Ghi Chép Quan Sát Bệnh Trạng Bạn Cùng Phòng

Chương 9




Editor: Hebridean

Tưởng Sâm bị thương ở đùi, sau khi trúng đạn hắn ngay lập tức được đưa đến bệnh viện địa phương để điều trị, cũng may thương thế không đến mức đặc biệt nghiêm trọng, xử lý tạm thời vết thương xong là bị đuổi về thành phố Z nằm viện nghỉ ngơi.

Ngày xưa đất nước này đi đâu cũng gặp toàn súng là súng, mười năm trước chính phủ ban bố lệnh cấm sử dụng và mua bán vũ khí, từ đó trở đi tình hình đã được cải thiện rất nhiều. Nhưng vẫn có người không kìm được ham muốn với mấy thứ này, mà có cầu thì ắt sẽ có cung, đường hầm ngày xưa dùng để giao dịch súng ống vì thế vẫn còn được vài thương buôn giữ lại.

Bọn Tưởng Sâm đương nhiên đã sớm phòng bị với chuyện vũ khí phi pháp sẽ được sử dụng, chỉ là không ngờ được hung thủ còn giấu một cây súng nhỏ trong găng tay, trong lúc sơ suất mới bị trúng một chưởng, cũng may súng nhỏ bỏ túi hiệu suất không bằng súng thông thường, bác sĩ trị liệu xem bảo vết thương của hắn chỉ cần hai ba tuần là có thể hoàn toàn khép miệng rồi.

Súng nhỏ bỏ túi vừa phải bảo đảm có thể dễ dàng giấu diếm, vừa phải đảm bảo có đủ hỏa lực để làm ai đó bị thương, đây không phải là loại hàng mà một nhà máy thông thường nào đó có thể sản xuất được. Việc Tưởng Sâm trúng đạn sau khi được báo cáo lên Cục điều tra, Cục ngay lập tức khoanh vùng được khu vực buôn lậu vũ khí ở vùng phía nam lục địa, đồng thời phái một tổ chuyển án từ trụ sở đến xử lý việc này. Vài thanh tra bên phân cục Tưởng Sâm thì được tuyên dương, được lãnh đạo tổng Cục ca ngợi, cũng không biết có nên tính là nhân họa đắc phúc* hay không.

*trong cái rủi có cái may

Là bạn thân của Tưởng Sâm, Thẩm Lộ đương nhiên không thể không quan tâm đến thương thế của người ta, suy đi tính lại anh quyết định chọn một ngày đến bệnh viện thăm Tưởng Sâm.

Ngày đi thăm Thẩm Lộ không bận bịu chuyện gì cả, xe anh thì mới cách đó một ngày đã đưa đến xưởng bảo trì, trước khi đi Thẩm Lộ dọn trống hoa quả để trong tủ lạnh đem gói lại cho đẹp đẽ, cầm túi quà ngồi trong phòng khách đặt xe.

Đặt xe xong xuôi, Thẩm Lộ đứng lên khỏi ghế sa lông tính ra ngoài thì thấy Tần Khiêu chậm rãi đi xuống từ trên lầu, người kia khoác một chiếc áo ngoài màu đen, phía trong mặc thêm một cái áo len cổ lọ màu trắng, nhìn có vẻ rất đơn giản, lại mang hơi thở của sự cấm dục.

Thẩm Lộ phát hiện bạn cùng phòng này của mình lúc không cười tạo cho người ta cảm giác vừa cô độc vừa thanh lãnh, cộng thêm cả những hành động kì quặc y từng làm sẽ khiến người ta khó mà không sản sinh ý nghĩ muốn tránh cho thật xa. Nhưng oái ăm một điều là Tần Khiêu quá đẹp trai, thế nên khí thế lạnh lùng trên người hắn không thể khiến người ta thối lui được, ngược lại còn khiến người đó cảm thấy y vừa lạnh lùng lại vừa thần bí, là một người rất cao, rất xa, không thể với tới.

Thẩm Lộ chần chờ chốc lát, vẫn quyết định phất tay chào hỏi bạn cùng phòng, Tần Khiêu hình như lúc này mới chú ý đến chuyện anh định ra ngoài: “Cậu định đi đâu à?”

“Đi bệnh viện St. Paul thăm một người bạn.” Thẩm Lộ hơi ngượng ngùng dời tầm mắt khỏi người Tần Khiêu, anh thừa nhận level mình hơi bị thấp, không để ý một chút là bị mỹ mạo của bạn cùng phòng mê hoặc tâm trí ngay, quá là xấu hổ, xấu hổ.

“Thật là đúng dịp, vừa hay tôi cũng có việc muốn đến bệnh viện St. Paul, ” trong ánh mắt Tần Khiêu chứa ý cười, “Nếu thì không chúng ta cùng đi?”

Đi chung xe có gì không tốt mà từ chối đâu, còn có thể tiết kiệm tiền gọi xe.

Mà nói đến chuyện trùng hợp, từ hồi bắt đầu quen biết đến giờ hai người họ trải qua số chuyện “trùng hợp” không biết bao nhiêu lần rồi, nếu không phải thực sự không phát hiện được chứng cứ nào cho thấy nó không phải là trùng hợp, Thẩm Lộ quả thực muốn nghĩ tất cả những chuyện này đều là do bạn cùng phòng tạo ra.

Tần Khiêu nhìn thấu vẻ mất tự nhiên chợt hiện ra trên mặt Thẩm Lộ, y biết bạn cùng phòng nhỏ này của mình vẫn còn phòng bị với mối quan hệ này lắm, y câu khóe môi tiên phát chế nhân* nói: “Chúng ta cũng thật là có duyên nhỉ, trước thì phát hiện chúng ta từng là sinh viên cùng một trường, này có phải nên gọi là sự an bài của vận mệnh không nhỉ?”

*Tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu, ra tay/nói trước để chế ngụ đối phương.

Thuyết âm mưu Thẩm Lộ đang nghĩ dở thì bị người đàn ông gián đoạn, nhưng mà điểm này Tần Khiêu nói không sai, chuyện tốt nghiệp tại cùng một trường học hoàn toàn thuộc về nhân tố khách quan, không phải cứ bịa đặt một sự thực nào đó là có thể dễ dàng tạo ra được một chuyện “trùng hợp”, huống chi người ta còn tốt nghiệp sớm hơn mình đến hai năm, nếu muốn truy cứu xem chuyện “trùng hợp” này có thật không, thì phải là chính bản thân mình – người nhập học sau – mới là người có hiềm nghi lớn hơn mới phải.

Nói đến chuyện này anh lại thấy phiền não không thôi, dứt khoát không suy nghĩ đến vấn đề “trùng hợp” này nữa, cố gắng che giấu sự không thoải mái cùng bạn cùng phòng ra ngoài. Hai người mới đi đến bên cạnh xe Tần Khiêu, Thẩm Lộ liền trông thấy ngoài cửa lại có thêm một bó hoa hồng vàng nữa, nhớ lại bó hoa nhận được vào hai ngày trước thì không khó để đoán hai bó hoa này là cùng một người tặng.

Tần Khiêu cũng nhanh chóng nhận ra tầm mắt của Thẩm Lộ, phát hiện ra bó hoa ngoài cửa, ánh mắt y tối sầm lại, thấp giọng nói: “Lại tặng hoa nữa, không ngờ người theo đuổi cậu nhiệt tình ghê.”

Liên tiếp hai lần nhận được hoa hồng vàng khiến cho Thẩm Lộ ngửi được mùi vị đáng sợ kì lạ, anh không nghĩ hai bó hoa này là do người theo đuổi không biết tên của mình tặng: “Sao anh lại nói như vậy?”

“Đoán thôi, hoa hồng vàng cũng có ý nghĩa, ý nói một loại thầm mến đã biết trước là không có kết quả, ” Tần Khiêu ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chờ Thẩm Lộ theo sau ngồi vào ghế phụ kế bên, y liền dùng giọng nói lạnh nhạt mở miệng nhắc nhở, “Dù sao tôi cũng thấy cậu dạo này nên cẩn thân chút đi, có khi cậu đang bị một nhân vật nguy hiểm nào đó theo dõi đấy.”

Thẩm Lộ thắt dây an toàn, nghe vậy liền ngẩn cả ra: “Sao anh lại cảm thấy người tặng hoa là nhân vật nguy hiểm?”

“Hành động tặng hoa chứng tỏ người này rất để ý cậu, nhưng lại không trực tiếp nói rõ thân phận cho cậu biết có khả năng người này là một kẻ nhát gan, rất dễ bất an, nếu tặng hoa vì thiện ý, người tặng hoa thông thường sẽ viết trong thiệp đính kèm lời chúc mừng, cảm ơn hay bày tỏ gì đó, dù không có thiệp cậu cũng có thể đại khái đoán được người tặng là ai.”

Tần Khiêu lười biếng dựa hẳn vào lưng ghế, nhắm hai mắt ung dung thong thả phân tích cho Thẩm Lộ nghe: “Nhưng cậu không có chút suy đoán nào về chuyện này, nghĩa là cậu không hề nghĩ là có ai đó muốn tỏ tình với cậu, chuyện tặng hoa này có lẽ là do người mà cậu thường không chú ý tới gửi đến để quấy rối hoặc thăm dò cậu, nếu là để thăm dò thì phần lớn có chứa ác ý, dù ác ý không sâu đậm lắm, sự sợ hãi khiến cho hắn không dám để lại manh mối cho cậu suy đoán ra thân phận có thể là vì hắn là một kẻ có bệnh.”

Dừng một chút, Tần Khiêu mở mắt, nở một nụ cười đáng sợ: “Nếu là tôi, tôi chẳng thèm dùng cái loại phương thức thấp kém này để thăm dò cậu, loại chuột nhắt chuyên mò mẫm trong bóng tối này xem chừng có ý muốn không trong sáng với cậu đấy, vẫn là nên tăng cao cảnh giác hơn, cậu nói xem có đúng không?”

Cái kiểu nói ám chỉ của Tần Khiêu khiến cho Thẩm Lộ không khỏi dựng đứng tóc gáy.

“Đùa thôi, dạo này tôi đang nghiên cứu tư duy của nhân vật phản diện, nhập vai diễn thử tý đó mà, ” loại hơi thở dọa người quanh thân người đàn ông bỗng dưng nhu hòa trở lại, y kéo lưng ghế dựa lại cho thẳng rồi khởi động ô tô, đợi xe chạy ra khỏi ga-ra, y lại nghiêng đầu qua chỗ Thẩm Lộ thân thiết hỏi, ” Nhiệt độ trong xe vừa phải chứ, lạnh thì nói tôi chỉnh điều hòa lên cao tý nhé?”

Thẩm Lộ vẫn cảm thấy mình không nhìn thấu được Tần Khiêu này.

Bảo y là người tốt đi, thì tên này thỉnh thoảng lại để lộ ra vài hành động quái lạ; bảo không phải người tốt, người ta lại chẳng làm chuyện xấu xa gì trước mặt mình, nhiều khi còn chăm sóc anh rất cẩn thận tỉ mỉ.

Gần mười phút sau Tần Khiêu lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm bệnh viện St. Paul, hai người trước hết là cùng vào thang máy lên đại sảnh lầu chính, sau đó là tạm biệt, hai người đi hai hướng trái ngược nhau.

…frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team

Phòng bệnh của Tưởng Sâm là phòng dành cho bệnh nhân nội trú tại tầng sáu bệnh viện, hắn là thanh tra của Cục điều tra, thân phận đặc biệt, nên được sắp xếp cho một phòng bệnh riêng biệt có camera giám sát. Thẩm Lộ trước khi vào các phòng bệnh trên tầng sáu phải trình giấy đăng ký thăm khám mới được cho vào, dù vậy anh cũng chỉ được phép gặp Tưởng Sâm ở khu tiếp khách đầu hành lang phòng bệnh, không được phép đặt chân vào khu nghỉ ngơi của bệnh nhân.

Suốt mấy ngày nay kể từ khi nhiệm vụ kết thúc Tưởng Sâm vẫn luôn bị giam trong phòng bệnh bắt tĩnh dưỡng, hằng ngày chỉ có thể nói chuyện với mỗi bác sĩ hoặc y tá, mà nhân viên y tế bừa bộn nhiều việc làm gì có nhiều thì giờ tán gẫu với hắn, bạn bè thì cũng đều bận việc không thể nấu cháo điện thoại với hắn giờ giờ khắc khắc. Tưởng Sâm nhịn đến bùng nổ rồi, vừa thấy Thẩm Lộ hắn liền quăng nạng bổ nhào về phía anh, nắm hai tay Thẩm Lộ la hét muốn xuất viện.

Thẩm Lộ dùng sức gỡ hai cái móng heo của Tưởng Sâm ra, bỏ hoa quả lên bàn trà khu tiếp khách rồi liếc mắt về phía chân trái đang quấn băng của đối phương: “Bác sĩ cho cậu xuất viện?”

“Tôi hỏi rồi, bác sĩ nói giờ về nhà nghỉ ngơi hay ở bệnh viện nghỉ ngơi cũng như nhau hết, nhưng sếp tôi cứ nhất định muốn ở lại bệnh viện thêm một ngày.” Tưởng Sâm ngồi trên ghế sa lon đáng thương nhìn Thẩm Lộ, một tên tráng háng mét tám bảy cứ ngồi đó bày ra biểu cảm tủi thân cầu thương hại thực sự khiến cho Thẩm Lộ thấy khó mà tiêu cơm, anh mau lẹ moi một quả quýt từ bọc hoa quả ra nhét vào tay Tưởng Sâm, rồi cúi đầu chơi điện thoại, nhắm mắt làm ngơ.

“Cậu còn nghịch điện thoại, để ý đến tôi đi mà, ” Tưởng Sâm đấm nhẹ vào cánh tay Thẩm Lộ, oán giận nói, “Mấy ngày rồi không gặp, chỗ cậu có chuyện gì xảy ra không, nói cho tôi nghe chút thôi?”

Thẩm Lộ suy nghĩ một chút đúng thật là có chuyện để nói, nhưng anh chưa định nói với Tưởng Sâm vụ hoa hồng vàng kia, anh sợ cậu ta lại nghĩ nhiều, nên chỉ nói chuyện bên lề: “Cậu nói xem, liệu có ai hiểu rất rõ về ngôn ngữ các loài hoa không? Là cái kiểu thuận miệng liền có thể trình bày ý nghĩa của một loại hoa ngay lập tức ấy, chuyện như thế có bình thường không?”

“Bình thường mà, ” Tưởng Sâm không chút nghĩ ngợi đáp lời, “Tôi cũng hiểu ngôn ngữ hoa này, chỉ là hoa hồng có nhiều loại lắm, thế nên ngôn ngữ hoa cũng nhiều, ví dụ như hoa hồng đỏ nghĩa là tình yêu nhiệt tình như lửa, hoa hồng trắng để chỉ tình yêu thuần khiết, hoa hồng màu hồng phấn thì lại mang nghĩa ‘say trong nụ cười của em’… Hồi kia tôi xem qua nhiều án phạm tội thấy tỷ lệ xuất hiện của hoa trong đó khá cao, nên tôi cũng thử tìm hiểu qua ngôn ngữ các loài hoa, hơn ngữ ngôn ngữ hoa đang thịnh hành trong thế giới của người trẻ lắm đấy.”

Nghe vậy Thẩm Lộ gật đầu, bạn cùng phòng của anh đã từng là sinh viên khoa tội phạm học, hơn nữa người ta còn là tiểu thuyết gia truyện trinh thám, chuyện người ta giải đáp được ngôn ngữ hoa bây giờ dễ hiểu hơn rồi.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Thẩm Lộ nhắm hai mắt lại: “Dạo này cậu có mua hoa không?”

Tưởng Sâm mới vừa lột được vỏ quýt chuẩn bị nhét vào miệng, nghe câu hỏi của Thẩm Lộ xong tự dưng thấy mơ màng, hơi chần chừ nói: “Không, tôi mua hoa làm gì?”

“À, không mua thì thôi.” Thẩm Lộ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lời bạn cùng phòng nói anh nên cẩn thận hơn, giữa chân mày anh lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn, trông qua cực kỳ giống kiểu đang chịu đựng khổ đại cừu thâm gì đó.

Lần làm nhiệm vụ này chỉ bị thương nhẹ lại còn lập được công lớn, thế mà Tưởng Sâm vẫn thấy bất mãn, nhắc đến chuyện nhiệm vụ trông còn khổ đại cừu thâm hơn cả Thẩm Lộ.

“Hung thủ lần này tên gì tôi chưa được phép nói ra, bên Cục tạm thời không cho tiết lộ thân phận thực sự của hung thủ, tin tức cũng sắp được viết lên báo rồi đó, lúc đó cậu đọc sơ qua là được, ” ánh nhìn chăm chú của Thẩm Lộ vào mình làm Tưởng Sâm nổi lên cảm giác thỏa mãn cực lớn, hắn ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngại ngùng, nói tiếp, “Tổ chúng tôi sau khi xác định có hung thủ thứ ba xong liền mời chuyên gia tâm lý đến gây áp lực tiếp cho hai anh em kia, mất sáu bảy tiếng vừa dọa nạt vừa dụ dỗ hai tên đó mới chịu khai ra, biệt thự ở Thành phố F là có người mua cho, người kia mới là kẻ lập kế hoạch cho án bắt cóc phanh thây.”

Hai kẻ tình nghi bị tách ra giam giữ riêng hai ngục giam, suốt một khoảng thời gian dài không có thông tin gì về đồng bọn vốn đã khiến bọn chúng thấy áp lực, bắt đầu nghi ngờ người còn lại có khi nào vì không chịu nổi áp lực nên đã bán đứng bản thân mình, khai hết sạch sành sanh cho cảnh sát hay không.

Những tên tội phạm hiếp dâm nghiện sắc dục thường không vững vàng về mặt tinh thần, biết tin cảnh sát đã xác nhận có tồn tại kẻ thứ ba lại càng khiến cho bọn chúng hoảng loạn không thôi. Lúc đó tiếp tục gia tăng áp lực, khiến bọn chúng nảy sinh sự nghi kỵ lẫn nhau, tìm cách khiến chúng tin rằng người kia đã khai ra toàn bộ, rồi lại dụ dỗ bọn chúng bằng cách nói nếu chủ động khai ra thông tin tòng phạm thứ ba thì sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Cứ vừa tạo áp lực, vừa dụ dỗ luân phiên trong suốt một quãng thời gian như vậy. bọn chúng nhất định sẽ không chịu đựng nổi.

“Khai ra được tòng phạm thứ ba xong hai tên đó bắt đầu viện cớ cho tội ác của mình, nói là lúc ban đầu không dám nghe lời tên chủ mưu dụ dỗ gái nhà lành nhưng về sau vì bị lời hứa hẹn sẽ cho tiền cho nhà che mờ mắt nên bọn chúng đã đồng ý, hy vọng cơ quan chấp pháp sẽ xem xét gia cảnh cũng như sự ăn năn hối lỗi của bọn chúng giảm bớt hình phạt các kiểu,” Tưởng Sâm vốn đã ghét cay ghét đắng hành vi phạm tội của bọn chúng, bây giừo cộng thêm cả việc hai kẻ kia không ngừng xin tha rửa tội cho bản thâm hắn lại càng khinh thường, “Bọn chúng nói cứ như vụ án giết người lần này chẳng có quan hệ gì với bọn chúng ấy… Nhưng đúng thật là hai tên này đã cung cấp manh mối để xác định kẻ tình nghi thứ ba, nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện giảm nhẹ hình phạt đoán chừng là ván đã đóng thuyền rồi.”

Thẩm Lộ có thể hiểu được suy tính của hai nghi phạm, đó là cả một cái biệt thự lận đấy, giá trị mấy chục triệu đơn vị Nước C, đó là số tiền mà rất nhiều người lao động phổ thông có cố gắng cả đời cũng không chắc có thể kiếm được ngần ấy, huống chi hai thằng cha này bản chất bên trong đã là hai kẻ mang đầy dục vọng đội lốt tính tình hiền lành, khó trách bọn này chỉ vì một căn biệt thự đã đồng ý liên thủ với tên thứ ba, làm theo sắp xếp của gã dụ dỗ rồi cưỡng hiếp các cô gái.

Nghĩ ngợi một chút anh càng cảm thấy hiếu kỳ với thân phận của nghi phạm thứ ba: “Các cậu tìm được hung thủ thật sự thế nào vậy?”

“Gã cực kì gian xảo, chỉ dùng điện thoại để liên lạc với hai anh em kia, chưa bao giờ mặt giáp mặt dù chỉ một lần, ” Tưởng Sâm ném múi quýt cuối cùng vào trong miệng, “Trong số các manh mối mà hai tên bị bắt cung cấp có bao gồm số điện thoại mà tên chủ mưu dùng để liên lạc, còn có một đoạn ghi âm đã bị bọn chúng mã hóa ẩn đi, ghi lại đoạn đối thoại của bọn chúng với chủ mưu lúc giao dịch, nghe nói là vì bọn chúng sợ gã kia phản bội nên lén lút ghi âm lại, nhưng mấy thứ như ghi âm này là vô dụng nếu soát người trong phạm vi lớn, nên bọn tôi trước hết là kiểm tra chủ nhân số điện thoại trước, rồi kiểm tra lịch sử của số điện thoại kia, phát hiện số máy này đã được đăng kí cách đây mười mấy năm trước, gã chủ mưu lấy giấy tờ tùy thân của người khác đăng ký. Sau đó cậu biết tụi tôi lần theo hung thủ lần đến đâu không?”

Thẩm Lộ vểnh tai lên: “Đến đâu?”

“Thành phố M.”

Giữa thành phố M với thành phố Z có hai thành phố nữa, được mệnh danh là trung tâm tài chính của Nước C, muốn mua được nhà ở đó không phải người giàu thì cũng là người quý.

Thẩm Lộ hiểu, chẳng trách một lần vung tay là vung luôn một căn biệt thự như thế, hóa ra là cả tiền lẫn thế tên chủ mưu đều có thừa.

“Vốn cứ nghĩ là dù có biết được phạm vi của thủ phạm thì chuyện bắt người cũng không dễ dàng đến thế, nhưng hồ sơ phạm tội có miêu tả gã là tên bất tài, cộng với hồ sơ ghi chép quỹ mấy chục triệu tự dưng rất dễ tìm thấy,” nói tới chỗ này Tưởng Sâm lại khinh bỉ xì một tiếng, “Thằng cha chủ mưu này là phú nhị đại, sau này sẽ thừa kế công ty của gia đình, cha gã bận bịu công việc không quan tâm chăm sóc gã, hồi còn bé gã từng bị một nữ sinh đại học sống cạnh nhà xâm phạm; mẹ gã cũng chẳng phải người tốt lành gì, mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực[1], đã không quan tâm gã thì thôi lại còn thường xuyên ngược đãi gã. Thế là từ nhỏ gã đã hình thành một loại cảm xúc cực kì căm ghét phụ nữ, gã không cương được trước phụ nữ nên gã mới tìm người khác thay mình xâm hại các cô gái.”

“Sau khi bị chế ngự tên này ấy thế mà nhận tội rất quyết đoán, hai ngày nay luôn có chuyên gia tâm lý phạm tội trò chuyện với gã. Tên này vặn vẹo điên khùng lắm rồi, gã nói chỉ có thân thể đã chết của phụ nữ mới khiến cho cơn giận trong gã bình ổn trở lại, nói cái gì mà nhìn các cô gái trong bộ dạng đầy máu me rất đẹp, chỉ có nhìn thấy hình ảnh đó gã mới cảm nhận được cảm giác cực nóng trong cơ thể,” Biểu cảm Tưởng Sâm như kiểu ‘một lời khó nói hết’, hắn đưa tay tự chỉ vào đầu mình, “Thế là một chuyên gia khác về sinh học tội phạm lại hỏi mượn gã, nói một số thành phần hóa học hay cấu trúc thần kinh trong não kẻ này rất lý tưởng để phác thảo một bản mẫu về não của tội phạm điển hình.”

Các nhà sinh học tội phạm tập trung vào mối quan hệ giữa hành vi tội phạm và bộ não con người. Lấy trường hợp phân xác này làm ví dụ, các nhà sinh học tội phạm tin rằng trải nghiệm thời thơ ấu của kẻ sát nhân đã làm tổn thương não của gã, sinh ra khá nhiều chất hóa học gây ảnh hưởng đến hành vi con người, cuối cùng dưới ảnh hưởng đó gã dần dần biến thành một tên biến thái.

Ngoài ra, những cá thể khác nhau thì lại có những thay đổi khác nhau về các phản ứng hóa học trong não khi đối mặt với cùng một loại kích thích. Càng tiết ra chiếu chất hóa học, kẻ đó càng có nhiều khả năng phạm tội. Mà yếu tố cơ bản quyết định sự khác biệt của các chất hóa học mà con người tiết ra chính là việc họ được sinh ra với cấu trúc não khác nhau. Vì thế, các nhà sinh học tội phạm tin rằng tội phạm là trời sinh đã thế, mỗi kẻ trong số đó đều có cấu tạo não khác biệt so với người bình thường.

Thẩm Lộ nghe những lời này sững sờ mất một lúc, sau đó anh nhíu mày ra vẻ bất lực: “Họ nghiên cứu đại não kĩ càng như thế để làm gì, dù sao cũng có kiểm soát được đại não mấy tên tội phạm nếu bọn chúng muốn thực hiện hành vi tội ác đâu?”

Theo quan điểm của Thẩm Lộ, để quyết định lời nói và hành vi của một người thì các yếu tố xã hội có khả năng cao hơn nhiều so với các yếu tố bẩm sinh. Cứ xem như mấy tên tội phạm bẩm sinh đã có đại não kì lạ rồi đi, nhưng nếu bọn chúng được nuôi dạy trong một môi trường hạnh phúc, được người bên cạnh chỉ dạy đúng đắn, thì nhân cách của người đó không phải là sẽ được đắp nặn một cách hoàn hảo sao? Nên cho dù không gây ra hành vi cực đoan nào vẫn có thể cảm nhận được cảm giác thỏa mãn, những người này khó mà phát sinh các hành vi phạm tội được.

Ngay cả khi một số người bẩm sinh đã có nhận thức rất yếu về mặt cảm xúc và quy tắc, thì họ cũng không đánh mất hoàn toàn năng lực nhận biết, chỉ cần cố gắng kiên trì với họ, họ vẫn sẽ học được những gì nên làm hay không nên làm nằm trong những quy phạm xã hội. Trước đây, Thẩm Lộ từng nghe được một tin một người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời mình để giúp cậu con trai bị bại não đậu đại học, đây chính là ví dụ thực tế để chứng minh cho việc chỉ cần kiên trì vẫn có thể giúp những người bị tổn thương về não học được kiến thức của xã hội.

Nói trắng ra, việc để xảy ra vi phạm chính là hậu quả của sự mất cân bằng trong cán cân, muốn ngăn chặn những hành vi phạm tội xảy ra thì chỉ cần giữ cho cán cân ở trạng thái ổn định tuyệt đối là được.

Thẩm Lộ biết rằng thế giới này không có một khuôn mẫu xã hội nào là hoàn mỹ tuyệt đối, cuộc sống luôn luôn xuất hiện những điều bất ngờ, sự bất ngờ đó khiến cho một người, trong hằng hà sa số những lựa chọn, họ buộc phải bất đắc dĩ chọn lấy một hành vi trái quy tắc, thậm chí nếu tinh thần người đó bất ổn, thì tất cả những hành vi từ sau đó trở đi sẽ chệch khỏi quỹ đạo hoàn toàn, mất khống chế hoàn toàn.

Thẩm Lộ luôn không khống chế được nghĩ rằng, nếu may mắn, nếu may mắn rằng có nhiều người nhận ra tầm quan trọng của những ảnh hưởng xã hội đối với sự hình thành nhân cách, nếu may mắn họ có thể kiềm chế bản thân, khiến chính mình trở nên hoàn thiện hơn, cùng lúc đó để họ lan tỏa sự tích cực ấy đến với những người chung quanh…

Như vậy tất cả những hành vi phạm tội sẽ đều không tồn tại nữa.

Được như vậy thật quá tốt.

….frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team

“Gã là loại hình phạm tội để trả thù điển hình, khi còn bé bị phụ nữ ngược đãi nên muốn trả thù phụ nữ, đối với gã, đã là phụ nữ thì đều không được phép chết tử tế, ” Cuối cùng Tưởng Sâm tổng kết không vui vẻ gì cho cam, dừng một chút lại đổi sang giọng nói hung dữ, “Tôi mong cho cái tên này đừng có bị khám ra cái bệnh thần kinh gì hết, gã phanh thây nhiều cô gái vô tội như thế, tuy là chúng ta không có án tử hình, nhưng ít nhất phải để gã mục xương trong tù, đừng có con mẹ nó nghĩ đến chuyện ra khỏi đó!”

Thẩm Lộ không nhẹ không nặng phụ họa: “Gã bị bắt rồi, thế cha mẹ gã có tỏ thái độ gì không?”

“Còn tỏ thái độ gì nữa, đang ước gì cách gã thật xa đây,” Tưởng Sâm thở dài nói, “Con trai nuôi lớn như vậy cuối cùng lại trở thành tên biến thái mang tội giết người, làm cha làm mẹ nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, chừng này thôi cũng đã con mẹ nó đủ khốn nạn rồi.”

“Chẳng có bài thi nào để người làm cha mẹ phải dốc sức cả, muốn có con nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm nuôi nấng nó nên người, bọn họ làm sao nhận ra được lỗi lầm của chính mình đây.”

“Sao đấy, tức giận đấy à?” Tưởng Sâm bị giọng nói lạnh lẽo của người bên cạnh làm tê cả da đầu, cẩn thận vươn tay vỗ vỗ lưng người ta, “Đừng tức giận đừng tức giận, thế giới này nhiều kẻ khốn nạn vậy lắm, cậu tức giận thế không sợ mười năm tám năm nữa là thăng thiên à?”

Nói tới đây Tưởng Sâm lại mừng thầm, hắn nhớ về thời còn đi học, giáo sư của họ từng chiếu một bộ phim tài liệu về sự bất công trong quá trình xét xử đối với người thiểu số, hắn lúc đó đang vùi đầu hì hục ghi chép, thì người ngồi bên cạnh hắn là Thẩm Lộ bỗng dưng rơi nước mắt, vẻ ngoài bé nhỏ vì quá xúc động nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ ấy đã đâm thẳng vào trái tim hắn, khiến hắn cứ mỗi lần nhớ lại là lại không thể kiềm chế sự thích thú của mình.

“Tôi không có tức giận,” Thẩm Lộ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào khoảng không trước mắt, rõ ràng là không hề khóc nhưng lời anh nói ra vẫn có thể nghe ra một loại cảm xúc bi ai đau buồn, “Chỉ là không biết phải làm sao.”

Người có tiền có thế so với người nghèo khổ dễ dàng được hưởng những tài nguyên giáo dục có chất lượng cao, theo lý thuyết, loại người này phải có đạo đức hơn những người không được giáo dục, cũng phải hiểu rõ trắng đen xấu tốt hơn tất thảy chứ.

Trên lý thuyết là như vậy, nhưng thực tế thì sao?

Nếu những bậc cha mẹ như vậy xuất hiện trong một gia đình giàu có như kẻ sát nhân trong vụ án phân xác này, thì những đứa trẻ khác sống trong những gia đình yếu thế hơn thì sao? Liệu chúng có thể lớn lên một cách khỏe mạnh và hạnh phúc không?

Thẩm Lộ phát hiện mình không thể truy đuổi tận cùng những vấn đề sâu sắc như thế này được, bởi vì càng suy nghĩ, anh lại càng tuyệt vọng về một hiện thực tăm tối của một xã hội không kiện toàn này.

Tâm trí Thẩm Lộ vốn chẳng hề yếu đuối, nếu không nhiều năm qua tiếp xúc quá nhiều những vụ án còn ác liệt thế này anh đã sớm bị góc tối của thế giới này bóp cho vụn vỡ. Sau những phút giây nản lòng ngắn ngủi, anh lại tìm cho mình những công việc mới, lần này là công việc bán thời gian với tư cách là cố vấn lâm thời tại Phòng Hình sự, Công an thành phố.

Đối với anh, chỉ dựa vào một mình sức lực của cá nhân thì không có cách nào thay đổi tất cả mọi người, nhưng anh có thể tích cực cống hiến cho công việc hình sự, đi vận động, đi ngăn chặn, đi thuyết giáo.

Đây chính là những ước nguyện sơ khai nhất khi anh quyết định lựa chọn ngành tâm lý tội phạm để theo đuổi.

HẾT CHƯƠNG 9

[1] Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là một bệnh tâm thần phổ biến, biểu hiện của nó là sự thay đổi cực độ trong cảm xúc, triệu chứng dễ nhìn thấy bao gồm: thể hiện trạng thái cảm xúc hưng phấn quá mức (hưng cảm), cũng có thể bao gồm trong các giai đoạn trầm cảm.

Hơ: Cảm giác như mới học qua một lớp tâm lý + lớp hóa học + lớp đạo đức + lớp lý tưởng vậy. Xỉuuuuu