Quyển 1 Chương 89: Chút dự tính tương lai
Nghe được đối phương xưng hô bản thân là tỷ tỷ chứ không phải a di, trong lòng Beidou cảm thấy vô cùng thoải mái.
Không biết tại sao, mỗi khi nàng đi qua con đường trên cảng mà gặp một hài tử nào đó, bọn chúng đều gọi nàng là a di, mặc cho nàng năm nay mới có 25 tuổi, nhìn qua vẫn còn cực kỳ trẻ.
Khả năng cao là do khí chất đi, cái này không đổi được.... Nàng thầm nghĩ, cũng quyết tâm sau này một khi lộ ra bạch đạo sẽ cố để mọi người gọi mình bằng danh xưng khác, đại tỷ đầu chẳng hạn.
“Cũng sắp rồi... Không biết cô nàng Ningguang đó chuẩn bị như nào đây? Đường đường một trong Thất Tinh mà làm việc lề mà lề mề, ta đi một chuyến tàu đến Inazuma rồi về có khi còn nhanh hơn.”
Bởi vậy, nên nàng rất hiền lành đáp lại:
“Là ta không cẩn thận làm các ngươi giật mình sao? Xin lỗi nha ~”
Rồi nàng lại đổi giọng:
“Thế mấy đứa hài tử các ngươi đang làm gì? Tụ họp ở tửu lâu làm thơ, uống rượu- à nhầm, uống trà luận anh hùng à? Có vẻ hơi sớm với độ tuổi các ngươi nhỉ?”
Xingqiu thấy Lê Thanh Vũ đã nói chuyện lại như bình thường, nghe vậy cũng gật đầu cười, học theo xưng hô này của hắn:
“Chút nhã hứng mà thôi, đại tỷ chớ chê cười.”
Beidou nghe thế liền gật đầu, không khỏi đánh giá âm thầm lại trong lòng.
Trước nàng bị bài thơ cùng tình huống hấp dẫn chú ý nên chưa kịp quan sát kỹ, lại không có cảm giác nguy hiểm xúc tiến trực giác, giờ nhìn lại mới phát hiện ra thân phận của đám hài tử này.
“Phi Vân thương hội... Vãng Sinh đường... Huyền gia Tứ Đẩu chính Nam... Còn lại không nhận ra, nhưng nhìn từ cách ăn mặc, cách nói chuyện cùng cách bọn chúng ứng xử với nhau thì hẳn cũng không kém. Các đại thế lực này đi gần, hay chỉ đơn giản là đệ tử gặp nhau nói chuyện phiếm?”
Trong nháy mắt, chịu ảnh hưởng của tư lịch bản thân, nàng đã nghĩ ngay đến rất nhiều chuyện. Thường sống lênh đênh trên biển, ít khi về bờ, với lại việc bộ ba đi chơi cùng nhau mới là chuyện một năm đổ lại đây nên Beidou cũng không biết được.
Suy nghĩ đảo qua rất nhanh, phát hiện dù có như nào thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới mình, nàng quyết định tiếp tục giao lưu. Tính nàng vốn thích quảng giao bằng hữu, dù chỉ là hài tử cũng vậy, vả lại nam hài kia làm thơ rất hợp khẩu vị nàng, cớ gì không trao đổi đôi chút?
Bởi vậy, nàng mới tiến lại gần đấy, tự mình kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống một cách không hề thục nữ, hai chân khuỳnh ra một tay chống bàn, cười nhìn bọn hắn, hỏi:
“Thơ hay đấy, tiểu tử nhà ngươi vừa làm à?”
Lê Thanh Vũ hơi kêu khổ thầm trong lòng, đột nhiên phải tự dưng giao lưu với một vị ngoại lai cường giả, dù hắn có biết trước tính cách của Beidou cùng hiểu rõ đối phương sẽ không làm gì trong địa bàn cảng Ly Nguyệt thì cũng không nhịn được mà sinh ra chút căng thẳng.
Dù sao, đối với Thượng Thừa cảnh cường giả mà nói, chỉ cần một uy áp đến từ ánh mắt thôi cũng đã đủ g·iết được hắn, mà chỉ một hơi thở thôi thì cũng đã đủ làm hắn ra bã rồi.
Cảm giác này có chút khác với Bình lão lão cùng Yanfei, một loại là mạnh quá không cảm nhận được gì, một loại là nội liễm hoàn toàn, tính cách bản thân cũng không quá cường thế, hơn nữa cả hai đều là người thân quen, nhưng đối với Beidou hiện tại đang nội ngoại như nhau, thì trải nghiệm đã rõ rệt hơn rất nhiều.
Bất quá hắn cũng là người từng trải, không cần hít sâu, hô hấp bình ổn cũng đã tự triệt tiêu đi những suy nghĩ này, mặt ngoài phong khinh vân đạm trong lòng lãng điềm ba nhiên, biết hiện tại tốt nhất nên làm gì, cũng cười nhìn thẳng vào mắt Beidou đáp lại:
“Vâng, thơ vừa xuất khẩu. Đại tỷ ngài muốn làm ra đánh giá? Ta rất hân hạnh.”
“Thơ vừa xuất khẩu!” Beidou nghe thế bật cười: “Nói cũng hay.”
“Đánh giá gì thì cũng thôi đi, ta đây chỉ là một phường thất phu, chữ trong bụng không có mấy, muốn đánh giá cũng chẳng thể giúp ngươi được gì. Ta chỉ có một câu hỏi mà thôi, bài thơ vừa rồi của ngươi, hình như có liên quan đến vị thanh bào võ giả vừa rồi hay sao?”
Lê Thanh Vũ nghe thế nét mặt không đổi, gật đầu.
“Thế đối với chuyện của hắn ngươi có biết gì hay không? À mà sao ta lại nói thế, nội hàm ý hai câu đầu của ngươi đã giải thích cho rồi. Ngốc thật! Hỏi đúng nên là, tại sao ngươi lại lấy hắn làm hình ảnh? Ngươi hẳn phải biết là nhiều người rất ghét, coi khinh hắn chứ?” Nàng lại hỏi tiếp.
“Thân là người ngoài cuộc, cần giác ngộ tư cách bình phẩm. Đối với nhà thi sĩ, hiểu câu chữ kiến đoạn minh tâm.” Lê Thanh Vũ hơi trầm ngâm, sau đó đáp lại.
“Ra vậy... Chờ một chút, vừa rồi cũng là thơ?”
“Nếu như theo thể không chính thức, là.”
“... Tiểu tử nhà ngươi cũng có tài, cũng không biết là tử đệ nhà ai.”
....
Sau đó, Beidou lại cùng cả bốn người trò chuyện hết sức vui vẻ. Nàng dường như vô cùng am hiểu lĩnh vực này, tới mức ngay cả Chongyun người vốn lầm lì ít nói cũng đã tham gia đôi câu.
Trong quá trình này, các đội hữu của Từ Lục Thạch cũng đã đi qua nói lời cảm ơn thay cho chính chủ người đã sớm ngủ say, sau cũng đã rời đi.
Gần một phần tư canh giờ về sau, Beidou mới duỗi cả người ra sau vươn vai không hề bận tâm đến hình tượng, nàng ngáp một tiếng rõ to, sau đó nói:
“Vậy, gặp lại sau nhé các tiểu bằng hữu. Ta đây còn có việc, tiếc là không thể bồi mọi người nói chuyện lâu hơn. À, nếu các nguơi muốn tìm chủ đề cho bài thơ tiếp theo, ta nghĩ các ngươi có thể thử lấy cảnh cảng biển làm chủ đề, đi xuống là thấy được rồi. Đã có ‘Tĩnh phố’ ‘Hiệp khách’ rồi thì thêm chút biển cho đổi không khí chứ nhỉ?”
Hơn hai chục phút nói chuyện, nàng cũng đã biết khá rõ hôm nay bọn hắn đang làm gì, không nghĩ ngợi nhiều liền làm ra đề nghị. Dù sao đối với nàng mà nói, biển là vô cùng quan trọng, thiếu đi nó là không thể được.
“Ừm, cũng có thể.” Lê Thanh Vũ là người quyết định chủ đề thứ ba, nghe thế gật đầu đáp.
“Vậy, ta đi nhé.” Lời nói vừa dứt, Beidou đã nhảy phắt cái từ tầng ba xuống, chỉ trong chớp mắt không còn bóng dáng.
“Đại tỷ đầu đi thong thả.” Hu Tao gọi vọng theo.
Sau khi Beidou đi rồi mọi thứ trở lại yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng sụp soạp trà của Xingqiu. Bỗng hắn ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc hỏi:
“Chờ một chút, đại tỷ đầu dùng khinh công rõ ràng ngay ban ngày ban mặt như thế liệu có bị làm khó dễ không?”
Lê Thanh Vũ một bên nghe thế lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ người này ngay cả Thất Tinh cũng dám chỉ thẳng vào mặt mà chửi thì Thiên Nham quân lại là cái đinh gì, miệng lại đáp:
“Có thể là không. Dù sao cũng là Thượng Thừa cảnh võ giả, lúc trước lại còn vừa cứu người xong, về tình về lý thì đều không có vấn đề.”
“Ra vậy... Phụt! Thượng Thừa cảnh?” Xingqiu gật đầu, bỗng lại giật mình phụt cả nước trà ra ngoài, nét mặt chấn kinh.
“Xingqiu! Thu hồi cái thói quen giật mình phụt nước trà của ngươi lại, mấy lần rồi!” Hu Tao không kịp né tránh bị dính mấy giọt lên người, càu nhàu lấy.
“Xin lỗi! Thanh Vũ huynh, ngươi vừa nói đại tỷ đầu là Thượng Thừa cảnh võ giả, ngươi không có nhìn lầm đấy chứ?” Xingqiu có chút gấp gáp hỏi.
“Không lầm. Các ngươi nhìn không ra?” Lê Thanh Vũ nghe thế hơi ngạc nhiên hỏi lại, thì thấy được cả ba đều lắc đầu.
“Xem ra thủ đoạn của các gia khác có chút hạn chế nha, hay là bọn hắn còn nhỏ quá chưa có trang bị?’ Hắn nghĩ thầm trong lòng, mơ hồ suy đoán ra nguyên do.
Thanh bào võ giả vừa nãy uy thế ngoại phóng, khí tràng thể hiện rõ rệt, tự nhiên đối với Hu Tao cùng Chongyun rất dễ dàng làm ra so sánh, còn Xingqiu thì lại biết dựa vào Vũ Bảng.
Còn Beidou lại không như vậy mà chỉ duy trì ở mức bình thường, đúng là khó phát giác cảnh giới hơn rất nhiều, nhưng hắn lại tưởng là Hu Tao cùng Chongyun mỗi người lại sẽ sở hữu một loại thủ đoạn nào đấy, giờ xem ra là hắn đã cả nghĩ quá rồi.
Cũng đúng, bọn hắn dường như mới tu luyện chưa tới một năm, có thể có thủ đoạn gì? Dù có đưa cho Pháp Bảo cũng phải học cách sử dụng mới dùng được, nếu không thì cứ an tĩnh mà dùng Vọng Khí thuật đi.
Nghĩ đến cái này, hắn lại không khỏi nhớ đến một tấm gương “sáng” nào đó...
“Thượng Thừa cảnh... Thế nhưng ta nhớ được trên Tử bảng làm gì có người nào gọi Beidou đâu?” Xingqiu cố nhớ lại thông tin trên Vũ Bảng, bỗng phát ra nghi vấn.
“Nếu ta đoán không sai, nàng hẳn mới là sơ giai, mà Tử bảng chỉ lấy top 100 đầu, không có tên cũng là bình thường.” Lê Thanh Vũ đáp lại.
“Không, thế cũng không đúng. Có thể đột phá Thượng Thừa cảnh, tại Trung Thừa chắc chắn cũng phải là người nổi bật. Mà ta đây đã từng đọc hết tất cả các kỳ Vũ Bảng trong vòng mười năm đổ lại đây, cũng chưa từng thấy cái tên nào tên Beidou cả, hay là nàng vừa dùng giả danh?”
Lê Thanh Vũ nghe thế gật đầu, trong lòng lại nghĩ:
“Không, nàng là Beidou, thiên chân vạn xác. Xuất thân làng chài, sau bị coi là sao chổi tai họa mà đuổi đi, từ đấy... Ta nghĩ ta biết tại sao nàng lại không có tên trên bảng rồi.”
...
Beidou nhảy xuống từ tầng ba, thấy được hai vò rượu lớn vẫn còn y nguyên, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Trước đó, võ giả trong tửu lâu đều đã biết được nàng không dễ chọc, tự nhiên cũng không muốn trộm đi đồ của người khác gây nên xích mích, lại còn mang tiếng ă·n t·rộm trước mặt bao người.
Còn k·ẻ t·rộm thông thường thì một vò bốn mươi cân còn không chắc nhấc được nổi chứ đừng nói hai trăm cân như này, thế nên nàng yên tâm vô cùng, nhưng đương nhiên cũng chỉ để đấy được có gần một phần tư canh giờ mà thôi, Ly Nguyệt cũng lắm kỳ nhân dị sĩ, để quá một canh giờ thì chắc chắn sẽ không an toàn rồi.
Lại nhấc hai vò rượu đặt lên vai, nàng khẽ liếc mắt nhìn mấy binh lính Thiên Nham quân đang canh gác gần đấy, đối với việc nàng thi triển khinh công đáp xuống nhắm nửa mắt cho qua, không khỏi cười khì một tiếng.
Cứ thế, nàng bắt đầu vác theo hai vò rượu tiến về phía cảng, vừa đi vừa nghĩ:
“Còn nốt một phi vụ nữa thôi, là giao kèo này của mình với Ningguang sẽ kết thúc. Ài, ai mà ngờ được Thiên Quyền đại nhân cao quý, một trong Thất Tinh cùng với một trong thập nhị tướng hắc đạo sẽ lại kết minh cơ chứ? À không, nói thế cũng không đúng, ngờ thì vẫn ngờ được, chỉ là mình giấu quá kỹ mà thôi, mà mục tiêu lại không thể xác định cụ thể được.”
“Ài, xin lỗi Thủy Tinh tỷ cùng Khúc ca nhé, nếu các ngươi cứ an phận b·uôn l·ậu hàng hóa bình thường có khi ta cũng chẳng bán các ngươi đâu, nào ngờ hai người lại có dính dáng đến đường dây b·ắt c·óc trẻ con... Mà các người thừa biết là ta ghét nó nhất mà, vậy nên... Không chút áy náy!”
Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng lại vô thức mở rộng hơn:
“Hoàn thành giao kèo là ta sẽ nhận được một số tiền lớn, lên tới tận ba chục tỷ Mora! Số tiền này cộng với tích súc trước đây của ta là đủ để tự mua cho bản thân một con thuyền cỡ lớn rồi. Nhưng quan trọng nhất là từ nay ta đã có thể xuất hiện quang minh chính đại ở bạch đạo, tên tuổi sẽ được ghi chép trên Vũ Bảng chứ không còn chỉ ở Hắc Bảng nữa, khi đó thì có thể chiêu mộ thuyền viên được rồi.”
“Với các thuyền viên hoàn toàn mới và do chính bản thân ta chiêu mộ, ta sẽ có thể hoàn thành được ước mơ mà ta vốn ấp ủ, đó là sở hữu cả một đội thuyền riêng cho bản thân. Tên gọi đã sớm nghĩ kỹ, để kỷ niệm chút chuyện xưa, gọi là đội thuyền Nam Thập Tự!”
“Bất quá cái gì cũng đều phải đi từ bước đầu tiên, trước hoàn thành phi vụ cái đã, sau mới tính đến thuyền chính, thuyền viên rồi cuối cùng mới là đội thuyền được. Nhưng làm người cũng nên biết nhìn xa mấy năm, cũng nên tìm sẵn các ứng viên tiềm năng, tỷ như nam thanh niên kia, tuy uống rượu say bét nhè nhưng uống được tận ba bát loại rượu này thì bản lãnh cũng không phải dạng vừa đâu, có thể xem xét.”
“Còn có nam hài tử tóc đen kia cũng là không tệ, về sau nếu nó muốn thì có thể cho nó thử làm việc ở trên thuyền xem sao, dĩ nhiên là khi thế lực sau lưng nó không ngại. Ta cũng không thích thơ lắm nhưng khẩu khí của tiểu tử này lại có chút đặc biệt...”
“Mặc cho thiên thu có đổi dời... Chữ Hiệp vẫn luôn tại nhân tâm....”