Quyển 2 Chương 98: Không ngờ tới
“Này, ngươi cũng nhìn thấy, rõ ràng là tiểu tử này không chịu để ta thu hắn làm đồ đấy nhé, không phải là ta từ chối nó.”
Vừa cúi đầu gặm một miếng thịt xiên, Lệ Hàn Tuyết vừa nói.
Không khí lúc này tương đối hài hòa với âm thanh lép bép của củi lửa.
Hai người tự nhiên không có khả năng đánh thật, lại nói tử bào nữ tử hiện cũng đang không thể ngự dụng Chân Khí, bởi vậy nên vừa xong chỉ là một màn rượt đuổi tượng trưng, coi như một loại thủ đoạn tương đối tinh tế để không làm quan hệ song phương trở nên cứng nhắc, điều này cả hai đều ngầm hiểu.
Bởi vậy nên sau đó mới có cảnh tượng ngồi cùng nhau bên bếp lửa dưới trời đông như này.
“Ừm, ta cũng biết rồi. Bởi vậy nên cần ngài bồi thường tương đương.” Cũng vừa xơi xong một xiên thịt, uống qua một ngụm nước trơn họng, Lê Thanh Vũ không nhanh không chậm nói.
“Cái gì mà bồi thường tương đương!? Tên tiểu tử nhà ngươi lòng tham không đáy à?! Rốt cuộc là ngươi muốn gì?” Lệ Hàn Tuyết nghe vậy xong trợn mắt, quá một hồi đối phương không ngờ vẫn còn đang nhớ thương chỗ tốt từ nàng, thật coi nàng thành dê cừu béo chỉ chờ cạo lông à?
“Ta muốn gì thì tùy tiền bối thôi. Ngài có thể cho gì thì biểu đệ ta sẽ lấy cái đấy, Lệ tiền bối cứ thấy thích hợp mà làm.”
“Nói hay lắm! Vậy giờ ta nói ta chỉ có thể thôi, cũng không có gì nữa, ngươi lại có thể làm gì được ta?” Rõ ràng tình huống, Lệ Hàn Tuyết ngoảnh mắt khoanh tay.
Hai bên rõ ràng không thể làm tổn hại nhau, vậy nàng liền cứ không chấp nhận đấy, đối phương có thể làm được gì nào?
“Tiền bối có thể sẽ muốn suy nghĩ lại...”
“Hừ... Có gì mà suy nghĩ lại? Lão nương, nhầm, bản tiên tử một lời nói ra, đừng nói tứ mã, bách mã cũng – Khoan, chờ một chút, đó là cái gì?”
“Lệ tiền bối không nhận ra sao? Thứ này gọi là ‘máy ảnh’ một tạo vật đến từ Fontaine, rất được Mạo Hiểm gia bọn ta ưa chuộng. Công dụng chính của nó, chính là lưu trữ lại hình ảnh trong khoảnh khắc.” Trong tay của Lê Thanh Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối kim loại hình thù vuông góc, chỉ có vùng ở giữa có chút tròn, lại tồn tại mấy mặt kính đen.
“Không không, máy ảnh kỳ thực ta cũng biết... Cái ta không hiểu, đang yên đang lành ngươi móc cái máy ảnh ra làm gì?”
“Để kiểm chất lượng ảnh chứ còn gì nữa? Đây, tiền bối xem, rõ nét không này?”
Lê Thanh Vũ nói xong, thật sự lôi từ trong máy ảnh ra cuộn phim với những hình ảnh chụp được bên trên.
Thứ này cũng không phải do hắn chế tạo, hắn còn chưa nắm được lý thuyết quang học của thế giới này, mà là hắn mua với giá tương đối chát trước khi rời khỏi phân hội chính ở cảng Ly Nguyệt, được cái là ảnh chụp xong có thể lấy ra luôn, khá là tiện lợi.
Lệ Hàn Tuyết nhìn mà có chút ngây dại. Không phải vì việc ảnh có thể được lấy ra, điều này tuy rằng nàng cũng không biết nhưng kỳ thực cũng không tới mức đặc biệt, nàng ngây dại chủ yếu là vì nội dung của bọn chúng.
Tất cả đều là ảnh chụp của nàng cùng với nam hài tên Trần An này!
Còn chưa kịp hỏi gì, nàng đã nghe được lời lẩm bẩm từ thiếu niên đối diện:
“Và rồi, chỉ cần không tới mấy ngày, cả cái giang hồ Ly Nguyệt này sẽ biết Lệ tiền bối là một k·ẻ b·iến t·hái chuyên đi dụ dỗ nam hài ngây thơ...”
Lời vừa nói ra, Đặng Trần An đang uống ngụm nước lập tức sặc tại chỗ, phải cố gắng lắm mới khôi phục nguyên trạng sau mấy lần ho khan.
Còn về phần Lệ Hàn Tuyết, nàng phản ứng còn tuy rằng nhìn qua không kịch liệt, kỳ thực lại dữ dội hơn, ngay cả xiên thịt cầm trên tay cũng bị rơi xuống đấy, một vị Thượng Thừa cảnh Võ Giả cứ thế điếng người:
“Cái –“
“Không đúng sao? Nhìn ảnh này đi, rõ ràng là đang nắn bóp cơ thể của đối phương, lại nhìn ảnh này, chà chà, tận dụng bản thân ưu thế đặt hết gánh nặng lên thân thể nhỏ bé... Úi chà, còn có tấm này nữa, tiền bối thật là biết chơi, nằm ngửa mình giữa dòng nước thơ mộng, để cho một nam hài cứ thế xoa bóp –“
“Chờ đã chờ đã! Làm sao có thể thế được, rõ ràng là –“
“Rõ ràng là chuyện mười mươi chứ gì? Theo luật pháp của Ly Nguyệt, hành vi này có thể cấu thành tội xâm hại với hài tử dưới vị thành niên. Bất quá tiền bối có thể không cần phải quá lo lắng, sở thích này của ngài cũng không phải chỉ có mình ngài, ở Inazuma họ còn gọi cái gì nhể, đúng rồi là Shotacon. Chỉ là đều đặt trong lòng, tới cấp độ giống như tiền bối liền là phạm pháp rồi...” Lê Thanh Vũ dùng ngữ khí tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Ở Nham quốc, mặc dù tuổi tác thành niên là tuổi 13, có thể nói là rất sớm, nhưng nương theo văn minh tích lũy cùng phát triển, hiển nhiên đạo luật bảo vệ trẻ vị thành niên cũng đã sớm xuất hiện, và Đặng Trần An năm nay còn chưa tới 7 tuổi đương nhiên nằm trong nhóm này, vừa hay thỏa đáng chứng thực cơ sở cho lời kia.
“Nhưng mà cái đấy là – là –“
“Tiền bối không cần phải ngụy biện. Nếu vậy trước tiên ta hỏi mấy câu, ngài trả lời. Một, ngài có phải là máu mủ của hài tử? Đó có phải tình huống cần thiết khi ngài thực hiện hành vi chu cấp dinh dưỡng?”
“Không, nhưng mà –“
Nhưng mà Lê Thanh Vũ không cho nàng phản bác, lập tức hỏi tiếp:
“Hài tử trong tình huống có bày ra cảm xúc chống cự cùng không thích?”
“Có, nhưng – “
“Câu hỏi cuối, Lệ tiền bối ngài nhìn Trần An tiểu tử này, tự vấn một câu lương tâm, có thật không cảm thấy rung động tâm can?”
Lệ Hàn Tuyết nghe vậy vô thức liếc ánh mắt qua người nam hài, bất quá giống như vừa nhận ra điều gì nàng lập tức phản ứng lại:
“Ta không có! Ta không có! Ngươi chớ có xàm ngôn!”
Trên thực tế, tử bào nữ tử đúng là có cảm giác được chút tâm can biến hóa mỗi khi nhìn nam hài này, nhưng nguyên do điều này đương nhiên cũng không giống thuyết pháp của Lê Thanh Vũ.
Đặng Trần An bản thân vốn linh khí mười phần dồi dào do sở hữu Trung phẩm linh căn, sở hữu ký ức truyền thừa của một vị Chân Nhân, lại còn trong một tháng qua tùy hành Lê Thanh Vũ, cũng đã ở đó mỗi khi vị tiểu thần tiên này trình bày chút Tiên Đạo chân ý trong lúc lơ đãng, bất tri bất giác khí chất cũng nhiều thêm chút tiên khí, lại cũng có một đoạn tháng ngày được thiên nhiên bồi dưỡng....
Rất nhiều yếu tố kết hợp lại khiến cho trên người hắn như có như không một thứ mà thường được thấy ở những gì có liên quan đến Tiên gia Huyền gia, chính là đạo vận, tuy rất mơ hồ một hào không tới, lại xác thực tồn tại.
Đương nhiên không phải đạo vận của bản thân hắn, tu luyện còn chưa đi đến đâu làm sao lại có được đạo của bản thân? Đây kỳ thực là vận trong đạo của thiên địa, cũng còn được nhắc tới chính danh là “thiên vận”.
Thiên vận thứ này, thâm sâu mạt trắc, phàm nhân cảm giác không tới, nhưng Lệ Hàn Tuyết làm sao có thể coi như phàm nhân phổ thông, sớm đã có thể hô ứng thiên uy nàng liền bị chút thiên vận này hấp dẫn, chỉ là do giới hạn kiến thức lại không hiểu được điều này, khiến cho nàng có chút hoài nghi bản thân thực sự hơi không bình thường.
Dù sao, nếu không nói tới vấn đề tuổi tác, Đặng Trần An nói thật cũng rất đẹp trai, chí ít là hơn diện mạo thực của Lê Thanh Vũ rất nhiều, sánh ngang với sau khi dịch dung, tương lai không nói hiện kim đồng là danh phú kỳ thực, đúng thật là sẽ thụ nữ hài nữ tử yêu thích.
“Đối tượng rõ ràng đã ngây người trong một giây, cụ thể liệt vào dạng... Từ đó phủ nhận coi như không có giá trị xác thực...” Vẫn cái giọng không nhanh không chậm đấy, Lê Thanh Vũ nói.
“Này! Tiểu bối ngươi có nghe ta nói không đấy! Sỉ nhục ta tới mức này, thật sự cho rằng ta không dám đồng quy vô tận?!”
“Đối tượng thẹn quá hóa giận, hiện đã rơi vào tình trạng mất bình tĩnh, tâm lý bắt đầu xu hướng b·ạo l·ực hóa...”
“Cái gì mà thẹn quá hóa –“ Lệ Hàn Tuyết mặt đỏ vừa định gắt lên, chỉ là ngay giữa chừng nàng bỗng dừng lại.
Thường nói nóng giận mất khôn, nhưng đôi lúc nổi giận cũng có thể đem lại một mạch suy nghĩ mạch lạc không bị dẫn dắt, nàng phát hiện bản thân vừa rơi vào điểm mù.
Nàng vốn là người trong giang hồ nha ~
Rõ ràng g·iết người là đại tội trạng, bất quá trong giang hồ có mấy ai tay không dính máu, không ít thì nhiều, mà không phải Thiên Nham quân đều một mắt nhắm mắt mở sao?
Coi như hài tử này không được tính là người trong giang hồ, đối phương cũng không thể chỉ dựa vào đám hình ảnh kia làm bằng chứng tố giác mình, mặc cho mấy tấm đầu tiên xác thực là có hiềm nghi, nhưng nói thực Thiên Nham quân cũng không có dư lực nhiều như vậy, đại án diệt môn tra còn chậm, này ngay cả tiểu án dường như cũng không phải, nàng còn sợ cái gì lên doanh trại ngồi đấy uống trà?
Cứ thế, nàng mỉm cười, dùng một ngữ khí thản nhiên nói:
“Ờ, phải đấy. Ta là cái gì Shotacon mà ngươi gọi đấy, lại làm sao nào?”
Có thể nàng không biết, ở ngay bên cạnh Đặng Trần An nghe được lời đấy xong không khỏi vỗ trán.
Xong! Dê vào miệng cọp.
“Đối tượng đã thừa nhận lại không có biểu hiện hối cải –“
“Ta hỏi ngươi làm sao nào? Ngươi thật sự dự định chỉ nhờ vào đống đồ này bắt ta lên Thiên Nham quân từ đấy từ chỗ ta dọa nát được chút đồ vật sao? Chỉ sợ người si nói mộng rồi...”
Lệ Hàn Tuyết ra vẻ đắc ý nói, nào ngờ lại nhận được một câu trả lời bình tĩnh:
“Phải, vãn bối biết như này hẳn không đủ để đem tiền bối lên Thiên Nham quân, khả năng ngay cả cấu thành tội trạng cũng khó chứ đừng nói làm thế nào để bắt một Thượng Thừa cường giả như tiền bối. Bất quá tại hạ đã khi nào nói muốn đem chuyện này báo lên Thiên Nham quân đâu?”
“Ý của ngươi là...”
“Phải, cố sự đặc sắc của tiền bối sẽ được đăng trên giang hồ tuần san, đảm bảo mấy ngày sau thân bại danh liệt... Không, không hẳn, tên tuổi của Tử Tuyết tiên tử sẽ như thái dương dần đi lên, hào quang vạn trượng, thậm chí ta đoán một số kẻ nào đấy sở hữu thần công nghịch chuyển khí huyết quy hồi lão tiểu cũng sẽ mượn cơ hội này mà bái kiến tiền bối...”
Lệ Hàn Tuyết không cần hắn nói tiếp, làm sao không rõ ràng hậu chuyện, sắc mặt không ngờ từ đỏ chuyển sang trắng xám, chuyển hóa nhanh như vậy kỳ thực cũng là đặc sắc tuyệt luân, công quy cho tâm trạng của nàng. Bất quá nàng vẫn mạnh miệng nói:
“Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh của ngươi ư? Còn kém xa!”
“A, còn có cái này nữa. Đây là Lưu Âm thạch, có công dụng ghi chép âm thanh, đại khái đã được sử dụng để ghi âm đoạn tiền bối tự mình thú tội lúc nãy, có cái này hẳn bằng chứng sẽ đáng tin hơn rất nhiều –“ Lời nói ngay lập tức bị cắt đứt, hóa ra Lê Thanh Vũ không biết từ chỗ nào đã cách nguyên địa một đoạn hơn trượng, xuất hiện ngay đấy lại chính là Lệ Hàn Tuyết.
Rõ ràng, nàng đang định đoạt đi máy ảnh cùng Lưu Âm thạch.
“Nào nào, tiến bối, ngài thương thế chưa lành, cũng đừng có vọng động.” Lê Thanh Vũ dùng một giọng quan tâm nói, ngữ khí cực độ nghiêm túc, phảng phất hắn đang thực lòng cân nhắc cho đối phương:
“Hẳn Lệ tiền bối ngài cũng có thể nhìn ra, lấy thương thế của ngài mà nói, trừ khi quyết tâm đồng quy vô tận, nếu không ta mang biểu đệ đi ngài cũng không bắt kịp. Mà lại nói, gần đây cũng có một trấn nhỏ, cứ yên tâm là nếu trước khi ngài khôi phục đủ để làm gì được bọn ta, tin tức về ngài đã sớm nhạn bay cao tứ phía.”
Lời này đương nhiên không khác gì đổ dầu vào lửa, thiếu chút làm Lệ Hàn Tuyết nộ khí xung thiên mà tâm mạch bùng phát tẩu hỏa nhập ma tại chỗ vẫn lạc.
Ngay lúc sát khí đang không ngừng kéo lên, khí tràng xung quanh nặng nề tới mức Đặng Trần An ngồi một bên có chút ngơ ngẩn phảng chất nhìn thấy được thực chất, trong lòng cũng có chút bối rối cảm thấy bản thân dường như nên làm điều gì nếu không sẽ có chuyện rất tệ sẽ xảy ra, tới một cao điểm nào đó, nó bỗng dừng lại.
Phải, nó dừng lại.
Lệ Tuyết Hàn hốt nhiên khôi phục biểu cảm, sắc mặt như thường lấy ra từ Thần chi Nhãn một số đồ vật, đều là tư nguyên tu luyện, bao gồm hai bản bí tịch cùng một số thảo dược và trang bị khác.
“Tiểu tử kia, đây là hai thiên đầu của Cố Lưu Tâm Kinh, vốn là diễn hóa từ Tế Thủy Tâm Kinh công pháp võ học trụ cột của bổn phái, đối ứng tu luyện với Võ Đồ cùng Võ Giả cảnh, thường được phân phát cho đệ tử ngoại môn. Bất quá yên tâm, bản thân nó vẫn là một tâm pháp hoàn chỉnh hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, chỉ là phối hợp với Tế Thủy Tâm Kinh mới có thể phát huy ra được chỗ hơn người.”
Nàng mở miệng nói với Đặng Trần An:
“Ngươi tu luyện công pháp này, nếu có thành tựu, hoặc không có thành tựu cũng được, cầm lấy lệnh bài kia, chính là lệnh bài khách, đi tới dưới chân Thương Du sơn, vốn là tòa sơn phong đối ngoại duy trì mở của của bổn phái, sẽ có người tiếp đón ngươi. Nói tên của ta, khi đấy nếu thiếu gì có thể từ ta tiếp nhận một số thứ, thậm chí cầu ta thu làm đệ tử cũng không phải không thể.
“Làm thân truyền của ta, dù rằng tu vi không tới cũng có thể hưởng đãi ngộ tư nguyên của nội môn đệ tử, cũng có tư cách nhận chỉ điểm cùng tu luyện Tế Thủy Tâm Kinh.”
“Ngoài ra, thấy được dường như ngươi có hứng thú với kiếm pháp, đây là một bộ võ học....”
Biến hóa này đương nhiên làm nam hài sững người, chỉ có thiếu niên vẫn duy trì tiếu dung phảng phất đã có dự đoán trước.
Hiển nhiên, có thể đạt đến Thượng Thừa cảnh chung quy tâm cảnh không thể kém, tuy rằng đang trọng thương nên tâm tình có thể có chút dập dờn, từ đó có thể biểu lộ cảm xúc hơi trực quan, bất quá cuối cùng như nào vẫn có thể bình tĩnh mà đánh giá mọi chuyện.
Và thế là, mọi chuyện đều sẽ tương đối ổn thỏa, Đặng Trần An sẽ có thêm tài nguyên tu luyện cùng nhân mạch, hắn vị “biểu ca” này có thể coi như là đã tận nghĩa, hao phí hết tâm thần, danh dự, thậm chí không tiếc bốc lên phong hiểm đối mặt một vị Thượng Thừa cảnh.
Việc này có thể là không đơn giản!
Đầu tiên, phải nắm bắt được những yếu tố chính: Nửa ơn cứu mạng với đối phương, tình trạng đối phương cũng đang trọng thương nên uy h·iếp đi xuống phối hợp khế ước, lại còn trạng thái không quá minh mẫn, nắm bắt ngôn từ... quan trọng nhất vẫn là, thiên phú của Đặng Trần An đáng giá được bồi dưỡng, bản thân nàng cũng có mấy phần tâm tư thu đồ hoặc ít nhất là giữ vững thiện cảm ân tình, này mới khiến nàng chịu nhượng bộ, nếu không thật sự nghĩ là những gì hắn vừa nói thực sự có thể gây uy h·iếp được cho vị này?
...Thực ra mà nói, là có, nhưng phân nhượng cũng chỉ đủ để phân quyền chủ động, điều này có thể nhìn từ hành vi sau cùng của hai bên nhìn ra, Lê Thanh Vũ cũng không được đà lấn tới.
Đây đã là kết quả thương lượng sau khi trao đổi một ánh mắt giữa hai người, và hắn cũng nhìn ra từ trong mắt của đối phương ngoại trừ phẫn hận cùng khinh bỉ, còn có tán thưởng cùng nể phục, hiển nhiên là đối phương đối với kỳ tư diệu tưởng của hắn cũng có mấy phần công nhận, cũng là tán đồng cách mà hắn vì “người nhà” tranh đoạt lợi ích.
Ha ha, nói đến vậy cũng lại nhớ ra một chút tình huống mà hắn tưởng tượng ra, kỳ thực nếu như nói đến việc phải lên đồn, không chỉ nàng mà cả hắn cũng phải đi, bởi vì hắn, vói tư cách là người chỉ đạo, hiển nhiên cũng được coi là ‘đồng lõa’ c·hết là c·hết chùm, điều này nàng không có nghĩ ra.
Tất nhiên, coi như có nghĩ ra thì suy xét đến hệ quả sau cùng cũng sẽ không có khác biệt, dù sao hắn không giống nàng, không có thanh danh để mà mất, bởi vậy cũng không phải lo sợ.
Bất quá, tất cả những điều trên, mới chỉ là phân tích khả dĩ đứng từ góc độ của Lệ Hàn Tuyết, đương nhiên vẫn còn không ít uẩn khúc mà chỉ có thiếu niên đang mỉm cười kia mới biết được.