Trong phòng tranh sáng tranh tối làm lòng người yên tĩnh, chỉ mở một chiếc đèn, ánh sáng rất mờ nhạt, một cỗ tư vị khó tả đang bốc lên trong phòng.
Cô nam quả nữ sống chung một phòng, cho dù định lực cường thịnh đến mấy cũng sẽ điểm tâm viên ý mã(đứng núi này trông núi nọ), Dương Tử Hiên khó tránh khỏi có chút ham muốn, nhớ tới thân thể đẫy đà của Trần Linh đang thay đổi quần áo trong phòng, trong lòng thầm nóng lên.
Cài một chiếc cúc lên, Trần Linh có chút không được tự nhiên liếc nhìn trang phục của mình, cảm thấy không có vấn đề gì mới mở cửa ra.
Dương Tử Hiên thông qua ánh sáng lờ mờ trong phòng khách đốt một điếu thuốc, ánh sáng đầu thuốc hắt ra, làm nổi bật ra đường cong khuôn mặt kiên cường của Dương Tử Hiên, mặt Trần Linh đỏ lên, dịch bước đi tới bên người Dương Tử Hiên.
Ngẩng đầu nhìn lên, Dương Tử Hiên liền có thể chứng kiến Trần Linh đã đổi một bộ váy ngủ hơi mỏng bó chặt thân thể nóng bỏng rồi.
Đường cong thân thể lồi lõm và bộ ngực no đủ lồi lên, đặc biệt đáng chú ý, theo hô hấp mà tất cả bộ phận đều hơi rung động, bờ mông rất tròn được váy ngủ mỏng bao bọc đang nhếch lên trên, tạo thành một hình cung duyên dáng, đồ lót ẩn ẩn hiện ra theo đường cong, tràn đầy vẻ bốc lửa.
Loại áo ngủ mỏng manh này làm cho tất cả những điểm quyến rũ nhất của cô gái đều hiện ra, Dương Tử Hiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Trần Linh không quá quen thuộc bộ áo ngủ này, tay vân vê mép ao, nhưng không bỏ đi, để cho ánh mắt Dương Tử Hiên làm càn chạy dọc trên bộ ngực của nàng.
Dương Tử Hiên không ngừng điều khiển nửa người dưới của mình, cô gái như vậy, hắn biết là mình không ăn được, hắn không muốn bị công ty Xuân Huy buộc trên chiến xa lợi ích.
Nhưng cái đó và ham muốn của Dương Tử Hiên lại không hề mâu thuẫn, hắn đang ở tuổi thọ huyết khí phương cương, không phải là chính nhân quân tử hay Liễu Hạ Huệ gì, ăn chút ít tiện nghi tay chân, cũng không ai có thể làm gì hắn, loại này công việc cậu tình tôi nguyện, hắn chắc chắn không biết kháng cự.
Bởi vậy, thời điểm Trần Linh đi đến gần hắn, ngồi xuống dưới ghế, Dương Tử Hiên không nói gì, tùy ý đưa chân sát vào cái đùi ấm áp của Trần Linh.
Thân thể Trần Linh bị kích thích gay gắt, đây cũng là lần đầu tiên nàng đi lại gần với một người đàn ông như vậy, thân thể mẫn cảm dị thường, nơi riêng tư đã trở nên ẩm ướt hết cả.
"Trong nhà có một hộp thuốc khác, có muốn tôi lấy cho ngài hay không..." Trần Linh gian nan nói, "thuốc" trong miệng nàng đương nhiên là một bao thuốc rất quý.
Dương Tử Hiên quay đầu sang, nhưng ánh mắt lại rơi xuống bộ ngực tuyết trắng lộ ra mảng lớn trong váy ngủ Trần Linh, tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng Dương Tử Hiên vẫn thấy rất rõ ràng, trong váy ngủ Trần Linh không thấy có áo lót, hai hạt đậu đỏ đang dựng đứng thẳng về phía trước.
Dương Tử Hiên cười cười, không trả lời câu hỏi của Trần Linh, ánh mắt có chút mập mờ mà không thể cân nhắc.
Dương Tử Hiên tin tưởng, giờ phút này, vô luận là Khô Lộc Văn hay Lưu Bảo, đều sẽ cho rằng hắn đã mắc câu rồi.
Trần Linh không phỏng đoán được cách nghĩ dưới đáy lòng Dương Tử Hiên, nhìn thấy cánh tay Dương Tử Hiên đưa đến trên mặt cái gạt tàn thuốc, diệt đầu thuốc, tâm niệm vừa động, liền nghiêng thân thể hỗ trợ Dương Tử Hiên kéo cái gạt tàn thuốc tới gần hơn một chút, bộ ngực cao ngất hữu ý vô ý ma sát lên cánh tay Dương Tử Hiên.
Thân thể Dương Tử Hiên có phản ứng, đột nhiên nhanh chóng diệt tàn thuốc, rút tay về, cách váy ngủ, cánh tay một phát bắt được bộ ngực trắng nõn cao ngất của nàng, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược, thân thể đè nặng lên người Trần Linh, giọng nói mị hoặc mà hữu lực, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, nói: "Tôi có thể lý giải, cô đây là đang mê hoặc tôi phải không?"
Trần Linh không nghĩ tới Dương Tử Hiên lại trực tiếp hỏi như vậy, một bên ngực no đủ bị Dương Tử Hiên nắm ở trong tay, tuy cách lớp quần áo, nhưng thân thể Trần Linh run rẩy, ánh mắt mông lung, miệng lắp bắp nói: "Tay của ngài đã làm như vậy rồi, còn hỏi tôi làm gì?"
Ở chỗ sâu trong ánh mắt mập mờ của Dương Tử Hiên cất giấu một tia lãnh khốc, bàn tay có chút thô ráp, trực tiếp thô bạo duỗi vào người nàng thông qua cổ áo rộng, bắt đầu xoa bóp nhiệt tình, trong miệng mũi Trần Linh lập tức phát ra một tiếng rên quằn quại, lại như đầy khoái cảm.
Ánh mắt Dương Tử Hiên dần dần lạnh buốt, tay lại bắt đầu công việc, trực tiếp kéo làn váy nàng lên, dùng sức xé rách đồ lót sớm đã ướt đẫm, bàn tay lại bắt đầu ma sát.
Trêu đùa ước chừng hơn 10" sau, mầm tình trong lòng Trần Linh bị Dương Tử Hiên triệt để dẫn dắt bốc lên, miệng thở hồng hộc, khí tức mê hoặc tản ra, bàn tay chạm đến trên người Dương Tử Hiên, muốn cởi quần lót Dương Tử Hiên ra, thấp giọng kiều mỵ hô: "Tôi muốn..."
Đáy lòng Dương Tử Hiên hắc hắc cười lạnh, tại thời điểm Trần Linh muốn cửi quần lót hắn, hắn đột nhiên đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Tay chân tự chủ một chút...cô cho rằng làm như vậy là có thể cột tôi lên chiến xa lợi ích công ty Xuân Huy các người sao? Cô đáng giá như vậy sao? Đáng giá để tôi buộc tiền đồ của mình vào vận mệnh đám sâu mọt các người lại với nhau? Tôi là người dễ dàng bị mê hoặc như vậy sao?"
Không khí cả phòng khách bỗng nhiên lạnh xuống, cứng lại đến điểm băng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Quần áo trên thân thể Trần Linh đã sớm cởi ra không sai biệt lắm, thân thể đẫy đà trắng nõn co rúc ở nơi hẻo lánh, bỗng nhiên trong lúc đó, nàng cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ.
Trước kia chỉ thấy Dương Tử Hiên trẻ tuổi, không nghĩ đến chuyện Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy đã đến vị trí rất nhiều người cả đời không bò đến, cũng không nghe nói Dương Tử Hiên và ai có quan hệ thân cận gì.
Nhưng giờ phút này, nàng đã hiểu, dưới loại tình huống tình ý tăng vọt này, hắn cũng có thể tỉnh táo đến đáng sợ, đây chính là pháp bảo để hắn làm mọi việc đều thuận lợi.
Trong phòng khách đột nhiên nhiều hơn tiếng khóc nức nở đứt quãng, Trần Linh không dám nhìn vào con mắt Dương Tử Hiên, cái loại ánh mắt tỉnh táo đến đáng sợ nầy, làm cho nàng không dám đối mặt, giờ phút này nàng đã hiểu hết tất cả, chỉ sợ là Dương Tử Hiên đã rõ ràng rành mạch đối với tình huống tập thể nội bộ trong công ty Xuân Huy.
Hôm nay, thời điểm cùng Khô Lộc Văn và Lưu Bảo đi hạ khảo sát nhà xưởng chỉ là biểu diễn che dấu, chỉ sợ trong mắt hắn, đám người kia không có gì khác mấy con khỉ ngu ngốc.
Người đàn ông này thật sự là đáng sợ, đáng thương cho đám người béo Khô Lộc Văn cùng Lưu Bảo kia, vẫn còn trông cậy vào việc có thể thông qua thân thể của nàng để kéo hắn xuống nước, thật sự là buồn cười.
"Khô Lộc Văn và Lưu Bảo là một đám đàn ông, vậy mà lại đẩy cô, một cô gái ra để đối phó với tôi, thật đúng là khôi hài, tưởng tôi là thằng nhỏ chưa từng nhìn thấy cô gái nào sao?" Trong con ngươi Dương Tử Hiên bắn ra tia lạnh lẽo tàn khốc, giọng nói lại càng lạnh như băng.
Đứng dậy, từ trên mặt ghế cầm lấy một cái gối đầu và quần áo, ném lên trên người Trần Linh, che kín mấy bộ phận mấu chốt.
Làm xong, Dương Tử Hiên liền mở cửa ra, chuẩn bị xuống dưới, Trần Linh vẫn trốn ở trên ghế khóc nức nở, thân thể linh lung bạo lộ ra trong không khí, thông qua ánh sáng lờ mờ có thể thấy được làn da trắng nõn mượt mà.
Dương Tử Hiên quay đầu, dùng giọng nói âm vang nói: "Bảo đám con rùa kia không cần chạy chọt nữa, tôi sẽ dựa theo chương trình bình thường, tiến hành điều tra xác minh đối với công ty Xuân Huy, nếu như bọn hắn muốn thông qua việc điều tra nghiên cứu và một cô gái để mê hoặc tôi, đó là bọn họ muốn chết!”
Rầm!
Cả phòng khách đều lưu lại tiếng động tường và cửa va đập vào nhau cực kỳ mạnh.
Một đám người Khô Lộc Văn và Lưu Bảo đều thức thời, không chờ dưới lầu, Dương Tử Hiên không ngồi trên Phantom, tự mình gọi xe rời đi.