Giả Cán Bộ

Chương 563: Bị đánh đau




Khí chất nho nhã và động tác an phận của Dương Tử Hiên đã làm cho Tiểu Lãm rất có hảo cảm, trong lòng hi vọng Dương Tử Hiên có thể trợ giúp nàng đẩy phiền toái Trình Tư Vũ này ra.



Hồ Tự Lập lại không nghe ra giọng nói Trình Tư Vũ, vô ý thức vặn vẹo quay đầu, cười nói: "Không nghĩ tới, còn có người dám tranh cướp gái với cậu.”



Dương Tử Hiên buông chén rượu xuống, nói: "Người cướp rất tầm thường...anh nghe ra là giọng nói của ai không?”



"Ai?”



"Nếu như tôi không đoán sai mà nói, hẳn là Trình Tư Vũ! Tiểu Lãm, em nói có đúng không?”



Tiểu Lãm không nghĩ tới, Dương Tử Hiên vậy mà cũng quen biết Trình Tư Vũ, có chút sợ hãi nói: "Ngài cũng quen biết Trình công tử sao?"



Hồ Tự Lập không ngờ đệ nhất bí thư ủy ban Tỉnh cũng ở chỗ ăn chơi này, vừa cười vừa nói: "Chúng ta có nên đi ra ngoài, gặp đệ nhất bí thư ủy ban Tỉnh không?”



Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Chờ hắn vào đi.”



Trong lúc đang nói chuyện, Trình Tư Vũ đã đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy Tiểu Lãm, liền đi đến, thời điểm đi tới gần mới chú ý Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập đang ngồi ở đó.



Dương Tử Hiên cười nói đầu tiên: "Ơ, thì ra Trình thư ký cũng ở nơi đây sao!"



Trình Tư Vũ có chút cà lăm nhìn Dương Tử Hiên, âm ảnh Dương Tử Hiên để lại cho hắn thật sự quá sâu, chân lập tức dừng bước, ánh mắt tránh khỏi cái nhìn của Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập, trong nội tâm âm thầm kêu không may, không nghĩ tới ở chỗ này cũng gặp phải ôn thần.



Hơn nữa, ôn thần này còn quan hệ mật thiết cùng cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim, đây là một tin tức không tệ!



"Tiểu Lãm, em đi ra ngoài với anh.”



Nhìn thấy Tiểu Lãm tựa ở bên người Dương Tử Hiên, đầu óc Trình Tư Vũ lập tức giận phát điên, quên hết tất cả thủ đoạn của Dương Tử Hiên.



Dương Tử Hiên cảm thấy hơi buồn cười, thư ký chủ tịch tỉnh hám gái như vậy, thật đúng là không thấy nhiều, không biết rốt cuộc Hoàng Văn Thanh nhìn trúng hắn điểm gì, vậy mà lại mặc kệ, để một người thư ký làm việc bừa bãi như thế.



Hồ Tự Lập không muốn xung đột với thư ký chủ tịch tỉnh, nhưng lại không thể không ra mặt cho Dương Tử Hiên, dù sao thì cũng là hắn hẹn Dương Tử Hiên tới nơi này nói chuyện, Tiểu Lãm này cũng là hắn bảo đám người Ngu Nhạc Thành an bài cho Dương Tử Hiên, lúc này mới có chuyện Trình Tư Vũ xông tới tìm người.



"Em tới đây."



Trình Tư Vũ hướng Tiểu Lãm quát một tiếng, trong ánh mắt Tiểu Lãm cất giấu vẻ cực kỳ sợ hãi, không tự giác mà dịch đôi chân về hướng Dương Tử Hiên, bàn tay nhỏ bé cũng lôi kéo cánh tay Dương Tử Hiên.



Trình Tư Vũ nhìn thấy Tiểu Lãm thân cận với Dương Tử Hiên như vậy, trong nội tâm càng thêm tức giận, tiến lên nắm lấy cánh tay Tiểu Lãm, muốn túm Tiểu Lãm ra.



"Trình thư ký, xin cậu chú ý hình tượng của mình, cậu đúng là một thư ký của chủ tịch tỉnh, công khai bắt nạt một cô gái tại chỗ ăn chơi như cậu, không sợ người khác nói lời ong tiếng ve, không sợ ảnh hưởng đến hình tượng chủ tịch tỉnh sao?"



Hiện tại Dương Tử Hiên đang phải tập trung tinh lực đối phó Hà Khôn, không muốn mâu thuẫn hóa với Hoàng Văn Thanh, bởi vậy hắn cũng không muốn quan hệ giữa mình và Trình Tư Vũ một lần nữa chuyển biến xấu.



Nhưng Trình Tư Vũ lại cho rằng Dương Tử Hiên đang thị uy với hắn, tay kéo Tiểu Lãm càng dùng thêm sức, Tiểu Lãm đã bị túm từ bên người Dương Tử Hiên ra rồi, cánh tay bị đau làm Tiểu Lãm nhịn không được, hét lên một tiếng.



"Đừng cầm lông gà làm mũi tên, cậu có thể tới, vì cái gì tôi không thể tới, không cần phải lấy tác phong cuộc sống ra để ức hiếp tôi, tôi không sợ, chẳng phải cậu cũng là cán bộ trẻ tuổi, cũng tới Ngu Nhạc Thành tiêu phí, còn để cho cô gái đến tiếp, nếu đưa ra ngoài ánh sáng, mặt mũi của phó sở trưởng sở giám sát cũng sẽ mất hết thôi, nếu không cậu sợ mất mặt mà nói, tôi cũng không thèm sợ chuyện bị mất mặt!"



Trình Tư Vũ vừa cười vừa nói, nhưng trong giọng nói vẫn lưu lại một tia lo lắng và bất an.



Dương Tử Hiên lạnh lùng nói: "Tốt nhất là anh buông cô ấy ra..." Nói xong, Dương Tử Hiên một lần nữa ôm Tiểu Lãm đang đau đớn về bên người.





Cô gái vĩnh viễn đều là ngòi nổ khiến đàn ông chiến tranh.



Hồ Tự Lập ở bên cạnh vội vàng khuyên can, Dương Tử Hiên là do hắn mời đến, hắn tự nhiên không thể để cho Dương Tử Hiên chịu thiệt thòi, dù sao thì hắn vẫn phải hợp tác cùng Dương Tử Hiên, nhưng hắn cũng không muốn phát sinh xung đột gì lớn với Trình Tư Vũ, thư ký, chủ tịch tỉnh đối với Hồ Tự Lập mà nói, có thể không đắc tội, tự nhiên là không đắc tội.



"Có chuyện gì thì có thể chầm chậm ngồi xuống để nói chuyện với nhau mà, đều là người có thân phận, không cần phải tranh giành tình nhân tựa như du côn lưu manh."



Hồ Tự Lập nói những lời này, nhìn như không thiên vị ai, nhưng cẩn thận nghe rồi nghĩ, cũng không phải là không thiên vị.



Hồ Tự Lập những lời này, rõ ràng cho thấy là đang mắng Trình Tư Vũ như một thằng du côn lưu manh.



Trình Tư Vũ nhất thời không kịp phản ứng, không ý thức được những lời này của Hồ Tự Lập cũng có huyền cơ, cho rằng Hồ Tự Lập nói những lời này chỉ là để cho hắn bậc thang bước xuống, Trình Tư Vũ và Dương Tử Hiên không muốn làm lớn xung đột, lập tức đều buông lỏng tay Tiểu Lãm ra.



Hồ Tự Lập thở dài một hơi, đầu tiên là để cho Tiểu Lãm, kẻ gây tai hoạ này đi ra ngoài, sau đó, mới mời Trình Tư Vũ ngồi xuống, muốn từ từ giảm bớt quan hệ căng thẳng giữa Dương Tử Hiên và Trình Tư Vũ.



Tuy Trình Tư Vũ không muốn chính thức xung đột cùng Dương Tử Hiên, nhưng cũng không muốn nhìn thấy mặt Dương Tử Hiên, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài tìm Tiểu Lãm.




Trong phòng chỉ còn lại Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập.



Dương Tử Hiên rất bình tĩnh hút một hơi thuốc, không nói gì.



Hồ Tự Lập vừa cười vừa nói: "Có vẻ cậu và hắn có mâu thuẫn rất sâu sắc!"



Dương Tử Hiên cũng không giấu diếm, đem sự tình giữa mình và Trình Tư Vũ ra, nói cho Hồ Tự Lập, Hồ Tự Lập liền cười nói: "Khó trách hắn vừa nhìn cậu, con mắt giống như phóng ra lửa.”



"Người trong giang hồ, sao có thể không ăn đao. Ừm, một ít gì đó đến, cũng nên buông tha cho một ít gì đó, muốn được một ít người thưởng thức, cũng nên đắc tội một số người, Trình Tư Vũ là thư ký nổi danh nhiều tật xấu ở ủy ban tỉnh, rất nhiều người đều có mâu thuẫn với hắn, nhiều thêm tôi cũng không nhiều hơn, thiếu tôi đi cũng không it hơn, tôi chỉ thuận thế mà làm.”



"Hay, một câu thuận thế mà làm thật hay."



Trong nội tâm Hồ Tự Lập thầm nói, thằng nhóc nhà mình so với người trẻ tuổi trước mắt này chỉ nhỏ hơn mấy tuổi thôi, nhưng kiến thức và sự độ lượng giữa hai người, quả thực chính là cách biệt một trời một vực.



Lúc nói chuyện, cửa ra vào lại bị mở tung ra rồi, Tiểu Lãm vẻ mặt khủng hoảng chạy vào, hô: "Giúp tôi..."



Tiểu Lãm vừa nói xong, Trình Tư Vũ giống như hồn ma hiện ra sau lưng nàng, kéo nàng đi ra ngoài.



Dương Tử Hiên chăm chú nhíu lông mày lại, loại chuyện này, hắn không gặp thì cũng thôi, nhưng hắn đã gặp rồi, cũng không thể buông tay mặc kệ.



Thời điểm đang muốn đứng dậy chạy ra ngoài, Hồ Tự Lập liền cau mày, bắt lấy tay hắn, lắc đầu nói: "Không đáng!"



Dương Tử Hiên liếc nhìn Hồ Tự Lập thật sâu, hắn hiểu được ý tứ không đáng của Hồ Tự Lập, Hồ Tự Lập muốn nói, vì Tiểu Lãm, một cô gái quán bar đi tiếp khách mà trở mặt lần nữa cùng thư ký chủ tịch tỉnh, rất không đáng.



Chỉ cần là người hơi lý tính một chút, đều sẽ cảm thấy chuyện này không đáng.



Nhưng Dương Tử Hiên cảm thấy cái này đã va chạm vào lằn ranh đạo đức của hắn, tuy hắn hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, cũng sẽ không có người nào ở sau lưng nói này nói kia, nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình nên động.



“Tôi không ngồi yên được."



Nói xong liền trực tiếp xông vào phòng Trình Tư Vũ, nhìn thấy Trình Tư Vũ đang cùng một người đàn ông thân hình cao lớn khác giội rượu đỏ vào mặt Tiểu Lãm đang rúc vào góc tường.




Thân thể Tiểu Lãm đang phát run, nhìn thấy Dương Tử Hiên xông tới, lập tức lách qua khoảng trống giữa Trình Tư Vũ và người kia, xông đến ôm chặt lấy Dương Tử Hiên.



Sắc mặt Dương Tử Hiên rất bình tĩnh, lôi kéo Tiểu Lãm, nói: "Chúng ta đi thôi."



Trình Tư Vũ và ông một người đàn lập tức hô to một tiếng: "Đứng lại!"



Dương Tử Hiên vẫn không ngừng, đi lên phía trước, Trình Tư Vũ cùng một người đàn ông khác lúc này đã chạy tới, giữ chặt bả vai Dương Tử Hiên.



"Cậu dám bước tiếp hả, làm xấu chuyện tốt của tôi, cậu cố tình muốn đối nghịch với tôi, đúng không?"



Trình Tư Vũ bắt lấy tay Dương Tử Hiên, cười lạnh nói.



Dương Tử Hiên quay đầu, nói: "Tốt nhất là đừng chọc tôi!”



Một người đàn ông khác đi cùng Trình Tư Vũ bị thái độ hung hăng càn quấy của Dương Tử Hiên làm cho nổi giận, quát: "Mày tính toán là cái rễ hành gì, mày cho rằng mày là ai, mày mới bao nhiêu tuổi mà dám đến đây láo hả!"



Dương Tử Hiên nở nụ cười, nói: "Vậy mày nhớ kỹ, tao gọi Dương Tử Hiên! Tao chính là người mày không thể động đến!”



Người đàn ông cao lớn chưa nghe từng nói qua danh tự Dương Tử Hiên, Trình Tư Vũ thì im lặng, khó được lúc có người ra mặt vì hắn, cũng cố ý không nói thân phận Dương Tử Hiên, để cho người đàn ông cao lớn đánh tiên phong, đối nghịch cùng Dương Tử Hiên.



Người đàn ông cao lớn cười lạnh, cánh tay liền quăng một cái tát về hướng Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên không nghĩ đến người đàn ông cao lớn này còn có thể đánh võ thuật, lắp bắp kinh hãi, nhưng đã muộn, hắn đã bị khống chế.



Không đầy mấy phút nữa, Dương Tử Hiên liền bị cánh tay của người đàn ông cao lớn đè chặt trên tường rồi, Dương Tử Hiên mấy lần muốn giãy dụa tránh thoát, nhưng không có cách nào giãy ra, miệng quát: "Mày lại dám đánh bố mày...”



Người đàn ông cao lớn đè đầu Dương Tử Hiên vào tường, ấn vài cái, thái dương Dương Tử Hiên lập tức chảy ra máu, hắn cười hắc hắc nói: "Một quả hồng mềm, còn dám kiêu ngạo kêu gào như vậy, bố cho mày chết!



Người đàn ông cao lớn hung hăng đạp mấy cước, Dương Tử Hiên bị đau, nhưng một tiếng rên cũng không có phát ra, chỉ oán hận nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.



Tuy trước kia Dương Tử Hiên cũng xung đột với rất nhiều người, nhưng thân thể bị người ác đánh hung ác như vậy, vẫn là lần đầu tiên...



Khóe miệng chảy ra một dòng máu, Dương Tử Hiên cắn răng, con mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn này.




Người đàn ông cao lớn cũng bị thù hận cùng oán hận trong ánh mắt Dương Tử Hiên làm sợ hãi.



Tiểu Lãm nhìn thấy Dương Tử Hiên bị đánh thành cái dạng này, lập tức thét chói tai, chạy ra đi cầu cứu binh, Trình Tư Vũ thì là hai tay chống nạnh ở một bên xem náo nhiệt, nhìn thấy Tiểu Lãm chạy ra, hắn cũng lập tức cùng đi ra ngoài.



Nghe được tiếng thét chói tai, mí mắt bên trái Hồ Tự Lập nhảy dựng, lập tức liền xông ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Lãm điên cuồng chạy trước, Hồ Tự Lập lập tức bắt lấy nàng, hỏi: "Chuyện gì xảy ra, Dương tiên sinh đâu?"



"Trong phòng, bị đánh, chảy rất nhiều máu..."



Hồ Tự Lập cả kinh, nhanh chóng vọt tới trong phòng, mới vừa rồi còn lo lắng động đến thư ký chủ tịch tỉnh Trình Tư Vũ, nhưng hiện tại Dương Tử Hiên gặp nạn, hắn cũng bất chấp nhiều như vậy.



Trong phòng, trên trán Dương Tử Hiên bị tường mài ra vài vết sẹo, máu tươi chảy xuống cái mũi và trên trán, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.



Người đàn ông cao lớn nhìn thấy Hồ Tự Lập xông tới, cũng chấn động, hỏi: "Hồ cục?"



"Đường tham mưu trưởng?" Hồ Tự Lập nhận ra thân phận người đàn ông cao lớn này, đúng là cảnh sát chi đội tư lệnh viên thành phố Tử Kim Đường Tập!




Đây là bộ đội thị vệ, cùng cục công an địa phương kết hợp với nhau, bảo vệ trong ngoài.



Hồ Tự Lập là cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim kiêm nhiệm đệ nhất chính ủy chi đội cảnh sát thành phố Tử Kim.



Đường Tập là nhân vật đồng nhất cấp bậc với Hồ Tự Lập, nhưng Hồ Tự Lập không có quyền chỉ huy trực tiếp đối với chi đội cảnh sát thành phố Tử Kim, chỉ có tư cách phối hợp, phối hợp giữa cảnh sát và công an, liên hợp hành động, không có quan hệ thượng hạ cấp với Đường Tập.



Nhưng Hồ Tự Lập và Đường Tập cũng không xa lạ gì, bộ công an cũng cần thường xuyên sử dụng lực lượng cảnh sát phá trọng án, giữ gìn trị an xã hội.



Nếu như từ phát triển tiền đồ và thực quyền mà nói, Hồ Tự Lập hiển nhiên cao hơn Đường Tập.



Đường Tập nhìn thấy Hồ Tự Lập cũng ở nơi đây, liền buông lỏng tay Dương Tử Hiên ra: "Thật không nghĩ tới Hồ cục cũng ở nơi đây, tại sao không gọi tôi đi qua uống hai chén?”



Hồ Tự Lập cũng không kịp phản ứng Đường Tập, hắn càng thêm để ý chính là thương thế của Dương Tử Hiên, không nghĩ tới Đường Tập lại đánh Dương Tử Hiên đổ máu.



Chuyện này đã cực kỳ phiền toái.



Đường Tập và Hồ Tự Lập vừa nói chuyện, Dương Tử Hiên tích trữ sức lực đã lâu, đột nhiên giãy khỏi khống chế của Đường Tập, tay phải rót đầy lực lượng, hung hăng đánh một quyền vào mặt Đường Tập.



Bốp một tiếng!



Đường Tập lập tức chảy đầy máu mũi, không nghĩ tới Dương Tử Hiên vậy mà lại thừa cơ đánh lén hắn, trong nội tâm nổi giận, một lần nữa đánh đấm với Dương Tử Hiên.



Đường Tập cũng không nghĩ tới lực tay Dương Tử Hiên lại lớn như vậy, bị Dương Tử Hiên hung hăng đánh cho hai quyền trên mũi và mắt, máu mũi lập tức rỉ ra.



Đường Tập làm chi đội tư lệnh viên cảnh sát Tử Kim cũng không phải một ngày hay hai ngày, công phu quyền cước cũng nương theo chức quan mà giảm xuống, không nghĩ tới, thậm chí có một ngày thất thủ ở trong tay Dương Tử Hiên rồi, quả thực chính là vô cùng nhục nhã.



Đường Tập nổi giận gầm lên một tiếng, lại hung hăng đánh một quyền vào cánh tay Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên bị đau, đá một cước vào hông Đường Tập.



"Hôm nay không đánh chết mày, bố mày sẽ không mang họ Đường." Đường Tập hung dữ nói: "Hồ cục, tới đay, giúp tôi trói thằng chó không biết từ đâu tới lại, thật sự là tức chết tôi, không biết thằng chó từ đâu tới đây."



Hồ Tự Lập vội vàng tách hai người ra, có chút luống cuống tay chân nói: "Các cậu làm gì thế? Đều là người một nhà, cần gì phải đấu cậu chết tôi sống đây?"



Đường Tập có chút kinh ngạc, hỏi: "Hồ cục cậu quen biết thằng nhóc này sao? Cậu xem hắn đang ghìm cổ tôi này, hắn đang muốn mạng của tôi, tôi làm sao dám buông tay ra đây?"



Con mắt Dương Tử Hiên như là cây kim nhìn chằm chằm vào Đường Tập, nhưng động tác trên tay lại chậm rãi buông lỏng, chậm rãi tách ra.



Động tĩnh đánh nhau đưa tới không ít khách khứa vây xem, Dương Tử Hiên và Đường Tập đều xem như người có uy tín danh dự trong thành phố Tử Kim, nhiều người nhìn như vậy, tự nhiên không thể tiếp tục đánh nhau như vô lại phố phường.



Dương Tử Hiên có chút run rẩy đứng lên, ánh mắt nhìn Đường Tập lại cất giấu một tia kiên định.



Hồ Tự Lập nhìn thấy khóe miệng và cái trán Dương Tử Hiên đều là vết máu, Đường Tập cũng không khá hơn bao nhiêu, vội vàng đóng phòng lại, Tiểu Lãm và Trình Tư Vũ cũng đã không biết đi nơi nào.



"Các người cần gì khổ như thế chứ? Người trong nhà đánh người trong nhà."



Hồ Tự Lập giật hai miếng vải trắng ném cho hai người, nói: "Băng bó một chút đã!"



"Ai là người trong nhà với hắn?"