Chúng tôi gọi điện thoại cho thầy Tống và được biết gấn đây anh ta bị cảm, lúc này đang ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi lái xe đến khu chung cư nơi ở của thầy Tống, giải thích ý định với nhân viên bảo vệ ở cổng xong, chúng tôi lái xe thẳng đến tòa nhà số 8.
Thây Tống ngồi đối diện: "Sự việc ngày hôm đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, tiết học buổi sáng vừa kết thúc thì Tôn Tiểu Đan, Ngô Lệ Na và Triệu Gia Đống ra về.
"Tôi giữ Lâm Yến Ni ở lại ăn cơm trưa. Cô bé nói muốn tự mình ra ngoài ăn, buổi chiều sẽ quay lại học. Thế nhưng cả chiều không thấy mặt mũi đâu, tôi mới nghĩ chắc con bé lại đi tìm mấy đứa Tôn Tiểu Đan rồi"
"Tối hôm đó, ông nội của Lâm Yến Ni gọi điện cho tôi. Tôi mới biết con bé không về nhà."
"Lớp học thêm này của tôi ấy à, thật ra kiếm chẳng được bao nhiêu. Mặc dù chính sách không cho phép, nhưng mà nhà trường với giáo viên cũng chẳng còn cách nào khác. Vừa không muốn các con học nhiều, lại còn muốn chạy theo thành tích, biết làm sao bây giờ?"
Trong quá trình nói chuyện, Vương Mãnh đứng dậy đi vệ sinh. Sau khi từ biệt thầy Tống, chúng tôi lái xe ra khỏi khu chung cu. Tôi ra hiệu cho Vương Mãnh dừng xe lại.
"Thế nào? Có phát hiện thấy gì không?" Vương Mãnh lắc đầu, "Đầu tiên tôi đi vào nhà vệ sinh, từ đó bước ra lại rẽ sang phòng bếp xem một lượt, đều không phát hiện có gì bất thường."
Tôi trầm tư một lúc: "Địa điểm cuối cùng mà Lâm Yến Ni xuất hiện đích xác là ở trong khu chung cư này. Chúng ta đi xem camera nhé? "
Vương Mãnh lắc đầu: "Sợ rằng thời gian lâu quá rồi? Camera của một vài chung cư chỉ có thể bảo lưu được một tuần."
"Đi thôi, cứ thử xem sao, biết đâu chúng ta gặp may". Tôi xuống xe đi thẳng vào phòng thường trực.
Vận may của chúng tôi quả nhiên cũng không đến nỗi nào, thiết bị giám sát của khu chung cư này rất hiện đại. Không những thời gian bảo lưu dài mà độ phân giải cũng rất cao.
Do quan sát mất rất nhiều thời gian nên chúng tôi đã sao chép lại đoạn phim giám sát và mang về cơ quan.
Văn phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại, bác sĩ Từ của phòng DNA gọi điện tới. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, đầu người và những mảnh thi thể truớc đó là của cùng một nạn nhân.
Chúng tôi pha ba cốc cà phê, sốc lại tinh thần để xem đọan video.
Từ ngày 24 tháng 5 cũng chính kể từ ngày tụi học sinh đến nhà thầy Tống học thêm. Để tiết kiệm thời gian, chúng tôi đã tăng tốc độ trình phát lên tám lần.
Rất nhanh sau đó, trên màn hình xuất hiện bóng dáng bốn cô cậu học sinh đi vào trong khu chung cư. Có thể nhìn thấy rõ nét một trong số đó là Tôn Tiểu Đan. Tôi nhấn dừng lại và cẩn thận quan sát đặc điểm bề ngoài của bốn bạn học sinh.
Sau ba tiếng đông hồ, ba em học sinh từ trong khu chung cư đi ra, vừa đi vừa nói chuyện, sau đó rời mất khỏi màn hình.
Sau đó mười phút, em học sinh còn lại đi ra. So sánh đặc điểm nhận dạng trước và sau, cô bé buộc tóc đuôi ngựa này có lẽ chính là Lâm Yến Ni.
Khi Lâm Yến Ni đi tới công khu chung cư liền dừng lại, hình như đang chào hỏi người đối diện đi tới. Sau khi hai nguời đúng nói chuyện vài phút ở ngoài cổng rồi lại quay vào trong khu chung cư.
"Dừng!" Lý Tranh hét lên, “Tua lại xem đoạn này đi"
Đổi sang tốc độ bình thường phát lại đoạn video vừa rồi. Khi chúng tôi nhìn rõ người nói chuyện với Lâm Yến Ni trên màn hình, chúng tôi nhìn nhau.
"Chính là anh ta?!" Cả ba duờng như cùng đồng thanh lên tiếng.
Chúng tôi lập tức đi tìm thấy Tống. Sau một hồi gõ cửa thấy Tống bước ra, nét mặt ngac nhiên nhìn chúng tôi: "Các anh chị còn vấn đề gì sao?"
"Chúng tôi muốn tìm hiểu thêm một chút, thây giáo Hạ Thành Tiền cũng sống ở trong khu chung cư này phải không?"
"Đúng vậy, năm đó nhà trường đã giúp mọi người mua một lô nhà trong khu này, rẻ hơn rất nhiếu so với giá thị trường. Nhiều giáo viên đã mua nhà ở đây."
"Phiền anh chia sẻ về hoàn cảnh của thầy giáo Hạ Thành Tiền nhé."
Không biết nguyên nhân tại sao, thầy Tống hình như né tránh khi nhắc đến thầy Hạ. Anh ta lắc đầu: "Mối quan hệ giữa tôi và thấy Hạ chỉ là xã giao, tôi không biết nhiều về anh ta cho lắm." Câu trả lời của thầy Tống hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nėo. Cùng đảm nhiệm dạy học một lớp, trong quá trình tiếp xúc làm gì có chuyện không hiểu nhau.
Lý Tranh vừa mới định mở miệng hỏi thêm, tôi liền nháy mắt với cô. Ôm một nỗi nghi ngờ bước ra khỏi nhà thầy Tống, chúng tôi bắt đầu phân tích tại sao Lâm Yến Ni lại quay vào trong khu chung cư sau khi gặp thầy Hạ.
Vuơng Mãnh nói: "Chúng ta quay về xem lại video đi. Tôi cảm thấy thầy giáo và học sinh gặp nhau nói chuyện thực ra cũng là chuyện bình thường."
Cho đến tận hai rưỡi sáng, chúng tôi đã xem hết video của camera giám sát từ ngày 24 tháng 5, 25 tháng 5 và 26 tháng 5, không hề nhìn thấy Lâm Yến Ni đi ra. Thây Hạ thì ngày nào cũng đi sớm về khuya, lên lớp bình thuờng.
Vương Mãnh ngáp ngắn ngáp dài: “Tôi nói rồi, thấy giáo Hạ nhà người ta vừa nhìn đã thấy không giống người xấu rồi mà. Chắc chắn do chúng ta đa nghi rồi."
Tôi lắc đầu: "Tôi cảm giác chuyện này không hề đơn giản. Dù sao trước mắt xem ra thây Hạ mới là người cuối cùng gặp cô bé. Thế nhưng tại sao trước đó khi ở trường, anh ta không hề nhắc đến chuyện này."
"Đúng vậy, anh nói thế tôi lại chợt nhớ ra!" Lý Tranh vỗ đùi, "Thầy
Hạ nói với ông nội của Lâm Yến Ni rằng nhà trường sẽ giúp đỡ đi tìm kiếm, đồng thời báo công an. Vừa nãy tôi đã hỏi Triệu Lâm ở Đồn Thành Nam, chắc chắn không có thầy giáo nào đến báo mất tích cả"
"Được đấy, năng lực điều tra phá án vô cùng nhạy bén!" Lần này thì tôi chân thành khen ngợi Lý Tranh, cô tự tin ngời ngời.
Vương Mãnh nói: “Hay là chúng ta xem hết video đi, nhỡ đâu trong thời gian này Lâm Yến Ni lại từ khu chung cư đi ra cũng nên?"
Chúng tôi sao chép video giám sát làm ba phẩnc, mỗi người chia nhau xem một phần. Cuối cùng đến gần sáng mới xem hết, song rất tiếc rằng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Yến Ni.
Đương nhiên, vẫn còn một khả năng, rằng cô bé ngồi xe ô tô ra khỏi đó.
Trước mắt đã sắp đến giờ vào làm, chúng tôi báo cáo lại tình hình với lãnh đạo. Đại đội trưởng Phùng quyết định điều tra Hạ Thành Tiền, và kết quả điều tra khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tôi đi theo đội trinh sát với lệnh khám xét nhà Hạ Thành Tiền và tìm thấy một con dao làm bếp, một cái cưa sắt và nhiều túi rác màu den. Tôi lấy mẫu máu trên các kẽ răng trên chiếc cưa và một số vết máu ở các góc phòng tắm.
Thông qua xét nghiệm DNA của bố Lâm Yến Ni, có thể xác định nạn nhân chính là cô bé. Mà tất cả những dấu vết máu trên cưa sắt và phòng tắm ở nhà thầy giáo Hạ đều là của Lâm Yến Ni.
Trước những bằng chứng không thể chối cãi, Hạ Thành Tiền nhanh chóng khai nhận hành vi phạm tội.
Xét về kiến thức và năng lực chuyên môn, có thể coi Hạ Thành Tiền là một giáo viên ưu tú. Nhưng nếu xét về đạo đức và nhân cách, Hạ Thành Tiền là một con quỷ đội lốt người không hơn không kém, hành vi phạm tội nhơ nhớp bẩn thỉu. Chẳng trách mà thây Tống không muốn nhắc đến hắn ta.
Đã từng có một khoảng thời gian, hắn ta lợi dụng vai trò chủ nhiệm lớp của mình, dưới danh nghĩa nói chuyện và làm bài tập, gạ gẵm hơn chục nữ sinh trong lớp. Điều đáng buồn là, hầu hết các nữ sinh đều sợ hắn ta lạm dụng uy quyền hoặc lo lắng cho danh dự của bản thản nên không dám vạch trần cũng không dám nói với phụ huynh.
Chi có một nữ sinh nói với phụ huynh và người ta đã đến trường làm ầm ĩ lên. Hiệu trưởng đích thân ra mặt sự việc mới được lắng xuống. Cuối cùng Hạ Thành Tiền phải đến bù rất nhiều tiền và bị trừ lương ba tháng. Từ dó về sau hắn ta mới kiềm chế phần nào. Các thầy cô giáo khác biết đuợc hành vi xấu của hắn mới dần dần tránh xa.
Mối quan hệ của Hạ Thành Tiền với vợ trước giờ cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Hắn ta thường xuyên đánh vợ sau khi say rượu, hai nguời tranh cãi rất kịch liệt.
Hai năm trước, người vợ không thể chịu nổi nữa nên kiện ra tòa đòi ly hôn, đứa con được giao cho người vợ chăm sóc. Hạ Thành Tiền sống một cuộc sống độc thân.
Buổi trưa hôm đó, hắn ra ngoài mua cơm, tình cờ gặp Lâm Yến Ni ở ngoài cổng. Trong khi nói chuyện biết được cô bé đang chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, ăn xong quay lại nhà thầy Tống tiếp tục buổi học.
Hạ Thành Tiền mời cô bé đến nhà mình ăn cơm. Lâm Yến Ni ban đầu đã từ chối, thế nhưng hắn ta cố tình nhấn mạnh rằng sắp tới trong lớp chuẩn bị bình bầu "học sinh ba tốt", có một vài việc cần trao đổi. Lúc này cô bé cũng không khước từ nữa.
Trong lúc ăn cơm làm đôi ba chén rượu, Hạ Thành Tiền lại chứng nào tật ấy. Hắn mặt đỏ tía tai nhìn chằm chằm Lâm Yến Ni đang tuổi dậy thì, hơi thở trở nên gấp gáp và bắt đầu động chân động tay.
Khi Lâm Yến Ni định hét lên kêu cứu thì hắn ta dùng tay siết chặt cổ, thực hiện hành vi cưỡиɠ ɧϊếp với cô bé. Lâm Yến Ni càng phản kháng kịch liệt, thì thú tính của hắn lại càng trổi dậy.
Sau khi thỏa mãn ham muốn thú tính, Hạ Thành Tiền thấy Lâm
Yến Ni nằm im không động tĩnh. Hắn hoảng sợ toát mồ hôi hột, rượu cũng dần tỉnh. Hắn ta lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ làm thế nào tiêu hủy bằng chứng để thoát khỏi sự trừng phạt. Cuối cùng, hắn đã tìm ra một phương pháp trên mạng mà hắn tự cho là ổn thỏa nhất để phân xác.
Ngày hôm sau, Hạ Thành Tiền đi làm như mọi ngày, không hề thể hiện ra một chút bất thường nào. Chạng vạng tối hắn ta mua về một chiếc cưa sắt, dùng dao nhà bếp và cưa sắt tiến hành phân xác Lâm Yến Ni, sau đó cho vào túi nilon.
Nửa đêm, Hạ Thành Tiền lái xe ra khỏi thành phố, đi dọc theo con đường bên bờ sông Bắc Lương, lần lượt ném ba túi rác màu đen xuống sông và thùng rác trên đường. Khi ông nội của Lâm Yến Ni đến trường tìm thầy chủ nhiệm, hắn đích xác đã từng nói nhà trường sẽ báo cảnh sát, thế nhưng làm sao hắn có thể báo cảnh sát đây?
Đã đến giờ tan làm, tôi đang chuẩn bị rời đi thì Lý Tranh gọi giật lại:" Anh Lưu, không hiểu tại sao mà tôi cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến căn phòng ngủ của Lâm Yến Ni. Chồng sách vở ngay ngắn trên bàn em ấy, còn chiếc băng đô ngôi sao xinh đẹp. Cô bé rõ ràng đang ở độ tuổi đẹp nhất..."
"Xem ra vụ án này đã làm ảnh hưởng nhiều đến tâm lý của cô rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, về nhà nghỉ ngơi đi" Tôi hiểu rằng với vai trò bác sĩ pháp y, đây là hành trình trái tim mà bạn bắt buộc phải đi qua.
Thần sắc Lý Tranh có chút sầu muộn: "Tôi chưa từng gặp ai như vậy. Tôi cảm thấy người giáo viên cho dù có đáng ghét đâu thì cũng chỉ là nghiêm khắc với học trò. Nhà trường sẽ luôn dang tay để bảo vệ học sinh của mình. Thật không thể ngờ, thầy giáo lại có thể mặt người dạ thú, mà nhà trường lại không có bắt cứ một hành động nào, Cho đến nay, dù chúng ta đã phá án thành công, Lâm Yến Ni cũng không bao giờ quay trở về nhà được nữa rồi, cuốn vở bài tập trên bàn cô bé còn chưa hoàn thành..."
Lý Tranh ngẩng lên: "Anh nói xem, tại sao một ngành nghề cao quý như người cô nguời thầy lại có những kẻ xấu xa tàn nhẫn và đáng khinh đến thế?"
Tôi lặng im giây lát: "Ngành nghề không liên quan đến cao quý hay thấp hèn, cũng không thể quyết định đuợc thiện ác của con nguời.
Giống như công việc của chúng ta, phải đối mặt với những người yếu thế nhất chính là nạn nhân. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra sự thật. Trả lại lẽ phải cho họ."
Bờ mi của Lý Tranh dần đỏ hoe. Tôi nhẹ nhàng vỗ lên vai cô rồi bước ra khỏi văn phòng.