Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 69




Edit: Ryal

Hai Lâm Tương Tương?

Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.

Tiếng đập cửa vẫn cứ vang lên, khiến Lâm Tương Tương đã vào phòng ngủ cũng phải chạy ra ngoài.

Cô đã thay bộ đồ ngủ rộng thùng thình, bất mãn dụi mắt: "Ai đấy?".

"Nhân Nhân? Nhân Nhân! Chạy mau!".

Nghe rõ giọng nói bên ngoài, Lâm Tương Tương tái cả mặt, buột mồm chửi một câu: "Ngoài đó có quỷ!".

Cô vô thức lùi về sau một bước, kinh hãi nhìn Ân Lưu Minh: "Nhân Nhân, tuyệt đối không được mở cửa! Nếu không chúng ta sẽ chết!".

"Nhân Nhân! Mau chạy đi!".

"Nhân Nhân! Đừng mở cửa!".

Giọng nói của hai Lâm Tương Tương chồng lên nhau khiến Ân Lưu Minh hoa mắt chóng mặt.

Y hít sâu một hơi, bước thẳng tới mở cửa.

Lâm Tương Tương bên trong sợ hãi kêu lên: "Nhân Nhân!".

Lâm Tương Tương ngoài cửa ngẩn người, nhìn thấy Ân Lưu Minh thì vui vẻ giơ tay ra kéo tay y: "Chúng ta chạy mau thôi...".

Cô còn chưa kịp dứt lời đã bị Ân Lưu Minh nắm ngược cổ tay, kéo vào phòng, rồi đóng cửa sầm một cái.

Hai Lâm Tương Tương mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Ân Lưu Minh tựa lưng vào cửa: "Giờ chúng ta có thể xác định xem ai là chị Tương Tương rồi".

Hai Lâm Tương Tương: "...".

Cả hai cùng lùi về sau, hai gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc đều toát lên vẻ sợ hãi và phẫn nộ.

Ân Lưu Minh ôm Hạt Dẻ dưới đất lên, ngồi xuống chiếc ghế sô pha giữa hai Lâm Tương Tương: "Thế ai muốn chứng minh trước nào?".

"Em điên rồi, Nhân Nhân!". Một Lâm Tương Tương nói với vẻ không tin nổi. "Dù chị có thể chứng minh chị thực sự là Lâm Tương Tương thì em định đối phó với cô ta thế nào cơ chứ?".

Ân Lưu Minh giơ móng mèo của Hạt Dẻ lên: "Mèo có thể thông linh đúng chứ? Hạt Dẻ nhà em lợi hại lắm đó".

Một Lâm Tương Tương khác cắn răng: "Đã tới nước này... thì cũng không còn cách nào khác! Ta trước!".

Cô kể lại mọi ân oán với Dương Ly Ngôn, còn tỉ mỉ hơn lần trước;

Lâm Tương Tương kia cũng không cam lòng rơi vào thế yếu, bèn kể lại tình chị em giữa mình và người bạn thân đã bị Dương Ly Ngôn bỏ rơi;

Lâm Tương Tương này lại tiếp tục...

Đến hừng đông thì gần như cả cuộc đời của Lâm Tương Tương đã được kể lại trước mặt Ân Lưu Minh, tới cả chuyện từng đạp một bạn nam dám vào vệ sinh nữ hồi tiểu học bao nhiêu lần cô cũng kể tuốt.

Ân Lưu Minh ngáp một cái, ngồi trên sô pha, mặt không đổi sắc.

Hiển nhiên hai Lâm Tương Tương đã quên mất mục đích phân biệt thật giả ban đầu, chỉ ra sức ganh đua.

Ân Lưu Minh đã bước vào trạng thái ban đêm, nghe hai cô tranh luận tới tận bây giờ cũng mất hết kiên nhẫn, bèn lên tiếng ngắt lời: "Em có một ý tưởng thế này".

Hai Lâm Tương Tương đồng thanh:

"Nói đi!".

"Nói đi!".

Ân Lưu Minh lấy ra hai sợi dây từ dưới bàn trà, dường như chúng dùng để buộc rèm cửa: "Chúng ta đi ngủ trước đã, đợi khi nào trời sáng hẳn thì tiếp tục".

Hai Lâm Tương Tương cùng ngớ ra: "Lỡ đang ngủ mà cô ta giở trò thì sao?".

Ân Lưu Minh quơ quơ sợi dây thừng: "Thế nên mới cần cái này".

Ân Lưu Minh về phòng ngủ, nhìn bức tranh sơn dầu và tấm gương trong phòng mình.

Tranh sơn dầu và gương ở ngoài hành lang đã có chuyện bất thường... Còn nơi này thì sao?

Y bước đến trước gương, nhìn hình phản chiếu của bức tranh sơn dầu.

Nó vẫn giống hệt ban ngày, như thể đó chỉ là một bức tranh bình thường mà thôi.

Thẩm Lâu bay ra, đưa bàn tay vào trong tranh, một lát sau lại nhíu mày rụt tay về: "Vẫn không có phản ứng".

Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Tốt nhất là vậy".

Y đặt ngón tay lên sách minh họa, hủy bỏ kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Thẩm Lâu sờ cằm, bay tới vị trí Ân Lưu Minh vừa đứng ban nãy, nhìn vào trong gương.

Mặt hương phản chiếu rất rõ bóng dáng hắn.

Thẩm Lâu cười, có vẻ hứng thú vô cùng.

Có thể phản chiếu hình dạng của hắn thì cái gương này cũng không đơn giản đâu.

Sáng hôm sau, Ân Lưu Minh lại biến thành thiếu nữ e lệ Thẩm Nhân Nhân, bước ra khỏi phòng ngủ rồi chào Lâm Tương Tương trong phòng khách: "Chào buổi sáng chị Tương Tương".

Lâm Tương Tương yếu ớt nằm co quắp trên sô pha: "Chào cái gì mà chào, mau cởi trói cho chị đi!".

Ân Lưu Minh nhìn xung quanh, phát hiện một sợi dây thừng khác đã tuột ra, Lâm Tương Tương kia cũng biến mất.

"Chẳng biết mụ hàng nhái kia biến mất từ bao giờ". Lâm Tương Tương nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, dây thừng vừa lỏng ra đã trách móc Ân Lưu Minh: "Tối qua chị bảo em chạy đi mà sao em lại không nghe!".

Ân Lưu Minh nhút nhát trả lời: "Em nghĩ, nếu như con quỷ kia dùng cách này để lừa chúng ta thì chứng tỏ nó rất yếu".

Lâm Tương Tương hơi khựng lại, ngẫm nghĩ rồi thấy cũng có lí.

Cho tới khi biến mất thì Lâm Tương Tương giả cũng chẳng làm gì cô.

Lâm Tương Tương lại được tiếp thêm chút dũng khí, thở dài: "Được rồi, không ngờ Nhân Nhân lại suy nghĩ cẩn thận đến thế".

Ân Lưu Minh giúp Lâm Tương Tương cởi trói, tiện thể ôm Hạt Dẻ đang nằm úp sấp trên sô pha dậy.

Hạt Dẻ lười biếng lắc đầu, ý bảo Lâm Tương Tương không nói dối.

Ân Lưu Minh khẽ cau mày.

Y và Lâm Tương Tương cùng lắp ráp lại những sự kiện đêm qua.

Dựa theo lời giải thích của Lâm Tương Tương, ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy người đàn ông không mặt trong bộ trang phục của Dương Ly Ngôn rồi quay đầu lại thì bóng dáng Ân Lưu Minh đã biến mất. Cô thử rẽ qua hai hành lang, đúng lúc nhìn thấy một Lâm Tương Tương khác đang kéo Ân Lưu Minh vào phòng, vậy nên mới cố đập cửa gọi y ra ngoài dưới tình thế cấp bách.

Đây là Lâm Tương Tương đã gõ cửa ư?

Ân Lưu Minh chân thành nói: "Cảm ơn chị Tương Tương".

"Không có gì". Lâm Tương Tương xoa xoa tay. "Căn biệt uyển này đúng là nhiều chuyện ma quái... Chị bắt đầu muốn rời đi rồi".

Cô về phòng thay quần áo, lúc đi ra đã thấy người hầu đang cung kính đứng trước cửa: "Tiên sinh mời các vị đến dùng cơm".

Lâm Tương Tương và Ân Lưu Minh nhìn nhau, cùng đi ra ngoài.

Bữa sáng tại biệt uyển của nhà họ Vệ diễn ra trong vườn hoa, xung quanh có hoa cỏ và chim chóc, cảnh tượng đầy sức sống, đúng là rất đáng hưởng thụ.

Vệ Thiệu Nạp rất chu đáo, còn chuẩn bị cả thức ăn cho mèo dành riêng cho Hạt Dẻ.

Nó ngửi thử rồi hài lòng ăn từng chút một.

Ân Lưu Minh vừa dùng bữa vừa lặng lẽ quan sát Dương Ly Ngôn ở bàn bên cạnh.

Trông gã rất bình thường và đang thản nhiên trò chuyện với bạn cùng phòng.

Ánh mắt y rơi vào cái nĩa trên tay trái gã.

Lâm Tương Tương hơi bất mãn: "Chị đã bảo em rồi mà Nhân Nhân, em nhìn thằng rác rưởi đó làm gì?".

Ân Lưu Minh nhỏ giọng: "Chị Tương Tương à, tối qua Lâm Tương Tương kia đã nói Dương Ly Ngôn quen dùng tay phải đúng không?".

"Cái này thì đúng". Sau khi nỗi sợ vơi đi, Lâm Tương Tương thậm chí còn thấy hơi tiếc. "Rốt cuộc cô ta đã lấy được những kí ức đó của chị từ đâu? Có những chuyện chính bản thân chị còn không nhớ được, nếu có thể ôn chuyện với cô ta thì hay quá".

Ân Lưu Minh chỉ sang Dương Ly Ngôn: "Nhưng hình như bây giờ Dương Ly Ngôn chỉ toàn dùng tay trái thôi".

Sáng sớm nay y đã kể về chuyện gặp phải gã đêm qua cho Lâm Tương Tương nghe, cô bèn nhớ tới Dương Ly Ngôn bị hoán đổi trái phải trong lời kể, mặt trắng bệch: "Ý em là, Dương Ly Ngôn này...".

Ân Lưu Minh làm động tác "suỵt".

Lâm Tương Tương nhìn Dương Ly Ngôn một cái, càng lúc càng nhíu mày thật chặt, lẩm bẩm: "Bảo sao hôm nay chị thấy gã cực kì chướng mắt... Nghĩ lại thì có lẽ do đã bị hoán đổi trái và phải".

Dường như Dương Ly Ngôn đã nghe được gì, gã quay đầu lại, nhíu mày: "Bảo sao nãy giờ thấy ớn lạnh, hóa ra là do cô Lâm cứ lén lút nhìn tôi".

Lâm Tương Tương chửi một câu "buồn nôn", nhanh chóng dời mắt đi rồi nói với vẻ căm ghét: "Thằng khốn rởm còn đáng ghét hơn thằng khốn thật".

Ân Lưu Minh dè dặt nói: "Em thấy hơi lo".

"Lo gì chứ?".

"Người bị thay thế tối qua... thực sự chỉ có Dương Ly Ngôn thôi sao?".

Mặt Lâm Tương Tương tái đi.

Cô chợt tỉnh táo lại, bỗng bật cười: "Không quan trọng, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay".

Ân Lưu Minh lanh lợi theo chân cô.

Nếu đã là trận chiến với người chơi trên bảng xếp hạng thì chắc chắn không thể rời đi một cách đơn giản.

Quả nhiên, Vệ Thiệu Nạp từ chối yêu cầu của Lâm Tương Tương một cách vừa lễ độ vừa kiên quyết: "Cô Lâm này, người môi giới của cô đã nhận tiền cọc, nếu vi phạm hợp đồng thì cô sẽ phải bồi thường gấp mười số đó".

Sắc mặt Lâm Tương Tương còn tái hơn lúc nghe nói có ma quỷ xuất hiện.

Vệ Thiệu Nạp đòi gấp mười, có bán cô đi cũng không đủ.

Nhân lúc Lâm Tương Tương nói chuyện với Vệ Thiệu Nạp, Ân Lưu Minh lặng lẽ quan sát phòng vẽ tranh của hắn.

Khắp nơi chất đầy những bức chân dung mới hoàn thành một nửa, trên tường treo rất nhiều những sáng tác của các họa sĩ nổi tiếng, dưới đất thì có màu vẽ loang lổ.

Mọi bức chân dung đều giống hệt đám tranh treo trên tường ngoài kia, đều là người không mặt.

Nhưng điểm khác biệt lớn nhất chính là... trong phòng vẽ không có bất kì một tấm gương nào.

Lâm Tương Tương cố kìm nén để không nhìn vào những bức chân dung không mặt kia, khiếu nại thêm mấy lần nữa nhưng vẫn chẳng được.

Cuối cùng Vệ Thiệu Nạp cũng có vẻ không vui: "Cô Lâm, hi vọng cô hãy có chút phẩm chất đạo đức nghề nghiệp... Nếu không phải tối qua tôi vừa hoàn thành một bức tranh nên tâm trạng không tệ, thì bây giờ tôi đã gọi luật sư chuẩn bị kiện cô ra tòa vì tội vi phạm hợp đồng rồi".

Lâm Tương Tương cắn răng im lặng.

Ân Lưu Minh nhút nhát hỏi: "Vệ tiên sinh vẽ xong rồi sao? Chúng tôi có thể xem được chứ?".

Nhắc tới tác phẩm của mình, khuôn mặt Vệ Thiệu Nạp bèn dịu xuống: "Tôi đã vẽ một bức chân dung với cậu Dương là người mẫu, đang treo ở cầu thang dẫn tới phòng ăn ấy. Các cô có thể tới xem".

Dương Ly Ngôn?

Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ.

Dương Ly Ngôn bị người không mặt thay thế, liệu chuyện đó có liên quan tới Vệ Thiệu Nạp, chủ nhân của căn biệt uyển kiêm hành lang triển lãm tranh này hay không?

Y lại quan sát chàng họa sĩ trẻ tuổi trông khá tiều tụy này.

Từ lúc đặt chân vào giấc mơ y đã thầm phỏng đoán thân phận của kẻ tạo ra nó, dĩ nhiên Vệ Thiệu Nạp cũng là một trong những ứng cử viên nổi bật nhất.

Nhưng mục tiêu của Vệ Thiệu Nạp thực sự quá rõ ràng. Ân Lưu Minh thử suy bụng ta ra bụng người, nếu y là kẻ tạo giấc mơ thì có lẽ sẽ thích náu mình trong số các nhân vật bình thường để quan sát những người còn lại hơn.

Ân Lưu Minh suy tư, rồi hỏi lại: "Vệ tiên sinh tìm anh Dương làm người mẫu lúc nào thế? Sao chúng tôi không biết gì?".

Nghe rất giống đang ghen tị vì Dương Ly Ngôn được Vệ Thiệu Nạp ưu ái.

Vệ Thiệu Nạp cười ha ha: "Tôi chọn người mẫu tùy tâm trạng ấy mà... Hơn nữa những bức chân dung này chỉ để luyện tập thôi, không phải chuyện gì to tát. Cô Thẩm đừng lo, rồi cô sẽ có cơ hội".

Lâm Tương Tương nhéo Ân Lưu Minh một cái, dùng khẩu hình im lặng hỏi: "Em điên rồi à?".

Sao lại tự giơ đầu ra chịu chết?

Cô vội vàng kéo Ân Lưu Minh ra khỏi phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp.

Ân Lưu Minh ra vẻ tủi thân: "Em xin lỗi chị Tương Tương".

Nhìn cái vẻ sợ sệt ấy, Lâm Tương Tương cũng chẳng đành lòng răn dạy – đến bản thân cô còn sợ chết khiếp cơ mà: "Ầy, hết cách, thôi cứ cẩn thận thì hơn".

Lối ra khỏi phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp lại nối với cầu thang tầng hai.

Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát, nhỏ giọng: "Chị ơi, hay chúng ta lên đó xem bức tranh của Dương Ly Ngôn thử đi".

Lâm Tương Tương sợ hết hồn: "Tại sao?".

"Lỡ đâu lại tìm được cách cứu anh ta".

Lâm Tương Tương cực kì không muốn, nhưng cứ nghĩ tới đám người không mặt có thể thay thế thân phận mình thì dục vọng sống sót lại áp đảo nỗi căm ghét Dương Ly Ngôn, đành phải đồng ý với y.

Bức chân dung đã được hoàn thành treo giữa cầu thang dạng xoắn, gương mặt vốn trống trơn đã được thay thế bằng diện mạo của Dương Ly Ngôn.

Dương Ly Ngôn trong tranh sơn dầu có vẻ kiêu căng, giống hệt bản thân gã.

Chưa cần đề cập tới ẩn ý của bức tranh sơn dầu này, nếu chỉ xét về kĩ năng hội họa thì đúng là nó vô cùng xuất sắc, cứ như thể một Dương Ly Ngôn thật đang đứng trong tranh.

Đương nhiên, cũng có lẽ vốn là vậy.

Lâm Tương Tương cau mày, cẩn thận gõ vào khung tranh; Ân Lưu Minh thì lại đi tới chỗ tấm gương được treo phía đối diện.

Qua hình phản chiếu trong gương, biểu cảm của Dương Ly Ngôn đã thay đổi.

Gã hệt như một người đang bị giam trong chiếc lồng thủy tinh, hai tay tì lên đó mà sợ hãi gào thét, dù không có âm thanh phát ra nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được nỗi sợ.

Lâm Tương Tương quay đầu lại: "Nhân Nhân, em đang nhìn gì thế?".

Ân Lưu Minh hơi run rẩy.

Lâm Tương Tương trong gương cũng quay đầu lại, nhưng không phải gương mặt xinh đẹp rạng rỡ mà là một gương mặt trơn nhẵn chỉ có làn da!

Người không mặt.

Người không mặt trong gương chầm chậm tiến lại gần y, giọng nói của Lâm Tương Tương sau lưng cũng càng lúc càng sát gần: "Trong gương có gì à?".

Ân Lưu Minh yên lặng dời mắt: "Không có gì ạ, em chỉ muốn kiểm tra lại lớp trang điểm thôi".

Y quay đầu, biểu cảm trên mặt Lâm Tương Tương rất bình thường, còn có vẻ hơi bất đắc dĩ: "Em thật là...".

Cô nhíu mày: "Chị chịu không biết cách cứu Dương Ly Ngôn ra khỏi bức tranh đâu, hay đốt thử nhé?".

Ân Lưu Minh dở khóc dở cười, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Chị Tương Tương có quen bạn cùng phòng của Dương Ly Ngôn không?".

"Biết nhưng không thân lắm, Viên Kiệt, từng hợp tác hai lần".

"Nếu anh ta bị thay thế thì chị có phân biệt được không?".

Lâm Tương Tương hơi chần chừ: "Chị đã để ý rồi, hình như anh ta vẫn còn bình thường".

"Vậy chúng ta thử hỏi Viên Kiệt xem hôm qua họ đã gặp phải chuyện gì đi".

Viên Kiệt có vẻ khá khiêm tốn và ít nói, chỉ gật đầu chào Lâm Tương Tương, nghe được câu hỏi của cô thì hồi tưởng lại rồi đáp bằng giọng mệt mỏi: "Tối qua, chẳng biết tại sao Tiểu Dương cứ nói rằng cậu ấy có cảm giác có người nhìn trộm mình trong phòng ngủ".

Lâm Tương Tương nghe mà sởn tóc gáy: "Nhìn trộm?".

"Nhưng tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không thấy có camera theo dõi". Viên Kiệt đáp. "Tôi đoán cậu ấy gặp ảo giác vì tấm gương kia thôi, treo gương trong phòng ngủ thì đúng là rất lạ".

Ân Lưu Minh hơi nhíu mày, bỗng chú ý tới lời nói của Viên Kiệt, bèn thấp giọng hỏi: "Bức tranh sơn dầu trong phòng ngủ của anh Dương là gì thế, cũng vẽ người không mặt ư?".

Viên Kiệt lắc đầu: "Không phải, đó là chân dung của Tiểu Dương".

Ân Lưu Minh và Lâm Tương Tương nhìn nhau.

Viên Kiệt lại nói: "Hai cô đã là nhóm người thứ ba hỏi tôi về chuyện này rồi".

Lâm Tương Tương khẽ giật mình, còn Ân Lưu Minh lại không bất ngờ cho lắm.

Xem ra không chỉ có họ phát hiện điều bất thường của Dương Ly Ngôn.

Thẩm Lâu đã từng nói về chuyện này với y. Những nhân vật được tạo ra trong phần khiêu chiến người chơi trên bảng xếp hạng của trò chơi Ác Mộng đều có số liệu dựa trên người chơi bình thường, sở hữu năng lực quan sát và ham muốn tìm hiểu cao hơn người thường để tránh việc người chơi khiêu chiến bị hạn chế hành động.

Ân Lưu Minh đã dùng Lâm Tương Tương làm bia đỡ đạn, có lẽ cũng không bị kẻ tạo giấc mơ phát hiện sớm đến thế.

Nghĩ tới Thẩm Lâu, y bỗng ngẩn người.

Sao hôm nay Thẩm Lâu không nói gì?

Lúc trước hắn cứ rảnh rỗi là lại nhảy ra chứng tỏ sự tồn tại của bản thân, đặc biệt còn mỉa mai y đóng vai nữ quá kém.

Ân Lưu Minh nhíu mày, tìm cớ tách khỏi Lâm Tương Tương, bước đến góc tường rồi đặt ngón tay lên sách minh họa, thấp giọng gọi: "Thẩm tiên sinh?".

Một lúc lâu sau, giọng nói đầy lười nhác của Thẩm Lâu mới vang lên: "Có chuyện gì?".

Ân Lưu Minh thoáng khựng lại, bỗng chẳng biết nên nói gì.

Ban nãy y gọi tên hắn trôi chảy đến độ chính bản thân cũng không nghĩ ra lí do vì sao mình lại muốn gọi.

Thẩm Lâu khi trước sẽ ngầm hiểu ý y, sẽ không hỏi thẳng là "Có chuyện gì", mà phối hợp đùa giỡn với y mới đúng.

Ân Lưu Minh mím môi, cuối cùng hỏi: "Có cách nào cứu được Dương Ly Ngôn không?".

Thẩm Lâu à một tiếng: "Em chắc chắn tên đó bị giam trong bức họa?".

"Ừm".

"Tối qua khi các em gặp chuyện thì liên kết giữa các chiều không gian khá mỏng, cứ nhân cơ hội đó mà ra tay".

Ân Lưu Minh khẽ vuốt cây cột nhà bên cạnh, hơi nhíu mày, đáp: "Hiểu rồi".

Đến thời điểm không quá chênh lệch so với đêm qua, ngoài hành lang lại có tiếng hét.

Nghe khá lạ tai, không biết là của người mẫu nào.

Ân Lưu Minh ôm Hạt Dẻ đặt vào lòng Lâm Tương Tương: "Chị Tương Tương giúp em chăm sóc Hạt Dẻ một chút nhé".

Lâm Tương Tương hơi ngơ ngác: "Em đi đâu?".

"Buổi tối Hạt Dẻ muốn ăn đồ ăn vặt, nhưng em ăn hết rồi". Y giơ ba lô lên. "Em nhớ bếp ở đâu mà, nên sẽ về nhanh thôi".

Lâm Tương Tương trợn mắt, còn chưa kịp khuyên bảo đã thấy Ân Lưu Minh quay người chạy đi.

Cô chỉ đành ôm Hạt Dẻ bước ra cửa gọi hai tiếng, lại lầm bầm vài câu, cuối cùng thở dài rồi quay về ngồi xuống ghế sô pha.

Bên ngoài vẫn tối đen.

Ân Lưu Minh không vội, vừa đi vừa quan sát tất cả những bức tranh và gương treo dọc đường.

Dường như sau khi ánh đèn tắt ngấm thì y đã bước vào một thế giới kì dị, cả tranh và gương đều trông rất khác.

Hình phản chiếu của những người không mặt trong tranh đã biến mất, dường như quanh đó có tiếng bước chân, như thể quái vật sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Ân Lưu Minh rẽ mấy lần, đuổi theo hướng có âm thanh, nhưng lại không gặp được người không mặt nào – như thể chúng đang cố tránh y vậy, khiến y có hơi thất vọng.

Y còn đang định nhân cơ hội này thu người không mặt vào sách minh họa mà.

Nếu người không mặt đã lẩn hết thì Ân Lưu Minh chỉ đành đi tới phòng của Viên Kiệt và Dương Ly Ngôn, gõ cửa.

Dương Ly Ngôn mặc đồ ngủ bước ra, thấy Ân Lưu Minh thì ngạc nhiên nhíu mày: "Nhân Nhân, sao em lại tới đây?".

Ân Lưu Minh bứt rứt siết tay áo, ủ rũ cúi đầu: "Em cãi nhau với chị Tương Tương".

Dương Ly Ngôn cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: "Tại sao?".

"Chị Tương Tương cứ bảo là muốn tốt cho em rồi cấm em làm hết chuyện này tới chuyện nọ". Y nhỏ giọng như không phục. "Em có phải trẻ con đâu".

Giọng Dương Ly Ngôn thoáng ý cười: "Cô Lâm thích chõ mũi vào chuyện của người khác ấy mà... Thực ra cô ấy không có ý xấu đâu".

Ân Lưu Minh ừm một tiếng, bỗng ngẩng đầu như chợt bừng tỉnh: "A, đúng rồi, em muốn tìm đồ ăn vặt cho Hạt Dẻ. Nhưng tối quá đi, em sợ, chị Tương Tương lại không chịu đi với em, liệu anh Dương...".

Dương Ly Ngôn đáp chẳng chút do dự: "Để anh đi cùng em".

Gã để Ân Lưu Minh vào trong trước rồi đi thay quần áo.

Ân Lưu Minh bước vào, lại theo gót Dương Ly Ngôn vào phòng ngủ trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Viên Kiệt.

Dương Ly Ngôn thoáng kinh ngạc, rồi nhíu mày mỉm cười: "Sao thế, hóa ra Nhân Nhân lại...".

Gã còn chưa dứt lời đã bị Ân Lưu Minh dùng tay chặt cho một nhát trên cổ.

Dương Ly Ngôn yên lặng ngã xuống giường.

Ân Lưu Minh đè ngón tay lên sách minh họa: "Ra đây đi, Thẩm tiên sinh".

Thẩm Lâu lảo đảo bay ra, đi tới chỗ bức tranh sơn dầu treo trên đầu giường gã.

Đó đúng là Dương Ly Ngôn, nhưng nét vẽ rất ẩu, khác một trời một vực so với kĩ thuật của Vệ Thiệu Nạp.

Thẩm Lâu không nói nhảm nhiều mà thẳng tay với vào bên trong bức tranh, lục lọi một hồi mới cau mày kéo thứ gì đó ra ngoài: "Tên này nặng thật".

Một Dương Ly Ngôn khác bị kéo ra, cuối cùng rơi phịch xuống giường, đè thẳng lên Dương Ly Ngôn ban nãy.

Thẩm Lâu phủi tay: "Xong".

Dương Ly Ngôn trong tranh sơn dầu sờ mặt mình, ngơ ngác như còn đang mơ ngủ: "Tôi ra ngoài được rồi ư? Tôi ra ngoài được rồi!".

Gã nhảy xuống giường, tàn nhẫn đạp vào giữa hai chân của "Dương Ly Ngôn" đã ngất xỉu: "Tiên sư, mày này! Mày này!".

Đợi Dương Ly Ngôn trút giận xong, Ân Lưu Minh mới hỏi: "Anh vào đó kiểu gì vậy?".

"Kiểu gì là kiểu gì, anh chỉ soi gương thôi, sau đó phát hiện mình trong gương có biểu cảm khác".

Dương Ly Ngôn nhớ lại mà vẫn thấy sợ, nghiến răng: "Sau đó thằng khốn trong gương giơ tay ra kéo anh vào! Anh hôn mê một chốc, lúc tỉnh lại đã ở bên trong bức tranh rồi".

Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.

Dương Ly Ngôn lại đạp "Dương Ly Ngôn" thêm vài cú nữa rồi mới thoáng bình tĩnh lại, nhìn y, sửa sang lại cổ áo, chân thành nói: "Cảm ơn em đã cứu anh, Nhân Nhân".

Ân Lưu Minh khẽ nói: "Đừng vội cảm ơn, lát nữa tôi còn nhốt anh vào gương nữa mà".

Dương Ly Ngôn ngẩn ra: "Tại sao?".

Ân Lưu Minh nói: "Chẳng phải nhốt quỷ trong gương vào gương là chuyện hết sức bình thường hay sao?".

Dương Ly Ngôn có hơi bất mãn: "Em đùa gì thế, đây mới là con quỷ này!".

Gã lại đạp cho "Dương Ly Ngôn" một cái.

"Đúng là anh ta không phải Dương Ly Ngôn". Ân Lưu Minh nhìn gã đàn ông đối diện mình, ánh mắt trầm xuống. "Anh lại càng không phải".

"Tại sao?". Dương Ly Ngôn chỉ vào kẻ trên giường. "Em nhìn cho rõ đi, bên trái và bên phải của gã với anh hoàn toàn ngược nhau mà".

Ân Lưu Minh vỗ tay, lạnh lùng đáp: "Vì gương".

Y chỉ vào tấm gương đối diện bức tranh sơn dầu: "Kẻ bước ra từ tranh sơn dầu sẽ ngược với bản gốc, còn hình phản chiếu của bức tranh trong gương thì sẽ quay về vị trí đúng".

Dương Ly Ngôn giật mình nhìn Ân Lưu Minh.

"Chắc hẳn Dương Ly Ngôn này chỉ là một hình thức đánh lạc hướng để người ta tưởng lầm "quỷ" thì nhất định sẽ bị ngược trái phải". Ân Lưu Minh nói. "Thực ra cũng có loại quỷ giống với bình thường sau hai lần tráo thân phận".

"Nhưng sao em lại nghi ngờ anh?".

Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu một cái, bỗng mỉm cười: "Vì Dương Ly Ngôn thật bị giam trong bức tranh ở cầu thang. Anh xui xẻo thật đấy, chọn trùng mục tiêu với Vệ Thiệu Nạp rồi".

Dương Ly Ngôn sầm mặt, nhìn chằm chằm y một hồi lâu, bỗng bật cười vỗ tay: "Không hổ là Nhân Nhân, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh nữa".

Ân Lưu Minh chưa kịp đáp lời thì gã đã nói tiếp: "Nhưng em đã từng nghĩ tới một khả năng khác hay chưa – thực ra anh mới là thật, còn em và thế giới này là giả".