Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 46: Vấn đề cảnh giới




Quyển 2 Chương 46: Vấn đề cảnh giới

Nói lên việc này lại không thể không làm người thở dài, Lê Thanh Vũ, đệ tử của một vị Bán Bộ Đạo Quân Tiên gia chính thống, hiện lại đang rơi vào cảnh thiếu thốn trên phương diện đan cùng phù lục, thực sự cũng có chút khó tin.

À, thực ra thiếu thì cũng không tới nỗi, chỉ là không có thêm nguồn cung, tiêu hao một hồi rồi cũng sẽ hết.

“Ban đầu khi vừa nhập môn, sư phụ cho ta mười hai viên Đê phẩm đan dược, mười sáu tờ Đê phẩm phù lục, tuy rằng tạo tác cực kỳ tinh xảo đạt đến đỉnh phong nhất, tức đều là Ngũ phẩm, nhưng chung quy vẫn là tiêu hao phẩm, một lần dùng là mất, hơn nữa một số còn chỉ có thể đặc biệt dùng trong tình huống nhất định.”

“Mặc dù sau khi xác nhận việc ta có thể nhập thế, ngài cũng có cho thêm một số lượng nữa nhưng con số thực ra cũng không nhiều, dẫn tới việc ta hiện chỉ đang có hai mươi viên Đê phẩm đan dược, chín tờ Đê phẩm phù lục, mà những thứ này bản thân còn không thể tiêu hết, xem ra cũng nên cần kiệm hơn.” Lê Thanh Vũ hơi nhíu mày.

Hắn hiểu rõ tính toán của Bình lão lão, nhưng chính vì thế sự tình mới hơi có chút khó khăn.

Về căn bản, Bình lão lão cũng không định cho hắn tư nguyên quá sung túc, nếu không thì nhiều lúc nhập thế liền không có ý nghĩa gì. Bởi mục đích chủ yếu cho lần nhập thế này của hắn chính là cảm ngộ tân Ý cảnh, đồng thời tích lũy tư lịch cùng tăng cường thực lực, độ phụ thuộc vào những loại tiện lợi này nên bị hạn chế, làm đến mức nhiều biến báo lại vẫn giữ nguyên phần nguy cơ trong giang hồ.

Hơn nữa hẳn nàng cũng có suy đoán, lấy thực lực của hắn, dù là gặp phải Tiểu Thừa đánh không lại thì chạy cũng không có vấn đề, nếu gặp phải Trung Thừa thì mới phải sử dụng đan dược cùng phù lục hỗ trợ, còn Thượng Thừa đổ lên thì tình huống sẽ trở nên vô cùng phức tạp, khó mà suy xét chỉ có thể nhìn tình huống cụ thể, nhưng Thượng Thừa cũng không phải cải trắng tùy ý nhìn thấy dọc đường, nếu biết làm người thì bình thường cũng không có vấn đề.

Lại nói thời gian nàng vắng mặt cũng chỉ có tầm một hai năm, trong tình huống này thì với trí lực của hắn hẳn không thể gặp phải hai lần bồi hồi trước hoàng tuyền đổ lên chứ?

Chỉ tiếc kế hoạch nhiều lúc cũng không theo kịp biến hóa thực tế, chỉ trong một trận vừa rồi Lê Thanh Vũ liền đã tiêu hao không ít phù lục, đây khả năng bản thân Bình lão lão cũng không tính tới, đan dược thì ngược lại mới chỉ mất một viên, nhưng này lại nảy sinh một vấn đề mới...

Những thứ đan dược cùng phù lục này cũng không hoàn toàn đều là tiêu hao phẩm, một số cái còn phải dùng làm mẫu.

Phải, với tư cách đạt được Tiên gia chân truyền, Lê Thanh Vũ cũng vẫn phải học thêm Luyện Đan thuật cùng Luyện Phù thuật, hay còn gọi Chế Phù thuật. Ngoại cảnh thì là tương lai, ít nhất Luyện Khí Hóa Thần mới có đủ tư cách để bắt đầu tiếp xúc tầng thứ tri thức này.

Trong vòng một năm vừa rồi, ngoại trừ nghiên cứu Cơ Quan thuật, tu hành tri thức,... hắn cũng đã bắt đầu làm quen với hai lĩnh vực chỉ độc thuộc về Huyền gia cùng Tiên gia này, nhưng đương nhiên đã chuyển hóa thành bản thân tự luyện chế được thì còn mất thêm thời gian, mặc cho hắn sở hữu trí tuệ lớn như nào đi chẳng nữa.

Không nói đến vấn đề phân bổ thời gian còn cần dành một phần cho Cơ Quan thuật cùng Linh Trù thuật, vấn đề tu vi phát triển cũng cần phải coi trọng, bởi vì dù là Võ Giả phổ thông cũng vẫn chưa đủ năng lực luyện chế chân chính đan dược cùng phù lục, bán thành phẩm vẫn có thể, đa phần là vậy.

Mà bán thành phẩm là loại như nào, có tác dụng gì, vậy lại ảnh hưởng đến chu trình tăng trưởng thực lực cùng phát triển bản thân tại cuộc nhập thế tu hành này.



Tóm lại, ý nghĩa của đợt nhập thế tu hành lần này cũng không chỉ đơn giản để hắn cứ đi đánh nhau rồi lĩnh ngộ Ý cảnh là xong, mà còn là khảo nghiệm liên quan tới phân bổ thời gian, ứng dụng cùng rèn luyện thiên phú, đối phó với các biến số ngoài dự định, nhìn chung là các điều kiện để trở thành một tu hành giả độc lập hoặc còn nói là trưởng thành.

Coi như thất bại hay tại phương diện nào đấy có thiếu sót cũng không hề gì, đều có thể đúc kết được nhiều kinh nghiệm cá nhân căn bản trền nhiều phương diện, cùng lắm đi về diện bích chút đỉnh hoặc lần sau thử lại....

Cái kiểu một mũi tên xuyên táo ít nhất tám chín con nhạn này, nếu như một số người quen của nàng biết được, hẳn đều cảm thán thực sự đúng là phong cách của Bình lão lão.

Bất quá với tư cách đệ tử chân truyền, Lê Thanh Vũ còn nhìn được xa hơn, thấy được chút ý tưởng thật sự đằng sau, trong đó không thiếu chỉ là suy đoán, nhưng dù chỉ cần một nửa là thật thì cũng đã đủ làm cho hắn cảm thán.

Bởi vì đơn giản, đối với loại người như hắn và nàng, còn gọi trí giả đây, lấy giả làm thật kỳ thực đã là kỹ năng cơ sở cần thiết, không cần nhất thiết phải phân rõ, chỉ cần chọn lựa là đủ.

Quan trọng nhất vẫn là cảm xúc:

“Có chút chờ mong đây...” Lê Thanh Vũ cười khẽ, lại nhanh chóng thu hết đồ vào trong giới chỉ, lại đi ra khỏi phòng tiến về Tiên điền.

Mặc dù tri thức đã đầy đủ cộng thêm bản thân hắn cũng đang muốn thử luyện chế chút đan hoặc phù, nhưng hắn hiểu được thời gian cũng không cho phép, dù sao sáng mai cũng đã có hẹn rồi, vẽ Phù không sao nhưng khải lô luyện đan đa phần đều cần mấy canh giờ là tối thiểu cộng thêm làm rồi sửa cùng tiêu hao tinh thần, này hẳn sẽ có ảnh hưởng tiêu cực tới việc ngày mai, thế nên thay vào đó hắn sẽ đi làm hoạt động khác.

Phải, trồng cây.

Hắn nhìn ra được, hạt giống này còn chưa c·hết, vậy sao không trồng thử? Mặc dù đến giờ hắn vẫn chưa nhìn ra đây là hạt giống gì, bản nguyên của thứ này cũng rất cổ quái, bất quá hắn cũng không có lo lắng.

Thông qua Quan Nguyên chi Nhãn, có thể xác định được mức độ năng lượng không quá cao, hơn nữa hạt giống đối với bất cứ thứ gì đều tượng trưng cho giai đoạn nhược tiểu nhất, nếu thực sự có gì xảy ra bản thân luôn có thể can thiệp cùng c·ách l·y.

Cho dù đây có là hạt giống Ma Thần đi chăng nữa, trồng lên chỉ trong một ngày có được thực lực Luyện Khí Hóa Thần, thì với tư cách được cấp phép quyền điều khiển Tiên điền, hắn vẫn có thể trấn áp, ít nhất chờ đến mấy ngày nữa Yanfei trở về, vậy thì dù là Thánh giai cũng không quá dám làm càn ở trong Động Tiên này.

Còn về Quân giai? Nói thật, nếu có một vật có thể nhảy một lần từ cấp độ năng lượng này đến được Quân giai, vậy thì mang ý nghĩa nó sẽ phải một hơi hút cạn năng lượng của Động Tiên này trong một ngày, điều dù có là Thao Thiết Thần Thú trong điển tích ghi đồn cũng chẳng làm nổi.

Còn nếu nó vẫn làm được theo một cách hoàn toàn không tuân theo lý lẽ cùng Pháp Tắc... Ha ha, gọi Nham Vương Đế Quân ném lên Thiên Không đảo đi, ngồi xem chút tuồng vui trước khi thế giới này hoặc là tận diệt hoặc là đảo lộn.

Bởi vậy nên Lê Thanh Vũ rất nhẹ nhõm mà gieo trồng thứ hạt giống, thứ mà dù là duyệt tận thiên điển biết được vạn dược một Đại Dược Sư như hắn, dù là có vận dụng Quan Nguyên chi Nhãn cũng chỉ phát hiện ra được thứ này thuộc về một loại thuộc tính cực kỳ khó hiểu, mơ hồ mang đặc tính của Địa Mạch lại bất tương đồng với nhánh cây của Thế Giới Thụ Irminsul này xuống, tiện tay điều khiển chút cấm chế có sẵn trong Tiên điền, sau đó thản nhiên bước đi.



Phương hướng hắn tiến tới, chính là Luyện Pháp tràng.

.... Hai canh giờ trôi qua...

Bên trong Luyện Pháp tràng, Lê Thanh Vũ đứng đó, huyền kiếm cầm trên tay, có thể thấy được mồ hôi vã khắp người hóa thành nhiệt khí bốc lên, dường như vừa trải qua một đợt vận động mãnh liệt.

Bất quá hắn cũng không có bất kỳ khác biệt nào so với lúc trước khi tiến vào, trên mặt vẫn nụ cười nhẹ đấy, ngoại trừ khí tức trên người có chút biến hóa thăng hoa lên lại nặng nề hơn.

Võ Giả tam trọng!

Hắn đã đột phá một tiểu cảnh giới, ngay tại sau khi vừa đột phá cách đó hai ba ngày.

Lý giải cho việc này cũng không khó, trải qua vận động lại cùng với tâm linh rộng mở, khí tức biến hóa không vì cực mà suy, vậy liền làm tân cực, đại môn chắn giữa nhị trọng và tam trọng vốn đã rộng mở, liền cứ thế thế như chẻ tre đột phá.

Thực ra nếu như Lê Thanh Vũ nguyện ý, với nguyên bản cảm ngộ của hắn với cảnh giới bán bộ Tiểu Thừa, một đường đột phá thẳng tới Võ Giả thập trọng kỳ thực cũng không phải vấn đề gì lớn, có được Tịnh Thanh Kim Ngọc cùng đan dược, ổn định khí tức cùng chuyển biến kỳ thực không cần nhiều hơn bảy ngày, ngắn còn có thể là hai ba ngày, mà đa phần thời gian tiêu hao đều chỉ là để một lần nữa cảm ngộ được khí cơ của bán bộ Tiểu Thừa, đây là một bước chất biến nhỏ.

Cũng không cần phải lo lắng căn cơ, Vô Linh chi Thể bản thân liền là một loại thể chất sánh ngang Thần Thông, tác dụng phụ cực lớn đồng thời lại gần như không mang đến chỗ tốt nào, nhưng căn cơ nhục thể cũng sẽ không bị chỉ là đột phá chút tiểu cảnh giới tại hạ cảnh như này phá hủy.

Chỉ là cảnh giới võ nghệ cùng tâm cảnh tuyệt đối là sẽ bị ảnh hưởng, bởi vậy nên hắn mới lại tiến tới từng bước, dần dần làm quen lực lượng biến hóa cùng các biến đổi của công pháp, cùng càng hiểu rõ thêm nó có thể làm gì.

Cảm thụ năng lượng di chuyển trong cơ thể dưới các hình thức, Lê Thanh Vũ nghĩ thầm:

“Khuy Minh Chân Kinh vẫn có chỗ đặc biệt riêng, so với các loại công pháp khác thì nhục thể ta không khỏi hơi yếu nhược, trữ lượng khí trong khí hải đan điền cũng tương tự, chỉ là đặc biệt tinh khiết, phẩm giai Ý cảnh lĩnh ngộ được cũng không ảnh hưởng quá nhiều, đây lại là một điểm cộng.”

“Ngoại trừ điểm đấy ra, tinh thần cùng linh hồn lực của ta so đồng giai Võ Giả mạnh hơn không ít, có thể sánh ngang Võ Giả hậu kỳ, tức là ngang Trúc Cơ phổ thông, đây cũng là một điểm mạnh, có thể hỗ trợ võ nghệ biến hóa, đặc biệt nếu tiến thâm một hai bước tới hàng ngũ Tinh Thông Hành gia thì càng là quan trọng, nhưng vẫn là chuyện tương lai.”



“Thực ra tinh thần lực của ta vẫn có thể mạnh hơn, vì Thần chính là tâm tướng diện, có thể từ tinh khí ảnh hưởng lại có thể từ tâm cảnh biến hóa mang tới... Chỉ là tinh khí của ta không đủ mạnh, nếu trong tương lai dung nhập thêm nhiều Ý cảnh hỗ trợ hấp thu Linh khí thì tình trạng sẽ có cải thiện, không tới mức tại giai đoạn đệ nhị trọng bị Ý Chí quán thâu ngược lại, tuy chắc chắn vẫn sẽ mang tới đặc trưng về chiến lực lại tiềm ẩn nguy cơ phụ thuộc, dù sao Thần dung Ý, Ý dưỡng Thần...”

“Lại nói... Võ Giả tam trọng ta là Võ Giả sơ kỳ, hay là trung kỳ?” Lê Thanh Vũ trầm tư.

Không chỉ Võ Giả, đa phần cảnh giới thuộc Võ Đạo đều có thập nhất trọng, từ vô đến thập trọng.

Tại trong tình huống phổ thông, vô trọng là chuẩn cảnh, chỉ có thể tạm coi như ở cảnh giới này lại không thực sự là, tức là sát mép vừa qua, vừa đột phá cảnh giới đa phần đều bồi hồi ở tiểu cảnh này, nếu vững vàng tu vi rồi thì đều gần như chắc chắn có thể đột phá được nhất trọng.

Sơ kỳ là nhất đến tam trọng, trung kỳ là tứ đến lục trọng, hậu kỳ là thất đến cửu trọng, đỉnh phong chính là cửu trọng, viên mãn tức thập trọng, đã sở hữu chút đặc điểm của đại cảnh giới sau.

Đây chính là một trong các cách phân chia dễ hiểu nhất, bất quá cũng không phải là duy nhất.

Bởi vì khi so sánh hệ thống khác biệt, rất nhiều nghiên cứu đã chỉ ra chút sai lệch, tỷ như Võ Giả tại ngũ lên lục tuy không có quá nhiều chất biến, nhưng nếu so sánh đồng giai thì đã là tương đương Trúc Cơ lên Linh Động, chất biến không nói, lượng biến đủ nhiều.

Vậy nên rất nhiều người thường hay nói là, Trúc Cơ ngang Võ Giả sơ trung kỳ, Linh Động ngang hậu kỳ cùng đỉnh phong, lấy bốn kỳ làm cách phân chia.

Tương ứng, hai phẩy năm trọng là một kỳ, cực kỳ lẻ.

Hai cách nói này tuy không thường xuyên vẫn nảy sinh mâu thuẫn, thậm chí nếu xét cùng Võ Đạo thì Võ Đạo Inazuma cùng Ly Nguyệt cũng tồn tại các khác biệt như vậy.

Hơn nữa cũng rất nhiều người đã làm ra minh chứng, tại ngũ lên lục tuy không có khác biệt, nhưng đa phần tiểu cảnh giới từ lục trọng đổ lên lại yêu cầu nhiều năng lượng hơn về mặt tổng thể, biên độ chênh lệch lớn rõ ràng, đây chính là chút báo cáo của một số Học giả trong Tổng Vụ đã từng làm nghiên cứu với hơn một ngàn Võ Giả của ít nhất năm mươi tông phái về trước, từng là một đại công trình.

Vấn đề này thực ra cũng không quá khó hiểu, nguyên do bọn họ hiểu được, Lê Thanh Vũ cũng hiểu được, đó là tính biến hóa của lượng biến cùng chất biến khác biệt giữa các hệ thống tu hành, nói thông dụng là chút hằng số cơ bản khác biệt.

Cảnh giới phân chia càng nhỏ, tương ứng với thước đo càng nhỏ, sai sót liền cũng càng nhỏ, bất quá lại trở nên quá mức chi tiết cùng phức tạp, lại khó tìm ra được một số đo cụ thể do nhiều nhân tố, trong đó lại liên quan tới cách đánh giá cùng các điều kiện...

Chung quy đến cuối, các Học Giả vẫn chưa tìm ra được một bảng tổng hợp cụ thể, dù có sở hữu vốn kiến thức khổng lồ như bên Học Đạo của Sumeru cũng vậy, bởi vì vấn đề quốc vực không thể mở rộng nghiên cứu ra khắp đại lục chỉ có thể tóm gọn ở nội quốc, mà bản thân Học Đạo tu hành liền quá mơ hồ, tiểu cảnh quá khó tính do tính trừu tượng cùng phức tạp đa diện của tư duy cùng hệ thống tư tưởng, chỉ biết là trước khi cần Cung Mệnh là Satyavada, cần là Paripurna, ai không qua được liền điên, liền càng không cần nghĩ tới một hệ thống chung cho cả đại lục.

Dù có là Khaenri’ah cũng chưa thực sự làm được do thiếu khuyết thông số chi tiết, chỉ có thể phân rõ ra các cấp độ lớn, không biết Băng quốc sau mấy chục năm cử Fatui nhảy nhót khác các nơi đã làm được?

Nếu vậy thì thứ này...?

Dĩ vãng, hắn cũng không quá quan tâm tới vấn đề nên phân chia cảnh giới như nào này, cho đến hôm nay khi đột phá một cảnh giới gây tranh cãi, lại nhớ ra bản thân có một vật phẩm.

Lặng im không một tiếng động, Lê Thanh Vũ lấy ra một chiếc kính, chính là chiếc Liben đã từng tặng hắn.