Giả Cán Bộ

Chương 267: Thiên Phương




Dương Tử Hiên nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn Tống Tiểu Xuân.



Tống Tiểu Xuân lập tức chứng kiến sắc mặt Dương Tử Hiên có điểm gì là lạ, dáng tươi cười trên mặt bắt đầu đọng lại.



"Tốt cái gì? Vì cái gì mà tôi là người kinh thành lại tốt hơn?"



Hiện tại rốt cuộc Dương Tử Hiên cũng biết bà chị này muốn làm gì rồi, hơn phân nửa là nhìn trúng mình độc thân, muốn làm bà mối cho mình, mới hỏi rõ ràng rành mạch tình huống gia đình của mình.



"Tôi... chỉ muốn hỏi một chút, Dương sở ngài không phải để ở trong lòng." Tống Tiểu Xuân xấu hổ khoát tay áo nói.



Dương Tử Hiên nhíu mày hỏi: "Chị tìm tôi còn có chuyện gì sao? Chị đi theo tôi như vậy là muốn làm gì?"



Mặt mũi Tống Tiểu Xuân lập tức tràn đầy tươi cười: "Nhìn trí nhớ tôi kìa, tôi còn có chút công việc, không quấy rầy Dương sở ngài nữa, hôm nào sẽ gặp lại sau."



Nói xong liền đá đá giày da, chạy đi rất xa.



Dương Tử Hiên có chút buồn cười mà bật cười, đại viện cơ quan thật đúng là không thiếu cái lạ, ngày đầu tiên mình nhậm chức, đã có bà mối đến kiểm hàng rồi.



Những ngẫm lại cũng đúng, tuổi tác đã không nhỏ rồi, còn chưa kết hôn, xác thực là vấn đề lớn.



Đau đầu quá.



...



Thời điểm trở lại văn phòng, Hồ Khải đi ra ngoài nghe ngóng tin tức vẫn chưa trở lại, Dương Tử Hiên liền đi ra ngoài, chuẩn bị đến nơi ở mới nhìn trước một cái.





Vị trí địa lý khu ký túc Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng không tốt, là một khu cổ bên trong phố xá sầm uất, chỉ là, vị trí đám thường ủy bọn họ ở thì hơi tốt hơn một chút, nằm một dãy bênh cạnh hồ, đều là biệt thự loại nhỏ.



Ra ngoài cửa lớn, Lưu Bất Khắc đang hút thuốc trước xe Phú Khang, chứng kiến Dương Tử Hiên đã tới, vội vàng diệt tàn thuốc.



"Đi nhà mới nhìn xem, tiểu Thiến qua đó thu thập rồi."



Dương Tử Hiên lên xe rồi nói.




Chiếc xe hơi Phú Khang này mới được mua, Dương Tử Hiên tại địa phương có thể có xe phân phối riêng, dù sao ở trong địa phương, hắn là người đứng đầu.



Nhưng đã đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, bởi vì Dương Tử Hiên là cán bộ cấp phó sở, dựa theo quy định, cũng không thể phân phối xe đặc biệt.



Cho nên, Dương Tử Hiên không có xe và lái xe riêng biệt, liền dứt khoát mua một cỗ Phú Khang hạng hai, lái xe có lẽ vẫn là Lão Lưu tự mình đến làm.



Dù sao, Phú Khang hạng hai, cũng không có ai dám cầm chuyện này nói gì.



Xe vừa ra khỏi cửa lớn Tỉnh ủy không xa, rẽ vào còn một đường, bởi vì có vài cây đại thụ che trước tầm mắt, một cỗ Audi đối mặt cùng Phú Khang, đi sát qua lẫn nhau, lái xe Audi lập tức nhô đầu ra, hung hăng trừng mắt liếc Dương Tử Hiên cùng Lưu Bất Khắc, quát: "Choáng, mắt chó à, không biết đường à? Đụng hư xe rồi, chúng mày bồi thường được sao?"



Dương Tử Hiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn nhìn biển số xe Audi, la A, là biển số xe thành phố Tử Kim, nhưng thực sự không phải là biển số xe cơ quan chính phủ Tỉnh ủy hay thị ủy ủy ban thành phố Tử Kim.



"Tôi nói anh bạn này, ở trước cửa Tỉnh ủy, anh dám chạy nhanh như vậy, không muốn sống chăng?" Lưu Bất Khắc chậm rãi dừng xe lại, cười cười trêu chọc lái xe Audi.



Lái xe Audi đang muốn tiếp tục phản bác, lại bị một cánh tay mập mạp đằng sau ngăn cản.




"A Đường, đã dạy cậu bao nhiêu lần rồi, xuất ngoại nhất định phải chú ý lời nói và việc làm, cậu xem cậu đi, hiện tại mang bộ dáng gì đây? Cửa ra vào Tỉnh ủy có rất nhiều lãnh đạo Tỉnh ủy ra ra vào vào, không chỉ nói cậu không đắc tội nổi, coi như là tôi, cũng không đắc tội nổi đâu." Thanh âm đàn ông mập mạp đưng đằng sau Audi có chút mỏi mệt nói.



Dương Tử Hiên thu hồi ánh mắt, liếc liếc người đàn ông mập mạp đứng đằng sau Audi, vừa xem xét cũng biết là chuyên sống an nhàn sung sướng.



"Lão Lưu, đi đi thôi, không cần phải xen vào chuyện này, chúng ta vừa tới Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không cần để ý đến quá nhiều chuyện." Dương Tử Hiên ngăn Lưu Bất Khắc muốn đỗ xe xuống giáo huấn lái xe Audi lại.



Lưu Bất Khắc thả ống tay áo xuống, một lần nữa trở về ghế lái, đang muốn rời đi, lại bị người đàn ông đối diện ngồi đằng sau xe Audi bộ dáng ông chủ gọi lại.



"Đồng chí, vừa mới nghe được các cậu nói về Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, các cậu là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sao?" Người đàn ông mập mạp từ cửa sổ xe thò đầu ra.



Dương Tử Hiên mặc kệ những người thích nịnh bợ Tỉnh ủy này, xem dáng vẻ người đàn ông, cũng như là chút ít người một đêm phất nhanh trên xã hội, không muốn để ý tới, trực tiếp phân phó Lưu Bất Khắc: "Lão Lưu, lái xe thôi!"



"Đồng chí, chờ một chút, các cậu là Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đấy sao? Các cậu quen biết Dương cục trưởng mới tới không? Chính là mới từ thành phố Nam Hồ điều đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, là Dương cục trưởng đó?"



Người đàn ông mập mạp thò tay ra, sờ lên vỏ ngoài xe Phú Khang, vẻ mặt đầy lo lắng, hắn và lái xe đã ở tại nơi hẻo lánh này đợi Dương Tử Hiên suốt một buổi chiều, mỗi cỗ xe treo biển số Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đi qua, bọn hắn đều chăm chú nhìn lén, nhưng lại không dám đi đến gần, thời điểm bọn hắn đang muốn buông tha, vậy mà lại đụng phải một người quen biết với Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.




Vẻ mặt Dương Tử Hiên đầy khiếp sợ, lúc nào mà chính mình đã trở nên nổi danh như vậy rồi, hôm nay mới vừa lên nhậm chức, đã có người trên xã hội tìm đến mình, Dương Tử Hiên một lần nữa đánh giá lại người đàn ông trước mắt, xác định là không hề biết người này.



"Tôi là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, các anh tìm Dương Tử Hiên có chuyện gì?"



Dương Tử Hiên gọi Lưu Bất Khắc ngừng xe, nhìn người đàn ông mập mạp vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.



"Chúng tôi tìm hắn có chút chuyện quan trọng muốn thương lượng, ngài có thể giúp tôi đến gặp hắn không? Chúng tôi tìm hắn, chủ yếu là muốn hắn giúp bạn bè chúng tôi một việc, nhưng nếu như ngài có khả năng giúp đỡ, vậy thì cũng được."




Mặt mũi người đàn ông mập mạp tràn đầy dáng tươi cười nói, hắn là người thường xuyên liên hệ cùng cán bộ, nhưng hắn cực kỳ rõ ràng tầm quan trọng của Ban Kỷ Luật Thanh tra thể trong chế, nhất là Ban Kỷ Luật Thanh tra một bậc tỉnh, lại càng có quyền lực cực kỳ lớn, làm cho không ít cán bộ tỉnh quản, đều là vừa nghe thấy đã sợ mất mật.



"Anh là người nào? Tôi cũng không thể lèm nhèm giới thiệu các anh cho hắn được." Dương Tử Hiên bất động thanh sắc nói.



"Tôi là tổng giám đốc công ty kiến trúc Thiên Phương, Lưu Thiên Phương, đây là danh thiếp của tôi."



Người đàn ông mập mạp móc một danh thiếp màu vàng từ bên trong túi ra, đưa cho Dương Tử Hiên.



Dương Tử Hiên cũng loáng thoáng nghe nói qua công ty kiến trúc Thiên Phương, biết rõ công ty kiến trúc Thiên Phương ở thành phố Tử Kim cũng là có danh tiếng nhất định, nhưng hắn lại không tiếp nhận danh thiếp.



"Anh nói một vài bạn bè của anh có chuyện khó xử, là chuyện gì vậy, có lẽ tôi có thể giúp đỡ được."



Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói, tiện tay từ túi công văn bên trong rút ra một tấm thẻ, bên trên có con dấu Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sáng ngời, đưa đến trước mặt Lưu Thiên Phương, nói: "Đây chính là chứng minh công tác của tôi, anh có thể yên tâm, tôi là người phụ trách một phòng trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, chỉ cần không phải chuyện quá phiền phức, tôi có thể giúp anh."



Trước kia, Lưu Thiên Phương còn có chút hoài nghi, nhìn thấy Dương Tử Hiên xuất ra chứng minh rồi, lập tức yên tâm, nói: "Tôi tuyệt đối không có ý tứ hoài nghi, việc của người bạn bè tôi cũng không phải là chuyện phiền phức gì đặc biệt, ngài nhất định có khả năng giúp đỡ, nếu không thì chúng ta tìm một chỗ, từ từ nói chuyện trước?"



Dương Tử Hiên cũng muốn biết cái công ty kiến trúc này rốt cuộc muốn tìm mình làm gì vậy, dứt khoát làm người hồ đồ, đi tìm một chút manh mối, xem đây có phải là bẫy rập hay không?



"Phía trước có cái khách sạn Hợp Thành Phúc, liền đi Hợp Thành Phúc." Trong nội tâm Lưu Thiên Phương thầm vui mừng, kính cẩn nhìn Dương Tử Hiên.



Lái xe Audi há hốc mồm, hắn rất ít khi nhìn thấy tổng giám đốc bình thường vênh mặt hất hàm sai khiến trong công ty ăn nói khép nép cười làm lành như vậy, xem ra xem người thật đúng là không thể nhìn tướng mạo, càng không thể xem xe.



Một cái Phú Khang hạng hai, vậy mà cũng có thể là của lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.