Ghi Chép Quan Sát Bệnh Trạng Bạn Cùng Phòng
Editor: Hebridean
Người đàn ông nhẹ nhàng dùng thìa khuấy ly cà phê vài lần rồi tao nhã để thìa vào bồn rửa chén.
Tần Khiêu không thưởng thức thành quả lao động của mình mà đưa ly cà phê tới trước mặt Thẩm Lộ: “Cậu muốn uống không?”
Thẩm Lộ đột nhiên nhớ lại chỉ mới vài ngày trước đó thôi mình đã mong chờ được gặp người bạn cùng phòng này đến mức nào, bây giờ gặp rồi, anh thực sự muốn xuyên không về chửi chết Thẩm Lộ ngày xưa, mày đúng là đầu óc bị hầm chín rồi mới mong chờ cái kiểu người cùng phòng này!
“Anh thật sự là bạn cùng phòng của tôi?” Ánh mắt anh sắc bén nhìn phía người kia, “Người trong bar khi nãy cũng là anh?”
“Đúng!” Tần Khiêu ung dung thừa nhận ‘tội trạng’ của mình, y chẳng có chút ý thức nào về chuyện mình đang bị dẫn vào một chủ đề hội thoại nguy hiểm, y đặt ly cà phê lên cạnh bàn ăn khẽ mỉm cười, “Đây là tôi đặc chế cho cậu đấy, một nửa là sữa thêm khoảng mười gam đường nữa, cậu mà không uống là đổ phí lắm đấy, tôi đây không uống cà phê ngọt.”
Thẩm Lộ bị cái hình thức nói chuyện bất hợp tác của người kia chọc cho tức quá hóa cười, nếu không phải vì lúc còn trong bar người kia biểu hiện như thể trên thông thiên văn dưới tường địa lý thì anh đã nghi ngờ người trước mặt này có phải là đang giả ngây giả dại hay không: “Nói lảng sang chuyện khác ở chỗ này của tôi không có tác dụng gì đâu.”
“Tôi có nói lảng sang chuyện khác đâu, tôi cũng biết cậu muốn hỏi chuyện gì mà, bây giờ đang ở nhà cậu thả lỏng chút đi, dùng cái thái độ hùng hổ doạ người như thế làm gì?” Tần Khiêu thả lỏng cơ thể dựa hông vào một bên cạnh bàn, hai mắt y thích ý híp lại, “Ầy nhớ lại thì cái bộ dạng cảnh giác hồi còn trong bar của cậu đáng yêu thực sự ý, thế mà bây giờ đã chẳng kiêng nể gì nhe răng nhe vuốt với tôi rồi, không sợ về nhà rồi tôi dễ làm ra chuyện gì nguy hiểm hơn cho cậu à?”
Nghe vậy Thẩm Lộ ngay lập tức nhìn về phía Tần Khiêu như lâm đại địch, tay phải anh nhanh lẹ thò vào túi quần dùng vân tay mở khóa điện thoại di động, chỉ cần Tần Khiêu dám to gan manh động anh sẽ ngay lập tức ấn nút đặc dụng bên trái màn hình để gọi cảnh sát.
“Đùa cậu thôi,” hài lòng chứng kiến được biểu cảm căng thẳng của Thẩm Lộ rồi, Tần Khiêu thỏa mãn câu khóe môi, giọng nói mềm mỏng, “Tôi không làm gì cậu đâu, dù sao tương lai tôi vẫn muốn sống hòa hợp ở đây với cậu lâu dài, tôi cũng muốn ở chung vui vẻ với cậu lắm chứ.”
Thẩm Lộ không nghĩ lời uy hiếp khi nãy chỉ là một trò đùa, dù sao hành vi của người trước mắt này vừa mới nãy thôi đã không thể dùng tư duy của người bình thường mà phân tích rồi.
Người đàn ông này nãy giờ vẫn đang nhìn anh từ trái sang phải từ trên xuống dưới, theo như suy đoán của Thẩm Lộ, rõ ràng y muốn anh quên chuyện y vừa mới uy hiếp anh bằng súng khi nãy.
…frtunamjrgarden.wordpress.com
Một nhân vật khả nghi chủ động muốn giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của chính mình thường không phải vì hắn quyết định thay đổi bản thân hay là muốn người khác buông tha cho hắn, mà là vì hắn muốn người đó thả lỏng cảnh giác đối với mình, từ đó có thể tạo ra được nhiều cơ hội thực hiện hành vi tội ác ơn.
“Chung sống hòa hợp?” Thẩm Lộ không nhịn được bật cười, ngón tay cái đút trong túi quần của anh mân mê trên góc dưới bên trái màn hình điện thoại, anh đã chuẩn bị xong tất cả tâm lý để sẵn sàng trở mặt cùng với người trước mặt đây rồi, “Nếu anh thật sự nghĩ như vậy thì sao không tự giác nói cho tôi biết lý do anh uy hiếp tôi đi?”
Anh vừa mới nói xong, bạn cùng phòng mới đã ngay lập tức phối hợp đáp ứng: “Được luôn.”
Thẩm Lộ: “…”
Mình có nghe nhầm không đấy.
“Tôi rời khỏi Whisper vào lúc chín giờ bốn mươi lăm phút, theo những gì mà tôi biết về cậu thì tôi không nghĩ là cậu sẽ bỏ qua cho tôi, cho nên tôi đã phỏng đoán một chút về hành động tiếp theo mà cậu có khả năng làm,” Tần Khiêu bắt đầu thong thả giải thích, “Đầu tiên cậu truy đuổi tôi một mình, cái này tính khả thi thấp nhất, khi người tôi vừa mới bị uy hiếp xong thì chắc là một khoảng thời gian dài luôn nằm trong trạng thái cảnh giác cao độ, bởi vậy cậu sẽ không bất chấp nguy hiểm mà hành động một mình; thứ hai là báo cảnh sát, nhưng chứng cứ không đủ, chưa kể tôi không gây ra cho cậu bất cứ vết thương vật lý nào, có báo cảnh sát thì bên đó cũng sẽ không vì cậu nài nỉ mà nhận vụ này; nên là tôi đoán trước hết cậu sẽ về nhà, nên tôi liền về đây trước đón cậu.”
Thẩm Lộ hận chết bản thân sao trước đó lúc đến bar điều tra đã không bàn bạc với người ở Cục mang theo máy ghi âm ghi lại toàn bộ quá trình, nếu không thì đã ghi âm được mọi chuyện xảy ra lúc đó rồi, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như cái tên này mới nói kia ‘không đủ chứng cứ’!
“Cậu đến Whisper là để tham gia ăn nhậu, nên tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp cậu sẽ tiếp tục ở lại đó uống rượu tiếp, nhưng mà sự xuất hiện của tôi đã khiến cậu cảm thấy bất an, vậy nên tôi đoán cậu sẽ dừng việc quan sát nhóm đó trước để về nhà, nếu không kẹt xe thì để đi từ Whisper về đến nhà sẽ mất khoảng chừng ba mươi phút, giả sử chúng ta chênh lệch thời gian hai mươi phút, sau khi tôi về đến nhà ngồi đợi tầm mười phút rồi bắt tay vào pha cà phê, thì đến khi cậu về tới, cậu sẽ có thể nhấm nháp được ly cà phê sữa vừa được pha với nhiệt độ thích hợp nhất.”
“…” Thiết lập tính cách của người này là hiền thê lương mẫu à?!
Thẩm Lộ cạn lời.
Tần Khiêu phân tích nghe đến là mạch lạc rõ ràng, vòng qua vòng lại nửa ngày cuối cùng cũng chỉ đang vòng ở chuyện y phân tích thời gian Thẩm Lộ có khả năng về tới nhà.
Thẩm Lộ căn bản không cần nghe mấy cái này!
Thẩm Lộ vừa nghĩ vừa bực, tên này khi nãy đáp lại rõ là phối hợp, hóa ra y vẫn tiếp tục giả ngu!
Đối phương nói sẽ tích cực phối hợp, thực tế thì sao, không lộ ra một chút thông tin có ý nghĩa nào cả!
Mà chưa kể cách thức hội thoại của người này cũng có vấn đề, từng câu từng chữ đều tựa như y hiểu mình rất rõ vậy.
Nghĩ tới đây anh thấy lòng mình lạnh lẽo hẳn, Thẩm Lộ nghiến răng hỏi: “Anh đã điều tra tôi?”
“Không có điều tra, tôi chỉ là muốn tìm ra cách thức thích hợp nhất để ở chung với bạn cùng phòng mới thôi mà,” Tần Khiêu dừng nói, y moi một viên kẹo trái cây vị quýt từ túi áo sơ mi ra lột vỏ ném vào trong miệng, nhai nát viên kẹo xong mới nói tiếp, “Thẩm Lộ, tên ở nước C là Sean, hai mươi lăm tuổi, hai năm trước đạt được học vị tiến sĩ ngành Tội phạm học ở Đại học H, hiện tại đang là trợ giảng cho môn này cũng ở Đại học H, chuyên đề nghiên cứu là tác động của sự thay đổi xã hội đến nhân cách và hành vi của con người.”
Thẩm Lộ trừng đôi mắt lạnh lùng nhìn Tần Khiêu.
Mẹ nó, này mà y còn nói y không điều tra?!
Thẩm Lộ cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trong bar người này chẳng mảy may quan tâm đến chuyện mình ‘chủ động nói rõ thân phận’… Nói chuyện nửa ngày hóa ra cái bộ dáng không biết gì về mình trước đó tất cả đều là ngụy trang, y rõ ràng biết tường tận về thông tin cá nhân của mình!
…frtunamjrgarden.wordpress.com
“Đừng trừng tôi thế, tôi không điều tra thân phận cậu thật đó.” Viên kẹo ngọt ngấy quá làm Tần Khiêu phải vươn đầu lưỡi liếm quanh môi mình một vòng, đôi môi hồng nhạt của y dính một lớp nước mỏng, nếu như không phải tình huống bây giờ nó sai sai quá sai thì Thẩm Lộ đã giơ ngón cái lên khen một câu: kích tình phết đấy.
“Nói thế nào nhỉ, muốn biết về câu thực ra không khó, đi vòng vòng hỏi thăm một chút là có được thông tin thôi mà,” dừng một chút, Tần Khiêu bỗng dưng cười rộ lên, giọng nói mang vẻ đùa cợt, “Tôi tốt nghiệp sớm hơn cậu vài năm, còn được hướng dẫn bởi cùng một giáo sư, nên về lý cậu còn phải gọi tôi một tiếng ‘đàn anh’ đấy.”
Thẩm Lộ lại không nhịn được nghi ngờ tên này lại tiếp tục lừa mình hay không.
Tần Khiêu đương nhiên nhìn ra ánh mắt khó tin của Thẩm Lộ, y chẳng kiêng kị gì cười cong cả mắt, cứ như sự thiếu tín nhiệm của người trước mặt đối với y chẳng có chút quan hệ nào vậy: “Tôi cũng đoán được cậu sẽ không dễ dàng tin lời tôi nói, tôi chuẩn bị sẵn bằng tốt nghiệp rồi đây, tìm cái tờ giấy nhét tận dưới đáy hòm cũng khổ muốn chết đấy chứ.”
Trông thấy Tần Khiêu lôi một tập giấy vuông vức từ ngăn kéo ra quăng về hướng mình, Thẩm Lộ liền theo bản năng vươn tay ra tiếp.
“Bằng tốt nghiệp Thạc sĩ Đại học H” kí tự màu vàng lấp lánh trên bìa cứng màu đỏ sẫm, sáng đến mức anh cảm thấy hơi chói mắt.
Bình tĩnh nào, không được để lời nói với đồ vật của người này làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình, dạo này làm giả giấy tờ cũng không phải chuyện gì khó khăn, muốn xác định lời nói của y có đáng tin hay không còn có phương pháp khác.
Thẩm Lộ lật xem bằng tốt nghiệp của Tần Khiêu mất nửa phút rồi mới đặt nó lên bàn ăn cạnh bình hoa: “Ai là giáo sư hướng dẫn của anh?”
“William □□ith, ” Tần Khiêu đọc tên của người nước C bằng chất giọng rất thanh lịch và trầm thấp, “Lúc còn là sinh viên tôi có học qua vài lớp của thầy ấy, lên nghiên cứu sinh tôi xin vào làm trợ lý cho thầy, sau đó tôi có đọc qua bài đánh giá của thầy ấy với một vài sinh viên khóa sau nên có chút ấn tượng với tên cậu.”
Thẩm Lộ quả thật đã từng nghiên cứu dưới quyền giáo sư này hồi còn là nghiên cứu sinh, nhưng vị giáo sư này nổi tiếng tính cách lập dị và khó nói chuyện, thế nên ông cũng chính là người mà anh sợ nhất thời còn đi học.
Anh thẹn thùng nhìn chằm chằm Tần Khiêu: “Quan hệ của anh với Mr. □□ith rất tốt?”
“Không tính là quá tốt, tôi vốn là sinh viên khoa toán hồi còn là sinh viên bị thầy ấy đào qua ngành tội phạm học, nên chắc quan hệ của tôi với thầy tốt hơn so với các sinh viên khác, tốt nghiệp rồi thỉnh thoảng tôi vẫn liên lạc với thầy qua email.”
Nói chuyện đến mức này cơ bản là Thẩm Lộ đã có thể tin được Tần Khiêu không nói dối, y đề cập đến một vị giáo sư mà cả hai đều biết, cũng nói rõ ràng mối quan hệ của mình với thầy, chuyện này mà nói dối thể nào cũng lòi ra ngay lập tức, mà Tần Khiêu hẳn sẽ không nói một lời nói dối mà đã được định sẵn là sẽ dễ dàng bị vạch trần.
Chuyện đổi ngành từ toán sang tội phạm học của người tôi vô tình đã khơi lên được lòng hiếu kì của Thẩm Lộ, anh không nhịn được nhiều lời một câu: “Anh trước kia là sinh viên ngành toán?”
“Ừm, hồi sinh viên tôi học song ngành Toán với Tội phạm học chuyên nghiệp, ” Tần Khiêu vô hại nghiêng nghiêng đầu, “Sao vậy, cậu tò mò chuyện hồi đi học của tôi sao, hay là đến chuyện này cậu cũng muốn chứng thực nốt?”
“Không, cái này thì không cần xác thực,” Thẩm Lộ lắc đầu đánh bay phần tò mò cuối cùng ra khỏi đầu mình, “Thôi được rồi, nếu anh thực sự là đàn anh của tôi thế sao vừa nãy trong quán bar anh lại muốn bắt cóc tôi? Mục đích là gì?”
“Chuyện uy hiếp ở quán bar nếu đã làm phiền cậu thì cho tôi xin lỗi nhé,” y giải thích, nhưng mà giọng nói chẳng mang chút thành ý nào cả, “Nghề nghiệp bây giờ của tôi là tiểu thuyết gia trinh thám, khi nãy dùng súng uy hiếp cậu không phải là cố ý làm cậu bị thương, chỉ là tôi đang muốn lấy tư liệu cho tình tiết mới trong tiểu thuyết nên là mượn cậu xài tạm một chút thôi.”
Thẩm Lộ: “…”
Lấy tư liệu cho tiểu thuyết?????
Lần này thì anh thực sự nghĩ người này đang trêu mình: “Anh thấy có lý chút nào không? Khi nãy anh cầm súng chỉ vào đầu tôi đó, đã thế anh còn nổ súng nữa!”
“Súng giả đó, ở trong chẳng có gì hết.” Tần Khiêu thuận miệng giải thích, giọng điệu lười biếng.
Thẩm Lộ cười lạnh, quả thực là không thể tin được mấy lời ngụy biện của đàn ông mà.
“Giả thật đó, cho cậu xem này.” Tần Khiêu nói xong liền lôi ra từ sau hông một khẩu súng trông như thật.
Thẩm Lộ lập tức lui về phía sau hai bước, ngón tay bấm nút gọi cảnh sát, chớp mắt sau anh thấy người kia ném mạnh súng xuống đất, khẩu súng va chạm mạnh với gạch lát nền nhà bếp lập tức chia năm xẻ bảy.
Thẩm Lộ: “…”
Vãi, là đồ giả thật!
…frtunamjrgarden.wordpress.com
May là điện thoại gọi cảnh sát còn chưa thông, anh chột dạ tắt máy, hít sâu một hơi xong giọng vẫn còn run run, anh nói: “Thế anh đến Whisper làm gì…”
“Thì là do tôi viết tiểu thuyết trinh thám đó, cho nên rảnh thì đến nơi đó tìm linh cảm thôi, tuần trước tôi đi công tác bên ngoài, hôm nay đến bar thì tình cờ gặp được cậu nên mới quyết định về thăm nhà đột xuất đây, thế mới thấy chúng tôi có duyên đấy chứ,” nụ cười trên mặt Tần Khiêu không hề có chút sơ hở nào, “Nói đến sách thì tôi xuất bản được hai cuốn rồi, một cuốn là tiểu thuyết phá án thông thường thôi, cuốn kia là tiểu thuyết phản xã hội giả tưởng, cả hai cuốn tôi đều có ấn bản sưu tập ở đây, cậu có hứng thú thì xem qua chút?”
Một luồng cảm giác thất bại sâu sắc bao phủ lấy Thẩm Lộ, nghe lời Tần Khiêu nói xong anh như bị rút cạn dũng khí: “Hôm nay thì thôi, lần sau có cơ hội thì tôi sẽ xem.”
“Được thôi, vậy thì để sau,” Tần Khiêu rất tự nhiên gật đầu, bê ly cà phê trên bàn lên xem, biểu cảm tiếc nuối muốn chết, “Cuối cùng cà phê lại lạnh mất rồi, tiếc quá đi mất.”
Thẩm Lộ bấy giờ mới muộn màng nhận ra bạn cùng phòng mới này của anh biết rõ anh thích uống cà phê như nào, nhiều đường nhiều sữa, bởi vì anh cực kì ghét vị đắng của cà phê.
Chẳng lẽ cái này cũng điều tra được từ chỗ giáo sư hay là bạn học à?
Thẩm Lộ đã rất lâu rồi mới lại lĩnh hội được loại cảm giác nôn nóng vì không nhìn thấu được ai đó.
Anh vẫn có cảm giác đối phương là một nhân vật nguy hiểm, nhưng loạt giải thích của bạn cùng phòng mới lại logic đến không chê vào đâu được.
Anh không khỏi suy tư, liệu cảm nhận của mình là đúng, hay là do mình quá nhạy cảm vì đặc thù công việc thường xuyên tiếp xúc với những tên tội phạm hung hãn?
Thẩm Lộ không muốn cứ xác định bạn cùng phòng mình là người xấu dưới tình huống không có chứng cứ cụ thể nào, thế giới này thực ra còn tồn tại một loại người nữa, vì điều kiện lớn lên của bản thân và những trải nghiệm cá nhân mà các kiểu hành vi của họ rất khác so với người bình thường, hành vi của loại người này thường bị xã hội đánh giá là bất thường, cũng bởi vì bị trói buộc bởi pháp luật nên nhóm người này thường sẽ không làm bất cứ điều gì thực sự bất hợp pháp hay bị cấu thành tội trạng.
Những phân tích này của anh một mặt là bởi vì anh muốn tin tưởng người bạn cùng phòng này, mặt khác, về mặt tình cảm mà nói, nhiều năm qua toàn làm những công việc liên quan đến tội phạm, Thẩm Lộ đã thấy quá nhiều góc tối trong bản chất con người, anh cực kì cảnh giác đối với những người có hành động bất thường, nhưng cũng bởi vậy mà trong anh phát triển một loại mong muốn được thấy càng nhiều những vẻ đẹp hiếm có ẩn chứa trong người khác.
…frtunamjrgarden.wordpress.com
Nói chung, Thẩm Lộ cực kì hy vọng người bạn cùng phòng này là người tốt, phần hy vọng này có thể khiến anh sẵn sàng bỏ hết mọi thành kiến sẵn có đối với người kia, cố gắng dùng thái độ bình thường vui vẻ chia sẻ không gian sống với đối phương.
Thế trước hết là thôi cứ tạm đặt nghi ngờ sang một bên đi*.
*Gốc那就先保留对于室友的怀疑吧, câu này dịch sát nghĩa nó là ‘giữ nghi ngờ về bạn cùng phòng’ nhưng nếu vậy nó sẽ trái nghĩa với đoạn trên, mà từ 保留còn có nghĩa là đặt sang 1 bên, để đó tính sau, cứ tạm để đó đã kiểu vậy. Nên mình giải nghĩa như trên nha.
Thẩm Lộ cuối cùng quyết định, anh sẽ không xem bạn cùng phòng của mình là một phần tử nguy hiểm nữa, nhưng mà cũng không thả lỏng cảnh giác hoàn toàn, nếu như từ nay về sau sống cùng nhau thấy người tôi tốt, thế thì hai bên đều vui vẻ rồi.
Cả một đêm suy nghĩ quá nhiều về bạn cùng phòng, Thẩm Lộ mất ngủ, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đã quá giờ ăn trưa mất rồi.
Anh xoa xoa cái đầu còn buồn ngủ mông lung của mình xuống lầu kiếm ăn, vừa bước vào nhà bếp anh đã bị một mùi thơm phức của đồ ăn tập kích, kệ bếp với bàn bếp làm bằng gỗ không hề vương một hạt bụi, cứ như không có ai vào đó nấu nướng gì hết cả vậy.
Thẩm Lộ không nhịn được thở dài, người tên Tần Khiêu này dù cứ quái quái thế nào, cơ mà về phương diện sinh hoạt hằng ngày lại rất hợp ý anh, với tư cách là một bạn cùng phòng thì thực sự không chê vào đâu được.
Hôm nay Thẩm Lộ không có lớp, chỉ cần ở nhà lên web giúp giáo sư chấm bài kiểm tra tội phạm học của sinh viên là được, anh bê tô cháo về phòng vừa ăn vừa làm việc. Chấm xong cũng là lúc ăn xong tô cháo, Thẩm Lộ đang tính bê đồ xuống bếp rửa dọn thì chuông điện thoại reo vang, người gọi là thanh tra ở Cục điều tra, Tưởng Sâm.
“Tổ chúng tôi vừa nhận một vụ mới, khoảng xế chiều hôm nay tổ chức họp lập kế hoạch điều tra,” Tưởng Sâm đầu bên kia điện thoại cười, đưa ra một lời mời mà Thẩm Lộ khó có thể từ chối, “Tôi biết cậu thích mấy việc điều tra này nên dành cho cậu một vị trí rồi đây, lát nữa có thời gian đến đây phân tích vụ án với chúng tôi không?”
HẾT CHƯƠNG 6