Quyển 2 Chương 44: Hải thượng nhật sinh
“Hừm, niên linh mới có tầm chín tuổi mà đã có tu vi Võ Đồ thập trọng, ngươi tìm được hậu bối thật cũng không tệ. Chỉ là nhìn trông thông minh lanh lợi vậy mà đi làm hải tặc thì tiếc quá, chi bằng để hắn gia nhập dưới môn hạ ta, đảm bảo tương lai rực rỡ sáng lạn hơn nhiều.”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, kéo dài bằng chuỗi những khí lưu.
Nếu lúc này từ trên cao nhìn xuống, có thể phát hiện bên bờ biển đang có hai đạo thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, khi di khi dịch, nhất hồng nhất bạch, chớp mắt hai lần đã thấy vượt qua trăm trượng.
Còn ai ngoài Beidou cùng thư sinh họ Lưu kia?
“Hắn cũng không phải hậu bối của ta, chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp có chút quen biết thôi. Bất quá ta khuyên ngươi nên tiệt cái ý niệm đấy đi Lưu tửu quỷ, tính cách của ngươi có đương sư được hay không, cả hai ta đều biết, với lại sau lưng nam hài kia cũng là có người.” Beidou nghe vậy liền lắc đầu.
Nàng lúc này đang thi triển khinh công đẳng cấp Súc Địa Thành Thốn, người bình thường ngay cả thân ảnh của nàng cũng khó mà bắt kịp, chỉ có Võ Giả mới nhìn ra được chút bóng dáng, một cái lắc đầu kia hoàn toàn như ảo ảnh, bất quá trong mắt thư sinh họ Lưu lại không khác gì hình ảnh bình thưởng.
“Ồ, vậy sao? Nếu vậy thì tiếc thật.” Hắn gật đầu, ra vẻ hiểu được.
Khác với Beidou thân thể hơi phóng về phía trước, người nào nếu nhìn kỹ đều có thể nhận ra đây là động tác lao vọt, vị thư sinh này lại di chuyển một cách nhàn nhã không khác gì đang tản bộ, người còn hơi nghiêng về đằng sau.
Chỉ là trông khoan thai như vậy, nhưng mặt đất dưới chân hắn lại chẳng khác gì băng chạy ảnh, chớp mắt quay đầu đã không thấy.
Beidou hiển nhiên cũng để ý điều này, nói:
“Một thời gian không thấy ngươi sử dụng Quân Tử bộ, tiến bộ thật cũng không nhỏ. Hẳn là có luyện tập?”
“Luyện tập gì đâu, đọc ngàn trang sách đi vạn dặm đường, ngày quan nhật đêm khán nguyệt, chủ yếu là thời gian vừa rồi phải phụ trách làm chân chạy, hại ta đi nhiều tới mức eo đau nhức rồi đây này. Thật hâm mộ thể phách Võ giả các ngươi...”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn qua vòng eo thon gọn săn chắc của đối phương, bất quá bên trong lại không chứa bất kỳ tạp niệm dục tính, thuần túy là ngưỡng mộ.
Beidou hiển nhiên cũng biết cái tên đang chạy song song với mình từ lâu đã mất đi khái niệm sắc dục, hoặc là nói hắn đã không còn quan tâm, bất quá nàng vẫn nhướng mày, hừ lớn một tiếng:
“Còn nhìn nữa cẩn thận ta đào mắt ngươi ra đấy!?”
“Không nhìn thì thôi, thật, nữ tử gì mà hung dữ, thảo nào đều nói tặc bà nương dữ hơn hổ, nay cũng được kiến thức.” Họ Lưu thư sinh bĩu môi, bất quá vẫn thu tầm mắt lại.
Hai người lại tiếp tục vừa chạy vừa tán nhảm, chủ đề đủ thể loại trên trời dưới đất.
Hiển nhiên, tốc độ một bước trăm trượng như này không phải cực hạn của bọn họ, nhưng chạy nhanh quá mệt hết hơi thì cũng không để làm gì, lại ảnh hưởng đến mục đích sau cùng.
Có thể coi hiện tại như một màn khởi động trước cũng không sai.
Võ gia chủ động, Học gia bán tĩnh bán động, đều có thuyết pháp tương tự.
Sau một hồi ngắn, một đoạn bờ biển lõm vào trong đã hiện ra trong tầm mắt.
“Vậy có nghĩa là, từ nay ngươi không còn là hải tặc?”
“Sớm đã không phải từ gần một năm trước rồi.”
“Ừm, nếu vậy ngày đăng lâm Tử bảng cũng không xa... A, ở chỗ này cũng không tồi, khí vận đủ đầy, mệnh tướng bổ khuyết lẫn nhau, vừa vặn có thể chọn làm nơi quyết đấu.” Họ Lưu thư sinh bỗng hô nhẹ, chỉ tay về phía trước.
Cả hai người dừng lại, Beidou chăm chú quan sát khu vực trước mặt một hồi liền gật đầu, nói:
“Ừm, chỗ này không tệ.”
“Ngươi thì biết gì về xem tướng phong thủy thuật mà nói không tệ? Đi theo ta.”
Họ Lưu thư sinh cạnh khóe không chút lưu tình, bắt đầu dẫn đối phương đi ra vị trí trung tâm, cũng tức là đạp lên mặt nước biển mà đi.
Thư sinh mang bạch bào đi giày vải, vốn thấm nước rất tốt, nay đi được một đoạn, sóng biển tạt qua, người vẫn còn khô.
Nhìn thấy cảnh này, Beidou gắt khẽ:
“Thể hiện!”
Nàng mặc dù cũng đang đi lên trên mặt nước biển, cũng bất sử dụng Chân Khí, nhưng đấy là vì nàng sở hữu một loại Ý cảnh có thể hỗ trợ nàng di chuyển trên biển, cũng là nguyên nhân chính nàng thích biển hơn đất liền.
Ý cảnh tên Bạn Hải, Sử Thi phẩm.
Đã là Bạn Hải, liền có nghĩa cùng nước là bạn, nàng không ngại cảm giác ẩm ướt do sóng biển mang lại, thậm chí còn có phần hưởng thụ, phảng phất như mình cùng biển khơi hòa làm một.
Đã ra biển chạm vào nước liền sẽ phải ướt, đây là quan điểm của nàng, vậy nên dưới góc độ này cách làm như thư sinh thật sự là một loại thể hiện, dù sao bị ướt cũng không cảm được, lên bờ lại làm khô sau.
Thư sinh hiếm thấy không có phản ứng, chỉ đưa ánh mắt nhìn chân trời nơi xa, than khẽ:
“Trong ngực chứa Hạo Nhiên, khắp thiên địa nơi nào cũng có thể đi như đất bằng.”
Cảm thán một câu xong, lại đạp về sau một bước mấy chục trượng, khi này mới quay đầu lại, nhìn về phía hồng y nữ tử đối diện, hai người lúc này đang cách nhau đúng bằng ranh giới của đoạn đất liền lõm vào.
Ánh dương chiếu trên áo bào trắng của thư sinh, bồng bềnh theo gió có một loại cảm giác rực rỡ.
“Nghĩ kỹ chưa, tuy rằng ngươi hẳn sẽ không c·hết nhưng tổn thương nguyên khí sẽ là điều nhất định, dù sao Tinh Khí Thần Ý phóng lên cũng không phải dễ dàng như vậy, nếu không phải ngươi đã là Thượng Thừa cảnh thì ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”
“Nói nhiều như vậy làm gì? Lão nương làm gì tự nhiên đã trải qua suy sâu tính kỹ, quyết không có chuyện quay đầu.”
“...Nếu vậy, tốt.” Họ Lưu thư sinh gật đầu, giơ tay phải ra phía trước, giống như đang yêu cầu thứ gì.
Beidou hiểu ý, hơi phất tay, một bình hồ lô rượu khác lại bay cắt qua sóng biển, nửa khắc không tới đã được thư sinh tóm vào tay, nàng cũng cùng lúc lấy ra v·ũ k·hí của bản thân.
“Thanh đao kia... Sử Thi phẩm Linh Khí... Hình như là Hắc Nham Trảm Đao... Ra vậy, thảo nào nàng có thể rửa tay gác kiếm, cải tà quy chính vốn cũng là chuyện tốt. À, chính thì cũng không tới mức, chỉ là coi như không còn thuộc hệ hải tặc tầm thường.” Thư sinh mắt sắc như ưng, nháy mắt để hiểu ra vấn đề.
Khẽ gật đầu trong lòng, hắn lại nâng lên bình rượu hồ lô, lại một tràng rượu được nuốt xuống cổ họng.
Bình rượu vẫn cầm trong tay, toàn thân lại rũ xuống phảng phất vô lực, họ Lưu thư sinh thở ra một hơi, tửu khí nồng nàn.
Khi hít vào, phong vân xoay chuyển!
Bằng mắt thường có thể thấy được, lấy hắn làm trung tâm, dưới biển trăm trượng sóng vỗ dập dờn xung quanh, phảng phất đại hải triều tôn, trên trời ngàn bộ dường như có kim quang xán lạn, tụ họp vân vụ về một chỗ, cuộn thẳng xuống phía dưới.
Thở ra hít vào, phảng phất thiên địa thổ nạp.
Thư sinh giơ tay tiếp thiên quang, phảng phất một đạo thiên thê thẳng tới thái dương, hải lãng xung quanh đều hàng, một cỗ thiên uy khủng kh·iếp xuất hiện.
Đây chính là Vấn Mệnh cảnh! Vừa ra tay liền có thiên uy bạn thân, địa pháp phù trợ! Có được uy lực phạt sơn đoạn giang!
Đứng trước uy thế khiến lòng người chao đảo này, nhiệt phong thổi qua mái tóc dài buông xõa, Beidou thế mà lại không có vẻ gì sợ hãi, chỉ cười nói:
“Ta đã nói là muốn thiên địa chân uy! Như này vẫn chưa đủ!”
Thư sinh nghe thế lại khẽ cười, lộ ra vẻ mặt không ngoài ý muốn, tay phải đang giơ lên không ngờ lại nắm lại, thiên quang hàng xuống từ bên trên bỗng biến mất, không gian xung quanh không ngờ lại khôi phục như ban đầu.
Nhưng cũng chỉ duy trì được trong chốc lát.
Bởi vì họ Lưu thư sinh lại một lần nữa mở ra bàn tay, lại có quang mang bộc phát, nhưng lúc này không phải tới từ trên trời, mà tới từ trên người hắn!
Ngày thì vốn vừa qua chính Ngọ, thái dương còn chưa tới tuổi già, đứng ở chỗ này nhìn lên thương khung lúc này lại phảng phất mất hết sắc thái cùng quang mang, chỉ tồn tại một đạo trên mặt biển, rực rỡ lại sáng lạn.
Nhìn về phía thư sinh lúc này, không khác gì hải thượng nhật sinh!
Bạch bào trên người không gió mà bay, uy thế từ không sinh có, tửu khí trên người vẫn không biến mất, lại dường như hợp cùng với Hạo Nhiên, khiến cho thư sinh lúc này có một loại khí thế thiên hạ đều say độc ngã tỉnh, hắn lẩm bẩm:
“Trước có Hạo Nhiên, sau có Chính Khí. Ta, Lưu Hoàng Hải, có một thước, ngươi có thể tiếp được sao?”
Lời này vừa dứt, cũng không lảm nhảm gì nhiều hơn, tay phải đang giơ liền hạ xuống, cực chậm mà cũng cực nhanh bất quy tĩnh động, một đạo quang mang cùng lúc phóng ra trăm trượng, Hạo Nhiên ngập tràn, khi rơi xuống phảng phất có khí lưu vờn quanh, viết Chính Khí, vô hình vô tướng, lại vào lúc này hữu hình hữu thể.
Lượng Hải Hoàng Xích!
Mặc dù có vẻ uy thế yếu hơn so với đạo thiên quang vừa xong, nhưng Beidou thân là người trong cuộc mới biết được, chiêu này so với chiêu trước mạnh hơn đâu chỉ gấp đôi gấp ba, thậm chí nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được mặt biển dưới chân nàng bị lõm xuống một đoạn.
Trọng lượng một thước này, không phải ai cũng có thể đỡ được.
Không chỉ có vậy, uy thế trên cây thước này cũng vô cùng kỳ lạ, phảng phất bao trùm tất cả, dù cho có bất kỳ hành động nào đều cũng sẽ b·ị đ·ánh trúng, nghịch nó lại càng không cách, đây là một loại U Minh dự cảm, chỉ bằng như này cũng đủ làm cho thậm chí đại đa số Thượng Thừa Võ Giả tâm sinh thoái ý.
Nhưng này không bao gồm Beidou, thậm chí ngay cả uy thế cũng không khiến trong lòng nàng dâng lên được kh·iếp đảm. Vốn là thập nhị tướng hắc đạo một trong, nàng có được vị trí đó cũng không phải chỉ dựa vào tu vi cùng Võ Đạo tư chất, còn có một cỗ cường giả chi tâm.
Chính cỗ tâm thái này đã từng giúp nàng g·iết xuyên qua được thi sơn huyết hải, nay lại trực diện đạo hoàng xích khổng lồ kia mà khí cơ không loạn tâm ý vững vàng, thậm chí nơi nào đó còn thấy được một loại cảm xúc hưng phấn.
Nàng nâng thong dong lên thanh Hắc Nham Trảm Đao, bên tai mơ hồ nghe được tiếng long ngâm, sắc mặt bất biến.
Ngay tại nơi xa xa cách đó mấy trăm bộ, một gợn sóng nhỏ nổi lên.
Kiên nhẫn.
....
Đạo hoàng xích vẫn tiếp tục rơi xuống, khoảng cách với nàng còn mười trượng.
Đại đao khẽ run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì phấn khích. Nàng đang rất cố gắng để kiềm nó lại.
Đằng xa, sóng nhỏ thành sóng lớn.
...
Hoàng xích nay đã cách mặt biển năm trượng.
Đại đao xích hồng chi khí kích phát nồng nặc, nương theo hồng y tung bay.
Mơ hồ nghe được tiếng kẽo kẹt, đó là tiếng hai hàm răng v·a c·hạm.
Sóng lớn dâng lên cao, mười trượng đã là ít.
...
Ngay tại lúc mà ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy lượng hải quang mang kề cận một trượng, Beidou bỗng quát lên một tiếng, long ngâm tề xuất.
Từ nơi xa xa, sóng lớn đổ ập xuống, toàn bộ mặt biển dập dềnh trong nháy mắt, vùng nước dưới chân nàng bỗng thủy triều cuồng dâng, nương theo ánh đao xuất, phảng phất giao long xuất hải!
Hồng sắc đại đao v·a c·hạm hoàng xích, khí lưu sinh ra trải ngàn bộ, lại không dừng được áo thư sinh.
Một khắc trôi qua.
Hoàng xích vẫn tiếp tục hạ xuống, Võ Đạo giao long vào giờ khắc này lại có cảm giác như cố quá sức, nỏ mạnh hết đà, khí đã dần suy, không thể vượt qua được hồng câu cảnh giới.
Khả Beidou không cho phép!
Trong mắt không ngờ lại có tinh quang như có như không bốc lên, nàng hét lớn một tiếng:
“Long Trảo Đại Dương!”
Hải bạn ngô thân, long tác tướng. Biển xanh dường như nghe được tiếng rồng hiệu triệu, quyết định vì nó trợ lực.
Tinh dung khí, khí dung thần, thần dung ý... Hải lãng ngàn trượng, nay đều vì Ý chỗ tại, đảo hướng Tinh Khí Thần khẽ tại thăng hoa!
Ngay tại lúc này, Bạn Hải Ý cảnh lột xác, trở thành Truyền Thuyết phẩm!
Truyền Thuyết phẩm Ý cảnh uy năng, phối hợp cùng Võ đạo Thượng Thừa, lại cộng Sử Thi Long Đao, bộc phát ra một cỗ vĩ lực không tưởng!
Chính cỗ vĩ lực này, hiện đang nâng lên hoàng xích, cho tới khi nghe được một âm thanh:
“Rắc!”
Học gia chi xích chỉ tiến không lùi, cương trực ngay thẳng, không dung được điểm cong queo, thà làm ngọc nát còn hơi ngói lành...
Gãy!
Trăm trượng hạo nhiên quang mang, nay chỉ còn chín chục.
Ngay tại nơi xa, Lưu Hoàng Hải bỗng phụt ra một ngụm máu, vết đỏ tươi nhuốm bạch bào, nhưng đôi mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm nơi xa, bên trong mục nhãn phản chiếu hình ảnh một đầu hồng long.
“Diệu! Diệu! Tính toán hay lắm, cô nàng này, ha ha!”
Không có vẻ gì là giận, hắn cười lên mấy tiếng, chỉ là rất nhanh lại đổi thành tiếng ho:
“Khụ! Khụ! Sặc máu.... Khụ khụ...!”