Giả Cán Bộ

Chương 339: Người đẹp đến tìm




Là do cá tính quật cường của hắn, ai cũng không bán mặt mũi nên mới làm cho mình nghĩ mà sợ? Hay là bởi vì nhiều lần mình giao phong cùng hắn, đều rơi vào hạ phong, làm cho mình sinh ra sợ hãi nhất định đối với hắn?



La Tử Cường cảm thấy không rõ ràng tâm lý của mình lắm.



Nhưng kết quả La Tử Cường đoán trước không xuất hiện, Dương Tử Hiên cũng không hề nói về sự tình Hứa Chí Văn, chỉ dẫn ra một chút thành quả kiểm tra tổ kiểm tra Tỉnh ủy gần đây tại thành phố Tử Kim, dù sao, La Tử Cường cũng là lãnh đạo phòng đôn đốc kiểm tra Tỉnh ủy, Dương Tử Hiên trao đổi nói chuyện hắn cũng rất bình thường.



Nhưng không biết vì cái gì, tuy Dương Tử Hiên một chữ đều không nói về Hứa Chí Văn, nhưng La Tử Cường lại cảm thấy từng chữ từng câu của Dương Tử Hiên đều nói về Hứa Chí Văn, dùng Hứa Chí Văn để châm chọc hắn.



“ Thư ký trưởng, ngài không sao chứ? “ Dương Tử Hiên cười cười nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của La Tử Cường, gọi một tiếng.



La Tử Cường phục hồi lại tinh thần, cố gắng nặn ra một ít dáng tươi cười khó coi, nói: “ Không việc gì! “



Dương Tử Hiên cười cười, nói: “ Không việc gì là tốt rồi, trong khoảng thời gian này thời tiết biến hóa rất lớn, thư ký trưởng, ngài cũng phải chú ý bảo trọng thân thể! “



Dương Tử Hiên nói những lời này, đúng là một câu hai ý nghĩa.



...



Tối nay Dương Tử Hiên lái xe một mình, lão Lưu đã bị Dương Tử Hiên phái đi thăm dò chi tiết về Trang Lộ Lộ rồi, Dương Tử Hiên muốn bắt lấy chuyện Hứa Chí Văn gửi tiền làm văn, khẳng định cũng phải biết về Trang Lộ Lộ.



Xe không đi được bao xa, lúc đi qua khách sạn Hợp Thành Phúc, một chiếc xe thể thao Porsche đã lặng yên đến gần Phú Khang của Dương Tử Hiên.



Đầu năm nay, người có thể mua được Porsche loại tốt, đều là người rất có đường luồn lách ở hải quan, không phải người có tiền bình thường là có thể có được.



Dương Tử Hiên quay đầu nhìn chủ nhân Porsche, nhe răng cười một tiếng, không phải Đái Mộc Cát thì là ai đây?





“ Sao cô lại tới đây? “ Dương Tử Hiên nghi hoặc hỏi.



“ Ngừng xe lại đi, chúng ta đi vào tâm sự, lần này tôi tìm cậu đúng là vì có chuyện gấp. “ Đái Mộc Cát hướng khách sạn Hợp Thành Phúc bên cạnh chép miệng.



“ Chuyện gấp gáp gì đây? Cô không biết vừa ý Hai lúa như tôi đi à nha? Tôi phải thanh minh trước, tuy tôi là người thô kệch không có tiền, nhưng có lẽ vẫn còn lòng tự tôn đấy! “



Dương Tử Hiên xụ mặt, nghiêm trang nói: “ Giữa tôi và cô kém nhau quá xa, không thể nào làm thành một đôi, tôi cũng không muốn sau khi kết hôn, mỗi lần lên trên đường phố, đều bị một đám người đứng ở sau lưng mắng một đóa hoa tươi lại đi cắm lên trên bãi *** trâu! “




Đái Mộc Cát bật cười, cười tươi như hoa, nói: “ Làm thế mới đẹp mặt cậu! “



Đái Mộc Cát đến đây, quả thật làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy hơi ngoài ý muốn, ở trong mắt Dương Tử Hiên, loại thiên chi kiều nữ tựa như Đái Mộc Cát này, hơn phân nửa là người cực kỳ cao ngạo mà rụt rè.



Từ khi Hứa Ấn Gia cho khiêng cầu xây đường cho hai người, về sau, Dương Tử Hiên cũng không liên lạc cùng Đái Mộc Cát một tiếng, mặc dù có số điện thoại của Đái Mộc Cát, nhưng cho tới bây giờ, Dương Tử Hiên chưa điện thoại cho nàng lần nào.



Không nghĩ tới, Đái Mộc Cát lại tìm tới tận cửa nhà mình.



“ Tôi thật đúng là có điểm hoài nghi mị lực của mình, bằng không thì sao có thể làm cho Đái tiểu thư ngàn dặm xa xôi từ kinh thành lại một chiếc Porsche đến Tử Kim tìm tôi đây? “ Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.



Đái Mộc Cát cầm thìa quấy cà phê trong tay, vừa cười vừa nói: “ Tôi không rảnh lái xe từ kinh thành tới thăm cậu, cái Porsche này không phải là của tôi, là của một người bạn! “



Dương Tử Hiên nao nao, cảm thấy mình thật đúng là quá nhanh mồm nhanh miệng rồi, liền lên tiếng hỏi: “ Vậy tại sao lại đến đây gặp tôi? “



“ Lần này tới tìm cậu, là muốn tiếp tục thương lượng với cậu sự tình bong bóng kinh tế Hải Nam lần trước cậu nói kia. “ Đái Mộc Cát nhíu lông mày lại rồi nói.




Hôm nay Đái Mộc Cát ăn mặc một bộ quần áo tiêu chuẩn của thành phần tri thức đô thị, đặc biệt bó sát người, phô bày hoàn toàn đường cong lồi lõm toàn thân nàng.



Nhất là một đôi bánh bao nhô lên trước ngực, đựơc áo lót nâng đỡ, no đủ mà đứng thẳng, rất là làm cho người ta mơ màng không thôi, làm cho không ít khách nam ngồi bốn phía đều liên tiếp nhìn vào đó.



“ Thương lượng cái gì đây, nên nói, phải hỏi, lần trước tôi đã nói tất cả rồi! “ Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.



Trong khoảng thời gian này, công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã bao phủ hết đầu óc Dương Tử Hiên rồi, mỗi lần đều phải muốn tại sao cùng Hứa Chí Văn, Trang Lộ Lộ, Thuộc Bình, La Tử Cường những người này đấu trí so dũng khí, bắt đầu quên cái công việc nhỏ nhặt này đi.



Hiện tại Đái Mộc Cát vừa nhắc tới như vậy, Dương Tử Hiên liền lại nhớ lại chuyện này rồi, nhớ tới thời điểm kiếp trước, đại khái là là cuối tháng sáu, quốc vụ viện chính thức ban bố văn bản tài liệu, tiến hành điều tiết khống chế vĩ mô đối với bất động sản nóng Hải Nam, hiện tại đã là trung tuần tháng sáu rồi, cách tai nạn kinh tế nổi tiếng không xa nữa.



“ Lần trước tôi trở về, nói lời của cậu với cha tôi, cậu nên biết thân phận cha tôi chứ? “



Đái Mộc Cát hớp một ngụm cà phê rồi nói: “ Cha tôi nghe xong, cũng hiểu được cậu phân tích có chút đạo lý, cho nên muốn mời cậu đến kinh thành nói chuyện. “



Dương Tử Hiên sững sờ, trong nội tâm âm thầm nhảy dựng, cha Đái Mộc Cát muốn gặp hắn?




Đái Mộc Đức hiện tại đúng là tổng giám đốc ngân hàng xây dựng, tại cả nước cũng được coi như là nhân vật số má hết sức quan trọng, cấp bậc cao hơn so với Dương Tử Hiên, các mối quan hệ của Đái gia tại cả hệ thống ngân hàng và lực ảnh hưởng đến hệ thống tài chính đều không thể khinh thường.



Dưới loại tình huống này, Đái Mộc Đức nói muốn gặp hắn, lại làm cho Dương Tử Hiên được yêu quá mà cảm thấy sợ.



“ Chỉ là vì nói chuyện về vấn đề bong bóng kinh tế Hải Nam này thôi sao? “ Dương Tử Hiên hỏi, ánh mắt lại là không tự giác mà rơi vào bộ ngực Đái Mộc Cát.



Cô bé này thật sự là có hung khí không nhỏ.




Đái Mộc Cát cười cười, nói: “ Hẳn là vậy, nhưng cha tôi cũng không nói rất rõ ràng, chỉ là bảo tôi gần đây tìm cậu đi lên kinh thành, cùng một chỗ ngồi xuống nói chuyện, kỳ thật cũng bao hàm ý tứ gặp cậu một lần. “



Trong nội tâm Dương Tử Hiên lộp bộp một tiếng, không biết Đái Mộc Cát này thật đúng là vừa ý mình rồi? Cho nên muốn giựt giây bắt mình đi gặp gia trưởng hay không?



Mặc dù dáng người dung mạo gia thế Đái Mộc Cát này đều là nhân tuyển tốt nhất, nhưng hiện tại Dương Tử Hiên không có nổi một chút cảm giác đối với nàng, cho nên, Dương Tử Hiên cũng không muốn nhúng thân vào khoản nợ tình này, khoản nợ thiên chi kiều nữ tình như vậy, hắn không trả nổi.



“ Như vậy không tốt lắm đâu? Có thể quá mạo muội không? “ Dương Tử Hiên chối từ rất hàm súc.



“ Có cái gì mà mạo muội đây? Lúc đó chẳng phải cậu là người kinh thành sao? Trở về thăm cha mẹ cậu cũng được mà! “



Trước kia Đái Mộc Cát nghe Hứa Ấn Gia chào hàng qua về Dương Tử Hiên, nói Dương Tử Hiên cũng là người kinh thành, còn khoa trương hai người bọn họ cực kỳ xứng đôi, ngay lúc đó, Đái Mộc Cát có lẽ là chẳng thèm ngó tới.



Nhưng một phen tiếp xúc trôi qua, Đái Mộc Cát lại cảm thấy Dương Tử Hiên này có thể thử kết giao một tý, ít nhất, Dương Tử Hiên cực kỳ khác biệt những người theo đuổi nàng, trong những đàn ông theo đuổi nàng không thiếu thiên tài chính thương, nhưng không một người nào không nhìn trúng gia thế bối cảnh sau lưng nàng, tiếp theo mới là nàng.



Nhưng Dương Tử Hiên lại là một người ngoại lệ, theo đạo lý mà nói, Dương Tử Hiên muốn phát triển trên con đường làm quan, nên vừa ý lực ảnh hưởng ngân hàng và hệ thống tài chính ở sau lưng nàng, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên vậy mà lại đứng xa mà trông đối với nàng.



Điều đó lại làm cho Đái Mộc Cát cảm thấy hơi ngoài ý muốn.



“ Phụ mẫu tôi tại lúc tôi còn rất nhỏ, đã đi đến một thế giới khác. “ Dương Tử Hiên nhẹ nhàng thở dài nói, trong mắt hiện lên một vòng ảm đạm không dễ dàng phát giác.



Đái Mộc Cát không nghĩ tới, Dương Tử Hiên dĩ nhiên lại là cô nhi, trước kia Hứa Ấn Gia không hề nói về điểm này, nhưng nàng có lẽ là vẫn bắt được biến hóa vi diệu từ tâm tình Dương Tử Hiên, trong nội tâm không khỏi cảm thấy đau lòng, mang theo áy náy nói: “ Thực xin lỗi, tôi không biết... “