa, bị lôi ra khỏi xe.




Thời điểm Hồ Tự Lập nhận được tin tức này, vẫn đang lim dim nằm ngủ, nghe được điện thoại vang lên, lầm bầm chửi mấy câu, nhưng lúc cầm lên, nghe xong, biết được xảy ra một sự kiện lớn như vậy, vội vàng mặc áo, thông báo cho Tiết Kế Ngay và Nhậm Đoàn trận "bạo loạn" đột nhiên xuất hiện này.



Thời điểm phát sinh bạo loạn lớn như vậy, Dương Tử Hiên đang ngồi trên ghế sa lon, xem bộ phim truyền hình « Hậu Thổ » do Hứa Tinh làm diễn viên chính.



Bộ phim truyền hình này được tất cả đài cả nước và CCTV truyền bá, Hứa Tinh một lần nữa trở thành tình nhân trong mắt rất nhiều người trẻ tuổi, rất nhiều tiết mục ti vi đều nghĩ đến chuyện mời Hứa Tinh làm nhân vật chính, nhưng Hứa Tinh lúc này đã chạy khỏi kinh thành, ngồi lỳ trong nhà Dương Tử Hiên.



Hứa Tinh ở một bên đọc tạp chí, thấy Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào màn hình, không chớp mắt, trong nội tâm còn có chút đắc ý, đợi đến thời điểm nàng thấy nội dung cốt truyện trên màn ảnh TV, nàng lập tức muốn xiên chết Dương Tử Hiên.



Bên trong phim truyền hình có một đoạn diễn suất phối hợp đùa giỡn, góc độ quay chụp hơi lộ thân thể, Dương Tử Hiên lúc này như thấy được mồi ngon, nhìn chằm chằm vào mà nghiền ngẫm.



Đối với Dương Tử Hiên, loại người "duyệt ba nghìn phi tần, có người đẹp như không" này mà nói, loại đùa giỡn trai gái có cốt truyện nội dung này, so với trực tiếp vận động như pít-tông kia, thật sự là hấp dẫn hơn nhiều lắm.



"Dê xồm!"




Hứa Tinh quay sang mắng Dương Tử Hiên, cũng không chú ý tới chuyện thân thể mình vặn vẹo, eo nhỏ kinh người liền chạm vào người Dương Tử Hiên, Hứa Tinh cho rằng Dương Tử Hiên cố ý chấm mút, liền trừng mắt liếc nhìn đe dọa Dương Tử Hiên.



Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Dương Tử Hiên cũng lười phải so đo cùng nàng, cầm điện thoại lên nghe.



Điện thoại là Tiết Kế Ngay gọi tới, giọng nói trong điện thoại rất lo lắng: "Đồng chí Tử Hiên à? Sông Lục Nha bên kia xảy ra chút ít vấn đề, tôi cảm thấy không đơn giản."



Dương Tử Hiên nghe xong, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, thân thể cũng ngồi thẳng, hỏi: "Vấn đề gì? Chuyện sông bị ô nhiễm không phải đang được xử lý sao?"



"Hiện ở bên kia đã xảy ra tình huống bạo loạn nghiêm trọng, tổng giám đốc Đông Nhuộm Phạm Hoàng Sơn bị dân chúng địa phương làm bị thương, thương thế rất nghiêm trọng, hiện tại đã được mang đến bệnh viện nhân dân cấp cứu, tôi đã phái một phó thị trưởng đi hiện trường xem tình hình, tốt nhất là cậu cũng đi đến đó xem xem..."



Sắc mặt Dương Tử Hiên đại biến, để điện thoại xuống, không thèm mặc áo khoác, thông báo cho Hồ Khải xong, liền lái xe đi đến sông Lục Nha trước.



Bên ngoài đã bị vây chật như nêm cối rồi, may mắn lúc này là buổi tối, nếu như là ban ngày, chỉ sợ sẽ có càng nhiều quần chúng đến xem náo nhiệt.




Mượn ánh sáng tạm thời do các xe con và bóng đèn chiếu tới, có thể chứng kiến rất nhiều cảnh sát vây ở bên ngoài, đại bộ phận cảnh sát trong tỉnh đều bị điều đến duy trì trật tự.



Lương Quân Mi đứng bên ngoài đám người, ánh mắt chăm chú nhìn còn đường chính, Dương Tử Hiên ngừng xe lại, vội vàng chạy đến chỗ nàng, Lương Quân Mi nhìn thấy Dương Tử Hiên đến, khuôn mặt thanh lệ lập tức lộ ra một tia vui mừng.



"Tại sao anh cũng ở nơi này?"



Dương Tử Hiên gãi gãi đầu, chỉ vào ngực Lương Quân Mi, nói: "Chỗ này là nơi anh phụ trách, anh không tới thì ai tới?"



Lương Quân Mi không biết Dương Tử Hiên nói gì, ý trong đó là muốn phụ trách an toàn cho nàng, Lương Quân Mi không hiểu ý tứ của Dương Tử Hiên, liền hỏi lại: "Cái gì gọi là anh phụ trách?"



Dương Tử Hiên nói sự tình Đông Nhuộm được Ủy ban hoạch định chính sách chỉ định làm nơi thí điểm thay đổi chế độ xã hội, cánh tay bỏ xuống rất nhanh, tránh để Lương Quân Mi nghi ngờ.



"Lão Phạm đang nằm cấp cứu ở bệnh viện, ngay cả tình huống phát sinh thế nào nào, anh cũng không rõ ràng lắm, bên ngoài lại nhiều quần chúng đến xem náo nhiệt như vậy, thật sự là không biết nên bắt đầu từ đâu..."



Lương Quân Mi có chút đồng tình liếc nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Làm sao anh lại không ngừng gặp tai nạn vậy, vốn là tại bị người đâm ở trên đường cao tốc, trước đó không lâu, lại đánh một trận với tư lệnh viên cảnh sát thành phố Tử Kim, vừa bỏ bông băng ra, lại gặp phải một chuyện như vậy.”



Dương Tử Hiên nhún nhún vai, nói: "Hiện tại anh chỉ muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh nghe một chút được không?"



Lương Quân Mi nói những chuyện mình biết cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cau mày, nói: "Anh cảm thấy sau chuyện này còn có một cánh tay đen, anh tin tưởng Đông Nhuộm không hề bớt xén nguyên vật liệu trong việc trị ô nhiễm, đội thi công trị ô nhiễm kia, anh và Phạm Hoàng Sơn đã gặp mặt, anh tin tưởng cách làm người của hắn."



Lương Quân Mi nhìn nhìn dân chúng xem náo nhiệt bên ngoài chậm rãi bị cảnh sát bị xua đuổi, lại hỏi Dương Tử Hiên: "Anh nghĩ có người âm thầm sai khiến?"



"Khả năng rất lớn, em là người làm trong phòng tình báo, nên mời chuyên gia đến, hỗ trợ điều tra một tý, anh đoán là người ở trng nội bộ công ty Đông Nhuộm sai khiến những cư dân này bạo động, từ đó, hắn hoặc bọn hắn sẽ đạt tới mục đích không thể cho ai biết..." Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi đi sang bên cạnh, tránh khỏi đám đông quần chúng, có mấy tên vô lại nhìn thấy Lương Quân Mi quá đẹp, muốn chấm mút một chút, đều bị Lương Quân Mi hung hăng giáo huấn vài cái.



"Chuyện này thì không có vấn đề gì, em sẽ lập tức tổ chức nhân thủ, bắt tay vào điều tra..." Lương Quân Mi đứng dịch ra một chút, trong lòng hơi sợ hãi khi một mình ở chung với Dương Tử Hiên, trước kia, mặc dù rất thưởng thức Dương Tử Hiên, nhưng còn chưa tới tình trạng thích như bạn trai, biết Dương Tử Hiên nhặt hoa khắp nơi, trong lòng càng có thêm mâu thuẫn và khúc mắc đối với Dương Tử Hiên.



Dương Tử Hiên không rõ ràng tâm tư của nàng, liền gật gật đầu, một mình đi vào trong đám người.