Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 37





Edit: Ryal
Ân Lưu Minh từng bước vào hai giấc mơ, nhưng đây là lần đầu tiên y gặp cảnh hệ thống bị ngắt kết nối.
Thậm chí nó còn chẳng kịp phổ biến nhiệm vụ ư?
Ở hai giấc mơ trước, Sở Đông biết có người chơi và nhiệm vụ, chỉ coi người chơi là công cụ giúp cô bé hoàn thành kiếp luân hồi; Ralph thì lại ghen tị với những người chơi còn sống, không những nuốt chửng thân thể họ mà còn biến linh hồn họ thành động vật thân mềm biển sâu, mãi tới khi một lượt những người chơi tiếp theo đến mới thả họ đi.
Nhưng không ai phát hiện được sự tồn tại của hệ thống, nó có thể công bố thông tin bên tai người chơi bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào, NPC trong giấc mơ chẳng hề hay biết.
Nhưng thứ trong giấc mơ lần này có thể đuổi thẳng cổ hệ thống ra ngoài ư?!
Ân Lưu Minh nhíu mày, càng thêm thận trọng.
Âm điệu non nớt trong loa phát thanh tiếp tục vang lên: "Tới chỗ vòng quay đi nào".
Sau đó Ân Lưu Minh kinh ngạc phát hiện rằng, thân thể y đang tự cử động.
Cơ thể tự bước cùng tay cùng chân, tư thế nghiêm chỉnh mà vô cùng quái dị.
...!Bị nhập xác à?
Ân Lưu Minh thử gọi Thẩm Lâu: "Thẩm tiên sinh?".
Yên tĩnh, không có tiếng người đáp lại.
Lòng y thoáng nặng trĩu.
Lúc trước Thẩm Lâu chỉ có đổi cách chứng tỏ sự tồn tại của bản thân, chứ chưa bao giờ không đáp lại lời y.
Lẽ nào bởi Thẩm Lâu là một phần của trò chơi Ác Mộng nên cũng bị giấc mơ này áp chế ư?
Nếu không phải bây giờ hoàn toàn không điều khiển được tay chân, Ân Lưu Minh rất muốn lôi sách minh họa ra xem thử.
Cơ thể y tự di chuyển, xuyên qua đám đông, đi tới một vòng quay rất to phía trước.
Hai người chơi kia cũng đã đến với tư thế cứng ngắc tương tự.
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ thô kệch, một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi cao và gầy.
Điều kì lạ là trên má phải hai người có ba gạch ngang giống nhau như đúc, trông như bị trẻ con dùng bút nước vẽ lên.
Chỉ tiếc là giờ y không nhúc nhích được, chứ Ân Lưu Minh cũng muốn xem xem trên mặt mình có hay không.
Hai đứa nhóc trông chỉ tầm bốn năm tuổi đứng ở ngay lối vào, chúng cúi xuống nhìn Ân Lưu Minh, nhoẻn miệng cười.
Chúng có kích thước của người bình thường, nên đối với Ân Lưu Minh bị thu nhỏ mấy lần thì chẳng khác nào khổng lồ cả.
Hai đứa bé này trông giống nhau y hệt, mắt to tròn, gương mặt non nớt rõ là bụ bẫm và hồng hào, trông cực kì dễ thương.

Một đứa có tóc rất ngắn ôm chiếc xe biến hình bằng nhựa, một đứa thắt bím tóc ôm búp bê trong lòng.
Bé trai bên trái nói: "Chào các anh nha".
Bé gái bên phải nói: "Chào nha".
"Chào mừng đến với công viên của tụi em".
"Chào mừng".
"Em là Dương Dương, em là anh trai".
"Em là Nguyệt Nguyệt, em là em gái".
"Bọn em là sinh đôi".

Hai gương mặt như đúc cùng một khuôn đều nở nụ cười ngây thơ.

"Đừng nhầm bọn em với nhau nha!".
Rõ là nụ cười rất hồn nhiên, nhưng lại khiến người ta lạnh cả xương sống.
Một người chơi táo bạo cất lời: "Chuyện gì thế này? Hai đứa bây khống chế ông à? Đệch mẹ, ông chỉ giết một thằng vô dụng ngu ngốc vướng tay vướng chân thôi, tại sao lại bị đưa đến cho hai đứa quỷ nhỏ chúng bây đùa nghịch?".
Ân Lưu Minh và người chơi còn lại liếc nhau, ăn ý cùng nghĩ: Xem là là một người mới không biết trời cao đất dày.
Chỉ có người mới tham gia là dám lên giọng thế này với thực thể dường như là Boss vào lúc tình hình không được khả quan cho lắm.
Nguyệt Nguyệt chun mũi: "Nguyệt Nguyệt không thích có người to tiếng đâu".
Dương Dương cũng xụ mặt: "Nguyệt Nguyệt bảo em ấy không thích có người to tiếng đâu".
"Mẹ chúng mày...".
Người chơi kia còn chưa kịp dứt lời bỗng thấy hai mắt tối đen, im lặng ngã xuống, chẳng còn phát ra âm thanh nào nữa.
Ân Lưu Minh khẽ nheo mắt.
Nếu y không nhìn nhầm, thì trước khi tên kia ngã xuống ba vạch đen trên má gã đột nhiên biến mất.
"Yên tĩnh rồi".

Dương Dương vui vẻ vỗ tay.

"Nguyệt Nguyệt ơi, còn mỗi hai người này, em thích không?".
Nguyệt Nguyệt cúi đầu ngắm nghía hai người chơi thật kĩ một hồi lâu, rồi mới nhỏ giọng: "Thích ạ".
Dương Dương hài lòng gật gật: "Thế thì cho họ ở lại đi".

Chợt nó thấy buồn bực: "Mình chơi gì đây?".
Nguyệt Nguyệt vuốt ve con búp bê trong lòng, nghiêng đầu đáp: "Em muốn đọc truyện cổ tích".
Dương Dương vỗ tay: "Thế thì hôm nay mình đọc truyện cổ tích đi!".
Vòng quay sau lưng nó bỗng nhiên chuyển động.

Đến khi thứ kia dừng lại, hai đứa bé chạy vào trước, còn vẫy tay với người chơi bên ngoài: "Mau vào đây đi!".
Ân Lưu Minh có cảm giác thân thể mình lại bị khống chế mà bước về phía trước.
Vừa bước vào y đã thấy hoa mắt, rồi phát hiện mình vừa tới một căn phòng ấm áp.
Nội thất trong phòng mang kiểu dáng phương Tây, cạnh tường có lò sưởi, mùi đồ ăn thơm phức quanh quẩn.
Ân Lưu Minh vừa ra khỏi trang viên Solari từ "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", thấy khá quen thuộc.
...!Nhưng mà hơi to.
Những vật trang trí và cả đồ ăn đều bị phóng to gấp bốn năm lần.
Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn chính mình.
Giờ y đang mặc bộ quần áo phối màu đỏ xanh, vai và eo siết rất chặt, lúc cúi xuống khóe mắt còn liếc thấy những huy chương đeo trước ngực, trong tay cầm súng dài.
Bên cạnh có vài người mặc đồ tương tự, ai cũng có vẻ mặt cứng đờ đầy sợ hãi.
Ân Lưu Minh phát hiện dường như mình đã thoát khỏi cảm giác bị điều khiển mọi lúc mọi nơi.
Nhưng y không nhúc nhích, chỉ chờ sự việc tiến triển.
Lúc này Dương Dương bước tới.
Giọng nó non nớt, nhưng bị phóng đại nên thành ra rất hùng hồn: "Thế chú lính chì dũng cảm là ai ta?".
...!Chú lính chì?
...!Cổ tích Andersen ư?
Truyện cổ tích Andersen nổi tiếng khắp thế giới, dĩ nhiên Ân Lưu Minh cũng từng đọc.
Chuyện chú lính chì có thể coi như mẩu truyện phổ biến nhất.
Chú lính chì một chân yêu cô vũ công ba lê, muốn thu hút ánh mắt của nàng, nhưng lại bị tên quỷ đen trêu cợt nên rơi ra ngoài cửa sổ.

Sau khi trải qua một loạt những sự kiện mạo hiểm, cuối cùng chú cũng về đến nhà, nhưng lại bị đứa bé quăng vào lò sưởi.

Trước khi chú lính hoàn toàn tan chảy, cô nàng vũ công ba lê bị thổi tới bên cạnh chú và cũng bị thiêu rụi trong lò.
Câu chuyện chỉ có thế thôi, nhưng nếu đổi chú lính chì thành người thật...
Ánh mắt Ân Lưu Minh trầm xuống.
Dương Dương di ngón tay trên đầu các chú lính chì, cuối cùng híp mắt, toe toét nhấc một người lên: "Chính là anh".
Kẻ được chọn là người chơi đến cùng lượt với Ân Lưu Minh.
Y nghe những người bên cạnh không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Nguyệt ngồi trên sô pha, có vẻ không hài lòng: "Em thích anh đẹp trai kia cơ".
Nhóc chỉ vào Ân Lưu Minh.
Dương Dương dỗ dành: "Đẹp trai thì phải giữ lại chứ, mấy anh búp bê đẹp trai toàn bị em phá mất thôi".
Nguyệt Nguyệt dẩu môi: "Nhưng anh chọn anh kia cũng có giống trong truyện đâu".
"Không giống chỗ nào?".
"Chú lính chì trong truyện chỉ có một chân thôi mà".
Dương Dương ồ một tiếng, thẳng thừng giơ tay bẻ gãy đùi phải của người chơi kia cái rắc: "Thế này đi".
Sắc mặt người chơi ấy tái đi trong phút chốc, nhưng rồi cậu ta dùng một tay bịt miệng, cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng động nào.
Xem ra cậu ta vẫn nhớ ban nãy Nguyệt Nguyệt từng nói "Không thích có người to tiếng".
Chỗ chân bị bẻ gãy có chút bột phấn trắng rơi lả tả, nhưng không thấy chút máu nào.
Dương Dương thấy cậu ta không hét lên thì có vẻ hơi thất vọng, tiện tay ném phần chi mình vừa bẻ vào lò sưởi: "Thôi mình nghe truyện cổ tích đi".
Mỗi đứa sinh đôi cầm một cây kẹo mút, ngồi đung đưa chân trên sô pha, hứng thú nhìn màn kịch "cổ tích" đang diễn ra trên sân khấu.
Trong truyện cổ tích này, khi đêm xuống, những món đồ chơi sẽ trở nên sôi động.

Chỉ có nàng vũ nữ và chú lính chì kia là đặc biệt, cô nàng thì trụ vững một chân làm động tác múa ba lê, còn anh kia cứ đứng trên bàn ngắm người con gái ấy mà chẳng hề nhúc nhích.
Khi ánh đèn tắt vụt, nàng vũ nữ hơi lung lay.
Nguyệt Nguyệt bất mãn kêu lên: "Cô vũ nữ có động đậy đâu!".
Ân Lưu Minh chú ý, thấy "vũ nữ" này cũng do người chơi thủ vai – trên mặt cô ta có hai vạch đen, biểu cảm như muốn khóc mà không khóc được, toàn thân căng cứng cố duy trì động tác khiêu vũ.
Dương Dương an ủi Nguyệt Nguyệt: "Để anh giúp em dạy lại chị ấy".
Nó vừa dứt lời, một cụm khói xám bèn xuất hiện dưới chân cô vũ nữ rồi lại nhanh chóng tan đi, dường như chẳng có gì xảy ra.
Ân Lưu Minh nín thở quan sát, phát hiện những thay đổi trên người vũ nữ – nơi khuôn mặt cô ta chỉ còn lại một dấu gạch đen.
Sắc mặt cô ta lại càng trắng bệch, nỗi tuyệt vọng như sắp đối diện với cái chết.
Phần diễn sau không quá liên quan đến nàng vũ nữ, cơ bản toàn là chú lính chì lăn xả một mình.

Chú lính chì ngã xuống từ bệ cửa sổ, bị mưa xối ướt, bị đặt lên thuyền giấy, rồi lại đụng phải một con chuột cống to đùng xám ngoét.
Chẳng biết có phải để uy hiếp những "chú lính chì" khác hay không mà cảnh tượng vốn diễn ra ở bên ngoài lại được chuyển hết vào trong, thảm trải sản biến thành dòng sông, tiếp tục đưa chú lính chì về phía trước.
Dương Dương đúng là một thằng bé khán giả nghịch ngợm, nó tự tay gấp một chiếc thuyền giấy rồi thả người chơi đóng vai chú lính chì lên.
Mặt mũi cậu ta đã sưng vù vì mấy sự kiện ban nãy, thể lực cũng gần như chẳng còn chống đỡ nổi – rõ ràng cơn đau do bị bẻ chân vẫn còn đang dằn vặt cậu ta, khiến cậu ta phải thở dốc đầy đau đớn trên con thuyền.
Trong truyện cổ tích của hai đứa trẻ sinh đôi thì chuột cống chính là một con chuột bông khổng lồ, thân thể nhét đầy bông vừa mềm vừa mập mạp; nhưng hai mắt, hai tai và cả chòm râu đều được đặt sai chỗ, thoạt nhìn chẳng khác nào một mặt gương vỡ vụn, trông có vẻ hơi đáng sợ.
"Bây là ai? Chỗ này cấm qua lại!".
Con chuột cống lớn giọng hét lên, trong đôi mắt không đều nhau và đen nhánh như hạt đậu lộ vẻ hung dữ, nó chầm chậm há miệng – vốn cái miệng ấy cũng chỉ là một đường khâu, nhưng khi mở ra lại để lộ hàm răng rất sắc.
Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cùng oa một tiếng, tỏ vẻ sợ sệt.
Người chơi đóng vai chú lính chì muốn phản kháng lại nhưng không thể nhảy lên được bằng một chân, cuối cùng bị con chuột cắn một cái, khuôn mặt trắng bệch.
"Rắc!".
Cả người cậu ta đứt đôi.
Những người chơi đang nhìn cũng thấy lành lạnh sau gáy.
Nguyệt Nguyệt bất mãn lầm bầm: "Chú lính chì có bị con chuột cắn chết đâu".
Dương Dương cũng có vẻ mất hứng: "Quá vô dụng!".
Nó bước tới gần, chọt nhẹ vào người chơi đóng vai chú lính chì một cái.
Cậu ta đột nhiên rên một tràng dài, cơ thể đã vỡ nát lại được gắn liền vào nhau, giãy giụa bò dậy.
Dương Dương nói: "Tiếp tục đi! Không cho làm bọn em thất vọng nữa!".
Người chơi kia như hồn vía lên mây, sờ hông mình, thở ra một hơi với vẻ vui sướng vì được sống lại.
Con chuột bông sau lưng cậu ta lại há miệng.
Người chơi kia đành cuống quýt nhảy lò cò chạy trốn.
Cái dáng vẻ nhảy từng bước một của cậu ta trông khá buồn cười, khiến cả Dương Dương lẫn Nguyệt Nguyệt đều cười khanh khách, ngay cả Nguyệt Nguyệt cũng không để tâm tới chuyện chú lính chì trong truyện cổ tích không chạy trốn như thế nữa.
Đến khi cậu ta cuối cùng cũng quay về phòng, Dương Dương quăng cây kẹo mút đã hết sạch đi, hưng phấn chạy tới cạnh người chơi xui xẻo đó: "Hết truyện rồi!".
Nó nắm lấy chú lính chì, quăng thẳng vào lò sưởi cháy rừng rực ngay sát bên.
Người chơi kia đột nhiên mở to hai mắt, tiếng kêu thảm thiết đau đớn chìm giữa lửa bỏng.
Dương Dương lại cười khanh khách, nghe hồn nhiên vô tội.
Nguyệt Nguyệt bĩu môi, dường như không thích có người to tiếng – nhưng có lẽ vì thấy chú lính chì đã bị thiêu cháy nên nhóc chẳng nói gì thêm.
Ân Lưu Minh không thể không nhìn về phía người chơi đóng vai nàng vũ nữ.
Hiển nhiên cô ta cũng từng đọc cổ tích Andersen, sắc mặt lại càng tái nhợt, sợ tới mức run bắn người.
Ngay khi Nguyệt Nguyệt nhìn về hướng ấy, cô ta bỗng nhảy ra khỏi cung điện tinh xảo của nàng vũ nữ, chạy về phía cửa.
Dương Dương và Nguyệt Nguyệt liếc nhau:
"Chị ấy định chạy kìa".
"Chị ấy định chạy kia kìa".
Và cặp sinh đôi cùng nở nụ cười.
Cơ thể của cô vũ nữ kia bị thu nhỏ chỉ bằng kích cỡ của một mô hình, dù có chạy cật lực thì vận tốc cũng chỉ chậm như rùa bò mà thôi.
Ân Lưu Minh nhìn cặp sinh đôi, muốn đoán xem chúng định bắt cô ta về thế nào, nhưng hai đứa trẻ chỉ ngồi nguyên ở ghế sô pha chẳng hề nhúc nhích.
Đúng lúc ấy, hai chú lính chì có cùng kích cỡ bên cạnh Ân Lưu Minh bỗng bước ra, chạy đến cạnh cô vũ nữ với tốc độ như bay, chỉ đơn giản mà thô bạo túm lấy cô ta.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi không muốn làm thú bông! Không muốn trở thành thú bông!".
Cô vũ nữ gào lên thảm thiết.
Hai chú lính chì vẫn chỉ thờ ơ, chẳng hề chậm trễ mà lôi cô ta tới cạnh lò sưởi, quăng vào bên trong...
Cô vũ nữ chìm trong lửa, thoắt cái đã biến thành tro, không còn gì sót lại.
Nguyệt Nguyệt vui vẻ gật đầu: "Ừm! Thế mới đúng chứ!".
Nhóc nhìn lò sưởi, rồi lại nhíu mày: "Nhưng trong truyện chú lính chì bị thiêu cháy, còn sót lại một trái tim cơ mà!".
Chú lính chì bị quăng vào lò ban nãy đã tan thành một vũng chất lỏng.
Nguyệt Nguyệt dẩu môi, véo chặt con búp bê trong lòng: "Chẳng vui gì hết! Em về!".
Nhóc hất cằm, nhảy xuống sô pha chạy mất.
Dương Dương ngớ ra, khổ sở xoa mặt: "Nguyệt Nguyệt lại giận rồi".
Nó quay đầu nhìn đám lính chì còn sót lại, dữ dằn nói: "Tất cả là tại mấy anh, mấy anh làm Nguyệt Nguyệt mất vui! Lát nữa về em sẽ cho các anh một bài học!".
Sau đó Dương Dương đuổi theo Nguyệt Nguyệt, chạy mất.
Khi cặp sinh đôi đã bỏ đi, Ân Lưu Minh cảm giác được rõ ràng những người chơi bên cạnh đang thở phào nhẹ nhõm.

Họ co rúm người ngồi dưới đất, còn có tiếng cảm thán: "Lại chịu được thêm một ngày nữa rồi".
Y nhíu mày, bước tới cạnh bàn, nhìn ngọn lửa đã nuốt chửng hai người chơi kia.
Từ thông báo của hệ thống lúc y vừa vào giấc mơ, thì lần này chỉ có ba người chơi mới mà thôi...!Một người đã chết trước khi bước vào căn phòng cổ tích, một người vừa bị ném vào lửa, và y.

Vậy còn những người chơi khác trong giấc mơ này thì sao? Chẳng lẽ là từ màn trước?
Trong hai giấc mơ y từng trải qua, những gì mà người chơi màn trước để lại chỉ có "di vật" – những đóa hoa mọc lên từ xác chết trong "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi", đám động vật thân mềm do người chơi chết đi biến thành ở "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu".
Nhưng trong giấc mơ này, họ còn sống sờ sờ.
Liệu những người chơi ấy thực ra cũng chỉ là "di vật", hay do giấc mơ trừng phạt có quy luật khác với những giấc mơ bình thường?
Thêm nữa...
Hai chú lính chì đã bắt nàng vũ nữ lại lúc đầu cũng có biểu hiện giống với mọi người, sau khi ném cô gái kia vào lò sưởi thì khuôn mặt lạnh lùng cũng quay về với vẻ sinh động thuộc về con người, họ chẳng hề kinh ngạc mà chỉ thở dài bước đi.
Đương lúc Ân Lưu Minh đang miên man suy nghĩ, bỗng bên cạnh có một quầng sáng lóe lên.
Sau đó một bóng người xuất hiện, thở dốc: "A!".
Ân Lưu Minh ngẩn ngơ: đó là người chơi đóng vai chú lính chì cụt chân ban nãy.
...!Cậu ta chưa chết ư?
Y hơi ngẫm nghĩ, rồi tìm một cái kẹo to bên cạnh cho cậu ta ngồi dựa vào.
Người chơi ấy yếu ớt giơ tay vẫy vẫy: "Cảm ơn người anh em".
Ân Lưu Minh cụp mắt, để ý thấy ba vạch đen trên mặt cậu ta giờ chỉ còn lại một.
Y quay đầu nhìn khắp xung quanh căn phòng.
Cô vũ nữ kia không được hồi sinh.
"Không cần tìm nữa đâu, cô ta hết cơ hội rồi".
Có người đi tới chỉ vào cậu thanh niên đang nằm co quắp dưới đất: "Cậu cũng cẩn thận đi, chỉ còn lại một cơ hội mà thôi".
Cậu ta cố ngồi thẳng dậy: "Cơ hội gì cơ?".
"Trên mặt ai cũng có những dấu này, đó là cơ hội phạm lỗi mà cặp sinh đôi cho chúng ta".

Người đó chỉ vào mặt mình – vẫn còn nguyên ba cái.

"Mỗi khi hai tên ma vương nhí không vui, hoặc là truyện cổ tích dẫn tới cái chết của nhân vật nào đó cậu thủ vai, cậu sẽ mất một cơ hội.

Khi còn cơ hội thì vẫn được hồi sinh, nếu mất hết thì phải đi làm thú bông".
"Thú bông ư?".
"Làm thú bông với chết thì cũng chẳng khác nhau là bao".

Sắc mặt người kia hơi khó coi.

"Tốt nhất là các cậu nên cẩn thận".
Hắn ta cố ý nhìn Ân Lưu Minh: "Đặc biệt là cậu đấy, cặp sinh đôi rất để ý đến những người mới tới, lần này không phải cậu thì cũng là lần sau".
Ánh mắt Ân Lưu Minh tối lại, y mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở".
"Giấc mơ này bị sao thế".

Người chơi ngồi dưới đất rụt cổ lại, trông có vẻ oán thán giận dữ.

"Vừa vào đã mất mạng rồi?".
"Dù sao cũng là giấc mơ trừng phạt mà".

Người kia cũng thở dài.

"Sống được ngày nào hay ngày ấy".
Ân Lưu Minh hỏi: "Giấc mơ trừng phạt thì sao? Nó khác những giấc mơ bình thường lắm à?".
"Dù sao đây cũng là lần đầu cậu bước vào giấc mơ trừng phạt, không biết cũng là chuyện bình thường".

Người kia gật gật đầu vẻ cảm thông.

"Thực ra bọn tôi cũng chỉ tự tìm tòi thông tin thôi".
"Giấc mơ trừng phạt khác với những giấc mơ còn lại, ở đây không có qua ải, mà chỉ có phá ải...!Nói đúng hơn là nếu không thể hoàn toàn phá vỡ những khúc mắc của kẻ tạo giấc mơ thì chúng ta sẽ bị giam cầm nơi đây mãi mãi.

Chướng ngại vật chủ yếu trong giấc mơ này thì ban nãy các cậu cũng gặp rồi, là chơi cùng hai ma vương nhí kia đấy, nhưng trò chơi của chúng khá là nguy hiểm".
"Thảo nào lúc mới vào thằng nhãi kia còn cướp giọng hệ thống".

Người chơi dưới đất bỗng ngộ ra.

"Tôi còn tưởng hóa ra Boss của giấc mơ này lại mạnh đến mức hệ thống của Ác Mộng cũng không bắt được".
Người kia cười ha ha: "Cũng khó nói lắm, chẳng biết giữa giấc mơ trừng phạt không cho qua ải và hai tên Boss mạnh tới mức bắt thóp được cả hệ thống thì đâu là nhân, đâu là quả".
Ân Lưu Minh hỏi: "Giấc mơ trừng phạt này đã tồn tại được bao lâu rồi?".
"Không rõ, tôi đã vào đây được một thời gian".

Người kia biết Ân Lưu Minh đang nghĩ gì, nên chỉ xua tay: "Lúc trước cũng từng có người chơi trên bảng xếp hạng xuất hiện, nhưng vẫn không phá ải nổi...!Tôi khuyên các cậu đừng đâm đầu vào chỗ chết, cứ thanh thản ổn định thôi, cơ hội sống sót vẫn là khá lớn".
Người chơi dưới đất đã lại sức, cậu ta giật mình đứng dậy: "Người chơi trên bảng xếp hạng mà cũng không phá ải được à? Chẳng lẽ kẻ tạo giấc mơ được che giấu kĩ đến thế sao?".
"Đâu có, kẻ tạo giấc mơ là ai thì rõ như ban ngày rồi".


Người kia chép miệng.

"Hai đứa nhóc kia chứ đâu".
Người chơi mới ngớ ra: "Biết thân phận của kẻ tạo giấc mơ mà vẫn không phá được ư?".
"Chúng nó chẳng thèm nghe lời mình nói đâu, phá kiểu gì?".

Người kia xòe tay ra.

"Chắc các cậu cũng biết, sau khi bước vào giấc mơ trừng phạt này thì tất cả đạo cụ và chợ đều bị phong ấn lại, ngay cả thể chất cường hóa khi trước cũng bị xóa bỏ...!Phá thế nào đây?".
Đã là giấc mơ được trò chơi Ác Mộng chọn thì tất nhiên khúc mắc của kẻ tạo ra nó không thể chỉ được giải quyết một cách đơn giản bằng lời nói, mà đa số nhờ vào những người có thực lực mạnh.
Đúng là sau khi bị đày vào đây thì Ân Lưu Minh không thể kích hoạt bất cứ đạo cụ nào, cũng không mở được chợ, ngay cả Thẩm Lâu cũng biến mất chẳng chút tăm hơi.
Bây giờ đã có thể tự do hoạt động, Ân Lưu Minh đút tay vào túi – sách minh họa vẫn nằm ở đó, nhưng dù y có chạm vào nó cũng chẳng hề phản ứng lại, hệt như một quyển sách thông thường.
"Chạy trốn thì sao?".
"Chạy đi đâu? Ta không mở được bất cứ cánh cửa nào.

Cậu cũng thấy kết cục của cô gái ban nãy rồi đấy.

Ta đang ở trong giấc mộng của lũ nít ranh, thì chẳng phải lũ nít ranh thích làm gì thì làm à?".

Người kia chỉ vào hai chú lính chì vừa quay lại từ lò sưởi.

"Hơn nữa đám thuộc hạ của chúng còn nhập vào người chúng ta, bình thường thì không sao, lúc chúng nó không vui thì ta sẽ bị thao túng...!Cả các cậu cũng không ngoại lệ đâu".
Người chơi mới chửi thề một tiếng.
"Thôi, có gì cần nói thì tôi đã nói cả rồi.

Nhớ cẩn thận đừng sơ suất, tuyệt đối đừng đâm đầu vào chỗ chết, đừng làm hai đứa sinh đôi mất hứng".

Người chơi kia phất tay một cái, rồi quay người bỏ đi.
Ân Lưu Minh gọi hắn ta lại: "Sao anh nói cho bọn tôi nhiều thứ thế?".
Người kia quay đầu, nở nụ cười: "Đương nhiên là để tăng khả năng sống sót của tôi rồi...!Hai đứa ma vương nhí kia lần nào cũng chọn nhân vật trong số tất cả các người chơi, càng nhiều người thì xác suất tôi bị chọn trúng càng thấp".
Nếu những người khác chết sạch, thì tất nhiên sẽ đến lượt hắn ta.
Ân Lưu Minh nhíu mày, chủ động đưa tay: "Cảm ơn".
"Khỏi cần".

Người kia xua tay.

"Cậu cứ sống được qua đợt kể truyện cổ tích tiếp theo đã rồi tính".
Ân Lưu Minh rụt tay về, vẻ mặt chẳng hề mất tự nhiên.
Người chơi mới bên cạnh nói: "Tôi tên Trác Cửu, cảm ơn anh vì chuyện ban nãy".
"Ân Lưu Minh".
Trác Cửu hỏi: "Cho phép tôi mạo muội nhé, sao anh lại phải vào giấc mơ trừng phạt này?".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Làm sao?".
"Tôi rất muốn kết bạn với anh, nhưng lại sợ đụng phải một tên sát nhân điên cuồng".

Trác Cửu đàng hoàng nói.

"Tôi bị ảo thuật trong giấc mơ mê hoặc, nên không cẩn thận hại chết người chơi khác".
Ân Lưu Minh hơi buồn cười: "Tôi có nói dối hay không, cậu biết được hay sao?".
"Đương nhiên, trước khi vào trò chơi tôi đã có năng lực đặc biệt là đọc được tâm trí ngươi khác".

Trác Cửu ngẩng đầu, có vẻ hơi đắc ý.

"Nhưng đương nhiên chỉ dừng ở mức phân biệt được thật giả mà thôi".
Ân Lưu Minh nhìn cậu ta, ngẫm nghĩ: "Tôi báo thù cho bạn".
"Được lắm!".

Trác Cửu thử phân biệt xem Ân Lưu Minh nói thật hay nói dối, rồi vỗ tay: "Thế thì chúng ta coi như bắt đầu làm bạn!".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật.
Ngay lúc ấy, họ cảm giác được mặt bàn dưới chân rung lên dữ dội.
"Động đất à?".
"Không đúng...".
"Nó lại tới nữa rồi!".
Ân Lưu Minh và Trác Cửu chạy tới mép bàn, liếc mắt là thấy được một con gấu lông nhung rất to đang vừa mỉm cười vừa ôm lấy chân bàn, lay thật mạnh!.