Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 50: Điển Lễ Thất Tinh Thỉnh Tiên (3)




Quyển 2 Chương 50: Điển Lễ Thất Tinh Thỉnh Tiên (3)

Nham Vương Đế Quân sừng sững lơ lửng giữa không trung, đưa mắt nhìn quốc đô bản thân đã từng thủ hộ hàng ngàn năm bên dưới.

Long thân vẫn còn tại thương khung, uy áp đã xâm nhập sâu vào đại địa, lệnh đại đa số người đều không dám nhìn thẳng, dường như ở một mức độ nào đấy bất kể tu vi mạnh yếu.

Chỉ là trong số này lại không bao gồm đôi sư tỷ sư đệ Ganyu cùng Lê Thanh Vũ, cả hai vẫn còn giữ nguyên cặp mắt mở to nhìn hướng lên trời.

Bất quá sắc thái lại tồn tại khác biệt rất lớn.

Ánh mắt của Ganyu hàm chứa một sự sùng kính lớn tới mức gần như không thể đo đêm, thậm chí còn gần tiếp cận với cái được gọi là tín ngưỡng, trong mắt người ngoài có lẽ là như vậy nhưng nếu là người biết rõ nàng thì sẽ hiểu đây chỉ là ánh mắt thần tượng.

Nham Vương Đế Quân, chính là đối tượng mà nàng thần tượng nhất kể từ lúc sinh ra, điều này có một phần quan hệ xuất thân, phần còn lại liên quan tới Đạo của nàng, còn nếu tính rộng ra, đây cũng không phải điều gì dị thường.

Đa phần Tiên gia tử đệ chỉ cần cách một thế hệ liền sẽ gần như vô điều kiện thần tượng Nham Vương Morax, so sánh tâm tình này với võ hiệp phàm nhân thì cũng giống như một đứa bé ngưỡng mộ thần tượng võ lâm minh chủ vậy, chỉ là quan hệ này kỳ thực còn phải dựa trên cơ sở nhân phẩm, hay còn nói là thần phẩm hoặc long phẩm của vị này nữa.

Còn về phần Lê Thanh Vũ, ánh mắt hắn liền thản nhiên hơn rất nhiều.

Kính trọng có, kính úy có, thậm chí mơ hồ cũng có kính sợ, nhưng về bản chất không tồn tại một tơ một hào sùng bái, điều này kỳ thực bắt nguồn từ chính nhân cách của bản thân hắn.

Có thể kính trọng thậm chí kính sợ, hoặc là thần tượng đặt làm mục tiêu hướng tới, nhưng tuyệt đối không thể phụ thuộc, trừ khi đó là tình huống bất đắc dĩ, còn được gọi là phụ thuộc không tự chủ.

Mà trên hết, với tư cách một người nắm giữ một phần lớn Cốt Truyện, biết được một số mặt không muốn người biết của vị trên kia, hắn cũng rất khó để xuất hiện tâm tư sùng bái, mặc cho long uy nhàn nhạt tản xuống người hắn.

Có chút trầm trọng, nhưng tuyệt đối chưa được gọi là áp lực cự đại, vẫn có thể thẳng sống lưng.

Nhìn sang một bên, tuy không phải quỳ, bởi theo như lịch sử kể từ khi Qui Ly Nguyên sụp đổ Qui Ly Thần Điện tan nát dời quốc sang Ly Nguyệt, chút thông lệ không lời khiến phàm nhân quỳ trước Tiên Nhân đã bị Nham Vương Đế Quân xóa bỏ, từ đó cúng bái cúng tế chỉ cần chắp tay thành tâm hơi cúi, thậm chí cúi sâu cũng không cần, nhưng đối diện với Tiên gia thường thì nhiều người vẫn cúi xuống rất sâu, tỷ như trước mặt.

Kỳ thực cũng không phải do long uy rải xuống, giống như Lê Thanh Vũ nói, chỉ trầm trọng chưa đủ được gọi là quá nặng, ngoại trừ người có tâm chí hiện đang không đủ vững vàng sẽ bất giác cúi người không sâu, đại đa số người đều sẽ không gặp vấn đề, kể cả phàm nhân.

Uy áp tới từ tâm, lại quy về tâm, nếu không dùng thuật pháp.

Vậy tại sao bọn hắn vẫn cúi người sâu như vậy? Vì kính sao, giống hắn, một lần cúi sâu hành lễ biểu thị kính trọng?

Không, không phải là “kính” thậm chí cũng không hoàn toàn là “sợ” mà là “nịnh”!

Bọn hắn biết là dù bọn hắn làm gì vẫn sẽ không thay đổi được quyết định sắp tới của Nham Vương Đế Quân, kể cả có lao đầu biểu diễn đồng quy vô tận với cột đá nào gần đấy, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn không tự chủ hạ thấp tư thái xuống thấp nhất có thể, gần như quỳ, chỉ là cuối cùng vẫn không dám quỳ thật do sợ lệnh cấm.

Hơi lộ chút hèn mọn, nhưng phàm nhân mệnh vốn là mỏng hơn giấy, không phải sao? Đứng trước tính mệnh hay sự nghiệp, mặt mũi là gì, tôn nghiêm là chi? Có ăn được không?

Chỉ là cũng không phải chờ mong chút hy vọng hư vô phiêu miểu vận mệnh mỉm cười đúng lúc, kỳ thực lại đã không có dũng khí đối mặt với sự thực đó, ôm một loại tâm thái níu giữ thứ mà bản thân cũng biết là viển vông.



Trong một thế giới cường giả vi tôn nhược nhục cường thực này, hèn mọn trái lại mới là tư thái đúng đắn?

Hèn mọn hay kiêu ngạo đều không phải là căn bản, bản lãnh mới là, bao gồm trí tuệ cùng lực lượng, căn cơ của sinh tồn. Chỉ tiếc hèn mọn thật sự nhìn không thấu ý nghĩa của hai thứ này, kiêu ngạo thật sự lại đặt tầm mắt quá cao nên không còn thấy được.

Những người vào lúc không đáng như này chọn lựa quỳ xuống trong tâm hồn, ngay cả liếc nhìn Đế Quân lâu chút hoặc là hoàn toàn nhìn bằng một cặp mắt khác, đã sớm định trước hạn định tương lai, đều là những kẻ đáng thương.

Đây không phải là vấn đề, giống như việc một thế giới tồn tại với muôn loài, cường giả cùng nhược giả trái lại chỉ thuận theo diễn hóa của tự nhiên.

Bất quá số lượng này hiện nay, nhiều lắm.

Có thể Thiên Nham quân không nằm trong đám người này, có thể đa phần tông phái cũng đều không, nhưng Nham quốc đâu phải chỉ được cấu thành từ những bộ phận này, đa phần vẫn phải là phàm nhân làm chủ.

Lê Thanh Vũ nhìn lướt qua, có tới không ít hơn sáu thành người ở chỗ này có thể xếp vào đánh giá trên.

Một điều sờ sờ ra đấy, lại ít ai để ý tới, bọn họ phần lớn còn đang nhìn lên trên không trung.

Một lời không nói, hắn lại nhìn sang Ganyu bên cạnh.

Trong lúc ngài đang hướng lên nhìn bầu trời, hoan hỉ nhìn thái dương, có biết hay không thái dương chi quang ban đầu vốn là để thủ hộ cùng nuôi dưỡng, lại thiêu đốt đi không ít hy vọng? Ngài có nhìn thấy sao, sư tỷ? Hay là ngài đã quên?

Quá nhiều người, đã hoàn toàn phụ thuộc vào thái dương.

Lê Thanh Vũ lại nhìn hướng bầu trời. Cơ sở khác biệt, căn cước khác biệt, hắn dám đưa ra kết luận mà cực ít người dám.

Kỳ thực, nguyên do cho các vấn đề trên, có thể chia cụ thể làm ba lý do chính.

Thứ nhất, Nham Vương Đế Quân quá mạnh lại thiếu khuyết đối trọng, thần quyền tập trung một người, sự tích cũng vậy, liền dẫn tới tình huống hương hỏa một mình hắn nhận liền đã là một nửa của toàn bộ Tiên gia mặc cho bản thân hắn không nhận, điều này dẫn tới tính phụ thuộc.

Thứ hai cũng có mấy phần giống như trên, tới từ văn hóa cùng lịch sử. Sớm tại Qui Ly Nguyên, vai trò của hắn về căn bản chính là tổ phụ thần (Guizhong là tổ mẫu thần) điều này qua hàng ngàn năm không có biết mất, thậm chí còn mạnh hơn, lên hẳn cấp “gia” (Nham Vương gia).

Thứ ba, Khế Ước chi Đạo, khác với rất nhiều Đạo khác, tính liên hệ rất lớn, tạo điều kiện cho việc phụ thuộc một các vô điều kiện, lại cộng thêm bản chất Thần quyền hạn của Nham chi Thần Quân bao hàm gần như toàn bộ các lĩnh vực quan trọng nhất của Nham quốc, tỷ như đơn giản nhất là việc đúc đồng Mora, không thể chối bỏ thêm sự ảnh hưởng này.

Ba thứ này cộng lại, mới dẫn tới cục diện hiện tại ngày nay, khô cứng xơ xác do quá gần thái dương.

Đây chính là ý tứ thật sự của hắn khi nói Nham quốc hiện nay đã không còn đủ sức sống, Ganyu lý giải ý tứ của hắn tuy đúng phương hướng, lại không đủ sâu dù sao quen nhau chưa lâu.

Vốn đã có chút mường được cảnh tượng này, song khi nó thật sự diễn ra trước mặt thì cảm thụ vẫn có chút khác biệt.

Hắn cũng đã từng suy nghĩ xem có cách phá cục nào không, nhưng rồi nhận ra hắn kỳ thực cũng không có cách nào, ít nhất là hiện tại.

Xuyên việt giả thì sao chứ? Cũng không phải thế giới trung tâm. Bản thân hắn tại mảnh đất này cũng mới chỉ như một gốc cây con mới mọc, chung quy không thể thực sự nâng lên được cả một quốc gia.



Bất quá sở hữu chút suy nghĩ này cũng không xấu, có thể làm cho tư duy cắm rễ sâu hơn chút, nhường gốc cây có thể phát triển khỏe mạnh hơn.

“Giáo hóa lê dân sao? Nếu như...”

“Nếu như” là hai từ biểu thị hoang đường, nhưng cũng đồng thời là một cách tự nhìn nhận.

Sau một hồi tự suy diễn tự nghĩ lung tung, Lê Thanh Vũ không ngờ lại có chút cảm giác bản thân lý giải được một phần tâm tình của vị đang bay lơ lửng trên trời kia, thảo nào ra được quyết định vầng thái dương cần được nghỉ hưu, thậm chí lấy hẳn một vị Đế khác ra làm đá lót đường cho Ly Nguyệt...

Bất quá nghỉ hưu năm nào thì nghỉ, cũng đừng vào năm nay, Thiên Quyền Ningguang vừa mới thật sự bước lên bục đài danh vọng, Ngọc Hành Keqing lại chuẩn bị đảm nhiệm, tự dưng rơi xuống giống chín năm sau thế kia cũng sẽ là rắc rối....

Vừa xuất hiện suy nghĩ này trong đầu, hắn bỗng tự nhiên không khỏi thấy vùng vai hơi run, tâm tư chuyển đổi một vòng trong thoáng chốc, không khó để hắn nhận ra có một lão rồng già nào đó đang vừa đặt ánh mắt tập trung trên người mình.

Trong lòng không khỏi căng thẳng, bất quá nhịp tim vẫn duy trì ổn định, chủ yếu là một năm qua đã sống quen thuộc thậm chí còn từng ngồi uống trà đàm đạo với đối phương mấy lần rồi, Lê Thanh Vũ cho là Morax đã không và cũng sẽ không còn ý định xử lý bản thân, giờ nhìn vào chỉ đơn thuần là ánh mắt lướt qua, dù sao bên cạnh vẫn còn đang đứng vị Tiên Lân này kia kia, cộng thêm bản thân hắn dù sao thân phận cũng không kém phần liên quan, như vậy liền không có gì bất thường.

Vừa ngước đầu lên thì phát hiện đối phương đã lại rời ánh mắt đi, sau đó hắn thấy được long thân dần hạ xuống cùng phần chú âm kế tiếp, trong quá trình cũng đang dần thu nhỏ.

“Vân thu vụ quyển, Tiên chân thúc đáo.”

Cho đến lúc cuối khi còn hai ba trượng cách lô hương thì thân hình của Morax cũng chỉ còn kéo dài tầm bảy tám trượng, tuy vẫn khổng lồ nhưng đã không còn chất chứa quá nhiều uy áp cùng rung động, vậy mà đám người kia vẫn đang đắm chìm trong dư uy thực tế không tồn tại.

“Nguyện phụ thần cơ, thôi thành lạc cáo, cấp cấp như luật lệnh!”

Khi này cũng vừa hay lúc Ningguang kết thúc bài chú, hương hỏa tế cúng vào giờ khắc này bỗng xuất hiện đột biến, trở nên nồng đậm gấp mấy lần trong nháy mắt lại phủ phục bên dưới long trảo, cuối cùng hóa đành một đạo u quang phóng thẳng lên trời.

Thần Tiên nhận lễ, người người thở phào nhẹ nhõm, cũng không tiếp tục bái.

Tiên lễ đã xong, kế tiếp chính là phần chính mà rất nhiều nhân vật ở đây mong đợi.

Thần Long ghé mắt, thấy được người đối diện khẽ gật đầu xác định, liền bắt đầu mở miệng.

Long khẩu định pháp, lại không có bất kỳ thanh âm nào phát ra, chung quy chỉ có Thiên Quyền Ningguang ở phía trước cứ cách mỗi đoạn lại gật đầu một lần lấy đó làm rõ ý, xem ra là thần niệm truyền âm.

Âm vô thanh, lại dày hơn bách trượng, nặng hơn thiên cân, nhiều hơn vạn lượng.

.....

“Dĩ mông Tiên chân, giáng cách trần hoàn nhiễu nhiễu.”



“An dĩ cửu lưu, kính phần bảo hương....”

Khẩu thanh vang khắp bên cảng, Tiên tới cũng sẽ phải có lúc Tiên đi.

Bên trong một trà quán nọ, đang ngồi đấy hai thân ảnh, trước mặt lại có một bàn cờ, dường như khung cảnh rất quen thuộc.

Phải, đó là hai vị “đại cao thủ” kỳ đạo Beidou cùng Lưu Hoàng Hải, chỉ là lúc này tâm tư bọn họ đều đang không đặt vào bàn cờ trước mặt, mà lại đang thảo luận về nơi Ngọc Kinh Đài trên cao kia.

“Đến Tống Tiên chú rồi sao? Mỗi lần trải qua Thỉnh Tiên điển lễ đều cứ ngỡ nó sẽ kéo dài rất lâu, lắng nghe phong thanh mới biết cũng đã đến hồi cuối rồi.” Lưu Hoàng Hải cười một tiếng cảm thán.

“Dù sao thanh thế cũng lớn, tự nhiên người người nghe qua đều tưởng đại sự.” Beidou nghe thế cũng gật đầu, nâng lên một ngụm trà tiếp chuyện.

Hôm nay dù sao cũng là ngày đặc biệt, nàng sẽ không uống rượu, cả phía đối diện cũng vậy.

“Điều này có thể không đúng với đám thương nhân phú ông kia nha, đối với bọn hắn mà nói, hôm nay liền là ngày hoàng kê hóa phượng, hùng lân đọa địa cẩu, trèo càng cao ngã càng đau, đại sự không đúng, mà phải là thiên đại đại sự!”

“Vậy cũng là chuyện của bọn hắn, không liên quan tới Beidou này.” Nàng cười một tiếng đắc ý.

Bạch bào thư sinh khẽ lắc đầu, khẽ nói:

“Thật thế sao? Thứ cho ta nói thẳng, ngươi về sau định làm gì, hẳn không bỏ được cái nghề lênh đênh trên đại hải chứ?”

“Ta? Đương nhiên là không rồi. Ngay từ cách đây mấy năm ta đã sớm định trước, sớm sắm được một bộ tàu thuyền cho bản thân, sau đó tổ chức những chuyến kinh thương vượt biển, tàu cũng đang tìm người xây mới rồi. Nghề này tuy kiếm lời cao nhưng nguy hiểm không nhỏ bởi vậy nên không quá nhiều người nguyện ý, bất quá đối với đã từng hải dương mục đầu một trong như ta thì đây đều là chuyện cỏn con, thậm chí không khác hít thở là bao.”

“Tốt, đã như vậy.... Tưởng tượng xem, nếu có một ngày nào đó bên trong thông báo của Đế Quân xuất hiện quyết định cắt đứt giao thương hàng hải với các quốc gia khác, hoặc chặn các đạo mạch thông hướng cảng Ormos, cảng Dornman, đảo Ritou... Khi đấy ngươi định làm thế nào?”

“...Hả?”

“Táng gia bại sản hẳn không tới mức, nhưng thương tổn căn cơ một cách trầm trọng liền rất có thể đó nha, không biết thuyền trưởng tài ba của chúng ta có lèo lái qua được cơn sóng kinh thương này hay không?”

“Không... Không tới mức đó chứ?” Beidou ngây cả người, nàng hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này.

Kinh nghiệm đi biển nàng có đầy, tầm mắt chiến lược cũng không thiếu, bất quá dù sao vẫn chưa tích lũy đủ kinh nghiệm thực tế, nhiều sự tình ở mức vĩ mô nàng nhìn vẫn chưa thấu triệt.

Giờ nghĩ lại mới thấy đối phương nói đúng, không được, nếu như vậy.... Nàng lập tức lâm vào trầm tư.

Lưu Hoàng Hải lúc này mới khẽ thở ra một hơi, lại liếc mắt qua về phía Ngọc Kinh đài kia, nhìn thấy long ảnh nay đã sắp khuất khỏi tầm mắt không thể nhìn được của một vị thậm chí là Vấn Mệnh cảnh như hắn, bất tri bất giác trong lòng hiện ra suy nghĩ:

“Quốc gia này, hiện vẫn đang phụ thuộc vào Nham Vương gia nhiều lắm. Tuy rất nhiều ám thương tích lũy vẫn chưa bộc phát, dù sao Thần quyền trấn áp hết thảy không phục, Thần đức cảm hóa muôn dân,.... Như thế kỳ thực cũng không phải không tốt, dù sao có qua có lại, phồn hoa được ổn định...”

“Bất quá dưới thời thế, tầm mắt ngàn năm vạn năm, liệu đây có thực sự là chính đạo? Ví dụ như năm trăm năm trước trận Lượng Kiếp kia... Không, cũng không hẳn là tính luôn luôn đúng, dẫn phát thậm chí có khả năng còn tệ hơn thậm chí thông hướng hủy diệt... Xem ra quan trọng nhất vẫn phải là thời cơ.”

Khẽ lắc đầu xua tan những ý nghĩ có mấy phần hão huyền ly kinh bạn đạo thậm chí đại nghịch bất đạo này, bạch bào nho sinh hơi nghiêng thân tựa mình vào một cây cột gỗ bên cạnh, lại ngẩng mặt lên nhìn từng tia nắng hắt qua mái hiên bên ngoài trà quán, niệm âm bên tai đến giờ vẫn chưa dừng lại:

“Phan tống biền ngự, lai thời cảm đức, khứ thời phụng phúc.”

“Giáng tắc vô lộ bất thông, hồi tắc khứ lộ nan tầm, tứ hải chi nội....”